Khúc Biến Tấu Ánh Trăng

Chương 20


Đọc truyện Khúc Biến Tấu Ánh Trăng – Chương 20


Ba phút sau, Trú Xuyên ôm cánh tay dựa cửa sắt ở sân lớn, mắt lạnh nhìn tiểu cô nương đang vội vàng quay về, đồ vật trang trí trên di động kêu leng keng–trên mặt đất ẩm ướt có rất nhiều vũng nước, cô nện bước vội vàng, giống như nhảy qua những vũng nước.

Cô rốt cuộc cũng đi đến trước mặt người đàn ông.

“Đi đường tốt nhỉ,” người đàn ông nhàn nhạt nói, “Nhảy nhót cái gì?”
Sơ Lễ có điểm ngốc, chớp chớp mắt ngẩng đầu: “Cái gì, cái gì?”
Trú Xuyên bảo trì tư thế cao lãnh bất biến: “Ngươi muốn mang tác phẩm đắc ý của ta đi tiệm net, ngồi bên cạnh một đám thiếu niên nghiện đánh Liên minh huyền thoại, một bên nghe bọn họ hô to gọi nhỏ quắc mắt coi khinh nghìn quân cúi đầu cam chịu thấy cậu bé một bên hiệu đính tác phẩm đắc ý của Trú Xuyên ta?”
Sơ Lễ: “……”
Sơ Lễ giật giật môi, còn chưa kịp trả lời thì Trú Xuyên đã lần nữa đánh gãy lời của nàng: “Nghĩ kỹ rồi lại trả lời, một cái trả lời sai lầm khả năng sẽ làm cho ta phát giận, ta phát giận cái dạng gì ngươi gặp qua rồi, có thể lấy một cái bậc lửa rồi ném ngươi cùng cái hợp đồng kia nhét vào lò luyện tiên đan.”
Sơ Lễ: “………………………………”
Sơ Lễ không nghĩ bị luyện thành tiên đan.

Nhưng là……!
Nàng giật giật môi: “Lão sư, ngài bình tĩnh lại một chút, thuê phòng là không có khả năng, bố em là cảnh sát nhân dân, động ngón tay là có thể biết được gần nhất em cùng người nào đi thuê phòng– này nếu như bố phát hiện em cùng một người đàn ông thuê phòng……”
Trú Xuyên: “Ông ấy sẽ lấy dao phay kề trên cổ ép ta đến cửa cầu hôn à?”
Sơ Lễ: “……………!Rất có khả năng.”
Trú Xuyên đánh giá tiểu cô nương từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ra một cái kết luận□□sợ là sẽ không nói ra được câu cầu hôn, cho nên sau mười mấy giây trầm mặc, anh gật đầu: “Vậy thì ta cho ngươi mượn thư phòng dùng cả đêm– đối diện cửa tiểu khu có một cái siêu thị, ngươi đi mua đồ dùng tắm rửa cùng quần áo dùng một lần, thực tiện nghi, vượt qua 50 tệ ta sẽ trả cho ngươi…..!Nửa giờ sao cửa nhà không nhìn thấy ngươi, ta sẽ báo án.”
“………” Sơ Lễ trợn mắt há hốc mồm, “Lão sư, ngài đi làm thổ phỉ phỏng chừng tương lai rộng mở.”
“Ngươi như thế nào biết a?” Trú Xuyên cũng vẻ mặt kinh ngạc, “Khi cao tam ta mất rất lâu để quyết định trở thành thổ phỉ hay làm tác giả, cuối cùng từ làm trưởng quầy thu quà vặt ở cổng trường rửa tay chậu vàng (*), ẩn sâu công danh, lựa chọn trở thành nhà văn.”
(*) rửa tay chậu vàng là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu nó dùng để chỉ một được tổ chức sau khi những thuyền nhân gửi thực phẩm đến cung điện Trường An của nhà Hán lên phà để thể hiện thành tích của các quan chức; Sau khi giàu có, các nhân vật trong sẵn sàng an hưởng tuổi già và công khai tuyên bố sẽ cải tà quy chính, nay còn ám chỉ việc từ bỏ ngành nghề hoặc công việc mà họ đã gắn bó lâu nay.

Thông tin này được tiếp nhận không chút do dự.


Sơ Lễ: “…………”
Luận vô sỉ, cô vẫn là không thể so với người này.

……!
29 phút sau, xách theo túi lớn túi nhỏ của siêu thị, Sơ Lễ thở hồng hộc, đôi tay chống ở đầu gối đến trước mặt Trú Xuyên–cách cửa sắt Trú Xuyên cho cô nhìn màn hình di động của mình, ba số “110” vừa được bấm hai số “1”, Trú Xuyên tắt điện thoại, mở cửa sắt ra.

Lúc này là 9 giờ hai mươi tối.

Sơ Lễ bước vào tiểu viện với tâm tình hoàn toàn bất đồng, vừa bước vào phòng đã thấy một chú chó lớn ngồi xổm trên ghế sô pha ngáp dài điên cuồng, Trú Xuyên bước đến đuổi Nhị cẩu đang ở độ tuổi trung niên về ổ, sau đó chính mình chiếm sô pha, chỉ chỉ: “Thư phòng.”
Sơ Lễ gật đầu, ôm bản thảo đang hiệu đính đi về phía thư phòng, đi hai bước lại nghe thấy Trú Xuyên ở sau lưng nhàn nhạt nói: “Cửa luôn mở, có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi.”
Sơ Lễ gật đầu: “Cảm ơn lão sư.”
Trú Xuyên sửng sốt: “Cảm ơn cái gì?”
Sơ Lễ: “Cảm ơn lão sư cho ở lại.”
“Ồ,” Trú Xuyên ngây người “Không có gì”, lòng bàn tay hướng về chính mình, mu bàn tay hướng ra ngoài, vẫy vẫy, “Đi đi.”
Sơ Lễ gật đầu, xoay người vào thư phòng.

Mở đèn bàn, Sơ Lễ choáng váng trước bộ sưu tập sách che trời lấp đất trong thư phòng, thư phòng của thủ lĩnh băng đảng Rồng Vàng hơn hẳn so với tưởng tượng: từ kinh điển phương Tây đến sách cổ phương Đông, tiểu thuyết ăn khách, cho đến “The Waste Land” của Thomas Eliot, đến tác phẩm xuất đạo 《 Âm gả 》của Giang Dữ Thành, cô thậm chí còn tìm được một quyển sách là “Đi tìm rồng, điểm chỉ và lăng mộ phong thủy”, tưởng là tiểu thuyết nên cô tò mò rút ra xem, mở ra thì bên trong toàn là tranh vẽ linh hồn–
Thật đúng là dạy phong thuỷ……!
Thư phòng của Trú Xuyên, bao quát các chủng loại sách không ngoa khi nói trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hơn nữa nó đặc biệt khác với người bình thường, tùy tiện rút ra một quyển, đều có thể tìm được dấu vết ở trên bề mặt khẳng định ai đó đã cẩn thận đọc qua……!
Cô bắt đầu hoài nghi vừa rồi Trú Xuyên nói “Đem ngươi đi luyện tiên đan” không phải thuận miệng mà nói ra, Sơ Lễ sợ chính mình không cẩn thận động đến cơ quan đi vào trong mật thất có một cái lò luyện tiên đan khổng lồ….!Tay cô run rẩy, mang theo tấm lòng kính sợ mà đặt sách trở lại, ngồi xuống bàn làm việc, mở bản thảo ra bắt đầu hiệu đính……..!
Lúc này màn hình di động sáng lên, nhảy ra thông báo —
【 Biến mất L quân: Làm gì ở đâu? 】
Sơ Lễ cầm di động lên.


【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Đang hiệu đính sách mới của Trú Xuyên lão đại ah, còn có một phần tư! Ngày mai hạn chót mà trong nhà còn mất điện mất nước, đúng là muốn mạng lão tử!】
【 biến mất L quân: Nhà ngươi mất điện? Vậy ngươi hiệu đính như thế nào? Không ở nhà? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Ở bên ngoài, tìm một chỗ hiệu đính.


【 Biến mất L quân: Nào? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân:……!Đi tiệm net, còn có thể đi đâu.


Tin nhắn vừa gửi đi, Sơ Lễ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ như có người nhảy khỏi ghế sô pha, vài giây sau, hắn nằm thật mạnh xuống — Sơ Lễ đang muốn hỏi đại thần bên ngoài làm sao vậy chẳng lẽ gặp gián ư, thì nghe thấy thanh âm nghiêm túc của Trú Xuyên truyền đến: “Người chuối, ngươi đang làm gì? Sẽ không trốn ở thư phòng không làm việc, chơi di động chứ?”
Sơ Lễ: “……”
Nhìn di động trên tay, Sơ Lễ nhướng mắt, buông di động nghiêm túc làm việc.

Bởi vì ngồi trong thư phòng đứng đắn, hoàn cảnh xung quanh an tĩnh thoải mái, công việc của Sơ Lễ rất có hiệu suất, âm thanh lật trang giấy vang lên xôn xao, dần dần những trang còn thừa ngày càng mỏng đi, còn có thư phòng cùng phòng khách ngẫu nhiên sẽ vang lên vài cuộc đối thoại —
Sơ Lễ: “Lão sư, nàng nhoẻn miệng cười với vẻ mặt băng giá, trước sau mâu thuẫn, xóa cái nào ạ?”
Trú Xuyên: “Xóa vẻ mặt băng giá.”
Sơ Lễ: “Ngài không tới nhìn thử xem, liền như vậy xóa đi sao?”
Trú Xuyên: “Văn là chính ta viết, chính mình không nhớ được? Vẫn cần đọc nó?”
Sơ Lễ: “Vậy ngài nói xem những lời này là miêu tả ai?”
Trú Xuyên: “Vai chính a.”
Sơ Lễ: “Là nữ xứng.”
Trú Xuyên: “……”

……!
Sơ Lễ: “Lão sư, hắn không biết mặc cái gì, sau đó anh ấy sẽ thống trị những thăng trầm……!Rốt cuộc những lời này đang nói cái gì ạ?”
Trú Xuyên: “Đưa ta xem trước và sau, qua QQ.”
Sơ Lễ móc di động ra chụp một cái gửi qua QQ của Trú Xuyên, bên ngoài trầm mặc một phút, truyền đến âm thanh bình tĩnh của người đàn ông: “Ta cũng không biết ta đang nói cái gì, xóa đi.”
Sơ Lễ: “……”
……!
Sơ Lễ: “Lão sư, hình như có lỗi, vai chính mới từ vũng bùn bò ra, đảo mắt xuất hiện trước mặt mọi người giống như tiên nhân, hình như có chỗ không đúng?”
Trú Xuyên: “Chỗ nào?”
Sơ Lễ: “Vai chính mới từ vũng bùn bò ra–xuất hiện ở trước mặt mọi người đến đoạn đánh nhau với một lão già, đoạn giữa không ngừng khen ngợi hắn áo trắng phiêu phiêu như thần tiên, chỗ này xóa được không, ngài vẫn là nên xem qua…..”
Lời còn chưa nói xong Trú Xuyên đã xuất hiện ở cửa thư phòng, bước nhanh đến bên người Sơ Lễ, thuận tiện đoạt lấy bút đỏ trong tay cô, rất nhanh mà tìm được chỗ Sơ Lễ nói, dùng chữ viết đẹp như khi ký hợp đồng chỉnh sửa lại vài chỗ…..!Sau đó dừng tay: “Ổn không?”
Khi người đàn ông đang nói, anh cúi nửa người, tay phải chống bàn, tay trái cầm bút…Thời điểm nghe thanh âm gần trong gang tấc, Sơ Lễ ngẩn người, gật gật đầu.

Trú Xuyên ném bút, kiểm tra tiến độ công việc, lúc này đã là 2 giờ rạng sáng, Sơ Lễ hiệu đính đến cuộc chiến cuối cùng của vai chính, toàn văn còn thừa 5%, Trú Xuyên vừa lòng gật đầu: “Ta đi tắm rửa, ngươi ngoan ngoãn, đừng nháo.”
Sơ Lễ: “Vì cái gì ngữ khí nói chuyện với Nhị cẩu nói với em?”
Trú Xuyên nhìn Sơ Lễ một cái thật sâu, “Ừm”, xoay người rời thư phòng — để lại Sơ Lễ một mình mặt người da đen dấu chấm hỏi, hỏi ngươi, ngươi “Ừm” “Ừm” cái gì?
……!
Trú Xuyên tắm được một lúc, khoảng nửa tiếng sau mới ra khỏi phòng tắm — người đàn ông mặc áo choàng tắm dùng khăn tắm lau mái tóc ướt, đang muốn kêu con khỉ trong thư phòng kia đi tắm rửa rồi làm việc tiếp, đi đến thư phòng lại phát hiện bên trong yên tĩnh đến dọa người.

Ngẩng đầu vừa thấy, người nọ trong tay vẫn cầm bút ghé vào trên bàn sách ngủ rồi.

Trú Xuyên: “……”
Đi vào thư phòng, muốn gọi cô ấy tỉnh dậy, thoáng nhìn thấy trên mặt cô có một vết mực đỏ….!Tiếng gọi ngừng lại bên miệng người đàn ông, ánh mắt màu trà lập lòe.

Trong đầu chợt lóe lên một vạn loại “biện pháp đúng đắn mà nhân vật nam chính trong bộ phim truyền hình Mary Sue Hàn Quốc nên áp dụng vào lúc này”, đáp án chỉ hướng vào một cái — người đàn ông quyết định ném khăn tắm, đứng bên người cô gái khoa chân múa tay, sau đó cong lưng, nắm cánh tay cô quàng lên cổ mình, cánh tay kia vòng qua eo cô —
Một hai ba dùng sức……!
Ừm, bất động.


Trú Xuyên lặng lẽ nới lỏng eo Sơ Lễ, lui về phía sau khoảng nửa bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô đang say ngủ nửa ngày, tựa hồ nghi hoặc người trước mắt này trông gầy gò như thế nào lại nặng như cục đá?
Trầm mặc, đột nhiên thấy di động mà cô ném lên bàn sáng lên–
【 Tiểu Điểu: Tỷ tỷ, ngày mốt là hạn chót của Kế hoạch trang đầu rồi.


Trú Xuyên ngẩn người: Tin nhắn Wechat thật sự là trực tiếp biểu hiện ở màn hình khóa?
【 Tiểu Điểu: Tác giả cậu tìm đến đã viết xong chưa? 】
【 Tiểu Điểu: Chủ biên nói cậu tìm một tác giả kia thôi, cậu sẽ không thật sự chỉ đi tìm một người chứ? Ba tác giả bên mình đã nhờ họ viết thêm, nhưng làm sao chỉ có bốn tác giả đủ 3 P (* số trang) được?】
【 Tiểu Điểu: Lần sau tài nguyên của tác giả không tốt thì nói sớm một chút, nửa đêm mình đột nhiên nhớ tới gấp đến độ không ngủ được.】
【 Tiểu Điểu: Đừng tưởng rằng có bản thảo của Trú Xuyên làm lá chắn, cậu như vậy lần sau còn ai nguyện ý cùng cậu hợp tác làm hạng mục?】
Trú Xuyên: “……”
Yên lặng mà xem xong vở kịch lúc nửa đêm.

Người đàn ông di dời ánh mắt, nhìn cái người đang ngủ say trên bàn của anh: Làn da trắng nõn được đèn bàn chiếu xuống có cảm giác như trong suốt, có thể thấy những sợi lông tơ mảnh cùng mạch máu màu xanh lá trên gò má….!Ở dưới làn mi an tĩnh rũ xuống, có một cái quầng thâm nhỏ.

Ước chừng là liên tục mấy ngày không ngủ ngon giấc.

Phảng phất tự hỏi cái gì, người đàn ông trầm mặc, sau đó vươn tay, đem tấm chăn đặt ở cửa sổ thư phòng mở ra và đắp lên người cô, rồi sau đó đem bản thảo ở dưới cánh tay cô rút ra —
Quay người lại, đôi mắt màu trà bắt gặp con chó lớn ngái ngủ đang lặng lẽ ngồi xổm ở lối vào thư phòng, nửa đêm đi tiểu nên đi ngang qua.

Nhìn thấy chủ nhân đưa ngón tay thon dài lên, ấn lên đôi môi mỏng để làm động tác im lặng, con chó lớn nghiêng đầu….!
Duỗi tay tắt đèn bàn, tắt điện thoại trên bàn, nương theo ánh đèn ở bên ngoài, người đàn ông cầm một nửa bản chưa chỉnh sửa đi ra khỏi thư phòng.

Ánh trăng thật dày.

Phòng làm việc nhỏ giống như một thế giới biệt lập, không ai có thể quấy rầy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.