Đọc truyện Khúc Biến Tấu Ánh Trăng – Chương 18
Sơ Lễ cất bản thảo đã hiệu đính nặng như gạch vào trong túi vải, chờ mọi người rời khỏi văn phòng, mới khom lưng đem cây dù của Trú Xuyên dưới bàn ra…….!Cuối cùng là tắt đèn, khóa cửa, thiếu nữ tóc ngắn trẻ tuổi nhẹ nhàng bước đi, phảng phất như đang muốn lao đến nơi hẹn hò.
Túi vải trên vai nặng trĩu, trong tay xách theo cây dù đôi khi đập vào đầu gối, Sơ Lễ bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình không biết từ khi nào ngập tràn một người xa lạ: Sách của anh, dù của anh, phiền não anh tùy hứng mang đến……!
Còn may là không có nhớ thương cái người này.
Thời điểm rời khỏi công ty, bên ngoài lại đổ mưa–Sơ Lễ đã không nhớ rõ lần cuối cùng trời nắng là khi nào.
mưa phùn lạnh lẽo đập vào mặt, Sơ Lễ hắt xì một cái nho nhỏ.
Trước và sau tiết Thanh minh, thời tiết đột nhiên thay đổi, đề phòng cảm lạnh.
Sơ Lễ lấy di động ra, vừa vặn thấy L quân hỏi cô đang làm gì, thuận tay đánh “Mới vừa tan tầm, đi trả dù cho tổ tông”, lúc này di động bỗng nhiên chấn động lên — khiến Sơ Lễ hoảng sợ suýt chút ném văng điện thoại ra, nhìn màn hình báo: 【 Diễn viên Lão sư 】.
Sơ Lễ: “……”
Trước và sau tiết Thanh minh, cũng không có việc gì, đừng nhắc tổ tông.
Sơ Lễ bung chiếc ô màu đen, bước về phía trước hòa vào trong màn mưa, “Bẹp” giày đạp lên màn nước, bắn lên không ít bọt nước, thuận tay mở màn hình điện thoại di động, nói “xin chào”, giọng của Sơ Lễ thực bình tĩnh: “Trú Xuyên lão sư.”
Trong giọng nói tràn ngập loại “Em có thể giúp gì được cho ngài”, quá mức nồng hậu.
Điện thoại bên kia trầm mặc, tựa hồ cũng không có thói quen cùng người ta gọi điện thoại hoặc là căn bản cảm thấy từ điện thoại của mình vang lên giọng nói của một tiểu cô nương là sự kiện thực thần kỳ……!Trú Xuyên không nói lời nào, Sơ Lễ cũng không hiểu được mà bắt đầu bất an không biết cái vị này lại muốn làm chuyện xấu gì.
Cuối cùng Trú Xuyên rốt cuộc mở miệng: 【 Ta bị cảm.
】
Sơ Lễ mặt người da đen dấu chấm hỏi.
Nhưng xác thực là giọng mũi của người bên kia thực nặng, Sơ Lễ tạm dừng, bắt đầu lễ phép hàn huyên: “A? Bị cảm, lão sư lại bị cảm ạ?”
Thanh âm của Trú Xuyên như nhìn thấy cục diện đáng buồn: 【 Ngày đó đem dù để lại cho Lão Miêu, ta mắc mưa.
】
Sơ Lễ: “……!Ác, Lão Miêu thật là xấu.”
Trú Xuyên: 【 Ngươi câm mồm.
Ngươi hiện tại muốn sang đây trả dù? Trên đường mua cho ta thuốc trị cảm, lại tìm cửa hàng cháo mua cho ta cùng Nhị cẩu mỗi người một phần, trong đó một phần phải có thịt nếu không Nhị cẩu sẽ nháo…..!Hôm nay chủ tiệm cháo về tảo mộ không buôn bán nên không thể dùng app đặt cháo được.
】
Sơ Lễ: “……” Cho nên anh đem cô thành chân shipper? Ngày trước không ai nói cho cô biết biên tập còn phải làm shipper cho người ta nha!
Lúc này có thể là do Sơ Lễ trầm mặc hơi lâu, Trú Xuyên đối mặt với sự tịch mịch trong điện thoại, buồn bã nói: 【Nếu không muốn, ngươi có thể từ chối, không sao cả.
Dù sao là ta tự mình cho người khác mượn dù, tự mình mắc mưa, tự mình cảm lạnh…….!Làm chuyện tốt nên bị báo ứng, không sao cả.
】
“…………” Ngữ khí u oán của người đàn ông khiến lông tơ trên người Sơ Lễ đều dựng thẳng lên, “Đừng đừng đừng, em nguyện ý, em nguyện ý, không có việc gì không phải chỉ mua hai chén cháo thôi sao –”
【 Trong đó một chén phải có thịt.
】
“Đúng đúng đúng, phải có thịt! Bằng không Nhị cẩu không cao hứng đúng không em đã biết……!Lão sư ngài nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước ấm.”
【……!Ngươi thật sự mua cho ta? Rốt cuộc ngươi hôm nay nói với ta thí cái rắm cùng với Bullshit , ngữ khí cũng không ngoan ngoãn như vậy.
】
“……………!Lão sư.”
Trú Xuyên: 【 Làm gì? 】
Sơ Lễ hít sâu một hơi, lại lần nữa nhấn mạnh: “Uống nhiều nước ấm.”
Nếu cảm thấy nhàm chán, hãy cho hai miếng thạch tín vào để nếm thử.
Đừng bạc đãi chính mình.
Sơ Lễ nắm chặt di động, hai ba bước chạy đến trạm xe bus — tan tầm là giờ cao điểm, trên xe bus toàn là người, giống như một chiếc hộp nhét đầy đồ chậm rãi chạy.
Chiếc xe mà Sơ Lễ muốn lên, cô nhón mũi chân chậm rãi nhìn chiếc xe buýt dừng lại trước mặt mình, cửa trước và sau mở ra, từ hai cửa có hai người từng người rớt xuống, bốn người bắt đầu bĩu môi và cố lên xe lần nữa…..!
Sơ Lễ: “……”
Sơ Lễ một lần nữa đem điện thoại dán đến bên tai: “Trú Xuyên lão sư, đồ mà ngài muốn em thật sự có thể mua, bất quá có khả năng ngài phải đợi một chút, em phải ngồi xe bus đến ga tàu điện ngầm, hiện tại giao thông công cộng sân ga đều kín người hết rồi….”
Trú Xuyên nghe xong tựa hồ thực kinh ngạc: 【 Xe buýt? Ngươi không có xe a? 】
Sơ Lễ hít sâu một hơi: “Lão sư, lương tháng của em là hai ngàn rưỡi, nhân dân tệ, không phải đô la.”
Điện thoại bên kia lại một lần lâm vào trầm mặc, sau đó người đàn ông dùng loại ngữ khí “Ồ” cùng với “Thật xin lỗi”, trước khi cúp máy, anh nghiêm túc mà nói “Thuốc và cháo đều sẽ trả lại tiền cho ngươi, ngươi cũng mua cho chính mình một phần đi”, sau đó ngắt điện thoại, Sơ Lễ trừng mắt nhìn xuống điện thoại một hồi thật lâu–
Cái gì mà mua cho chính mình một phần đi?
Cháo?
Hay thuốc?
Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh sao, phải diễn với Diễn viên lão sư trong chốc lát, xác thực là cần thiết.
……!
Cuối cùng.
Sơ Lễ sợ hãi mình chạy đến nhà Trú Xuyên thì chỉ còn một thi thể lạnh ngắt, cho nên cô tàn nhẫn hạ quyết tâm gọi taxi đi đến trạm tàu điện ngầm, tàu điện ngầm cũng đầy người nhưng không đến mức đóng không thể đi lên mà mỗi lần mở cửa còn rơi xuống vài hành khách, cho nên đại khái khoảng một giờ sau Sơ Lễ thuận lợi từ trạm tàu điện ngầm đi ra–
Ở nhà thuốc mua được thuốc trị cảm lạnh, nhưng cửa hàng cháo gần đó quả nhiên đã đóng cửa.
Cũng may có siêu thị, Sơ Lễ mua được một túi gạo, một chút thịt xay, lại mua thêm rau xanh– thời điểm từ siêu thị đi ra, mặt trời đã lặn xuống núi, màn đêm buông xuống.
Sơ Lễ xách theo túi siêu thị, cầm chiếc dù đen đi giữa đám người tan tầm tới tới lui lui, bước nhanh hướng đến nhà của Trú Xuyên.
Lần này đại khái trong viện còn ướt, cho nên lúc mở cửa chỉ có một mình Trú Xuyên không có Nhị Cẩu đi theo, Sơ Lễ đi theo người đàn ông mặc áo ngủ siêu nhân trứng muối vào nhà, mới thấy con chó đang dựng lỗ tai nằm trên sô pha, nhìn thấy cô nó liền nhảy xuống, phe phẩy cái đuôi cộp cộp cộp đi đến trước mặt Sơ Lễ, đứng lên, đặt hai bàn chân to lên vai cô–
Sơ Lễ buông túi vải, duỗi tay sờ sờ đầu Nhị cẩu: “Cửa hàng cháo trên đường đều đóng cửa rồi…..!Cho nên em mua gạo cùng thịt bằm, còn có rau.”
“Ngươi nói với nó, nó nghe hiểu được sao?” giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo giọng mũi dày đặc ở phía sau vang lên.
Sơ Lễ một tay xoa lỗ tai của Nhị Cẩu: “Lão sư, em là đang cùng ngài nói chuyện.”
“Kia vì cái gì không nhìn ta?” Chất vấn hợp tình hợp lý.
“……” Sơ Lễ không còn gì để nói, xoay người, hơi hơi ngẩng đầu đối diện cặp mắt màu trà, “Ngài uống thuốc trước đã, thuốc ở trong túi vải, mượn nhà bếp của ngài dùng một chút, rất nhanh liền xong.”
Trú Xuyên không nói chuyện, chỉ là đôi mắt màu trà nhìn chằm chằm Sơ Lễ đem chiếc dù ướt dầm dề kia dựa vào cửa nhà……!
Thẳng đến khi Sơ Lễ hỏi nhà bếp ở đâu, anh mới hồi phục tinh thần lại chỉ chỉ, Sơ Lễ đi hướng phòng bếp, lúc này mới phát hiện nhà bếp không nhiễm một hạt bụi– dầu muối tương dấm đều có chỉ là chưa mở nắp, thần kỳ nhất cũng không phải cái này, thần kỳ nhất chính là lúc Sơ Lễ thật vất vả từ tủ chén tìm được một cái nồi có thể dùng để nấu cháo, mở nắp nồi, cô phát hiện nhãn hiệu bên trong còn chưa xé ra……!
Sơ Lễ: “……”
……………………!Diễn viên lão sư mỗi ngày ở nhà tu tiên a?
Không biết Trú Xuyên cùng Nhị Cẩu từ lúc nào đã đi theo cô, hai người đang đứng ở cửa nhà bếp, người đàn ông đại khái đã uống thuốc, ôm cánh tay nghiêng mình dựa vào cạnh cửa, Nhị cẩu thành thành thật thật ngồi xổm bên cạnh…..!Một người một chó cứ như vậy trầm mặc nhìn người đang vội vàng trong bếp không chớp mắt, nhìn cô xé nhãn hiệu– vo gạo — xé mở túi muối — nơi nơi tìm hũ gia vị– tìm được rồi đem muối đổ vào……!
– – trầm mặc.
Cái đuôi vẫy vẫy của Nhị Cẩu trở thành sự tồn tại sống động nhất trong cả ngôi nhà.
Lúc đầu, Sơ Lễ còn nghĩ người này lúc không nói chuyện thật sự có chút hương vị “Xuyên công tử dịu dàng như ngọc”.
Theo thời gian trôi qua, không khí càng lúc càng trở nên kỳ quặc, Sơ Lễ cảm thấy bốn đạo ánh mắt sau lưng có thể đem cô thiêu cháy; rốt cuộc, lúc rửa thịt bằm Sơ Lễ không thể nhịn được nữa, quay đầu nhìn Trú Xuyên: “Lão sư, ngài đang xem cái gì à?”
Ánh mắt Trú Xuyên lập loè, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ, nhưng là thực mau lại thả lỏng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Khi nãy ta lấy thuốc có thấy bản thảo ngươi đang hiệu đính, còn lại một phần tư chưa xong…..Không phải buổi sáng ngày mai phải bàn giao công việc sao?”
Sơ Lễ: “Đêm nay tăng ca.”
Trú Xuyên: “Vất vả.”
Sơ Lễ: “Không có việc gì.”
– – trầm mặc.
Trú Xuyên: “Lương tháng cho có 2500 tệ, phí tăng ca đều không có, các ngươi vì cái gì không cho Nguyên Nguyệt Xã một mồi lửa?”
Sơ Lễ: “Đại khái là sợ ngồi tù.”
Trú Xuyên: “Ồ.”
– – trầm mặc.
Trú Xuyên: “Vì cái gì muốn làm biên tập viên?”
Sơ Lễ: “Cái gì? A, vì cái gì muốn làm biên tập? Thời điểm học đại học nghĩ nếu có thể giúp tác giả yêu thích xuất bản sách, giúp người đó đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, hẳn là sự kiện rất thú vị.”
Trú Xuyên: “Ngươi thích tác giả, ai a?”
Trú Xuyên đổi chỗ chống chân từ tựa vào khung cửa bên trái sang tựa vào khung cửa bên phải: “Ta sao?”
Sơ Lễ: “……”
– – trầm mặc.
Sơ Lễ nhặt rau đã rửa sạch vớt ra, ném lên cái thớt mới tinh, con dao làm bếp sáng loáng được rút ra từ hộp đựng dao và rửa sạch bằng nước……!Có lẽ chính con dao bếp trong tay đã cho cô dũng khí vô hạn, Sơ Lễ bất lực xoay người: “Lão sư, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không có gì,” Trú Xuyên vô cảm nói, “Chính là đột nhiên phát hiện lần đầu tiên chúng ta không cần mang đầy địch ý đối mặt với đối phương, thậm chí có thể sống chung hòa bình.””
Sơ Lễ “Ồ”, hỏi câu hỏi khiến cô hối hận trong mười phút tiếp theo: “Vậy à?”
“Ta cảm thấy có điểm xấu hổ, cho nên muốn tìm đề tài để nói chuyện.”
“……”
Sơ Lễ chà lau dao phay trong tay.
“Nhìn xem, giống như bây giờ.”
“……………”
“Xấu hổ.”
“…………………”
“Đúng rồi, ngươi có bạn trai sao? Hẹn hò qua mạng cũng coi như là có.”
“………………………………………………”
Sơ Lễ răng rắc đem rau xanh cắt làm hai phần, giơ dao phay xoay người: “Lão sư em vội vã nấu cháo cho ngài, làm xong vội vã về nhà để hiệu đính bản thảo cho ngài, ngày mai không báo cáo kết quả công việc liền không lấy được 2500 tệ tiền lương tháng, cho nên hiện tại thỉnh ngài có thể hay không an tĩnh một chút, đừng tìm chủ đề nói chuyện để em yên tĩnh làm xong bữa cơm này rồi chúng ta ai về nhà nấy, mạnh ai người nấy khỏe –”
Trú Xuyên: “Vậy à?”
Sơ Lễ múa may dao phay: “Đi ra ngoài!”
Người đàn ông dựa vào cửa dừng lại, nhìn chằm chằm tiểu cô nương trong phòng bếp thấp hơn mình một cái đầu, đang múa may dao phay và xua đuổi anh….!Không biết vì cái gì mà khóe môi cong lên, lần đầu tiên không nói gì mà ngoan ngoãn nghe lời xoay đầu rời đi — đi được hai bước lại lui về — nắm lỗ tai Nhị cẩu đang ngồi xổm không chịu động đậy kéo đi.
……!Sau đó.
Thế giới thanh tịnh.
Sơ Lễ hít sâu một hơi, xoay người tiếp tục xắt rau.
Cô không biết, người đàn ông vừa rời đi không dừng hành vi kỳ lạ của mình, anh bước nhanh trở lại máy tính, mặt vô cảm mà mở ra acc chính QQ, tìm một cái tên mà vài ngày rồi anh không quấy phá 【 Giang Dữ Thành 】, tiếp tục mặt vô cảm mà múa may mười ngón đánh chữ —
【 Trú Xuyên: Nói ra ngươi khả năng không tin.
】
【 Giang Dữ Thành: Ngươi như thế nào lại tới nữa?……!Có ý gì? 】
【 Trú Xuyên: Giờ này khắc này trong nhà ta có một tiểu cô nương đứng trong phòng bếp, mang dép lê của ta múa may dao phay của ta, nấu cơm cho ta cùng Nhị cẩu.
】
【 Giang Dữ Thành:???? Có ý gì?? 】
【 Giang Dữ Thành: Có người chủ động nấu ăn cho ngươi mà không trúng độc sao? 】
【 Trú Xuyên: Là.
】
【 Giang Dữ Thành: Ma quỷ a.
】
【 Trú Xuyên: Đúng là ma quỷ, đột nhiên ta nhận ra “sinh hoạt” đúng là động từ.
】
【 Giang Dữ Thành:…………!27 năm qua ngươi uống gió Tây Bắc lớn lên à? 】
【 Trú Xuyên: Bữa ăn do người giúp việc làm không tính.
】
【 Trú Xuyên: Bữa cơm do tiểu cô nương làm, tính.
】
【 Trú Xuyên: Tuyệt diệu.
】
【 Giang Dữ Thành:…………………!”Biểu tượng cảm xúc há mồm uống thuốc” 】.