Khúc Biến Tấu Ánh Trăng

Chương 16


Đọc truyện Khúc Biến Tấu Ánh Trăng – Chương 16


Vu Diêu là chủ biên của 《 Nguyệt Quang 》, tạp chí Nguyệt Quang vừa mới ra đời không đến nửa năm, đội hình tác giả và họa sĩ đều không ổn định, mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn công việc chờ Vu Diêu xử lý, cho nên, cô ấy khẳng định không nhàn nhã giống như Lão Miêu, cô ấy thực hiện bước hai của 《 Lạc Hà Thần Thư 》 đều là do Trú Xuyên tự mình mở miệng, cô ấy không thể không nhận.

Cho nên so với Lão Miêu, Vu Diêu yêu cầu nhiều thời gian để tiến hành bước hai hơn, vì thế sau khi quyết định sự việc, cô ấy liền cùng với Sơ Lễ hẹn tan tầm thứ tư tuần sau Sơ Lễ cần thực hiện xong bước một, cô ấy muốn buổi sáng thứ năm đi làm sẽ thấy trên bàn làm việc sách in có dấu vết của bước một.

Sơ Lễ không chút nghĩ ngợi trực tiếp đồng ý: Bởi vì buổi tối thứ sáu cô đi khẩn cầu Vu Diêu, cô đã bảo đảm như vậy.

Buổi tối thứ bảy sau khi tuyên bố biên tập viên của 《 Lạc Hà Thần Thư 》, toàn bộ cuối tuần đều không thấy bóng dáng tăm hơi của Lão Miêu, có thể nói là an tĩnh như gà……!Và sự yên tĩnh này tiếp tục cho đến cuộc họp thường kỳ thứ hai, hắn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, trong phòng hội nghị gặp Vu Diêu đang chỉnh sửa giấy tờ.

Vì thế hai người ngồi xuống nói chuyện.

Đối mặt với sự tức giận kìm nén của Lão Miêu trong một ngày, kỳ thật Vu Diêu không biết nên nói gì, bởi vì cô ấy cũng không rõ Lão Miêu đã đắc tội gì với Trú Xuyên——
Có thể là một câu nói.

Cũng có thể là một cái biểu tình.

Rốt cuộc người như Lão Miêu……!
“Ta không hiểu người vì cái gì lại chấp nhất 《 Lạc Hà Thần Thư 》như vậy.”
“Ngài thật không biết?” Lão Miêu cười lạnh một tiếng, “Đó chính là Trú Xuyên —— ngài cho rằng chỉ có tác giả mới cần kiệt tác? Những biên tập viên vàng từ đâu ra? Cơ hội tốt nhất ở ngay trước mắt ta bị người khác cướp đoạt rồi!”
Vu Diêu trầm mặc.

“Lão Miêu, ta đã sớm nói với ngươi, Trú Xuyên cùng những tác giả như Niên Niên không giống nhau……!Lúc trước ta cũng đã nhắc nhở ngươi, nên cẩn thận với những người nổi tiếng từ khi còn là thiếu niên, bọn họ giống nhau là đều rất khó.” Trong văn phòng, Vu Diêu ngồi ở ghế trên nhìn Lão Miêu —— dáng người đẫy đà, trên mặt có thịt, mắt tròn tóc ngắn có vẻ thực khôn khéo, nghiêm túc nhìn người lộ ra ý vị sâu xa, “Tâm cao khí ngạo, văn nhân ngạo cốt, ngươi thật cho rằng mấy thứ này chỉ có thể lấy ra hình dung Lỗ Tấn sao?”
Lão Miêu vẻ mặt bực bội mà cúi đầu: Văn nhân ngạo cốt? Chưa kể có thể dùng để miêu tả về Trú Xuyên, nói đến “Ngạo khí”, thì chắc người này là tác giả trẻ số một đương đại rồi đúng không?
Kiêu ngạo đến mức chỉ cần một bước chân là có thể chạm tới bầu trời, chính là Trú Xuyên.


Lão Miêu: “Vậy ngài vì cái gì đem quyển sách này giao cho một biên tập tay mơ? Vốn dĩ việc ngài đem cô ấy tuyển vào trong phòng này đã đủ khó hiểu, nơi này vốn đã đủ…”
Vu Diêu: “Ta nói rồi, cô ấy có nhiệt tình.”
Lão Miêu lộ ra cái biểu tình không biết nên khóc hay cười lại khinh thường mà nói: “Nhiệt tình! Lừa gạt ai chứ, làm nghề này yêu cầu cái gì nhiệt tình? Chọn sách, làm sách, bán sách, bán có được không chẳng lẽ không phải do thực lực cùng nhân khí của tác giả sao—— nhiệt tình của biên tập viên, có thể ăn được sao?”
“Có thể a,” Vu Diêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Này không phải trong nháy mắt cướp bát cơm của ngươi sao?”
“……”
Cuộc đối thoại của hai người ngưng hẳn khi Sơ Lễ bưng hai ly trà đi vào, sau đó như thường lệ sẽ ——
Đầu hội thị thường kỳ, Lão Miêu đều trưng ra bộ mặt mẹ kế, đặc biệt là khi Vu Diêu lại lần nữa cường điệu mà lặp lại việc Sơ Lễ đảm đương nhiệm vụ biên tập cho 《 Lạc Hà Thần Thư 》và nhấn mạnh tầm quan trọng của quyển sách này, biểu hiện trên mặt của Lão Miêu và Tiểu Điểu rất nhất quán…….Vu Diêu cho Sơ Lễ ba ngày để hoàn thành việc hiệu đính bắt đầu từ ngày được giao, hơn nữa trong khoảng thời gian này, chuyện của “Hoạch định trang đầu” có thể tạm thời kết thúc, nguyên văn lời nói của Vu Diêu: “Niên Niên cùng các tác giả kia nguyên bản là thành viên trong tổ chức tác giả của tạp chí, hơn nữa Sơ Lễ tìm được A Quỷ tạm thời đủ rồi.”
Điều này có nghĩa là Tiểu Điểu tìm được ba tác giả, trong khi cô chỉ cần tìm một người? Sơ Lễ nghe vậy cả kinh: “A, chủ biên, kỳ thật em cũng còn có thể……”
Vu Diêu liếc cô một cái: “Trước tiên tạm thời như vậy, cho em nhiều thời gian như vậy cũng chỉ tìm được một người, lãng phí thêm mấy ngày sẽ có kỳ tích gì phát sinh sao? Mọi chuyện không cần phải quá ép buộc.”
Lời này của Vu Diêu thành công cứu vớt khuôn mặt đen như đáy nồi của Tiểu Điểu và Lão Miêu, đặc biệt là khi Vu Diêu đem nhiệm vụ biên tập 《 Hoa lễ 》giao cho Tiểu Điểu, trên mặt cô ấy lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Sơ Lễ: “……”
Sơ Lễ cũng không hiểu vì cái gì mà mình nhận được cái vả, cô chỉ biết thời điểm kết thúc hội nghị, trong toàn bộ văn phòng tràn ngập không khí kiểu “Ta không quá tốt nhưng mà ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì” “Ngươi có chỗ lợi ta cũng không kém cạnh” không khí hài hòa tốt đẹp……Tương đương xử lý sự việc công bằng.

……………………!Mẹ nó xử lý sự việc công bằng.

……!
Sau khi hội nghị thường kỳ vào thứ hai chấm dứt, Sơ Lễ liền ôm quyển sách A3 dày cộm, bắt đầu dùng bút lông màu đỏ vùi đầu làm việc ——
Ba ngày làm xong quyển sách gần 50 vạn chữ, cần tốc độ nhưng chất lượng cũng không thể bỏ qua……!Này kỳ thật là muốn mạng, mà chuyện này không thể nào hoàn thành chỉ trong giờ làm việc từ sáng đến 5 giờ rưỡi chiều!
Vì thế Sơ Lễ một giây cũng không dám trì hoãn.

Từ trang đầu tiên bắt đầu ——
《 Lạc Hà Thần Thư 》 nói về một chàng trai thích mặt quần áo màu trắng ở bờ biển tìm ngọc trai, trong lúc vô tình nhặt được một quyển sách thần kỳ gọi là 《 Lạc Hà Thần Thư 》.


Quyển sách tương tự như 《 Sơn Hải Kinh 》, ghi lại những câu chuyện xa xưa, con người cổ xưa khi thống trị vùng đất màu mỡ này làm cho chim bay cá nhảy ——chàng trai trong lúc vô tình đã triệu hồi một dã thú trong cuốn sách bằng chính máu của mình, dã thú đi theo chàng trai cho đến khi trưởng thành, dùng các tiểu yêu quái trong sách kia giúp chàng trai tòng quân bình định quân địch ngoại quốc đền đáp tổ quốc, khi chàng trai trở thành một đại anh hùng bạch y tướng quân, dã thú cũng hóa thành một võ tướng anh tuấn, nói cho chàng trai: Trên thế gian còn có chín thần thú giống như ta.

Chàng trai khiếp sợ, và từ đó đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới——
Trước kia đánh giặc đều là đánh người, từ dã thú hóa thành hình người cũng nói cho hắn biết thế gian này nhiều chuyện thần kỳ, mục tiêu chinh chiến của hắn liền đổi từ đánh người sang đánh quái vật.

……!
Cuốn sách khá hứa hẹn.

Sơ Lễ vừa xem vừa hiệu đính ——
Lúc ăn cơm, một tay cầm đũa một tay lật trang sách;
Thời gian nghỉ ngơi vừa ngủ gà gật vừa đặt trên đùi xem một chút;
Đi vào trong phòng nấu nước pha sữa bò, vừa chờ nước sôi vừa xem;
Đứng ở ngoài cửa WC chờ phòng cũng xem;
Xong việc, cất vào túi vải về nhà xem tiếp…!
Lúc đi ngủ đều hận không thể mộng du bò dậy xem một đợt, tìm mấy lỗi chính tả.

Trong lúc nhất thời, quyển sách đang hiệu đính trở thành bảo bối của Sơ Lễ được cô mang theo từ trên trời xuống đất, ăn cơm kéo đến đi ngủ, lúc tắm hận không thể bỏ bọc ni lông vào bồn tắm rồi vội vàng xem thêm hai dòng ——cũng may Sơ Lễ cũng xem như người hâm mộ văn chương của Trú Xuyên, nếu cô không thích văn, phỏng chừng chưa đến buổi sáng thứ ba liền nhịn không được nhảy lầu……!
Cùng với thời gian trôi qua, Sơ Lễ phát hiện vấn đề “Buồn tẻ” hay “Thời gian cấp bách” không phải vấn đề nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất chính là ngẫu nhiên gặp được vài ba câu hoặc vấn đề không thể giải quyết được đi hỏi Trú Xuyên tình huống như thế nào, phản ứng của đối phương làm Sơ Lễ xác thực suy đoán trước đó của mình ——
Trú Xuyên người này, quả nhiên thuộc nhóm tác giả “Tùy tiện” chết tiệt kia……!
【 Hiệp thứ nhất 】
Sơ Lễ: “Lão sư, cho em hỏi một chút, vai chính của ngài dựa theo trình tự đánh yêu quái, phía trước lão đại là con quái điểu, lão nhị là con rùa đen, lão tam là hổ trắng, lão tứ là con rồng…..!Như thế nào với về sau đột nhiên lại nhắc đến lão tam là con nai chín màu? Rốt cuộc là hổ trắng hay nai chín màu ạ?”
Trú Xuyên: “Tùy tiện, chỗ đó miêu tả nhiều nên thay đổi sẽ phiền toái vì vậy giữ lại chỗ đó và sửa chỗ khác là được.”
Sơ Lễ: “……”

Trú Xuyên: “Cơ trí không?”
Sơ Lễ: “……”
【 Hiệp thứ hai 】
Sơ Lễ: “Lão sư a, phía trước không phải ngài nói mẹ của nam chính chết rồi sao? Tại sao phía sau lại xuất hiện.”
Trú Xuyên: “Ngươi đem câu nói mẹ hắn đã chết xóa không phải xong rồi?”
Sơ Lễ: “……”
【 Hiệp thứ ba 】
Sơ Lễ: “Lão sư, ngài có thể bớt dùng dấu gạch ngang không?”
Trú Xuyên: “Ta không.”
Sơ Lễ: “……”
【 Hiệp thứ tư 】
Sơ Lễ: “Lão sư, vẫn là cái kia vấn đề, phía trước ngài đại khái dùng 3000 chữ viết mô tả lão tứ cùng lão bát trong mười thần thú biến hình đấu tranh nội bộ…….!Em không nói nguyên mẫu này có phải là nhân vật chính của thanh xuyên hay không, như thế nào phía trước nói thần thú lão tứ đem thần thú lão bát đánh đến nửa sống nửa chết, về sau mọi người tương truyền đều nói thần thú lão bát đem thần thú lão tứ đánh đến nửa sống nửa chết ạ…….”
Trú Xuyên: “Ngươi ở bên trong tìm một chỗ thêm một câu vai chính nghĩ thầm: Những người này thật không rõ thị phi, cứ như vậy mà điên đảo sự tình, rõ ràng là thần thú lão tứ đem thần thú lão bát đánh đến chết khiếp, vì sao bọn họ ngu muội như thế! ”
Sơ Lễ: “……………………………………!Thêm như thế nào ạ?”
Trú Xuyên: “Tùy tiện.”
【 Hiệp thứ năm 】
Sơ Lễ: “Lão sư, lúc trước ngươi nói nhân vật chính đầu óc cảnh giác, trong nhà ngoài cửa lớn thì còn lại đóng chặt kín, nhưng tại sao chương sau hắn liền nửa đêm mất ngủ dựa cửa sổ ngắm trăng?”
Trú Xuyên: “Loại chi tiết này ngươi đều chú ý đến?”
Sơ Lễ: “……!Em là dân chuyên nghiệp.”
Trú Xuyên: “Nhưng mà người đọc không phải.”
Sơ Lễ: “……”
【 Hiệp thứ sáu 】
Sơ Lễ: “Lão sư, ngài có biết 3 từ “的、地、得” trong đó 得 dùng để biểu thị mức độ, 说得好 (nói rất hay) không phải 说地 (Nhấn mạnh thanh điệu thứ tư) 好 (*)”
(*) Đại khái thì 的、地、得 đều là trạng từ kết cấu trong câu và đọc là de, tuy nhiên trong văn viết thì cần phải chính xác, minh bạch.

Sau định ngữ đọc là “de” nhưng viết là 的, sau trạng ngữ đọc là “de” nhưng viết là 地, trước bổ ngữ đọc là “de” nhưng phải viết là 得.

好 là tính từ và để thể hiện mức độ thì theo Sơ Lễ nên dùng 说得好 chứ không phải 说地好.


Trú Xuyên: “??? Ngươi đang nghi ngờ khả năng văn chương của ta?”
Sơ Lễ: “……!Không dám, em sai rồi.” ( vừa nói vừa dùng bút màu đỏ hung hăng vẽ một cái vòng ở “地”, dùng bút ký hiệu đánh dấu sửa lại “得”)
【 Hiệp thứ bảy 】
Sơ Lễ: “Lão sư, 空穴来风 (không có lửa làm sao có khói) cái này, lão sư cao trung trong lúc giảng giải trọng điểm kỳ thi đại học có nói là nó dùng để hình dung sự truyền bá, nhất định phải có nguyên nhân, mà không phải là bịa đặt không có cơ sở.”
Trú Xuyên: “”Ảnh chụp màn hình Bách Khoa Baidu”.”
Ảnh chụp màn hình: “Không có lửa làm sao có khói”, thành ngữ, nghĩa gốc là có một cái hang trước thì mới có gió vào ( từ《 Phong phú 》 của Tống Ngọc), những tin tức và truyền thuyết ẩn dụ không phải là hoàn toàn vô căn cứ, và bây giờ được dùng để chỉ những tin tức và truyền thuyết không có cơ sở (“Từ điển Hán ngữ hiện đại” 2012 tái bản lần thứ 6, trang 742, in lần thứ 517 tháng 1 năm 2015).

Trú Xuyên: “Ngươi học cao tam năm nào?”
Sơ Lễ: “……………………”
Sơ Lễ: “Là em không bắt kịp thời đại, thực xin lỗi.”
……!
Toàn bộ, như vậy, như thế.

Khi việc hiệu đính đã hoàn thành 50% vào ngày hôm sau, Sơ Lễ cảm thấy làm fan truyện của Trú Xuyên chính mình là bị mù——theo trạng thái thả mình của vị tác giả này, anh ấy có thể leo lên hàng “Tác gia” như ngày hôm nay, thật đúng là cưỡi ngựa, chính là……..!
Mệnh quý nhân, tổ tiên thưởng cơm.

(**)
……!Cũng không biết ở đâu trong miếu nào đã thắp được cây hương tốt nhất.

(**) Tổ tiên thưởng cơm: Đề cập đến một khía cạnh nào đó (thường là trong nghệ thuật biểu diễn chuyên nghiệp cao, nghề thủ công và các lĩnh vực khác) với tài năng phi thường hoặc điều kiện xuất sắc vốn có, dễ dàng nổi bật và đạt được thành công, khó có thể so sánh với những người khác chăm chỉ học tập và chăm chỉ.

– ——-
– ——-
– ——-
Chương này edit mệt xỉu ????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.