Khuất Phục

Chương 86: Đừng nghịch lửa!!!


Đọc truyện Khuất Phục – Chương 86: Đừng nghịch lửa!!!

Editor: Chuongnhobe

Cuộc hẹn vào buổi tối cuối cùng lại bị hủy. Nguyên nhân là Tư Diệu – vợ
trước của Trình Diệp cuối cùng cũng gật đầu đồng ý tái hôn. Tư Diệu
Ngưng là nữ cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng nổi tiếng trong giới cảnh sát.
Lại là con một của cục trưởng, lúc trước kết hôn cùng với Trình Diệp
chưa được hai năm, thì bản tính công tử trăng hoa của hắn bộc lộ, thường xuyên ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Lần đầu tiên thì đại cảnh sát Tư
còn chìa ra thẻ vàng, nhưng đến lần thứ hai lại trực tiếp đưa ra thẻ đỏ – đơn ly hôn!

Tất cả bọn đàn ông chính là một lũ đê tiện, những thứ có được trong tay
thì không biết quý trọng, chỉ đến khi mất đi rồi, mới hối hận thì đã
muộn. Sau khi ly hôn, Trình Diệp mới phát hiện ra rằng, bà xã của mình
là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này, cho nên, hắn đã kiên trì
theo đuổi lại để mong cô tái hôn với mình.

Mẹ của Tư Diệu Ngưng là một thiên kim tiểu thư trong gia tộc Hoàng Phủ,
tính ra thì Tư Diệu Ngưng cũng là em họ của bọn thái tử và Hoàng Phủ
Triệt.

Ở Tư Diệu Ngưng người ta thấy toát ra một vẻ khiêm nhường giản dị, mặc
dù cô xuất thân trong gia đình giàu có nhưng lại không hề có một chút
gọi là căn bệnh tiểu thư hay công chúa gì cả. Cô là người không thích
phô trương sự giàu sang của gia đình, cũng không thích tham gia chốn náo nhiệt. Vì vậy, Trình Diệp đành nghe theo sự chỉ điểm của bà xã, không
mở tiệc hoành tráng gì cả, chỉ cần làm một vài bàn ăn mời những bạn bè
tốt và một vài người thân quen tới gia đình cùng chung vui.

Đương nhiên, thái tử, Hoàng Phủ Triệt, Nhan Loan Loan và Trữ Dư Tịch
cũng tự nhiên được lọt vào trong hàng ngũ được mời đến. Đến khi bữa tiệc được một nửa, Trữ Dư Tịch mới kéo Nhan Loan Loan ra ngoài sân, đưa cho
cô một chiết hộp nhỏ tinh xảo.

“Trước hết, chúc cô sinh nhật vui vẻ, Loan Loan.”

Trữ Dư Tịch kéo tay Nhan Loan Loan một cách hết sức thân thiết.

Nhan Loan Loan rất vui, cẩn thận nhìn ngắm chiếc hộp trong lòng bàn tay, cô rất ít khi nhận được một món quà đơn thuần không chút tạp niệm nào
như thế.


“Ngày kia mới là sinh nhật tôi, làm sao cô đã vội vã chuẩn bị quà tặng tôi như vậy.”

“Nhất định phải thích đó nha…., tôi đã mất một ngày trời đi lại mới có thể chọn được đó.”

Trữ Dư Tịch cười tinh nghịch, đầu nhẹ tựa lên vai cô. Trong sân nhà của
Trình Diệp trồng rất nhiều hoa, nghe nói là để lấy lòng Tư Diệu Ngưng
được vui, hắn đã đích thân chọn lựa từng loại một. Trong không gian tứ
phía lan tỏa hương hoa ngào ngạt, lại kết hợp với bữa tiệc thân mật của
buổi tối ngày hôm nay, lại càng làm cho không khí lan tỏa thêm hương vị
cuộc sống ngọt ngào.

Nhan Loan Loan không phải chưa từng nghe chuyện tình cảm giữa cô và thái tử, giữa phụ nữ với nhau, trong những phút giây nào đó, lại có một sự
ngầm hiểu vô cùng kỳ diệu. Không cần phải nói gì cả, chỉ cần hiểu cho
tâm trạng của đối phương là được rồi.

Cô không trực tiếp hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Trữ Dư Tịch vẫn cười tươi và trông rất vui vẻ, chỉ là, trong đôi mắt kia, đã ít đi một
chút ánh sáng long lanh hơn so với trước.

“Tiểu Tịch, …”

Nhan Loan Loan ôm nhẹ vai cô.

“Nhân tiện thái tử đang ở bên trong, cô nên nói chuyện với anh ta thật tốt một lần xem sao?”

Trữ Dư Tịch yên lặng không nói gì, một lúc lâu sau, mới chậm rãi lắc đầu.

“Còn có chuyện gì để nói nữa đây.”

“Vậy hai người cứ như vậy mà chia tay nhau hay sao?”

Chia tay…. Bọn họ đã từng có bắt đầu sao? Nếu có, quá trình quen nhau đó cũng quá là ngắn ngủi, ngắn đến nỗi cô cũng không có cơ hội bắt lấy dù
chỉ một chút, một chút cảm giác gọi là hạnh phúc lứa đôi.

Hoàng Phủ Triệt giới thiệu Tư Diệu Ngưng và Nhan Loan Loan với nhau. Đối với cảnh sát, từ trước đến giờ, Nhan Loan Loan không có một chút hảo
cảm nào. Cái gì mà vì nhân dân mà hướng tới chính nghĩa, phá vỡ các thế

lực đen tối?! Đều là nói nhảm….

Nhưng Tư Diệu Ngưng lại khiến cho cô có một cảm giác khác. Đêm nay, mặc
dù Tư Diệu Ngưng chỉ ăn mặc thường phục cũng có thể khiến cho cô có cảm
giác oai hùng hiên ngang, trên mặt tràn đầy vẻ đề cao chính nghĩa.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Nhan Loan Loan sẽ không thể tin được tại
sao mà Trình Diệp lại có thể cam tâm tình nguyện chỉ đi bên cạnh làm đầy tớ vâng lời một người phụ nữ, xum xoe nịnh bợ… thật không ngờ, ở trước
mặt Tư Diệu Ngưng, toàn bộ khí chất oai hùng lạnh lùng của Trình Diệp
lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Một ánh mắt, vẫn lướt qua một đám đông mà dừng trên người Nhan Loan Loan.

Nhan Loan Loan đi vào nhà vệ sinh, cúi đầu xuống vuốt phẳng nếp gấp trên váy, chỉ một chút nữa là đâm sầm vào bức tường khiến cô giật mình lui
lại hai bước nhưng dưới chân đi giày cao gót khiến cô loạng choạng nhưng may sao được một người nào đó đỡ được.

“Cẩn thận một chút!”

Nhan Loan Loan vừa nghe thấy giọng nói này, thì ngẩng đầu lên.

Là Nguyễn Diệc Hàn.

Vẫn là khuôn mặt lưu manh vô lại của Nguyễn Diệc Hàn, nhưng lúc này nhìn thấy hắn, cô lại có cảm giác khác lạ, muốn nói lại thôi.

“Tiểu Nguyễn?”

Nguyễn Diệc Hàn cau mày, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, không nói hai lời kéo cô đi tới ban công ngoài hành lang.

Nhan Loan Loan nhìn hắn đóng cửa lại mà hai vai co rụt.

Nguyễn Diệc Hàn cũng tự nhiên không có cảm giác phản ứng của cô có gì
khác, tiến đến giam cô vào giữa lan can và cơ thể mình, không tìm ra một lối thoát. Hắn không nói câu nào, Nhan Loan Loan lại trừng mắt nhìn hắn lớn tiếng quát.


“Nguyễn, Diệc , Hàn!”

Một câu này khiến cho Nguyễn Diệc Hàn ngẩng đầu lên biểu cảm bất đắc dĩ.

“Tôi nói này, cô không thể dịu dàng với tôi một chút sao?”

Nhan Loan Loan ôm bả vai mình, hừ lạnh.

“Muốn nói cái gì thì nói mau đi.”

Nguyễn Diệc Hàn cũng khoanh tay tựa và lan can đứng bên cạnh cô. Theo
bản năng, Nhan Loan Loan bước cách xa hắn một bước, rồi mới bất mãn quay sang nhìn Nguyễn Diệc Hàn.

“Nói gì thì nói, cũng là tôi bị cô lợi dụng, thái độ của cô như vậy thật khiến tôi bị tổn thương đó, Loan Loan.”

Nhắc tới cái này, trên môi Nhan Loan Loan nở nụ cười.

“Đúng đúng đúng, là tôi nên cảm tạ Nguyễn thiếu gia đã giúp đỡ nhiệt tình.”

Trong lúc cô nói chuyện, ánh mắt lóe lên ánh sáng nhạt làm say lòng
người…. Đứng bên cạnh người con gái mình thầm yêu, giữa một vường hoa
ngát hương, khiến cho người ta say đắm.

Nguyễn Diệc Hàn chìm trong say đắm của bản thân.

“Em thật sự yêu cậu ra rồi hả?”

Nhan Loan Loan chỉ cười không nói.

“Em đừng trách tôi sát phong cảnh, cậu ta đã có vị hôn thê rồi.”

Ý cười trong mắt Nhan Loan không giảm.

“Tôi biết a.”

Người phụ nữ này!

Khuôn mặt tức giận của Nguyễn Diệc Hàn tái đi. Tại sao Nhan Loan Loan không biết ý tứ của hắn chứ.

“Tôi không cần phải chà đạp bản thân mình, cứ tận hưởng vui vẻ trước mắt thôi, đó không phải lời khuyên bản của những công tử đào hoa các anh
sao?”


Anh không muốn như thế nữa, từ sau khi gặp em. Những lời này, hắn phải nuốt vài hơi vào mới kiềm chế được không nói ra.

“Loan Loan, em rời xa cậu ta đi…. Cậu ta chắc chắn sẽ không cưới em đâu.”

Anh không muốn dùng ánh mắt thương hại để nhìn em.

“Tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ gả cho anh ấy…. Tiểu Nguyễn, tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng tôi không thể –“

Nguyễn Diệc Hàn giơ tay cắt ngang câu nói của cô.

“Đừng nói gì cả, nói những lời như vậy không bằng dùng một dao đâm chết tôi luôn đi.”

Hắn bất đắc dĩ thở dài.

“Hoàng Phủ Triệt không phải là người mà em có thể chơi đùa được đâu,
những người đàn ông như chúng tôi, thật sự không có cái gì tốt, em đừng
nghĩ rằng cậu ta thật sự đã yêu em rồi. Thế lực của gia đình Kỳ Ngải Văn ở nước Anh là không thể khinh thường được, khi cậu ta tiếp quản công ty ở bên châu Âu kia, có Kỳ gia giúp đỡ càng như cá gặp nước, Tên Hoàng
Phủ Triệt này, có khi lãnh khốc thì vô tình đến đáng sợ, những chuyện
mang lại cho cậu ta ích lợi cậu ta sẽ làm, còn chuyện gì không có mang
lại lợi lộc gì, chắc chắn cậu ta sẽ không làm, bên cạnh cậu ta có nhiều
phụ nữ xinh đẹp như vậy, làm sao cậu ta có thể mãi mãi chỉ để ý một mình em được, sao em không suy nghĩ mà xem?”

Nguyễn Diệc Hàn nói liền một hơi dài như vậy, nhưng không ngờ chỉ nhìn
thấy cô hơi cười một chút, sau khi chăm chú nghe hắn nói như vậy!

Hắn nhịn không được mắng một câu tục.

Như thế, càng khiến cho Nhan Loan Loan bị chọc cười khanh khách, cười
đến nỗi không dừng được, một lúc lâu sau đó mới ôm bụng đau vì cười quá
nhiều.

“Tại sao em không quan tâm những điều tôi nói?! Tôi nói không sai đâu, sớm muộn gì cũng có lúc em phải khóc vật vã cho mà xem!”

Nguyễn Diệc Hàn tức giận, hất cánh tay cô đang bám vào hắn để giữ thăng bằng, mở cửa bước vào trong.

Mới vừa đi được mấy bước, sau lưng hắn đã truyền đến giọng nói của cô.

“Tiểu Nguyễn, cám ơn anh!”

Cô có thể nói bây giờ, chỉ có ba chữ đó thôi.

Hết chương 72 ^^!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.