Khuất Phục

Chương 45: Mất hồn không? 2


Đọc truyện Khuất Phục – Chương 45: Mất hồn không? 2

Nể tình đây là lần đầu của cô, mặc dù Hoàng Phủ Kiệt không chỉnh cô đến chết, nhưng cũng chơi đùa Nhan Loan Loan đến bất tỉnh.

Cô xụi lơ như bùn, chỉ còn chút sức để thở, khi ở trên giường với anh cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Mà cái người khởi xướng, cũng chỉ chống đầu, nửa nằm bên cạnh người cô,
đầu ngón tay vén tóc cô lên, nhờ ánh trăng mới nhìn thấy được bộ dáng
bận rộn ngủ nghê của cô.

Cô gái này, ngay cả khi ngủ thiếp đi
cũng xinh đẹp động lòng người, tầm mắt anh khó mà rời đi được. Cô nằm,
mái tóc mới nhuộm màu nâu xoã dài sau chiếc lưng trần bóng loáng. Hơi
thở nhẹ nhàng nhàn nhạt, bình yên ngủ như vậy.

Nhưng chân mày của cô lại nhíu lại.

Tay anh cố vuốt nó lên, nhưng kết quả vẫn không đổi.

Anh cúi đầu, khẽ hôn, len lỏi giữa hơi thở đều là mùi vị của cô.

Anh cố lật người một cách nhẹ nhàng nhất có thể, bước xuống giường, vội
vàng tắm rửa, tựa người vào lan can hút thuốc lá. Chỗ vừa rồi cùng cô
kịch liệt triền miên. Anh lại không tự chủ được môi đã cong lên.

Đây là lần đầu tiên, anh cho phép một cô gái yên giấc trên giường anh.

Lần đầu tiên, đạt được khoái cảm mãnh liệt như vậy trên cơ thể của một cô
gái, khiến một kẻ xưa nay vẫn luôn là một kẻ tỉnh táo như anh suýt chút
nữa đã mất trí, một lần nữa lại muốn ăn cô suốt cả đêm.


Chuyện mất trí như vậy đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Trên thực tế, tối nay là lần đầu tiên anh bị kích động vì cô.

Khi anh chạy như bay đến câu lạc bộ của Trình Diệp thì lão thần Trình Diệp
đang cùng một vị thiếu gia không biết điều nào đó chơi bài.

Hoàng Phủ Triệt đảo mắt nhìn qua, không phát hiện thấy bóng dáng của Nhan Loan Loan. “Người đâu?”

Trình Diệp ném tấm ảnh trong tay mình cho người khác, bá lấy vai anh, tay chỉ chỉ vào cái bảng hướng dẫn với ba chữ màu đỏ khá bắt mắt .

Phòng trọ. (Cv là :phòng khách bộ)

Lông mày Hoàng Phủ Triệt nhướng lên. “Có ý gì?”

Khoé miệng Trình Diệp thấp thoáng nụ cười hả hê, lại gõ gõ vào một cái cửa nho nhỏ ý bảo phòng trọ. “Nhan mỹ nữ ở phòng này.”

Hoàng Phủ Triệt nghe được cái ý vị sâu xa hằng chứa trong câu nói đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Trình Diệp ném một viên đậu phộng vào miệng. “Tiểu Nguyễn cũng ở đây.”

…..

Chỉ sợ run mấy giây, Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt không đổi nhấp thang máy tới phòng trọ.

Trình Diệp được xem kịch vui thế là chút ảo tưởng cũng tan biến, nghĩ lại,
nhị thiếu từ khi nào đã bắt đầu luống cuống thế này rồi?

Vì phụ nữ, càng chưa từng có qua.

Mà trong lúc Trình Diệp hãy còn chơi vui, lại nhìn thấy Nguyễn Diệc Hàn
xoa ngực, hùng hùng hổ hổ đập phá mấy chai rượu trong tủ rượu của anh
ta, Trình Diệp không biết mình có bị hoa mắt không đây?

Anh ta rõ ràng đã thấy, khoé miệng của Nguyễn Hàn Diệc có vết máu …..

Anh ta tiến đến cười hì hì nhìn Nguyễn Diệc Hàn, Nguyễn Diệc Hàn biết anh
đến sinh sự, cũng không che giấu. Phun một ngụm, hung tợn đổ rượu vào
trong miệng.

“Mẹ kiếp! Hoàng Phủ Triệt, thằng khốn này, sớm biết tôi đã trực tiếp ngủ với cô ấy! Ít nhất ăn phải quả đấm này cũng đáng!”

…..FEIFAN

Hoàng Phủ Triệt ngậm lấy điếu thuốc bên môi, anh giơ tay phải lên, làm nóng cổ tay, ngón tay.

Có chút cảm giác khó chịu.


Mấy cái đấm này, đã dùng quá sức rồi …. Vì một người phụ nữ, lại động tay với anh em. Chuyện này không giống với tác phong làm việc của anh, như
vậy, cũng không hay ho gì.

Anh rút điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Tiếng của Trình Diệp vẫn còn ngái ngủ.

Hoàng Phủ Triệt nắm lấy điện thoại, có một tia do dự.

Hoàng Phủ Triệt cười khẽ, tầm mắt rơi vào người con gái vẫn còn đang ngủ say
trên giường. ” Báo cho Tả Tả chuẩn bị chi phiếu đi.”

Trình Diệp kêu rên. ” Làm sao có thể? Cô ta, Nhan Loan Loan, cậu xác đinh không phải … ách, là giả?”

“Xác định.”

Hoàng Phủ Triệt nhẹ nhõm thốt ra hai chữ, cắt đứt ảo tưởng của Trình Diệp. “
Thu hoạch ngoài ý muốn, tư vị thế nào? Có mất hồn không?”

Anh
dừng một chút, xem xét trong vốn từ hiểu biết trong đầu anh, có từ nào
có thể dùng để hình dung. “Cực phẩm trong ….. cực phẩm.”

Trình Diệp cười rộ. “Cậu sẽ làm tiểu Nguyễn tức chết đấy.”

Hoàng Phủ Triệt cũng cười, như thể chuyện không liên quan đến mình.

Không sai. Đây vốn dĩ chỉ là một cá cược. Chỉ là một kế hoạch buồn cười.

Anh tự nói với mình như thế.

Cô gái này chỉ là phần gia vị trong cuộc sống của bọn anh, anh và cô chỉ
là phong hoa tuyết nguyệt, nhất thời ham vui, trừ lần đó ra, cái gì cũng không có.

Ánh trăng phủ lấp. Lòng anh luôn là sóng nước chẳng xao, nay đã bắt đầu nổi lên chút gợn sóng.


Có thật là cái gì cũng không có?

Như vậy tại sao khi cô nói yêu anh, anh lại có cảm giác như một hòn đá lớn bị quăng xuống đất?

Có thật là cái gì cũng không có?

Vậy thì tại sao khi thấy Nguyễn Diệc Hàn ra khỏi căn phòng đó, quần áo của
cậu ta xốc xếch, đầu tóc lại rối bời, đôi mặt lại còn nhuộm đầy ham
muốn, hành động của anh đã nhanh hơn trí óc, đấm cho cậu ta một cái?

Hoàng Phủ Triệt ngồi dọc theo cạnh giương, không nhịn được hôn lên thân thể
mềm mại xích loã của cô. Tất cả những vết tích ở phía trên kia đều là do anh trong lúc kích tình gây nên.

Con ngươi xinh đẹp ngày càng thâm yhuý. Vệt sậm màu lưu lại trên ga trải giường kia chính là chứng cớ anh đã chinh phục cô.

Thì ra cô là xử nữ, anh kinh ngạc đến thất thanh. Cô đã giữ tấm thân xử nữ
21 năm, lại bị anh công phá. Anh nên cảm thấy vinh hạnh? Đắc chí? Dương
dương tự đắc?

Anh giuễ cợt cong cong khoé môi, nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Là anh làm cho cô mệt mổi, nhưng không
ngờ cô lại ngủ sâu như thế.

Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, lần đầu tiên anh không thể xác định được tâm tình của mình, chỉ có một buổi tối, cô đã khiến anh phá lệ rất nhiều lần.

Anh không nhịn được thầm hỏi.

“Loan Loan, chúng ta …. rốt cuộc xem là gì đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.