Đọc truyện Khuất Phục – Chương 2: Thái tử
Không xong rồi! Bị phát hiện!
Trữ Dư Tịch trong lòng kinh hô , nhưng nếu lúc này di chuyển sẽ có điểm khác người, nàng chỉ kiên trì cười hì hì.
Khoé miệng thái tử chậm rãi giơ cao, ngón tay thon dài kẹp chặt điếu thuốc,
híp mắt chậm rãi phun ra sương trắng. Ngón tay hắn đột nhiên ngoắc ngoắc nàng. Trữ Dư Tịch không thể chống cự, liền như chú cún nhỏ chạy tới.
“ Anh thái tử, anh hết bận rồi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trữ Dư Tịch đã muốn cắn lưỡi chết.
Đôi lông mi của thái tử hơi xao động, miệng cười vô cùng yêu nghiệt.
“ Em biết anh bận việc bên trong? Bận việc gì?”
“ Ách…. Em không biết, em chỉ vừa hỏi qua … A, chị Tử Dụ đâu rồi? Tại sao lại chỉ có mình anh ở đây?” Trữ Dư Tịch chính là muốn chuyển sang đề
tài khác, cũng không ngờ đến đáp án của thái tử càng khiến cho nàng thêm rối loạn.
“ Cô ấy mệt mỏi, vừa rồi cùng chơi đùa với anh … rất kịch liệt.”
“….”
Lời vừa nói xong, tựa như còn chưa biểu đạt được hết ý, hắn liếm láp bờ môi dưới, cử chỉ kia, vẻ mặt kia khiến cho người ta mơ màng. Trữ Dư Tịch đỏ mặt, cười ha ha nửa ngày cũng không nói được một câu trọn vẹn.
Nàng cúi đầu lúng túng, bờ vai chợt trùng xuống, bị một lực kéo vào trong
lòng. Cổ tay thái tử vừa chuyển động, cánh tay đã quấn lấy trên vai
nàng, khiến cho nàng dựa lưng vào người hắn. Hắn cúi đầu, hơi thở ấm
nóng phả vào làn da nàng, tiếng nói trầm thấp thì thầm bên tai nàng.
“ Tiểu Tịch …..”
Trong khoảnh khắc đó, Trữ Dư Tịch gần như ngừng thở.
….
Từ lúc Trữ Dư Tịch có thể ghi nhớ, thái tử giống như đã được an bài phải
xuất hiện trong thế giới của nàng. Nàng còn nhớ rõ dì Tiệp dẫn nàng tới, chỉ vào diện mạo còn đẹp hơn cả chị Nguyệt Như của một anh trai, nói
với nàng “ Tiểu Tịch à, đây là con dì, Hoàng Phủ Luật, mới từ Anh về,
lớn hơn con sáu tuổi, con gọi thằng bé là anh trai được rồi.”
Trước đó, Trữ Dư Tịch vẫn nghĩ nhà Hoàng Phủ chỉ có ba đứa con, Hoàng Phủ Nguyệt Như, Hoàng Phủ Triệt và Hoàng Phủ Dĩ Nhu.
“ Con của dì Tiệp không phải là anh Triệt sao?” Trữ Dư Tịch đột nhiên rất tò mò về anh trai đột nhiên xuất hiện trước mặt mình này, nhưng nàng
lại thẹn thùng chỉ dám đứng nép mình bên người Tân Tiệp, dùng đôi tròng
mắt sáng ngời để quan sát.
Tân Tiệp ý cười ôn nhu : “ Triệt là Hoàng Phủ nhị thiếu, con hẳn là kêu nó anh hai, còn đây mới là đại thiếu gia nhà Hoàng Phủ.”
Thì ra là như vậy.
Nàng chợt hiểu ra vấn đề, ngửa đầu chu cái miệng nhỏ nhắn , thập phần nhu
thuận kêu một tiếng “ Anh Luật.” Qúa bất ngờ, Hoàng Phủ Luật nâng mí mắt tôn quý của hắn, tầm mắt quét qua Trữ Dư Tịch một lần, ngạo mạn nói với Tân Tiệp: “ Con bé xấu xí này thế nào mà nhặt được vậy?”
Trữ Dư Tịch sững sốt, cảm xúc oan ức ngay lúc đó đã ngập đầy người, vẻ tươi cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Trong cả đám, Hoàng Phủ Nguyệt Như là người lớn nhất, tuy rằng lời nói có
phần châm chích, nhưng luôn chiếu cố nàng, chưa từng nói nặng lời với
nàng. Hoàng Phủ Triệt là người luôn lạnh lùng, lễ phép. Dĩ Nhu cùng nàng là bạn bè, hai người hoà thành một người.
Trữ Dư Tịch nhu thuận đáng yêu, là hòn ngọc quý trên tay mọi người.
Mà Hoàng Phủ Luật là người đầu tiên …. Khác biệt so với người thường.
Không những là gương mặt yêu nghiệt, hay thái độ hắn đối với nàng.
Nàng nhỏ như vậy, cũng đã có lòng tự trọng rất cao, tầm mắt lặng lẽ di
chuyển từ gương mặt xinh đẹp của hắn xuống cúc áo thứ trước ngực hắn.
Tân Tiệp đánh hắn, thấp giọng khiển trách : “ Con nói chuyện như vậy với bé gái sao? Mau xin lỗi con bé đi!”
Hoàng Phủ Luật liếc mắt nhìn lại nàng thêm lần nữa, lần này lại phát hiện
được bộ dáng mè nheo của cô gái nhỏ này, đôi môi nhỏ quật cường mím lại, vô cùng nhẫn nại, còn bày ra vẻ mặt chẳng hề để ý, bộ dáng này khiến
hắn cảm thấy rất buồn cười, hắn ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt nàng
như đối đãi với tiểu sủng vật, thực trơn bóng. Khoé miệng Hoàng Phủ Luật cong lên.
“ Nhóc xấu xí, đừng khóc nữa, thực ra em cũng không xấu như thế, chỉ là em không đẹp như anh thôi.”
“ Hoàng Phủ Luật!” Tân Tiệp tức giận mắng hắn, lại vừa không nỡ đánh hắn.
Trữ Dư Tịch không khóc, cũng không phản bác lại. Bởi vì những điều hắn nói đều là sự thật.
Từ đó về sau, nơi nào có Hoàng Phủ Luật, Trữ Dư Tịch đều cố gắng tránh xa
một chút, rồi lại xa thêm một chút. Một buổi sớm đẹp trời, nàng cùng
Hoàng Phủ Dĩ Nhu nằm trên sân thượng cùng ngước nhìn bầu trời, nhìn thấy đám mây trắng tựa như một cây kẹo đường, thong thả trôi trên đỉnh đầu
mình, Dĩ Nhu thận trọng hỏi nàng : “ Cậu sợ anh cả của mình sao?”
Nàng nghĩ một hồi, rồi lắc đầu.
“ Không sợ tại sao lại trốn anh ấy?” Dĩ Nhu lại hỏi.
Trữ Dư Tịch trầm mặc.
Sau đó Hoàng Phủ Luật lên sân thượng để kêu họ xuống uống nước, Dĩ Nhu liền xuống dưới trước, thời điểm Trữ Dư Tịch lướt qua Hoàng Phủ Luật, liền
bị hắn ngăn lại. Nàng nghe thấy tiếng cười của hắn vang lên bên đầu.
“ Nhóc xấu xí, ngẩng đầu lên.”
Trữ Dư Tịch vô cùng nghe lời, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên kèm theo nụ cười ngọt ngào. “ Anh Luật.”
Đây là lần thứ hai nàng gọi hắn.
Hắn đứng ngược chiều ánh sáng, tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng thân hình
cũng đã có vẻ cao lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác. Trữ Dư Tịch híp
mắt, ngưỡng mộ nhìn chiếc áo sơ mi ca rô có cúc áo viền vàng của hắn.
“ Em sợ anh sao?” Câu hỏi của hắn giống hệt của Dĩ Nhu.
“ Không có ạ.” Trữ Dư Tịch như trước lắc đầu, hai cái bím tóc vung qua
vung lại, bị ánh nắng chiếu rọi khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
thập phần đáng yêu mê người.
“ Như vậy thì ….” Hoàng Phủ Luật vòng tay ôm lấy nàng, hơi hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt nàng, khoé miệng xấu xa cong lên.
“ Em trốn anh, bởi vì anh gọi em là nhóc xấu xí, đúng không?”
Đáy mắt Trữ Dư Tịch hiện lên tia khó chịu, bị Hoàng Phủ Luật nhìn ra. Hắn
cười lớn hơn, ôm lấy bả vai nàng, rồi gõ vào đầu nàng. Nàng xoa xoa cái
trán, đáy mắt có chút phập phồng.
“ Đau sao?”Hắn hỏi.
“ Anh Luật, em không đau.” Nàng đặt tay ra phía sau, làm bộ thoải mái.
Hoàng Phủ Luật cười nhạo. “ Gọi là anh thái tử, nếu còn gọi là anh Luật, anh sẽ hôn em.”
Hắn chỉ là thuận miệng uy hiếp, lại không biết câu nói ấy giống như ném một cục đá vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, làm xuất hiện từng đợt gợn sóng trong tâm hồn nhỏ bé của Trữ Dư Tịch, nàng thậm chí cũng không biết cái “
hôn” này có phải giống như người lớn hay hôn nàng hay không …..
Vì thế tối hôm đó, Trữ Dư Tịch lần đầu tiên mất ngủ.
Khi cùng chơi đùa với Hoàng Phủ Dĩ Nhu, nhìn thấy Hoàng Phủ Luật là nàng đều gọi một tiếng “
Anh thái tử”, nhìn thấy biểu tình tà ác trên mặt hắn, lòng đã dựng đứng, bả vai nàng không tự giác mà co rúm lại.
Là sợ hắn sao? Đương nhiên không phải….
.
Nếu như nói trước đây, thái tử còn có thể ngẫu nhiên ôm nàng và Dĩ Nhu chơi đùa, nhưng về sau khi lớn lên, Trữ Dư Tịch rất ít khi có những cử chỉ
thân thiết như vậy với thái tử.
“ Tiểu Tịch …” Thanh âm của thái
tử xuất hiện bên tai nàng, gần đến mức việc đóng mở cánh môi cũng có thể chạm vào vành tai mềm mại của nàng. Cảm giác ấy thoáng chốc đã lan
truyền khắp người, nàng theo thói quen co rúm bả vai lại, nghiêng đầu
nhìn hắn.
“ A?”Đôi lông mày tinh tế khẽ nhíu lại, làn môi nửa cong lên, bộ dáng mờ mịt lại thanh thuần.
Thái tử híp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son nào của nàng,
tất cả những động tác nhỏ nhất của nàng đều được hắn thu lại , thói quen này là ngày nàng còn bé hình thành.
“ Có chuyện gì sao anh thái tử?” Trữ Dư Tịch thấy hắn im lặng, hơi khẩn trương, nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh.
“ Ừ …” Thái tử chậm rãi mở miệng “ …. Gần đây cãi nhau với dì Yên sao?”
“Thực tốt, chuyện em lén lút chuyển ngành rốt cục cũng bại lộ, mẹ em rất giận …” Trữ Dư Tịch nhẹ nhàng bâng quơ, cười khẽ. Đường Yên không những rất
tức giận, mà thiếu chút nữa là chết nghẹn, cũng may không có thi hành
gia pháp.
“ Em không có hứng thú với kinh doanh, tài chính, em
căn bản cũng không có tài, những bài giảng trước đó chỉ khiến đầu em lớn thêm thôi.”
Thái tử cười nhẹ, tay vỗ nhẹ lên đầu nàng “ Không bị ăn đòn sao?”
“ Em chạy nhanh, hắc! A, anh hai –“ Trữ Dư Tịch chợt nhìn thấy Hoàng Phủ
Triệt đang tiến đến, muốn mượn anh để tránh cái ôm ấp khiến nàng hết hồn này. Nàng vốn định thoát khỏi cánh tay của thái tử, từng chút rời khỏi
hắn, cũng không lường được một việc xảy ra khiến mọi người bất ngờ.
Hoàng Phủ Triệt còn chưa thoát khỏi cảm giác ngây ngất, bàn tay to mạnh mẽ đặt lên vai của thái tử.
“ Muốn rời đi sao ? Hả ?”
Thái tử không có chuẩn bị, cơ thể nghiêng về phía trước, sau đó, hôn lên cái gì đó mềm mại ….
…..
Từ đầu đến cuối đều bị Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhìn thấy, đây là lần thứ hai
trong đêm nay cô không màng đến hình tượng của mình, phun hết nước trái
cây trong miệng ra, vừa cười vừa ho khan, nước mắt đều đã chảy ra, ngón
tay hướng về vẻ mặt vô tội không ngừng run rẩy của Hoàng Phủ Triệt.
Chỉ một giây thôi.
Thái tử sửng sốt chỉ một giây , sau đó liền nhanh chóng thu hồi lại bộ dáng
cũ, u ám liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Triệt, buông Trữ Dư Tịch đã hoá đá
trong lòng ra, đá một cước vào người Hoàng Phủ Triệt.
Hoàng Phủ Triệt một tay giơ lên xin hàng, tay kia nắm lại thành quyền để ở bên môi ho nhẹ, che đi ý cười.
“ Không phải cố ý, thực không phải!”
Doãn Vệ Hoài một bên cũng không nhịn được khoanh tay, cúi đầu cười, Tiểu Cửu biểu tình ngàn năm không đổi, thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tiếp tục đùa nghịch với móng tay của mình.
…..
May mắn
thay ngọn đèn nơi ấy chỉ sáng lờ mờ, người bên ngoài không thấy rõ gương mặt đã kém phần tự nhiên của Trữ Dư Tịch, nàng vẫn chỉ cúi đầu không hé răng. Hoàng Phủ Triệt vì khiến cho nàng tức giận, nên đã tự phạt ba ly
rượu vì hành động vừa rồi.
Trữ Dư Tịch vụng trộm đưa mắt nhìn,
thái tử đang ôm một vị thiên kim tiểu thư nào đó ở sô pha bên kia, thỉnh thoảng truyền đến tai nàng tiếng cười duyên, tiếng mắng nhỏ của cô ta.
Nàng thở dài, nghĩ thầm rằng vốn đã biết chuyện ấy chẳng có gì, chẳng có gì
phải lúng túng cả, cũng không phải là hôn môi, chỉ là hôn lên má thôi,
người ta đều không làm việc ….
Nàng cắn cắn đôi môi anh đào, cười trừ : “ Mình không sao.”
Hoàng Phủ Dĩ Nhu cạn ly với Hoàng Phủ Triệt, vui vẻ nói : “ Rất tốt! Anh hai, em kính anh!”
Trữ Dư Tịch nhìn thấy bộ dáng không sợ chết còn ra sức trêu chọc, nàng còn
nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Dĩ Nhu, cô hạ giọng, dùng âm lượng chỉ đủ
cho hai người nghe : “ Phải không vậy? Thật ra trong lòng cậu đang nở
hoa phải không?”
Trữ Dư Tịch bình tĩnh đặt ly xuống, bắt đầu ra tay : “ Hoàng Phủ Dĩ Nhu.”
“ Đừng, mình chỉ nói thế thôi – mà! Trữ a tiểu Tịch cậu ra tay độc ác!
Anh hai cứu mạng –“ Dĩ Nhu bị Trữ Dư Tịch đè xuống sô pha trừng phạt,
phát ra liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết nhưng cũng không có người
để ý tới.
Hoàng Phủ Triệt nhìn hai cô gái nhỏ đùa giỡn, miệng
cười nhạt. Ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng, tay giơ chìa khoá xe
về phía thái tử, ngụ ý phải đi trước.
…..
Rời khỏi “
Stuporous” màn đêm đã sậm màu hơn. Gió thổi tới đập vào mặt mang theo
hơi lạnh, chí có chút men say bị thổi đi. Nhìn thấy ngã tư của thành
phố T vẫn ồn ào như trước, trong đầu có chút mờ mịt.
Anh nên đi đâu?
Tự nhiên anh không muốn về nhà. Anh bật điện thoại di động lên, đảo mắt nhìn qua danh bạ, anh chẳng muốn tìm ai trong số những người trong này.
Ai, vừa rồi anh hẳn nên đáp ứng lời mời của cô gái cùng nhảy kia.
“ Lạc Dương.” Anh bất chợt gọi một cái tên. Giây tiếp theo là một bóng người xuất hiện từ bóng tối phía sau hắn.
“ Nhị thiếu.”
“ Anh về đi, không cần theo tôi.”
“ ….Vâng!” Lạc Dương xoay người, một lần nữa biến mất trong bóng tối.
Một mình lai xe đến quán ăn đêm khác, tiếp tục uống rượu, nhảy nhót. Hoàng
Phủ Triệt thường ngày rất ít khi buông thả bản thân, nhưng hôm nay lại
khác.
Vì sao lại khác?
Cùng vị mỹ nữ trước mặt mắt đối
mắt, môi chạm môi, thân thể dán chặt, anh nghĩ, tuyệt đối không phải vì
ngày này ba năm trước, một người phụ nữ đã rời bỏ anh. Vĩnh viễn.
Nhưng, vì sao lòng lại cô đơn thế này?