Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 37: Có cách quản chồng


Đọc truyện Khuất Phục – Đường Thố Nãi Trà – Chương 37: Có cách quản chồng

Edit: Spring13 / Beta: Sam

Sầm Niệm lắng nghe lời nói của Tiêu Tân Thâm, trái tim giống như bị cái gì đó túm lấy. Cô từ từ dùng sức thật cẩn thận nắm tay anh chặt hơn.

Bọn họ ở núi Vân Vụ tổng cộng bốn ngày, vào buổi chiều ngày thứ tư thì lên đường về nhà.

Kế hoạch ban đầu là ở núi Vân Vụ qua Quốc khánh mới trở về, buổi tối ngày thứ ba Tiêu Tân Thâm nhận được một cú điện thoại, là Chu Nham gọi tới, anh ta hẹn trước cho Sầm Niệm với một vị bác sĩ khoa não nước ngoài, trong khoảng thời gian này đúng lúc có thời gian tới quốc nội. Vì thế kế hoạch du lịch Quốc khánh kết thúc sớm.

Chuyện mất trí nhớ đã xảy ra hơn nửa năm, Sầm Niệm đã thích ứng với cuộc sống hiện tại.

Ngoại trừ công việc phải cố hết sức bởi vì cô không nhớ ra kiến thức hồi đại học, những cái khác đều không ảnh hưởng tới toàn cục.

Sau khi cô mất trí nhớ đã đi gặp mấy vị bác sĩ, mọi người đều đưa ra đáp án cơ bản giống nhau.

Sầm Niệm rất có khả năng không thể hồi phục trí nhớ.

Cô dần dần chấp nhận chuyện này, dù sao hiện tại công việc thuận lợi, Tiêu Tân Thâm đối tốt với cô như vậy, ông Sầm cũng sống rất tốt. Chỉ có một điểm cô cảm thấy tiếc là không nhớ ra chuyện hồi trước với Tiêu Tân Thâm. Cho dù cô hỏi anh thế nào, anh cũng không bằng lòng nói ra.

Sầm Niệm chỉ tưởng rằng bởi vì anh ngượng ngùng kể lại chuyện hồi trước chủ động theo đuổi cô, thế nên anh không đề cập tới chữ nào về chuyện cũ của hai người.

Cô đã chấp nhận việc không thể phục hồi trí nhớ, nhưng Tiêu Tân Thâm hình như sốt ruột hơn cô nhiều, anh vẫn thông qua đủ loại phương thức giúp Sầm Niệm liên hệ với chuyên gia khoa não đến từ các quốc gia, hận không thể khiến cô lập tức nhớ lại chuyện hồi trước.

Ngày thứ năm đi gặp một vị bác sĩ, ngày thứ sáu thì phải đi bệnh viện.

Ngày thứ sáu công ty có việc, Tiêu Tân Thâm không đi cùng cô. Anh an bài Lâm Uyển và Chu Nham cùng cô đi bệnh viện. Chu Nham lái xe đưa Sầm Niệm tới bệnh viện, Lâm Uyển luôn cùng cô đi làm kiểm tra.

Bác sĩ hôm nay là một chuyên gia khoa não người Tây Ban Nha, Lâm Uyển thông thạo ngoại ngữ, giúp làm phiên dịch. Chu Nham ở ngay bên cạnh, dựa theo lời phiên dịch của Lâm Uyển báo cáo tình hình cho Tiêu Tân Thâm không sót chữ nào.

Sầm Niệm lắng nghe bác sĩ Tây Ban Nha phát ra một tràng từ xa lạ lại khó đọc, Lâm Uyển kiên nhẫn phiên dịch. Kết quả vẫn vậy, không thể tiến hành trị liệu can thiệp, cơ mà sức khỏe không có trở ngại, vụ tai nạn lần trước không để lại vết thương gì cho cơ thể. Sầm Niệm lắng nghe gần như mỗi vị bác sĩ đều đưa ra kết luận như vậy, trong lòng cô đã không còn chấn động quá lớn.

Chỉ là tối qua đột nhiên nhiệt độ giảm xuống, sáng nay khi thức dậy Sầm Niệm hơi nghẹt mũi, cô cứ hít mũi có chút khó chịu.

Đợi khi bác sĩ Tây Ban Nha chẩn đoán bệnh xong, Lâm Uyển nói với Sầm Niệm: “Cô Sầm, Tiêu tổng bảo chúng tôi đưa cô tới công ty.”

Sầm Niệm gật đầu nói: “Được thôi.” Dù sao về nhà cũng không có ai trò chuyện với cô, đi công ty ở cùng Tiêu Tân Thâm cũng tốt.

Mấy hôm ở núi Vân Vụ, quan hệ giữa Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm đã có tiến triển rõ rệt. Nụ hôn đã trở thành việc hằng ngày.

Sầm Niệm không nhớ chuyện yêu đương hồi trước với Tiêu Tân Thâm, hiện tại quan hệ hai người trở nên thân mật từng bước một, giống như yêu lại từ đầu.

Hồi cô đi học không có người mình thích, nhưng cô nghĩ thích một người chắc là loại cảm giác này rồi. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nhớ anh, muốn nắm tay anh, muốn mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, khi nhàm chán sẽ nghĩ tới anh đang làm gì, còn muốn hôn anh nữa. Sầm Niệm chỉ cần nghĩ đến ba chữ Tiêu Tân Thâm, cảm giác ấm áp trong lòng liền lan tràn. Sắp có thể nhìn thấy anh, khóe miệng Sầm Niệm không thể khống chế mà cong lên.


Trước mặt Chu Nham và Lâm Uyển, Sầm Niệm không hề phách lối kiêu ngạo, sau khi lên xe ba người còn luôn tán gẫu vài câu về kỳ nghỉ Quốc khánh.

Chu Nham còn to gan nói đùa: “Cô Sầm, chúng tôi chưa chơi xong lễ Quốc khánh đã trở lại làm việc, cô nhất định phải thổi gió bên gối Tiêu tổng, bảo anh ấy tăng tiền lương cho chúng tôi nhé.”

Sầm Niệm cười đáp ứng: “Được, tôi sẽ cố gắng một chút, vậy hai người tăng tiền lương rồi có cho tôi tiền trà nước không?” Nói xong, ba người đều nở nụ cười.

Ngay khi ba người vừa nói vừa cười, di động của Sầm Niệm vang lên. Cô liếc nhìn, là một dãy số lạ ở Bắc Kinh, cô nghĩ nghĩ rồi bắt máy.

Sầm Niệm: “A lô, xin hỏi là ai thế?”

Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia rất sốt ruột, khi nghe Sầm Niệm đáp lại khẳng định cuộc gọi nối máy, cô ta không lựa lời nói lung tung: “Cô Sầm phải không? Tôi là Lạc Vi!”

Trong đầu Sầm Niệm tìm tòi cái tên này, cô lập tức có phản ứng.

“Lạc Vi?” Là nữ minh tinh nhỏ trước kia có scandal với Tiêu Tân Thâm, cô ta gọi điện thoại cho cô làm gì?

Chu Nham và Lâm Uyển ngồi ở đằng trước khi nghe được hai chữ “Lạc Vi” thì lập tức trao đổi ánh mắt với nhau. Lâm Uyển mau chóng lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Tiêu Tân Thâm báo cáo chuyện này.

“Cô có chuyện gì?” Sầm Niệm lạnh nhạt hỏi.

Giọng Lạc Vi mang theo nghẹn ngào, cầu xin: “Cô Sầm, tôi van xin cô, cô hãy giúp tôi cầu xin Tiêu tổng tha thứ. Chuyện lúc trước quả thật là tôi không đúng, khi tôi nghe anh ấy nói hai người muốn ly hôn, tôi như bị quỷ ám cố ý gửi ảnh chụp cho cô, nhưng tôi thực sự không có gì với Tiêu tổng, cũng không bảo blogger đăng bài ám chỉ hai người muốn ly hôn đâu. Chuyện lần này không phải do tôi tung ra, thật sự không phải tôi, tôi biết sai rồi, xin cô cầu xin Tiêu tổng hãy thả cho tôi một con đường sống đi.”

Sầm Niệm lắng nghe lời nói của Lạc Vi, bàn tay cầm di động càng nắm càng chặt, sau đó cô trực tiếp cúp máy.

Lâm Uyển lén nhìn Sầm Niệm qua kính chiếu hậu, rồi lại gửi tin nhắn cho Tiêu Tân Thâm: [Sắc mặt phu nhân không tốt lắm.]

Trong đầu Sầm Niệm vẫn vang vọng câu nói kia của Lạc Vi.

Ly hôn? Tiêu Tân Thâm muốn ly hôn với cô sao?

Cô cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian đầu mình mới mất trí nhớ, Tiêu Tân Thâm quả thật có thái độ lạnh nhạt với mình, nhưng hiện tại không phải hai người đã hòa thuận rồi ư?

Sầm Niệm càng nghĩ càng loạn, lại muốn thuyết phục bản thân nhưng lòng vẫn sinh ra ngờ vực. Cô cố gắng nhớ lại chuyện hồi trước, nhưng nghĩ đến thì đầu liền đau nhức.

Trong xe thoáng cái rơi vào tĩnh lặng.

Chu Nham và Lâm Uyển thấy được tâm trạng của Sầm Niệm không tốt, bọn họ chẳng dám nói chuyện lung tung.

Mười phút sau tới chi nhánh công ty Tiêu thị, ba người dùng thang máy riêng lên lầu. Dọc đường đi, Lâm Uyển và Chu Nham không dám thở mạnh. Dáng vẻ ấm ức của phu nhân e rằng Tiêu tổng vừa nhìn thấy sẽ trực tiếp phá nổ công ty quản lý của Lạc Vi. Nhưng hai người không dám nói lung tung, chỉ sợ một câu không đúng thì sẽ đổ dầu vào lửa.

Thang máy rốt cuộc tới tầng cao nhất, Chu Nham thở ra một hơi thật dài. Anh ta trao đổi ánh mắt với Lâm Uyển, chị ta dẫn Sầm Niệm tới cửa văn phòng tổng giám đốc, rồi nói với cô: “Cô Sầm, mời vào.”


Sau khi cánh cửa mở ra Lâm Uyển mau chóng đóng lại.

Tiêu Tân Thâm vừa nhận được tin nhắn thì dừng lại công việc trong tay, anh bực dọc đi tới đi lui trong văn phòng, anh cứ cảm thấy cú điện thoại của Lạc Vi tới rất lạ thường.

Ngay khi anh sắp không nhịn được muốn đi đón Sầm Niệm thì cánh cửa rốt cuộc mở ra. Mái tóc Sầm Niệm đã dài ra một tí, buộc thành đuôi ngựa thấp. Hôm nay cô mặc chiếc áo len màu trắng thật dày, quần bò sát người phối với đôi giày thể thao. Cơ thể nhỏ bé mảnh mai, trông rất yếu đuối.

Vừa vào cửa, cô vẫn cúi đầu, Tiêu Tân Thâm bước nhanh tới trước mặt Sầm Niệm, cô mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong suốt chất chứa đầy uất ức, sau đó cô chui vào lòng Tiêu Tân Thâm.

“Tiêu Tân Thâm, Lạc Vi gọi điện thoại cho em.” Sầm Niệm vừa đến liền trực tiếp tố cáo, hai tay cô ôm chặt vòng eo rắn chắc mạnh mẽ dưới lớp áo của Tiêu Thân Thâm.

Tiêu Tân Thâm ôm lại Sầm Niệm, anh vỗ lưng cô nhỏ giọng nói: “Sầm Niệm…”

Sầm Niệm vùi đầu trong lòng anh, bởi vì cảm cúm cô bị nghẹt mũi: “Cô ta nói anh muốn ly hôn với em…”

Bàn tay Tiêu Tân Thâm đặt sau lưng Sầm Niệm đột ngột bóp chặt: “Anh…”

Anh sẽ không lừa gạt Sầm Niệm, nhưng anh lại sợ cô hỏi anh câu tiếp theo.

Anh có phải thật sự muốn ly hôn với cô không.

Anh nên trả lời sao đây?

“Cô ta xấu xa quá đi, quyến rũ anh không thành thì bịa chuyện phá hoại tình cảm của chúng ta, cô ta sao có thể làm vậy chứ?” Sầm Niệm trút ra hết uất ức trong lòng, còn thuật lại lời nói ban nãy của Lạc Vi.

“Em đừng khóc.” Tiêu Tân Thâm nhẹ nhàng thở ra, an ủi nói.

Bởi vì Sầm Niệm nghẹt mũi, hơn nữa khi nói chuyện vẫn không ngẩng đầu, Tiêu Tân Thâm nghe tiếng còn tưởng rằng cô đang khóc. Sầm Niệm ngẩng đầu, ánh mắt bừng sáng trong veo nhìn Tiêu Tân Thâm. Cô chớp mắt, lông mi thật dài nhấp nháy.

“Em không có khóc, em bị cảm.” Sầm Niệm bĩu môi, vẻ mặt không vui.

Bị chuyển hướng đề tài, Sầm Niệm cũng không hỏi chuyện Tiêu Tân Thâm muốn ly hôn qua lời của Lạc Vi. Trong lòng có một âm thanh luôn nói với cô, Tiêu Tân Thâm rõ ràng đối với cô rất tốt, làm sao lại ly hôn với cô chứ? Sầm Niệm cho mình một lời giải thích.

Tiêu Tân Thâm thấp giọng an ủi: “Anh bảo Chu Nham đưa em đi gặp bác sĩ nhé?”

Sâm Niệm lắc đầu, cái đuôi ngựa ngắn ngủn vung theo động tác của cô, cô nói: “Em không muốn đi bệnh viện, thời gian này đến bệnh viện nhiều lần quá rồi, em chẳng thích đi bệnh viện chút nào, sau này đừng bảo em đi được không? Em cũng không muốn đi gặp chủ nhiệm chuyên gia khoa não gì đó, không nhớ ra thì thôi…”

Tiêu Tân Thâm đáp lại: “Ừm.”

Trong khoảng thời gian này Sầm Niệm ngày càng ỷ lại vào anh, anh quả thật hơi sốt ruột. Anh muốn cô mau chóng nhớ lại chuyện lúc trước, cho dù kết quả thế nào anh cũng chấp nhận. Không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại khiến Sầm Niệm không vui.


Tiêu Tân Thâm lại hỏi: “Vậy anh bảo Lâm Uyển lấy thuốc cảm cúm cho em uống được không?”

Sầm Niệm: “Ừm…nhưng em muốn uống trà sữa nữa, uống trà sữa nóng sẽ khỏe nhanh hơn.”

Tiêu Tân Thâm biết rõ cô chỉ là muốn uống trà sữa, nhưng vẫn làm theo ý cô, anh đồng ý nói: “Được.”

Lúc trước Sầm Niệm muốn uống trà sữa, anh sẽ luôn từ chối. Nhưng giọng điệu nũng nịu của cô thì anh không thể từ chối.

Anh buông lỏng tay, vỗ về bờ lưng Sầm Niệm, thấp giọng dỗ dành: “Anh bảo Chu Nham đi lấy thuốc cảm, em qua sô pha ngồi trước đi.”

Sầm Niệm gật đầu, buông lỏng bàn tay vẫn ôm Tiêu Tân Thâm. Sau khi cô ngồi xuống sô pha trong văn phòng thì anh mở cửa đi ra ngoài.

Chu Nham và Lâm Uyển đang làm việc ở phòng thư ký.

“Tiêu tổng.”

“Tiêu tổng.”

Hai người nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đi ra, đồng thời chào một tiếng.

Tiêu Tân Thâm gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận cánh cửa đã đóng lại anh nói với hai người: “Lâm Uyển, cô gọi một cốc trà sữa cho Sầm Niệm, phải nóng, rồi tìm thuốc cảm cúm.”

“Chu Nham, cậu đi điều tra việc blogger đăng tin về Lạc Vi lúc trước là ai nhúng tay vào, còn có số di động của Sầm Niệm cô ta lấy được từ đâu, nhất định phải điều tra rõ ràng.” Nói xong, giọng anh lạnh như băng bỏ thêm một câu, “Tôi không muốn nghe thấy bất cứ tin tức nào có liên quan tới Lạc Vi nữa.”

Sau khi lắng nghe an bài của Tiêu Tân Thâm, hai người đều ghi nhớ kỹ càng.

Theo tiếng cửa văn phòng đóng lại, Chu Nham nhỏ giọng nói: “Hôm nay Tiêu tổng trở nên dịu dàng thế?”

Lâm Uyển đang cầm di động chọn trà sữa cho Sầm Niệm, chị ta nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đây là sức mạnh của tình yêu chăng?”

Ánh mắt Chu Nham tỏa sáng, anh ta kích động nói: “Vậy phu nhân có đi giúp chúng ta hỏi chuyện tăng tiền lương không nhỉ?”

Lâm Uyển trợn mắt nói: “Đang chờ anh đó.”

Chu Nham vừa nghe vậy thì không phục: “Lâm Uyển, đánh cược không?”

Lâm Uyển đẩy mắt kính, hỏi: “Cược cái gì?”

Chu Nham: “Cược chuyện tăng tiền lương, nếu Tiêu tổng vì phu nhân tăng tiền lương cho chúng ta, cô đưa tôi một trăm đồng, nếu không có thì tôi đưa cô một trăm đồng.”

Lâm Uyển: “Cược đi, nhưng mà lương của anh một năm hơn cả triệu, keo kiệt thế sao? Chỉ cược có một trăm?”

Tiêu Tân Thâm luôn công tư rõ ràng, Lâm Uyển cho rằng anh sẽ không vì một câu nói của Sầm Niệm mà tăng tiền lương cho bọn họ. Nhưng Chu Nham rất chắc chắn: “Tôi biết cô nhất định sẽ thua, sợ cược lớn quá thua tiền sữa bột của con nuôi tôi.”

Hai người làm việc chung nhiều năm, chồng Lâm Uyển lại là bạn cùng phòng hồi đại học của Chu Nham, quan hệ giữa hai người rất tốt.

Lâm Uyển cười cười, nói: “Vậy thì không nhất định.”


Chu Nham làm ra vẻ thần bí nói: “Cô cứ chờ đi.”

Đàn ông hiểu đàn ông nhất, Tiêu tổng nhất định sẽ nghe lời phu nhân.

Tiêu Tân Thâm trở lại văn phòng, Sầm Niệm đang ngồi trên sô pha mang vẻ mong mỏi nhìn cánh cửa. Nhìn thấy anh trở lại, ánh mắt cô lóe sáng. Tiêu Tân Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, Sầm Niệm chủ động tiến lại gần, vòng tay qua cổ anh, sau đó cô đến gần hôn lên khóe miệng anh.

Sau khi hôn nhau đắm đuối ở suối nước nóng tại núi Vân Vụ, Sầm Niệm đặc biệt thích chủ động hôn anh. Tiêu Tân Thâm cũng không bài xích sự gần gũi của Sầm Niệm, chỉ là hôn nhiều có chút khó chịu. Sầm Niệm không biết nụ hôn của cô đối với anh tựa như ngọn lửa lan ra đồng cỏ, ngược lại cô ngày càng chủ động. Bởi vì cô phát hiện, sau khi hôn Tiêu Tân Thâm anh sẽ đối xử với mình dịu dàng hơn nhiều.

Ban đầu cô cũng thẹn thùng, nhưng hôn nhiều liền cảm thấy không có gì. Cô an ủi chính mình, hai người là vợ chồng, vợ chồng cái gì cũng làm hết rồi, hôn thì là gì chứ. Vì thế hiện tại chỉ cần hai người ở một mình với nhau thì Sầm Niệm sẽ luôn chủ động hôn anh.

Tiêu Tân Thâm ôm thắt lưng Sầm Niệm dùng sức đưa cô ngồi trên đùi mình. Khoảng cách giữa hai người càng kéo gần hơn, bầu không khí trở nên mập mờ. Sầm Niệm giật mình bởi động tác của anh, mặt cô ửng đỏ, thẹn thùng tựa vào ngực anh, đây là lần đầu cô ngồi trên đùi Tiêu Tân Thâm. Cô vươn tay chơi đùa với nút áo trước ngực anh. Hai người đều không nói chuyện, hưởng thụ sự tĩnh lặng trong chốc lát.

Hiệu suất làm việc của Lâm Uyển rất nhanh, hơn mười phút sau trà sữa và thuốc cảm được đưa tới. Sầm Niệm nghe tiếng gõ cửa, vội vàng rời khỏi đùi Tiêu Tân Thâm. Cô làm như học trò ngoan nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đùi.

“Vào đi.” Tiêu Tân Thâm nói.

Lâm Uyển mở cửa ra, đưa trà sữa và thuốc cảm cho Sầm Niệm. Sầm Niệm nói tiếng cảm ơn, cô sực nhớ cuộc đối thoại trên xe ban nãy với Chu Nham và Lâm Uyển, vừa rồi cô đã hứa với bọn họ.

Cô nhỏ giọng nói: “Tiêu Tân Thâm, Lâm Uyển và Chu Nham làm việc vất vả như vậy, Quốc khánh còn phải làm thêm giờ, anh không tăng chút tiền lương cho bọn họ sao?”

Tiêu Tân Thâm nhìn Lâm Uyển một cái, Sầm Niệm vừa uống trà sữa vừa ngoan ngoãn đợi câu trả lời của Tiêu Tân Thâm. Anh đương nhiên biết Sầm Niệm không đột nhiên đề cập tới chuyện này, nhưng cô đã mở lời.

“Được, anh tăng 50% tiền thưởng cuối năm cho bọn họ.”

Lâm Uyển vừa nghe được liền kinh ngạc nói: “Cám ơn Tiêu tổng, cám ơn cô Sầm.”

Sầm Niệm cười hì hì nhìn anh, Tiêu Tân Thâm đi tới trước bàn, cầm cốc nước của mình đưa cho cô: “Em uống thuốc trước đã.”

Ra khỏi văn phòng, Lâm Uyển cầm lấy di động chẳng nói hai lời trực tiếp gửi qua một trăm đồng cho Chu Nham. Sau khi Chu Nham nhận được chuyển khoản, anh ta diễu võ dương oai với Lâm Uyển: “Xem đi tôi nói rồi mà, phu nhân ra tay một người chống mấy người.”

Lâm Uyển: “Anh đừng nói, ban nãy tôi cũng hết hồn luôn, Tiêu tổng trực tiếp tăng 50% tiền thưởng cuối năm cho chúng ta.”

Chu Nham: “Mợ nó, phu nhân ngầu thế.”

Nói đến đây, Lâm Uyển khựng lại muốn nói lại thôi: “Tuy rằng lén thảo luận chuyện riêng của ông chủ là không tốt, nhưng phu nhân và Tiêu tổng ra ngoài nghỉ phép một chuyến, hiện tại quan hệ còn tốt hơn hồi mới kết hôn…”

Lúc Tiêu Tân Thâm đi Châu Âu hai người đều đi theo, chuyện của anh và Sầm Niệm Lâm Uyển cũng biết một phần.

Chu Nham: “Yên tâm đi, phu nhân có cách quản chồng.”

Lâm Uyển lắc đầu, nói: “Anh cũng hiểu ý tôi mà.”

Trước khi Sầm Niệm mất trí nhớ, quan hệ giữa hai người không gần gũi như vậy. Chuyện Tiêu Tân Thâm tìm luật sư ly hôn, vốn cũng chỉ có hai người biết rõ tình hình, nhưng bọn họ làm việc cho Tiêu Tân Thâm rất kín miệng. Sau đó bị Lạc Vi nghe lén điện thoại mới lộ chuyện này ra ngoài.

Chu Nham xoay bút máy trong tay, nói: “Yên tâm đi, trực giác của đàn ông nói cho tôi biết chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra, có muốn cược với tôi nữa không?”

Lâm Uyển bắt đầu làm việc: “Không cược, sắp hết tiền sữa bột của con tôi rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.