Đọc truyện Khu Vườn Xương – Chương 4
BỐN
Tiếng rên rỉ đã đánh thức Rose. Đôi lúc, trong đêm, cô chìm vào giấc ngủ trên ghế bên cạnh giường Aurnia. Lúc này cô ngẩng đầu dậy, cổ đau điếng. Đột nhiên nhìn thấy mắt của chị cô đang mở, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.
Rose đứng bật dậy.
– Aurnia?
– Chị không chịu được nữa. Giá mà chị chết luôn được.
– Chị yêu quý, đừng nói như vậy.
– Móc phin không giúp gì cho chị cả.
Rose đột nhiên tập trung vào vết máu khô trên ga giường của Aurnia. Cô đá chuông báo động dưới chân.
– Em sẽ tìm y tá.
– Và linh mục nữa Rose ạ, làm ơn.
Rose vội vã ra khỏi phòng bệnh. Ánh đèn dầu sáng yếu ớt trong bóng tối, ngọn lửa chập chờn khi cô chạy ngang qua. Lúc cô quay lại bên giường của chị mình cùng với y tá Robinson và y tá Poole, vệt máu trên tấm ga của Aurnia đã lan ra thành một vết máu tươi lớn. Y tá Poole giật mình khi nhìn thấy máu và nói nhanh với các y tá khác:
– Chúng ta phải chuyển cô ấy đến phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Không có thời gian để nhắn bác sĩ Crouch đến nữa. Thay vào đó là một bác sĩ nội trú trẻ tuổi, bác sĩ Berry bị đánh thức khi đang ở trong phòng của mình trong khuôn viên bệnh viện. Bác sĩ Berry với mái tóc vàng rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, loạng choạng vì ngái ngủ trong phòng phẫu thuật, nơi Aurnia được vội vã đưa đến. Anh ta ngay lập tức trở nên tái nhợt khi thấy quá nhiều máu.
– Chúng ta phải nhanh lên!
Anh ta nói và lần mò trong cái túi dụng cụ của mình.
– Buộc phải hút dạ con. Có lẽ phải hi sinh đứa trẻ thôi.
Aurnia kêu khóc thảm thiết phản đối:
– Không. Không, con tôi phải sống!
– Đỡ cô ấy nằm xuống. – Anh ta ra lệnh. – Nó sẽ đau đấy.
– Rose. – Aurnia cầu xin. – Đừng để anh ta giết con chị!
– Cô Connolli, hãy ra khỏi phòng đi! – Aes Poole cáu cẳn.
– Không, chúng ta cần cô ấy. – Bác sĩ Berry nói.
– Đã có hai chúng tôi giữ bệnh nhân rồi.
– Cả cô và y tá Robinson có thể không đủ sức khi tôi bắt đầu.
Aurnia quằn quại đau đớn khi cơn co bóp dạ con quấn chặt lấy cô. Tiếng rên rỉ của cô đã thành tiếng thét:
– Ôi Chúa ơi, đau quá!
– Giữ chặt tay cô ấy, cô Poole. – Bác sĩ Berry ra lệnh. Anh ta nhìn Rose – Còn cô, cô gái. Cô là em gái của sản phụ?
– Vâng thưa ông.
– Đến đây giúp cô ấy bình tĩnh. Giữ cô ấy khi cần.
Run rẩy, Rose tới gần giường. Mùi tanh của máu tràn ngập. Tấm nệm thấm đầy máu. Hai đùi loang vệt máu của Aurnia lộ ra, tất cả những nỗ lực để bảo vệ phẩm hạnh của cô đã được bỏ qua trước áp lực nặng nề phải cứu sống cô. Nhìn thoáng qua khuôn mặt tái mét của bác sĩ trẻ Berry, Rose đã biết tình huống này rất ác nghiệt. Anh ta còn quá trẻ, chắc chắn là quá non nớt trước ca khó thế này, ria mép của anh ta tạo ra một đường xanh rì ở môi trên. Những dụng cụ giải phẫu đặt lung tung trên cái bàn thấp khi anh ta lúng túng lục tìm những dụng cụ cần thiết. Anh ta lấy ra một thứ trông thật đáng sợ, có vẻ như được dùng để cắt và nghiền nát.
– Đừng làm đau con tôi! – Aurnia rên rỉ. – Làm ơn!
– Tôi sẽ cố gắng giữ mạng sống của con cô. – Bác sĩ Berry nói. – Nhưng tôi cần cô nằm im, thưa quý cô. Cô có hiểu không?
Aurnia khẽ gật đầu yếu ớt.
Hai y tá giữ chặt tay Aurnia, sau đó đứng hai bên giường túm lấy chân cô.
– Cô! Giữ lấy vai cô ấy! – Y tá Poole bảo Rose. – Giữ cho cô ấy nằm im trên giường.
Rose đến bên đầu giường, đặt tay mình lên vai Aurnia. Khuôn mặt trắng sữa của chị cô ngay trước mắt, mái tóc đỏ dài xõa xuống gối, đôi mắt xanh hoang dại hoảng loạn. khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và sợ hãi.
Đột ngột, cô nhăn nhó vì đau đớn, cô cố nhào về phía trước, nâng đầu khỏi giường.
– Giữ cô ấy lại! Giữ cô ấy! – Bác sĩ Berry quát.
Nắm chặt cái kẹp khổng lồ của mình, anh ta đưa nó vào giữa hai đùi Aurnia. Rose sẽ rất biết ơn Chúa nếu không bắt cô phải chứng kiến những gì anh ta làm sau đó. Aurnia thét lên như thể hồn lìa khỏi xác. Một dòng máu đỏ bất ngờ phun bắn tung tóe trên khuôn mặt vị bác sĩ trẻ khiến anh ta giật mạnh về phía sau. Áo sơ mi của anh ta đầy máu.
Aurnia thả đầu mình rơi xuống gối và nằm thở hổn hển. Không còn những tiếng thét, chỉ có những tiếng rên rỉ. Trong sự im lặng bất ngờ, một âm thanh khác vang lên. Một tiếng kêu lạ cứ to dần thành tiếng khóc the thé.
Đứa trẻ. Đứa trẻ còn sống!
Bác sĩ đứng thẳng dậy, trên tay bế một cô bé mới chào đời, da hơi xanh và dính vài vệt máu. Anh ta đưa đứa trẻ cho y tá Robinson để bà quấn nhanh cô bé trong cái khăn.
Rose nhìn cái áo sơ mi của bác sĩ. Rất nhiều máu. Cô nhìn chỗ nào cũng thấy máu: chăn, ga… Cô cúi xuống nhìn khuôn mặt chị mình và thấy môi cô ấy đang cử động, nhưng tiếng khóc của đứa trẻ khiến cô không nghe được gì.
Y tá Robinson mang đứa trẻ sơ sinh đã được quấn trong tã đến bên giường Aurnia.
– Con gái nhỏ của cô đây, cô Tate. Xem cô bé mới đáng yêu làm sao này!
Aurnia cố gắng nhìn khuôn mặt của con gái mình. Cô thì thầm:
– Margaret.
Rose bật khóc. Đó là tên mẹ của các cô. Giá mà bà còn sống để thấy mặt đứa cháu đầu tiên của mình.
– Nói với anh ấy. – Aurnia thì thầm. – Anh ấy không biết.
– Em sẽ tìm anh ta. Em sẽ bắt anh ta đến đây. – Rose quả quyết.
– Em phải nói cho anh ấy biết chị đang ở đâu.
– Anh ta biết chị đang ở đâu. Eben chỉ không bao giờ quan tâm đến việc thăm chị thôi.
– Chảy nhiều máu quá.
Bác sĩ Berry thọc mạnh tay mình vào giữa hai đùi Aurnia, bây giờ cô đã quá choáng váng đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
– Tôi có thể cảm thấy không còn nhau thai nữa.
Anh ta vứt mấy dụng cụ dính máu sang một bên, thứ trông như cái kìm rơi xuống sàn. Ấn tay vào bụng Aurnia, rồi anh ta xoa mạnh. Máu vẫn chảy đẫm cái ga, lan ra mỗi lúc một rộng hơn. Anh ta ngước lên, mắt anh ta bây giờ ánh lên sự hoảng loạn.
– Nước lạnh. – Anh ta quát. – Càng lạnh càng tốt! Chúng ta sẽ cần nhiều gạc. Và cựa lúa mạch!
Y tá Robinson đặt đứa trẻ sơ sinh vào nôi rồi hối hả chạy ra khỏi phòng tìm mấy thứ mà anh ta yêu cầu.
– Anh ấy không biết. – Aurnia rên rỉ.
– Cô ấy phải nằm im! – Bác sĩ Berry quát. – Cô ấy đang xuất huyết ngày càng trầm trọng!
– Trước khi tôi chết, ai đó phải nói với anh ấy rằng anh ấy có một đứa con.
Cánh cửa bật mở, y tá Robinson vội vã quay lại, mang theo một thau nước.
– Lạnh nhất mà tôi có thể tìm được, thưa bác sĩ Berry. – Bà nói.
Bác sĩ nhúng cái khăn vào nước, rồi vắt khô nó, đặt lên trên bụng của bệnh nhân.
– Đưa cựa lúa mạch cho cô ấy!
Đứa trẻ ở trong nôi khóc to hơn, tiếng khóc của nó nhức nhối với mỗi hơi thở. Y tá Poole đột nhiên thốt lên:
– Vì lòng thương xót, mang đứa trẻ ra khỏi đây đi!
Y tá Robinson định bế đứa trẻ nhưng y tá Poole ngăn lại:
– Không phải cô! Tôi cần cô ở đây. Đưa nó cho cô ấy. – Bà nhìn Rose. – Hãy bế cháu cô và dỗ nó đi. Chúng tôi phải chăm sóc cho chị cô.
Rose bế đứa trẻ sơ sinh đang khóc thét và miễn cưỡng đi về phía cửa. Ở đó, cô dừng lại, ngoái nhìn chị mình. Môi Aurnia bây giờ thậm chí còn tái nhợt hơn trước, sắc diện trên mặt cô dần biến mất khi cô mấp máy môi không thành tiếng.
Lạy Chúa nhân từ. Nếu Người nghe thấy lời cầu nguyện này thì hãy để cho chị yêu quý của con được sống.
Rose bước ra ngoài phòng bệnh. Trong hành lang tối tăm, cô dỗ dành đứa trẻ sơ sinh nhưng nó vẫn không chịu yên. Cô đút ngón tay mình vào cái miệng nhỏ xíu của Margaret, cô bé mút chặt lấy ngón tay. Cuối cùng thì cũng nín. Một cơn gió lạnh thổi qua hành lang tối làm tắt hai ngọn đèn. Chỉ còn một cái đèn duy nhất sáng. Cô chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng, ngăn cách cô với một người mà cô vô cùng yêu mến.
Không còn ai nữa để yêu thương bây giờ, cô nghĩ, nhìn xuống khuôn mặt của bé Margaret. Con.
Đứng bên dưới ánh đèn đơn lung linh, Rose thấy rõ mái tóc xanh lơ thơ của cô bé. Hai mí mắt vẫn sưng phồng sau những cố gắng khó nhọc chào đời. Cô kiểm tra năm ngón tay nhỏ xíu và ngạc nhiên trước bàn tay bụ bẫm đáng yêu, chỉ có một vết xước nhỏ hình trái tim bằng quả dâu tây trên cổ tay. Vậy đây là những gì mà một cuộc đời mới đem lại, cô nghĩ, nhìn xuống khuôn mặt đứa bé đang ngủ. Hồng hào và ấm áp. Cô đặt tay mình lên cái ngực bé xíu, qua lớp chăn cô cảm thấy nhịp đập trái tim của cô bé, nhanh như một bước nhảy của chú chim sẻ vậy. Một cô bé thật đáng yêu, cô nghĩ. Meggie bé nhỏ của dì.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, ánh đèn sáng khắp hành lang. Y tá Poole bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bà ta dừng bước và nhìn Rose, như thể ngạc nhiên khi thấy cô vẫn ở đó.
Sợ hãi điều tồi tệ nhất, Rose hỏi:
– Chị tôi?
– Cô ấy còn sống.
– Tình trạng của chị ấy thì sao? Chị ấy sẽ…
– Máu đã ngừng chảy, đó là tất cả những gì tôi có thể nói. – Y tá Poole ngắt lời. – Bây giờ bế đứa trẻ vào phòng đi. Ở đó ấm hơn. Hành lang này quá hút gió, không tốt cho trẻ sơ sinh.
Bà quay đi, vội vã đi xuống hành lang.
Run rẩy, Rose nhìn Meggie và nghĩ: Đúng thế, ở đây quá lạnh với con, tội nghiệp. Cô bế đứa trẻ trở lại phòng hộ sinh và ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc giường trống của Aurnia. Khi màn đêm trôi qua, đứa bé chìm vào giấc ngủ trên tay cô. Gió rung những cánh cửa sổ và mưa tuyết va đều đều vào cửa kính, vẫn chẳng có tin tức gì về tình trạng của Aurnia.
Bên ngoài vọng lại tiếng bánh xe chạy ầm ầm trên đường đá. Rose đến bên cạnh cửa sổ. Trong cái sân nhỏ, một con ngựa và cái xe ngựa bốn bánh đang tìm chỗ đỗ, mái xe che khuất khuôn mặt của người đánh xe. Con ngựa đột nhiên hí lên một tiếng sợ hãi, khua móng loạn xạ bồn chồn, sợ hãi lồng lên. Một giây sau, Rose nhận ra lí do khiến con vật hoảng sợ: chỉ là một con chó lớn, đang phi nước kiệu qua cái sân nhỏ. Cái bóng của nó di chuyển qua những viên đá cuội sáng lấp lánh vì mưa và mưa tuyết.
– Cô Connolli.
Giật mình, Rose quay lại và thấy Aes Poole. Người phụ nữ đã bước vào phòng nhẹ nhàng khiến cho Rose không nhận ra cho đến khi bà ta đến gần.
– Đưa tôi đứa trẻ.
– Nhưng mà nó đang ngủ say. – Rose nói.
– Chị cô không thể nuôi dưỡng nó. Cô ấy quá yếu. Tôi vừa mới mạn phép đưa ra một thỏa thuận khác.
– Thỏa thuận gì cơ?
– Một cô nhi viện đã đến đây để đón cô bé. Họ sẽ chăm sóc tốt. Và hoàn toàn chắc chắn, một mái nhà tốt.
Rose nhìn thẳng vào mắt bà y tá với sự hoài nghi:
– Nhưng nó không phải là trẻ mồ côi! Cô bé có mẹ!
– Một người mẹ khó có thể sống sót.
Y tá Poole giơ tay ra, tay bà ta giống như những móng vuốt đáng sợ.
– Đưa nó cho tôi. Đây là cách tốt nhất cho đứa trẻ. Cô chắc chắn không thể chăm sóc nó tốt được.
– Nó cũng có cha mà. Bà chưa hỏi ý kiến anh ấy.
– Hỏi thế nào đây? Anh ta chẳng buồn đến thăm.
– Aurnia có đồng ý không? Hãy để tôi nói với chị ấy.
– Cô ấy đang bất tỉnh. Cô ấy không thể nói được đâu.
– Vậy thì tôi sẽ nói hộ chị ấy. Đây là cháu gái tôi, bà Poole ạ, gia đình của chính tôi.
Rose ôm chặt đứa trẻ.
– Tôi sẽ không đưa nó cho một người lạ nào cả.
Mặt Aes Poole đanh lại thất vọng. Trong một giây, bà ta như muốn giật lấy đứa bé từ tay Rose. Nhưng không, bà ta quay ra khỏi phòng, cái váy của bà ta tung lên theo từng bước chân. Cánh cửa đóng sầm lại.
Bên ngoài, trong cái sân nhỏ, móng ngựa gõ lóc cóc bồn chồn trên đá.
Rose quay trở lại gần cửa sổ và quan sát khi Aes Poole hiện ra dưới bóng tối của con đường và tới bên chiếc xe ngựa đang chờ sẵn để nói chuyện với người trên xe. Một lúc sau, người lái xe quất roi cho ngựa tiến về phía trước. Khi cỗ xe đã ra khỏi cổng, Aes Poole đứng một mình, bóng của bà ta phản chiếu xuống những phiến đá trên nền sân.
Rose nhìn đứa trẻ trên tay và thấy trên khuôn mặt đang ngủ, hình ảnh thu nhỏ của chị gái thân yêu. Không một ai có thể mang con đi. Chừng nào mà ta còn thở.