Đọc truyện Khu Vườn Xương – Chương 29
Hiện tại
Julia đứng ở bờ biểnvà nhìn ra xa. Sươngcuối cùng cũng tan. Côcó thể nhìn thấy hònđảo phía ngoài khơi vàtàu đánh bắt tôm hùmđang rẽ sóng rất êm.Cô không nghe thấy tiếngbước chân Tom ở phíasau nhưng bằng linh cảmcô vẫn biết anh ởđó và đang đến gầncô.
– Anh đã sắp xếpxong đồ đạc rồi -Tom nói – Anh sẽbắt chuyến phà 4:30. Anhxin lỗi vì đã đểem lại với bác anhnhưng có vẻ ông đãổn rồi. Ít ra thìchứng loạn nhịp tim cũngkhông tái phát trong bangày qua.
– Em và bác anhsẽ không sao Tom ạ- Cô nói, mắt vẫnnhìn về phía tàu đánhbắt tôm hùm.
– Việc này khiến emvất vả quá.
– Em không sao đâu,thật đấy. Dù sao emcũng đã ở đây haituần và nơi này rấtđẹp. Cuối cùng thì emcũng có thể nhìn thấymặt nước.
– Cảnh thật đẹp đúngkhông? – Anh bước tớiđứng cạnh cô – Thậttệ khi một ngày nàođó tất cả mọi thứsẽ chìm xuống biển. Ngôinhà đó vẫn đang trongthời gian mượn.
– Anh không làm gìđược sao?
– Em không thể đấulại với đại dương được.Có những việc không thểtránh được.
Họ im lặng một lúc,nhìn ra phía tàu đangdừng lại, một ngư dânquăng lưới.
– Cả chiều nay emim lặng thật đáng sợ- anh nói.
– Em không thể ngừngnghĩ về Rose Connolly.
– Bà ấy làm sao?
– Bà ấy chắc hẳnrất mạnh mẽ, chỉ đểđược sống.
– Khi hoàn cảnh cấpbách và khi người tacần thì họ thường tìmthấy sức mạnh.
– Em không làm đượcnhư thế. Kể cả khiem cần nó nhất.
Họ đi dọc bờ biển,vừa đi vừa tránh nhữngmảnh đá vỡ.
– Em đang nói đếnviệc ly hôn của emà?
– Khi Richard nói muốnly hôn với em, emđã cho rằng đó làlỗi của em vì emđã không làm anh tađược hạnh phúc. Nó xảyra khi ngày qua ngàyanh ta nghĩ rằng côngviệc của em không quantrọng bằng công việc củaanh ta, rằng em khôngđược thông minh sáng sủabằng vợ của những đồngnghiệp.
– Em phải chịu đựngđiều đó trong bao nhiêunăm?
– Bảy năm.
– Tại sao em khôngbỏ anh ta?
– Vì em đã bắtđầu tin vào điều đó- cô lắc đầu -Rose đáng lẽ sẽ khôngphải chịu điều đó.
– Từ giờ đây sẽlà một câu thần chútốt cho em đấy. Rosesẽ làm gì nhỉ?
– Em có thể kếtluận rằng em không phảiRose Connolly.
Họ nhìn ra phía tàunơi một ngư dân lạitiếp tục quăng lưới xuốngbiển.
– Anh phải tới HồngKông vào thứ năm tới- Tom nói – Anhsẽ ở đó một tháng.
– Ồ – cô lạiim lặng. Vậy là cảmột tháng cô sẽ khônggặp anh.
– Anh yêu công việccủa mình, nhưng điều đóđồng nghĩa với việc mộtnửa thời gian anh khôngở nhà. Thay vào đó,anh đang đeo đuổi nhữngbệnh dịch, quan tâm tớimạng sống của người khácmà quên mất chính mình.
– Nhưng anh có nhiềuđiều để cống hiến.
– Anh đã bốn mươihai tuổi và người bạncùng nhà của anh dànhcả nửa năm ở chỗngười giữ chó – Anhnhìn chăm chăm xuống mặtnước – Dù sao thìanh cũng đang nghĩ đếnviệc hủy bỏ chuyến đinày.
Cô bỗng cảm thấy timmình như đập nhanh hơn.
– Tại sao?
– Một phần cũng vìbác Henry. Ông đã támmươi chín tuổi rồi vàông sẽ không ở cùngchúng ta mãi mãi.
Đương nhiên rồi, cô nghĩ.Tất cả là vì ôngHenry.
– Nếu bác ấy gặpbất cứ vấn đề gì,bác có thể gọi choem.
– Có quá nhiều việcphải làm. Anh không muốnông làm phiền em.
– Em càng lúc cànggắn bó với bác hơn.Bác cũng như một ngườibạn của em, và emthì không bao giờ bỏmặc bạn mình.
Cô ngước lên nhìn nhữngcánh chim hải âu bayqua.
– Thật kì lạ, mộtbộ xương lại có thểđưa hai con người đếnvới nhau, trong khi giữahọ không có một chúttương đồng nào về tínhcách.
– Henry thích em. Ôngnói với anh nếu màông trẻ lại mười tuổithôi thì…
Nghe anh nói thế, côbỗng mỉm cười.
– Khi lần đầu tiênbác gặp em, em nghĩbác khó mà khó chịuvới em.
– Ông chưa bao giờchịu đựng nổi ai nhưngcuối cùng lại thích em.
– Đó là vì Rose.Đó là điểm chung duynhất giữa hai bác cháu.Cả hai cùng bị Roseám ảnh.
Cô nhìn chiếc tàu đánhbắt tôm lướt trên biến,để lại một dọc nướctrắng xóa tuyệt đẹp trênlàn nước xanh.
– Em đã từng mơthấy bà ấy.
– Mơ như thế nào?
– Cứ như em đãở đó, nhìn thấy nhữnggì bà ấy đã nhìnthấy. Những chiếc xe ngựa,những con phố, những chiếcváy. Đó là bởi vìem dành quá nhiều thờigian cho việc đọc hếtnhững bức thư đó. Bàấy đã ăn sâu vàotiềm thức của em. Emcó thể tin rằng emđã ở đó, mọi thứdường như rất quen thuộc.
– Cũng như cách emđã trở nên thân thuộcvới anh.
– Em không biết tạisao lại thế.
– Nhưng anh vẫn cócảm giác rằng anh biếtem, rằng chúng ta đãtừng gặp nhau.
– Em không nghĩ rabất cứ lý do nàođể chứng tỏ rằng chúngta đã từng gặp nhau.
– Không – Tom thởdài – Anh cũng khôngthể – anh nhìn cô- Vì thế anh đoánlà không có lí dogì để hủy bỏ chuyếnđi này. Đúng không?
Cô bắt gặp ánh mắtcủa anh, ánh mắt đókhiến cô lo sợ. Vìngay lúc đó cô nhìnthấy những gì có thểxảy ra và trái timcô sẽ run rẩy. Côchưa sẵn sàng cho cảhai.
Julia nhìn ra biển.
– Bác Henry và emsẽ ổn thôi.
Đêm đó, Julia một lầnnữa lại mơ thấy RoseConnolly. Nhưng lần này, Rosekhông mặc chiếc váy vá,mặt không còn dính bụibẩn. Khuôn mặt cô điềmđạm, tóc chải hớt lên,ánh mắt đầy thông minh.Rose đang đứng giữa mộtcánh đồng đầy hoa dại,cuối dốc là một consuối. Đấy cũng là cáidốc mà sau này trởthành vườn của Julia. Vàonhững ngày hè, những ngọncỏ dài xum xuê đungđưa như những sóng nướclăn tăn trong gió.
Những cánh hoa bồ cônganh bay bay như mộtlớp sương mỏng màu vàngnhạt. Rose quay lại, cómột cánh đồng cỏ xanhvà vài hòn đá đánhdấu một điểm. Ở đótừng có một căn nhànhưng giờ nó không cònnữa, nó đã bị cháyrụi.
Từ đỉnh dốc, một côbé chạy xuống, váy củacô bay ra đằng sau.Khuôn mặt mỉm cười vàhơi ửng hồng vì nóng.
Cô bé chạy như bayvề phía Rose, Rose nhấccô bé lên, quay côbé một vòng rồi mỉmcười.
– Nữa đi dì, nữađi – Cô bé khóckhi Rose đặt nó xuống.
– Thôi, dì chóng mặtrồi.
– Chúng ta lăn xuốngđồi đi dì?
– Nhìn kìa Meggie -Rose chỉ ra dòng suốitrước mặt. Ở đó khôngđẹp à? Con nghĩ sao?
– Ở đó có cá,có ếch.
– Một nơi tuyệt vờiphải không con? Một ngàynào đó, con nên xâynhà ở đây, ngay tạichỗ này.
– Thế còn ngôi nhàcũ trên kia?
Rose nhìn những hòn đácháy đen ở móng nhàgần đỉnh dốc:
– Nó thuộc về mộtngười đàn ông vĩ đại- cô nói nhỏ -Nó bị cháy lúc conmới hai tuổi. Nhưng cólẽ một ngày kia, khicon lớn lên, ta sẽnói cho con biết vềông ấy, về những gìông ấy làm cho chúngta.
Rose hít một hơi thậtsâu và nhìn ra dòngsuối.
– Đúng rồi, đây sẽlà một nơi thật tuyệtđể dựng nhà. Con phảinhớ nơi này nhé -Rose nắm tay đứa trẻ- Đi thôi con. Bữatrưa đang đợi dì cháumình rồi.
Dì và người cháu gáiđi chầm chậm bên nhau.Váy của họ vướng vàonhững ngọn cỏ dài khihọ đi lên đồi.
Lúc lên đến đỉnh, ngườita chỉ có thể thấymái tóc hung của Rosephản chiếu tia nắng óngả trên những ngọn cỏ.
Julia tỉnh dậy, cô giàndụa nước mắt. Đó làvườn của mình, Rose vàMeggie đã đi trong vườncủa mình.
Cô ra khỏi giường vàđi đến bên cửa sổ.Cô nhìn thấy những ánhnắng hồng của bình minhbuổi sớm. Cuối cùng thìmây cũng tan và hômnay, lần đầu tiên cônhìn thấy ánh bình minhở vùng Penobscot. Mình rấtvui vì được ở đâyđể ngắm mặt trời mọc,cô nghĩ.
Julia cố gắng đi thậtnhẹ nhàng để không làmông Henry thức giấc. Côxuống cầu thang, rồi vàobếp để pha cà phê.Cô định vặn vòi nướcđể đổ đầy cái bìnhtrên bàn thì nghe thấytiếng sột soạt của nhữngtờ giấy ở phòng kếbên. Cô đặt chai nướcxuống và hé nhìn vàothư phòng.
Henry ngã vào ghế ởbàn ăn, đầu ông gụcxuống, một đống giấy tờrơi rải rác xuống đấttrước mặt ông. Julia chạyngay đến bên cạnh ông,sợ hãi. Nhưng khi cônắm lấy vai ông, ôngthẳng người lên nhìn cô:
– Tôi tìm ra rồi.
Cô nhìn xuống mở giấyviết tay đặt trên bàntrước mặt ông và nhìnthấy ba kí tự quenthuộc : O.W.H – Mộtbức thư khác!
– Tôi nghĩ đây cóthể là cái cuối cùng,Julia.
– Những điều này thậttuyệt vời! – Cô nóivà để ý thấy mặtông Henry tái đi, tayrun run – Có chuyệngì vậy bác?
Ông đưa cô bức thư:
– Cháu hãy đọc đi.