Đọc truyện Khu Vườn Xương – Chương 25
Năm 1830
Nép mình trong một gócyên tĩnh bên dưới khungcửa, tránh những cơn giókhắc nghiệt, Rose đưa mắtnhìn khắp sân của bệnhviện. Mắt cô dừng lạinơi cửa sổ gác máiphòng Norris. Cô đã nhìnnhư thế hàng giờ liền,nhưng bây giờ, bóng tốiđã giăng kín khiến côkhông thể phân biệt đượctòa nhà của anh vớibóng những tòa nhà khácđổ lên bầu trời đêm.Tại sao anh ấy khôngtrở về? Điều gì sẽxảy ra nếu anh ấykhông quay lại vào đêmnay? Cô đã hi vọngvào đêm thứ hai dướimái nhà của Norris, hivọng vào cơ hội thứhai để gặp anh ấy,để được nghe thấy giọngnói của anh. Sáng nay,cô đã thức dậy vàthấy những đồng xu anhấy để lại cho cô,những đồng xu có thểlàm Meggie bé bỏng ấmáp và no bụng thêmmột tuần nữa. Để đáplại sự hào phóng đó,cô đã vá lại haichiếc áo sơ mi ráchbươm của anh. Mà dùcho không phải là cômắc nợ anh thì côcũng cảm thấy hạnh phúckhi được vá những chiếcsơ mi đó. Tất cảchỉ vì niềm vui thíchkhi được mân mê cáithứ vải đã chạm vàolưng và cảm nhận sựấm áp của da thịtanh.
Cô nhìn thấy ánh nếnle lói từ một khungcửa sổ. Cửa sổ nhàanh.
Cô bắt đầu băng quasân bệnh viện. Lần này,anh sẽ rất lo lắngkhi nghe mình nói, côthầm nghĩ. Trước đó, chắchẳn anh đã nghe đượctin mới nhất. Cô nhẹnhàng mở cánh cửa dẫnvào tòa nhà và lénnhìn vào bên trong, rồilặng lẽ leo nhanh quahai lượt cầu thang dẫntới gác mái. Tới cửanhà anh, tim cô đậpmạnh. Bởi cô đã chạyquá nhanh hay bởi vìcô đang khao khát lạiđược nhìn thấy anh. Côvuốt nhẹ mái tóc, phủithẳng váy nhưng rồi lạicảm thấy thật xuẩn ngốckhi làm điều đó, bởitất cả sự cố gắngđó dành cho một ngườiđàn ông, người sẽ chẳngbao giờ liếc nhìn côtới lần thứ hai. Tạisao anh ta lại bốirối khi nhìn Rose saukhi đã khiêu vũ vớitất cả những tiểu thưquý phái tối qua?
Cô đã nhìn lướt quahọ khi họ rời ngôinhà của bác sĩ Grenvillevà bước lên xe ngựa,những quý cô đáng yêuxúng xính trong những bộđầm sang trọng, những chiếcáo choàng bằng nhung vànhững đôi bao tay bằngda thú. Cô quan sátcách họ thiếu thận trọngkhi để cho viền váykéo lê trên tuyết bẩn,nhưng dĩ nhiên là họsẽ không bao giờ phảigiặt những vết dơ đó.Họ sẽ không tiêu tốnthời gian, như Rose, cònglưng bên kim chỉ, khâuvá dưới ánh sáng mờmịt khiến mắt cô lúcnào cũng phải nheo lại,cứ như thể cô đãkhâu nếp nhăn lên damình vậy. Sau mỗi mùatiệc tùng và khiêu vũ,những chiếc váy lỗi thờisẽ được cất đi, đểdọn đường cho những mốtmới nhất, những thứ satanh tân thời nhất. Nấptrong bóng tối bên ngoàinhà bác sĩ Grenville, Roseđã nhận ra chiếc đầmđẹp đẽ bằng lụa màuhồng do cô may. Mộtquý cô với hai mátròn trang điểm lộng lẫy,cười rúc rích suốt quãngđường ra chỗ xe ngựa.Đó là loại phụ nữmà anh thích ư, Marshall?Bởi vì tôi không thểsánh được với cô ấy.
Cô gõ cửa. Đứng thẳnglưng và cằm ngẩng caokhi cô nghe thấy tiếngbước chân của anh đivề phía cửa. Anh độtngột đứng trước mặt cô,ánh sáng từ phía sauanh rọi xuống cái cầuthang tối tăm.
– Cô đây rồi! Côđã ở đâu thế?
– Tôi nghĩ tốt hơnhết là tôi nên ởngoài cho tới khi anhtrở về.
Cô dừng lại và bốirối.
– Cô đã ra ngoàicả ngày ư? Không ainhìn thấy cô ở đâychứ?
Những lời của anh đãđộng tới tự ái củacô. Cả ngày nay côđã khao khát nhìn thấyanh, và đây là cáicách anh chào đón côư? Tôi là cô gáimà anh không muốn đểai biết, cô thầm nghĩ.Một bí mật đáng xấuhổ.
– Tôi chỉ trở lạiđể nói với anh nhữnggì tôi nghe được trênphố. Bác sĩ Berry đãchết. Họ tìm thấy xácanh ta dưới cầu WestBoston – cô nói.
– Tôi biết. Ông Prattđã nói với tôi.
– À, ra là anhcũng đã biết những gìtôi biết. Chúc ngủ ngon,anh Marshall – Cô quayđi.
– Cô định đi đâu?
– Tôi vẫn chưa ăntối. Và có lẽ sẽkhông có gì cho tốinay.
– Tôi đã mua đồăn cho cô. Cô sẽở lại chứ?
Cô dừng bước và giậtmình vì lời đề nghịbất ngờ đó.
– Làm ơn – anhta nói – Xin hãyvào trong. Có một ngườiở đây mong muốn đượcnói chuyện với cô.
Cô vẫn cảm thấy sựchua chát trong những lờinói lúc trước của anhvà lòng tự trọng củacô gần như đã khiếncô khước từ lời mờiđó. Nhưng cái dạ dàycủa cô đang réo ầmĩ và cô cũng muốnbiết người muốn gặp côlà ai. Cô bước vàotrong căn gác mái vàtập trung sự chú ývào một người đàn ôngnhỏ bé đang đứng gầncửa sổ. Người đàn ôngđó không phải ai xalạ, cô nhớ đã gặpanh ta ở bệnh viện.Giống như Norris, Wendell Holmeslà một sinh viên ykhoa, nhưng cô sớm tìmra sự khác nhau giữahai người. Điều cô đểý đầu tiên là cáiáo khoác cao cấp Holmesmặc, nó được may cựckì công phu để hợpvới đôi vai nhỏ bévà phần eo hẹp củaanh ta. Anh ta cóđôi mắt của loài chimsẻ, sáng và lanh lợi,trong khi cô quan sátanh ta, cô biết anhta cũng đang nhìn côvới thái độ thận trọng.
– Đây là bạn họcvới tôi – Norris giớithiệu – Anh Oliver WendellHolmes.
– Cô Connolly – ngườiđàn ông nhỏ bé cúiđầu chào.
– Tôi nhận ra anhtồi – Bởi vì anhtrông giống một gã lùnnhỏ thó. Nhưng cô khôngnghĩ là anh ta sẽcảm kích với lời nhậnxét đó – Tôi làngười anh mong muốn gặpư, anh Holmes?
– Về cái chết củabác sĩ Berry. Cô đãnghe về nó.
– Tôi đã nhìn thấymột đám đông tụ tậpgần cầu. Họ nói vớitôi rằng họ đã tìmthấy xác của vị bácsĩ đó.
– Rồi những lời đồnthổi này sẽ càng làmrối tung thêm sự việccho mà xem – Wendellnói – Vào sáng mai,những tờ báo lá cảisẽ đổ thêm dầu vàocái đống lửa kinh hoàngnày. Tử thần Khu Tâyvẫn chưa bị bắt giữ.Công chúng sẽ lại mộtlần nữa được nhìn thấvnhững con quỷ dữ ởkhắp mọi nơi. Điều đósẽ đẩy Marshall ở vàotình thế vô cùng bấtlợi. Thậm chí là rấtnguy hiểm.
– Nguy hiểm?
– Khi mà phần đôngmọi người hoảng sợ, họsẽ trở nên mất lýtrí. Và họ rất dễtự mình đưa ra lờibuộc tội.
– À. Vậy ra đólà lý do tại saoanh lại bất ngờ muốnnghe tôi nói. Bởi vìbây giờ điều đó ảnhhướng tới anh.
Norris gật đầu một cáchhối lỗi.
– Tôi rất xin lỗi,Rose. Lẽ ra tôi nênchú ý hơn tới nhữnglời cô nói tối qua.
– Anh chắc hẳn thấyrất xấu hổ khi bịnhìn thấy đi cạnh tôi.
– Và bây giờ tôirất xấu hổ về cáchcư xử của mình vớicô. Lý do duy nhấtmà tôi có là việcđó đã khiến tôi phảisuy nghĩ rất nhiều.
– Ồ, vâng. Tương laicủa anh.
Anh ta thở dài mộtcách buồn bã tới mứcđã khiến cô gần nhưcảm thấy có lỗi vớianh.
– Tôi không có tươnglai. Không còn nữa.
– Làm cách nào đểtôi thay đổi được điềuđó đây?
– Vấn đề bây giờ- Wendell nói – Làchúng ta phải tìm rasự thật.
– Sự thật chỉ cóý nghĩa đối với nhữngbị cáo bị vu oanmà thôi – Cô nói- Chẳng ai quan tâmđâu.
– Tôi quan tâm -Wendell khẳng định – MaryRobinson và bác sĩ Berryđều quan tâm. Những nạnnhân tương lai của kẻgiết người kia chắc chắncàng quan tâm – Anhtiến lại phía cô, đôimắt sắc sảo của anhta nhìn xoáy vào côkhiến cô có cảm giácanh ta có thể nhìnthấy tâm can cô -Kể với chúng tôi vềcháu gái của cô, Rose.Cô gái bé nhỏ đólà người mà mọi ngườiđang tìm kiếm.
Cô im lặng một lúc,cân nhắc xem liệu côcó thể tin được gãOliver Wendell Holmes này không.Và cô đã quyết địnhrằng không còn lựa chọnnào ngoài việc tin vàoanh ta. Cô đã tiếntới giới hạn của chínhmình và giờ cô gầnnhư mệt lả vì đói.
– Tôi sẽ kể vớianh – cô nói -Nhưng trước tiên… – cônhìn Norris – Anh nóilà anh đã mua đồăn cho tôi.
Cô vừa ăn vừa kể,thỉnh thoảng dừng lại đểxé một cái chân gàhoặc để nhét một khoanhbánh mì vào miệng. Đókhông phải là cách mànhững quý cô thường ăn,nhưng thực ra thì bữaăn này cũng chẳng đikèm với những thứ đồsứ hay đồ bạc gìtuyệt đẹp. Bữa ăn cuốicùng của cô là vàosáng nay, một lát cáthu xông khói đã teoquắt lại, miếng cá màngười bán đã quẳng chocon mèo của anh ta,nhưng, xót xa thay, nólại là cứu cánh chocái dạ dày rỗng tuếchcủa cô. Những đồng xuít ỏi mà Norris đểlại cho cô sáng hômđó không giúp gì đượccho cô. Cô đã đưachúng cho Billy và nhờcậu bé chuyển cho Hepzibah.
Ít nhất, trong một tuầnnữa, Meggie bé nhỏ sẽđược cho ăn.
Còn bây giờ, lần đầutiên sau nhiều ngày, côcũng được no bụng. Côngấu nghiến hết cả thịtlẫn sụn, mút hết tủy,chỉ để lại một đốngxương gà gãy vụn đượcgặm sạch sẽ.
– Cô thực sự khôngcó ý kiến gì vềbố đứa con của chịcô ư? – Wendell hỏi.
– Aurnia không nói gìvới tôi. Mặc dù chịấy có nói bóng gió…
– Rồi sao ?
Rose ngừng lại, cố nuốtmiếng bánh mì xuống khicổ họng của cô tắcnghẹn bởi những kí ức.
– Chị ấy yêu cầutôi tìm một thầy tucho lễ rửa tội. Điềuđó rất quan trọng vớichị ấy, nhưng tôi cốtrì hoãn việc này. Tôikhông muốn chị ấy ngừngđấu tranh để giành lấysự sống. Tôi muốn chịấy sống.
– Có phải cô ấymuốn xin tha thứ chonhững lỗi lầm của mình?
– Sự xấu hổ khiếnchị ấy không nói đượcvới tôi – Rose nóimột cách nhẹ nhàng.
– Còn cha của đứabé vẫn giữ bí mật.
– Ngoại trừ với ôngGareth Wilson.
– À, vâng, ông luậtsư bí ẩn. Liệu tôicó thể xem tấm danhthiếp ông ta đưa chocô không?
Cô lau bàn tay dínhđầy mỡ của mình vàđi tới chỗ cái túiđể lấy tấm danh thiếpcủa Gareth Wilson rồi đưacho Wendell.
– Ông ta sống ởphố Park. Một địa chỉấn tượng đây.
– Một địa chỉ tốtkhông làm ông ta trởthành một quý ông -cô nói.
– Cô không tin ôngta chút nào ư?
– Hãy nhìn vào mốiquan hệ bẩn thỉu củaông ta đi.
– Cô ám chỉ ôngTate?
– Ông ta đã lợidụng Eben để tìm tôi.Chẳng điều gì khiến ôngWilson tốt hơn, bất kểcả cái địa chỉ đẹpđẽ đó.
– Ông ta có nóibất cứ điều gì vềvị khách hàng của ôngta không?
– Không.
– Liệu anh rể củacô có biết không?
– Anh ta là mộtkẻ ngốc nghếch, Eben chẳngbiết gì đâu. Ông Wilsonđâu có ngu ngốc tớimức nói với anh ta.
– Tôi nghi ngờ rằngông Wilson này cũng ngungốc chẳng kém – Wendellnói, nhìn vào địa chỉđó một lần nữa -Cô đã nói điều gìvới đội tuần tra đêmchưa?
– Chưa.
– Tại sao?
– Nói chuyện với ôngPratt chỉ vô ích thôi- Giọng cô đầy khinhbỉ khi nghĩ tới gãđàn ông đó.
– Tôi đồng ý -Wendell cười.
– Tôi nghĩ Dim Billysẽ là một cảnh sáttốt hơn. Ông Pratt sẽkhông bao giờ tin tôi.
– Cô chắc chắn vềđiều đó hả.
– Không ai tin nhữngngười như tôi. Những ngườiAilen như chúng tôi cầnđược theo dõi mọi lúcmọi nơi, nếu không thìchúng tôi sẽ móc túivà bắt cóc những đứatrẻ của các anh. Liệunhững bác sĩ như cácanh có không mổ xẻchúng tôi ra và soimói bên trong ngực củachúng tôi, giống như cuốnsách ở đằng kia -cô chỉ vào cuốn giáotrình giải phẫu học trênbàn học của Norris -Anh có thể nghĩ làchúng tôi không có tráitim giống như các anh.
– Ồ, tôi hoàn toànkhông nghi ngờ gì vềviệc cô có trái tim,thưa cô Connolly. Và cònlà một trái tim rộnglượng khi đảm nhận mộtgánh nặng là cưu mangcháu gái cô.
– Hoàn toàn không phảilà gánh nặng, thưa ngài.Con bé là gia đìnhduy nhất của tôi bâygiờ.
– Cô có chắc làđứa trẻ được an toàn?
– An toàn hết mứctôi có thể mang lạicho con bé.
– Cô bé ở đâu?Liệu chúng tôi có thểgặp cô bé được không?
Rose do dự. Dù choánh mắt của Wendell xoáyvào cô, dù anh tachẳng cho cô một tílí do nào để nghingờ thì cuộc sống củaMeggie bé nhỏ vẫn đangrất nguy hiểm.
Norris nói:
– Có vẻ con bélà trung tâm của tấtcả mọi vấn đề. Làmơn, Rose. Chúng tôi chỉmuốn chắc chắn rằng côbé đang được bảo vệan toàn. Và khỏe mạnh.
Chính lời khẩn cầu củaNorris đã thuyết phục cô.Từ lần gặp tiên giữahọ trong bệnh viện, côđã bị anh thu hút.Cô cảm nhận thấy điềuđó, không giống như vớicác quý ông khác khiếntrái tim cô rung động.Tối qua, bằng lòng hàohiệp của mình, anh càngcủng cố hơn sự tintưởng của cô đối vớianh.
Cô nhìn ra ngoài cửasổ.
– Đó là một nơitối tăm. Tôi chưa baogiờ tới đó vào banngày – Cô đứng lên- Nhưng trong lúc nàynó là nơi an toàn.
– Tôi sẽ gọi mộtchiếc xe ngựa – Wendellnói.
– Không, xe ngựa sẽlàm náo động con hẻmmà tôi sẽ dẫn cácanh tới – Cô khoácchiếc áo choàng che kínngười và tiến lại phíacửa – Chúng ta đinào.
Trong thế giới của mụHepzibah, bóng tối luôn luôntrị vì. Thậm chí cólần Rose đã viếng thămkhi mặt trời vẫn cònchiếu sáng, ánh sáng hầunhư không thể lọt vàocăn phòng với cái trầnthấp tè. Để giữ ấm,mụ Hepzibah đã cho đóngđinh những cánh cửa chớpcủa mụ. Việc đó đãbiến căn phòng trở thànhmột cái hang nhỏ bétối tăm, nơi mà nhữnggóc xa không thể trôngthấy được. Với chỗ uám này Rose thấy đêmtối trông chẳng khác gìhơn mọi khi, với đámlửa tàn và thậm chíchẳng có lấy một câynến được thắp sáng.
Khuôn mặt Rose rạng rỡhẩn lên khi thấy Meggieđang nằm gọn trong mộtcái rổ, cô vội ômchầm lấy con bé vàđưa khuôn mặt nhỏ béđó sát lại mặt cô,hít hà mùi hương quenthuộc của mái tóc vàmớ quần áo nhem nhuốccủa nó. Meggie đáp lạicô với tiếng ho khekhẽ rồi đưa những ngóntay bé xíu nắm lấymột lọn tóc của Rose.Nước mũi còn vương lạitrên môi của con bé.
– Ôi, cháu gái bébỏng của dì! – Rosethì thầm, ôm ghì lấyMeggie tới mức con bégần như ngạt thở. Côđã mong muốn là ngườinuôi nấng con bé biếtbao. Hai quý ông đứngsau cô vẫn im lặngmột cách kì lạ, chứngkiến cảnh cô quá cưngnựng đứa trẻ. Cô quayvề phía Hepzibah – Conbé đang ốm phải không?
– Bắt đầu ho từtối qua. Cô đã khôngtới đây mấy ngày nayrồi.
– Hôm nay tôi đãgửi tiền rồi. Billy mangtiền tới cho bà rồi,phải không?
– Đứng cạnh cái lòsưởi chỉ còn vương lạimột thứ ánh sáng yếuớt, Hepzibah, với cái cổđầy ngấn của mụ, trônggiống như một con cóckhổng lồ đang ngồi chễmtrệ trên ghế – Âydà, thằng ngốc đó đãmang tới rồi. Nhưng tasẽ cần nhiều hơn thếnữa.
– Nhiều hơn thế? Nhưngđó là những gì bàyêu cầu.
– Con bé khiến takhông thể ngủ được. Nóho suốt.
– Liệu chúng tôi cóthể khám cho cô békhông? Chúng tôi muốn chắcchắn rằng cô bé khỏemạnh – Norris nói.
– Có thật quý ngàitốt bụng đây sẽ chămlo cho đứa trẻ khôngcha này ư? – Hepzibahđưa mắt nhìn anh làubàu.
– Chúng tôi là sinhviên y khoa, thưa bà.Chúng tôi chăm lo chomọi đứa trẻ.
– Ôi chao, thử tưởngtượng điều đó xem! -Hepzibah cười lớn – Tôicó thể đưa cho cácngài mười nghìn đứa nhưthế và khi các ngàiphải đối mặt với điềuđó.
– Đưa cô bé lạiđây, Rose. Để tôi khámcho cô bé – Norristhắp một cây nến phíatrên lò sưởi.
Rose trao Meggie bé nhỏcho anh. Đứa bé nhìnchăm chú với đôi mắtđầy tin tưởng khi Norriscởi bỏ tấm mền, khámngực và sờ nắn bụngnó. Anh có đôi bàntay đáng tin cậy vàsự tự tin của mộtbác sĩ, Rose quan sát,cô tưởng tượng ra anhmột ngày nào đó, vớimái tóc điểm bạc, ánhnhìn đầy nghiêm nghị vàsáng suốt. Ồ, cô hyvọng vẫn sẽ được quenbiết anh khi đó! Cômong ước sẽ được thấycảnh anh trìu mến nhìnnhững đứa con của mình.Những đứa con của chúngta. Anh khám rất kĩcho Meggie. Bắp đùi căngtròn của con bé làbằng chứng của sự ănuống đầy đủ. Nhưng conbé đang ho và nướcmũi thì cứ thế chảyxuống từ hai lỗ mũi.
– Cô bé có lẽlà không bị ốm đâu- Norris nói – Nhưngcó hiện tượng sung huyết.
– Tất cả những đứanhỏ đều bị thế. Khôngcó đứa trẻ nào ởmiền Nam Boston này lạikhông có cái thứ nướcnhầy đó ở dưới mũicủa chúng – Mụ Hepzibahbuông một câu.
– Nhưng cô bé cònquá nhỏ.
– Con bé ăn quánhiều so với cái tuổiđó. Và vì thế nênta cần được trả nhiềuhơn nữa.
Wendell mở ví, lấy ramột vốc tiền xu đặtvào tay mụ vú em.
– Sẽ có nhiều hơn.Nhưng phải chắc chắn rằngcô bé được chăm lotốt và khỏe mạnh. Bàhiểu chứ?
Hepzibah nhìn chòng chọc vàonắm tiền. Mụ nói vớimột giọng kính cẩn.
– Ôi, con bé sẽluôn được như thế, thưangài. Tôi xin hứa chắcchắn về việc đó.
Rose nhìn chằm chằm vàoWendell, ngỡ ngàng trước sựhào phóng của anh.
– Tôi sẽ tìm cáchtrả lại anh, anh Holmes- Cô nói khẽ khàng- Tôi hứa một cáchnghiêm túc đấy.
– Không cần phải nóitới việc đó – Wendellnói – Xin cô thứlỗi, anh Marshall đây vàtôi cần phải nói chuyệnriêng. Anh nhìn Norris rồihọ bước ra ngoài.
– Không chỉ một màhai quý ông trả tiềncho cô ư? – Hepzibahnhìn Rose và tặc lưỡira vẻ hiểu biết -Cô có vẻ là mộtcô gái khá đấy.
– Nơi này quá kinhkhủng – Wendell nói -Thậm chí cả khi mụta cho đứa trẻ ănuống đầy đủ, nhìn mụđàn bà đó đi! Mụta thật kệch cỡm. Vànhững người sống ở đây- tất cả cái khuổ chuột này – đầyrẫy bệnh tật.
Và cũng đầy rẫy trẻcon, Norris nghĩ trong lúcđang gắng thử tìm kiếmtrong cái con hẻm chậthẹp này một cửa sổcó dù chỉ một chútlập lòe của ánh nến.Không thể đếm hết đượclũ trẻ ở đây, tấtcả chúng đều không đượcbảo vệ như Meggie bébỏng. Họ đứng bên ngoàinhà mụ Hepzibah, rùng mìnhkhi màn đêm buông xuốngmang theo cái lạnh têtái.
– Cô bé không thểở đây – Norris đồngý.
– Vấn đề đặt ralà – Wendell nói -Có một giải pháp nàokhác không?
– Con bé thuộc vềRose. Ở đó con bésẽ được chăm sóc tốtnhất.
– Rose không thể nuôinấng con bé. Và nếuđiều cô ấy nói vềnhững tên giết người nàylà đúng, nếu cô ấythực sự bị săn đuổi,thì cô ấy cần phảitránh thật xa con béhết mức có thể. Côấy biết rõ điều đó.
– Điều đó đã làmtan nát trái tim côấy. Anh đã thấy rồiđấy.
– Cô ấy vẫn cònđủ sáng suốt để nhậnthấy điều đó là cầnthiết – Wendell đưa mắtliếc xuống con hẻm khimột gã say khưởt lảođảo đi chệch đường vàloạng choạng bước theo mộthướng khác – Cô ấylà một cô gái tháovát. Cô ấy phải rấtthông minh khi vẫn giữđược cơ thể và tâmhồn mình như thế ngoàiđường phố. Tôi cảm giácrằng, bất kể trong tìnhcảnh nào thì Rose Connollyđều sẽ tìm ra cáchđể tiếp tục tồn tại.Và bảo vệ cho côcháu gái sống sót.
Norris nhớ căn nhà thuêtạm bợ, tồi tệ màanh đã từng tới thămcô. Anh nghĩ tới cănphòng nhung nhúc sâu bọvà người đàn ông holiên hồi trong góc nhà,cả sàn nhà được rảibằng đống sợi rơm bẩnthỉu. Liệu mình có thểchịu đựng một đêm ởmột nơi như thế khôngnhỉ?
– Một cô gái đặcbiệt – Wendell nói.
– Tôi đánh giá caođiều đó.
– Và cũng hết sứcxinh đẹp. Dù trong đốnggiẻ rách đó.
Cho nên tôi đã chúý.
– Anh định sẽ làmgì cho cô ấy, Norris?
Câu hỏi của Wendell độtngột ngắt ngang suy nghĩcủa Norris.
Những gì anh định làmcho cô ấy ư? Sángnay anh đã quyết địnhđể cô ấy đi vớimột vài đồng xu ítỏi và những lời chúctốt đẹp. Bâv giờ anhnhận ra rằng anh khôngnên để cô ấy rangoài phố, đúng ra khôngnên khi cả thế giớidường như sẵn sàng đèbẹp cô ấy. Và đứatrẻ cũng trở thành mốiquan tâm của anh. Làmgì có ai khước từnổi một đứa trẻ trongsáng và luôn tươi cườinhư thế chứ?
– Bất kể anh chọncái gì – Wendell nói- cho dù anh cógửi cô ấy đi xa,số phận của hai ngườidường như đã gắn kếtvới nhau rồi.
– Anh nói thế làcó ý gì?
– Tử thần Khu Tâyđã chạm mặt cả hai.Rose bị hắn ta đuổitheo. Còn đội tuần trađêm thì tin rằng anhlà hắn ta. Cho tớikhi hắn ta bị bắt,anh và Rose sẽ khôngđược an toàn – Wendellquay người và nhìn vàocánh cửa nhà mụ Hepzibah- Và cả cô béấy nữa.