Khu Vườn Xương

Chương 23


Đọc truyện Khu Vườn Xương – Chương 23

Đó là một sai lầm.

Norris nằm trên giường, cânnhắc xem sáng nay anhnên làm gì với vịkhách của mình. Trong mộtphút giây tốt bụng đếnkhông ngờ, anh đã thựchiện một trách nhiệm màthực ra anh không cầnthiết phải làm. Đó chỉlà hành động nhất thời,anh tự hứa với bảnthân mình như thế, sựsắp đặt này không thểtiếp tục nữa. Ít nhấtthì Rose cũng đã làmtốt khi ở lại mộtcách kín đáo. Cô đãyên lặng đi lên cầuthang phía sau anh, cốgắng không gây động tĩnh,để không một ai trongtòa nhà này biết đượclà anh đang lén giấumột người phụ nữ lạmặt. Rose cuộn mình lạitrong góc nhà, giống nhưmột con mèo con bịkiệt sức và ngay lậptức chìm vào giấc ngủ.Norris thậm chí còn khôngthể nghe thấy tiếng thởcủa cô. Chỉ khi nhìnngang quanh căn phòng, thấycái bóng của cô trênsàn nhà, anh mới sựcnhớ ra sự có mặtcủa cô. Anh nghĩ vềnhững thách thức trong cuộcsống của anh – chúngvẫn nhỏ bé hơn khiso sánh với những điềumà Rose phải đối mặthàng ngày trên phố.


Nhưng tôi chẳng thể làmđược gì cả. Cuộc đờilà bất công và tôikhông thể thay đổi đượccuộc đời.

Khi Norris đón chào ngàymới thì Rose vẫn đangngủ. Anh đã nghĩ đếnviệc đánh thức cô vàgửi trả cô về vớicon đường cô chọn, trừkhi anh không có tráitim. Cô ngủ rất saygiống như trẻ nhỏ. Trongánh sáng ban ngày, bộquần áo cô mặc trôngcòn rách rưới hơn trước.Cái áo choàng rõ ràngđã được vá lại nhiềulần, còn viền của cáiváy thì lấm tấm bùnđất. Ngón tay cô đeochiếc nhẫn có đính nhữngviên đá nhiều màu sắc.Một trong những loại nhẫnnhiều màu, rẻ tiền màanh đã từng thấy trêntay của nhiều phụ nữ,trong đó có cả mẹanh. Một thứ đồ giảtồi tàn, chỉ là đồtrang sức mạ thiếc dànhcho bọn trẻ con. Anhthấy thật kỳ cục khiRose đeo đồ nữ trangrẻ tiền vậy mà côkhông thấy xấu hổ. Nhưthể cô rất tự hàokhi thể hiện sự nghèokhó của mình trên ngóntay vậy.

Rose nghèo khổ nhưng khuônmặt cô thật xinh đẹpvà mịn màng. Ánh sángmặt trời chiếu vào máitóc màu hạt dẻ củacô làm nó ánh lênmột màu đồng tuyệt đẹp.Nếu cô nằm ngủ trênchiếc đệm nhung lụa trangtrí đăng-ten, thay vì làđống giẻ rách này, trôngcô còn đẹp hơn bấtkỳ cô nàng nào ởđồi Beacon. Nhưng thời gianvẫn trôi đi, sẽ thậtlà lâu trước khi tuổithanh xuân của cô gáiBeacon trôi qua, sự nghèokhó vẫn làm mờ đikhuôn mặt đẹp rực rỡcủa Rose Connolly.

Cuộc đời thật bất côngvà mình không thể thayđổi được cuộc đời.

Mặc dù đang khan hiếmtiền bạc nhưng Norris vẫnđể lại bên người Rosemột ít đồng lẻ, nócó thể nuôi sống côđược mấy ngày. Khi anhrời khỏi căn phòng, côvẫn ngủ.

Dù Norris chưa bao giờtham gia vào dịch vụcủa Reverend William Channing nhưnganh đã nghe nói đếndanh tiếng của người đànông này. Quả thật làkhông thể không biết đếnChanning, người có những bàithuyết giáo như bỏ bùamê, thu hút biết baongười đến theo dõi nhiệttình tại nhà thờ Unitariannằm bên phố Federal. Tốiqua, tại buổi tiệc tiếpđón của bác sĩ Grenville,chị em nhà Welliver đãhát vang những lời cầunguyện của Channing.

– Đó là nơi bạnsẽ tìm thấy những ngườicó vai vế, địa vịvào sáng chủ nhật -Kitty Welliver phun ra mộttràng – Tất cả chúngtôi sẽ ở đó vàongày mai – Kingston, Lackawayvà cả Holmes nữa, dùanh ấy là người theothuyết Can-vin. Anh đừng nênbỏ lỡ nó, anh Marshallạ. Những bài giảng củaông ấy rất ấn tuợngvà vô cùng sâu sắc.Rồi anh sẽ thấy.

Norris nghi ngờ về cáisuy nghĩ sâu sắc vừachợt nảy ra trong đầucủa Kitty Welliver, nhưng anhkhông thể phớt lờ lờigợi ý của cô, vìthế anh sẽ tham dự.Tối qua, anh đã nhìnthấy nhóm người mà anhhy vọng một ngày nàođó sẽ được gia nhậpvà giờ thì nhóm ngườigiống như thế đang ngồitrên ghế dài của nhàthờ phố Federal.

Ngay khi bước vào bêntrong, anh nhận ra nhữnggương mặt quen thuộc. Wendellvà Edward đứng ngay ởphía trước, anh tiến bướcvề phía họ. Nhưng mộtbàn tay vỗ nhẹ vàovai anh và anh chợtnhận ra mình đang đứngbên cạnh chị em nhàWelliver.

– Ồ, chúng tôi nghĩlà anh sẽ đến -Kitty nói – Tại saoanh lại không ngồi cùngchúng tôi nhỉ?

– Đúng đấy – Gwendolynnói – Chúng tôi thườngngồi ở tầng trên.

Anh theo họ lên tầngtrên. Anh có một ghếngồi ở ban công, bịkẹp giữa hai cô nàng,bên trái là váy củaKitty và bên phải làváy của Gwendolyn. Anh mauchóng khám phá ra tạisao hai cô nàng nàylại thích chỗ ngồi caovà riêng biệt như thếnày. Vì ở đây, họcó thể thoải mái nóichuyện tầm phào trong khiReverend Channing đang thuyết giảng.

– Nhìn kìa, đó làElizabeth Peabody! Hôm nay trôngcô ta thật xấu xí- Kitty nói – Cáiváy đó thật là kinhkhủng. Phải nói là quáxấu.

– Em có nghĩ làReverend Channing sẽ cảm thấychán và không muốn quanhệ với cô ta nữakhông? – Gwendolyn thì thầm.

Kitty huých khuỷu tay vềphía Norris.

– Anh chưa nghe nhữngtin đồn phải không? Tinđồn về cô nàng Peabodyvà Đức cha. Nghe nóihọ có quan hệ thânmật. Hết sức thân mật- Kittry nhấn mạnh mộtcách ranh mãnh.

Từ trên ban công, Norrisnhìn chăm chú vào ngườiphụ nữ đang là trungtâm của mọi lời đồnđại và một người phụnữ khác ăn vận giảndị, không cuốn hút, biểulộ sự đáng sợ.

– Đó là Rachel. Tôikhông biết cô ấy đãtrở về từ Savannah -Kitty nói.

– Đâu?

– Người đang ngồi cạnhCharles Lackaway. Chị đừng nóirằng hai người họ…

– Chị không thể tưởngtượng được. Em có nghĩhôm nay Charles trông thậtkỳ lạ không? Trông nhưthế bị ốm vậy.

– Tối qua anh ấybảo anh ấy bị sốtmà. Có thể rốt cuộcanh ấy cũng biết nóithật – Kitty nghiêng vềphía trước.

– Hoặc có thể Rachelvẫn đang phải chịu đựngsự dối trá đó.

Norris cố gắng tập trungvào bài giảng của ReverendChanning, nhưng có vẻ điềuđó là không thể, khimà những cô nàng ngungốc này vẫn tiếp tụcbuôn chuyện. Tối qua tinhthần vui vẻ, phấn chấncủa họ khá là quyếnrũ thì hôm nay họđã khiến anh bực mìnhvì họ chỉ biết nóivề việc ai ngồi cạnhai, cô nào xinh, cônào xấu, cô nào tốidạ, cô nào là mọtsách…

Đột nhiên anh nghĩ đếnRose Connolly, ăn mặc ráchrưới, mệt mỏi đang cuộnngười ngủ trên sàn nhà.Anh đang tưởng tượng xemnhững cô nàng này sẽnói những điều xấu xagì về cô ấy. Khôngbiết Rose có phí hơisức buôn chuyện về quầnáo của những cô gáikhác hay việc yêu đươnglăng nhăng của các mụcsư như thế này không?Tất nhiên là không, vìcô ấy chỉ bận tâmđến những chuyện đơn giảnnhư là làm thế nàođể lấp đầy cái dạdày hay ở đâu cóchỗ trú ẩn để tránhbão – những điều màbất kỳ loài vật nàocũng lo ngại.

Vậy mà hai chị emnhà Welliver vẫn thực sựnghĩ họ là những ngườilịch lãm, vì họ cónhững bộ váy đẹp vàrất thảnh thơi khi dànhcả buổi sáng chủ nhậttrên ban công của mộtnhà thờ.

Norris dựa người vào lancan, hy vọng sự tậptrung lắng nghe của anhsẽ là dấu hiệu đủđể Kitty và Gwendolyn yênlặng, không nói chuyện nữa.Nhưng họ vẫn tiếp tụctrò chuyện qua lại bêntai anh.

– Không biết Lydia kiếmở đâu ra cái mũgớm ghiếc kia nhỉ? Chịcó nhìn thấy cái cáchmà Dickie Lawrence nhìn côta không? À, sáng naycô ấy đã nói vớiem mấy chuyện khá thúvị. Lý do thật sựmà anh trai của Dickiephải về nhà gấp từNew York. Đó là vìmột cô gái trẻ…

Trời ơi là trời, Norrisnghĩ. Liệu có chuyện gìmà các cô nàng nàykhông biết? Liệu có cáinhìn trộm nào mà họkhông bắt gặp không?

Họ sẽ nói gì vềchuyện Rose Connolly đang ngủtrong phòng anh?

Khi Reverend Channing kết thúcbài giảng của mình, Norrisvẫn chưa thể thoát khỏihai chị em nhà Welliver,vì họ vẫn tiếp tụcngồi đấy, và anh vẫnbị mắc kẹt giữa họ.Mọi người bắt đầu nốiđuôi nhau ra về.

– Ôi, chúng ta chưathể ra về bây giờ- Kitty vừa nói vừakéo Norris ngồi lại xuốngghế khi cô thấy anhcố gắng đứng dậy -Từ trên này, anh cóthể nhìn thấy mọi thứrõ hơn.

– Nhìn thấy cái gìmới được chứ – Norrisbực tức hỏi.

– Rachel gần như népngười về phía Charles.

– Cô ta theo đuổiCharles từ tháng sáu. Chịnhớ cuộc picnic ở Westonchứ? Ở trang trại củabác Charles ấy? Charles đãphải bỏ chạy vào trongvườn để thoát khỏi côta.

– Tại sao họ vẫnngồi đấy nhỉ? Chị nghĩCharles hẳn đang cố gắngđể thoát khỏi đấy.

– Có thể Charles khôngmuốn thoát khỏi đấy thìsao, Gwen? Có thể côta đã cưa đổ đượcanh chàng. Chị có nghĩđó là lý do tạisao Charles không đến thămchúng ta vào tháng bakhông? Charles đã bị rơivào móng vuốt của côta.

– Ái chà, họ đứngdậy rồi kìa. Hãy nhìncái cách cô ta vòngtay quanh Charles… – Kittybỗng ngừng lại – Cóchuyện gì xảy ra vớianh ta vậy?

Charles bước đi loạng choạngtừ ghế ngồi ra lốiđi giữa nhà thờ vàdừng lại ở chiếc ghếdài. Trong giây lát, ngườianh loạng choạng. Rồi đôichân anh như nhũn ravà anh ngả dần xuốngsàn nhà.

Chị em nhà Welliver đềuhá hốc miệng vì kinhngạc và cùng bật dậy.Bên dưới rất đông giáodân đứng vây quanh Charleskhiến quang cảnh trở nênkhá hỗn loạn.

– Cho tôi qua nào- Wendell nói lớn.


– Tôi hi vọng làkhông có chuyện gì nghiêmtrọng – Kitty nức nởthảm thiết.

Lúc Norris vội vã laoxuống cầu thang và chenvào trong đám đông cũnglà lúc Wendell và Edwardvừa quỳ xuống bên cạnhCharles.

– Tôi ổn – Charlesthì thào – Tôi ổnthật mà.

– Trông cậu không khỏeđâu, Charles – Wendell nói- Chúng tôi sẽ thôngbáo cho bác của cậu.

– Không cần phải báocho ông ấy chuyện nàyđâu.

– Trông cậu xanh nhưtàu lá ấy. Nằm yênnào.

– Ôi lạy Chúa. Tôisẽ không bao giờ quênviệc này – Charles rênrỉ.

Norris chợt chú ý vàocái băng vết thương trêntay trái của Charles. Cáiđầu ngón tay thò ratừ băng quấn đã bịđỏ lên và sưng phồng.Anh quỳ xuống và giậtmạnh cái băng vết thươngra.

– Đừng động vào nó- Charles kêu khóc vàcố gắng kéo giật trởlại.

– Charles! – Norris nói- Tôi phải xem nóthế nào. Cậu biết làtôi cần phải làm thếmà.

Và Norris từ từ kéocái băng vết thương ra.Khi phát hiện ra thịtở dưới cái băng đãđen lại, anh đổ sụpxuống sàn vì khiếp sợ.Anh nhìn thấy Wendell lắcđầu trong im lặng.

– Chúng tôi cần đưacậu về nhà, Charles ạ- Norris nói – Báccậu sẽ biết phải làmgì.

– Đã mấy ngày rồikể từ hôm cậu ấybị cắt vào tay trongbuổi diễn tập giải phẫu- Wendell nói – Cậuấy biết tay mình sẽgặp nguy hiểm. Vậy màtại sao cậu ấy lạichẳng nói với ai, kểcả bác cậu ấy chứ?

– Phải thừa nhận rằngcậu ấy thật vụng vềvà không có năng khiếu- Edward nói.

– Chưa bao giờ cậuấy muốn theo ngành ycả. Charles tội nghiệp sẽchỉ thật sự hạnh phúckhi cậu ấy dành thờigian của cuộc đời choviệc sáng tác những bàithơ.

Wendell đứng bên cửa sổphòng khách nhà bác sĩGrenville nhìn theo chiếc xetứ mã vừa chạy qua.Vừamới tối qua, căn nhànày còn vang lên tiếngcười và tiếng nhạc, thìbây giờ, nó trở nênyên lặng đến kỳ lạ.Chỉ có tiếng bước chânlên xuống cầu thang vàtiếng lửa cháy bập bùngtrong lò sưởi phòng khách.

– Cậu ấy không hềcó khả năng để theođuổi ngành y và tấtcả chúng ta đều biếtđiều đó. Các cậu cónghĩ là bác cậu ấysẽ chấp nhận điều đókhông.

Đó là điều rất rõràng với người khác, Norrisnghĩ, không sinh viên nàokhông biết sử dụng daothành thạo, không một aikhông sẵn sàng để khắcphục những thực tế khắcnghiệt trong nghề nghiệp đãchọn. Phòng thí nghiệm giảiphẫu là một trong nhữngthứ mà bác sĩ nàocũng phải đối mặt. Sẽcòn có nhiều thử tháchkhác phải vượt qua: mùihôi thối của bệnh sốtRickettsia, những tiếng kêu lainh ỏi trên bàn mổ.Mổ xẻ tử thi chẳnglà gì cả, những ngườiđã chết không oán tráchgì hết. Nỗi khiếp sợthật sự chỉ nằm ởtrong những người còn sống.

Họ nghe thấy tiếng gõcửa. Bà quản gia Furbushhối hả chạy về phíađại sảnh để chào đónvị khách mới đến.

– Ôi, bác sĩ Sewall!Cảm ơn Chúa vì ôngđã tới! Bà Lackaway đangphát điên lên. Còn bácsĩ Grenville đã lấy máucậu ấy đến hai lầnrồi nhưng nó không làmgiảm cơn sốt và giờông ấy đang nóng lòngchờ ý kiến của ông.

– Tôi không chắc vàokhả năng của mình lắmđâu.

– Biết đâu khi nhìnthấy tay của cậu ấyông sẽ đổi ý.

Norris nhìn bác sĩ Sewallkhỉ ông đi ngang quacửa phòng khách, mang theotúi dụng cụ và nghethấy tiếng chân ông đilên tầng. Wendell cất tiếnggọi bà Furbush khi bàấy đang chuẩn bị theoông bác sĩ lên gác.

– Charles giờ sao rồithưa bà?

Bà Furbush nhìn họ quacửa và đáp lại bằngcái lắc đầu buồn bã.

– Mọi việc bắt đầutrở nên tồi tệ rồiđây – Edward thì thầm.

Trên tầng hai vọng xuốngtiếng những người đàn ôngnói chuyện và tiếng bàLackaway nức nở. Chúng tanên về thôi, Norris nghĩ,chúng ta không nên làmhọ buồn thêm. Nhưng haingười bạn của anh lạikhông có ý định ravề dù trời đã ngảsang chiều.

Người hầu phòng mang chohọ thêm một ấm tràkhác và một khay bánhkhác. Wendell không động gìtới chúng. Anh ngồi trênghế bành và nhìn chămchăm vào đống lửa đangcháy.

– Cô ấy bị sốtthai sản.

– Ai cơ? – Edwardhỏi.

– Tử thi cậu ấyđã giải phẫu ngày hômđó, khi mà cậu ấycắt phải tay mình. Đólà một phụ nữ vàbác sĩ Sewall nói côấy bị chết vì sốtthai sản.

– Thật sao?

– Cậu nhìn thấy taycậu ấy mà.

– Trường hợp đáng sợnhất của chứng viêm -Edward lắc đầu.

– Đó là biểu hiệncủa chứng hoại tử, Eddieạ. Giờ cậu ấy bịsốt và máu cậu ấybị nhiễm trùng bởi cáimà hẳn là cậu ấyđã nhận được khi bịdao khía một vết nhỏ.Cậu có nghĩ việc ngườiphụ nữ đó cũng chếtvì một cơn sốt độtngột chỉ là tình cờkhông?

– Nhiều phụ nữ đãchết vì nó. Chưa cótháng nào lại nhiều nhưtháng này.

– Và phần lớn họđược bác sĩ Crouch chămsóc – Wendell nói. Mộtlần nữa, anh lại đưamắt nhìn vào đống lửa.

Họ nghe thấy bước chânnặng nề đi xuống cầuthang và bác sĩ Sewallxuất hiện. Thân hình tolớn của ông che khuấtcả cái cửa ra vào.Ông nhìn ba chàng traitrẻ đang ngồi tụ tậptrong phòng khách rồi nói.

– Anh, Marshall! Và cảanh nữa, Holmes. Cả haianh lên trên tầng.

– Chuyện gì vậy thưathầy? – Norris nói.

– Tôi cần các anhgiữ bệnh nhân.

– Thế còn em? -Edward hỏi.

– Anh có nghĩ làmình đã thực sự sẵnsàng cho chuyện này không,anh Kingston?


– Em… Em tin làmình làm được, thưa thầy.

– Vậy thì đi nào.Chúng tôi sẽ có việccho anh đấy.

Ba chàng trai trẻ theobác sĩ Sewall lên tầng.Nỗi sợ hãi trong Norristăng lên theo từng bướcchân vì anh có thểđoán được điều gì sắpsửa xảy ra. Bác sĩSewall dẫn họ đi dọchành lang tầng hai. Norrisđưa mắt liếc qua vàthấy ngay những bức chândung gia đình được treotrên tường. Một hành langdài trưng bày toàn chândung của những quý ôngđạo mạo và những quýbà xinh đẹp. Họ bướcvào phòng của Charles.

Mặt trời dần lặn xuống,những tia sáng cuối cùngcủa buổi chiều mùa đôngđang le lói bên cửasổ. Quanh chiếc giường ngủ,năm ngọn đèn được thắplên. Ở giữa Charles đangnằm, trông tái nhợt nhưmột thây ma. Tay tráianh được che dưới mộttấm rèm. Trong góc phòng,mẹ anh ngồi như photượng, hai tay cuộn chặtvào nhau, đôi mắt hoảngloạn. Bác sĩ Grenville ngồibên đứa cháu trai, đầuông gục xuống trong sựcam chịu. Hàng loạt cácdụng cụ phẫu thuật đượcđặt trên bàn: mấy condao và một cái cưaxương, một ít chỉ khâuvà một miếng băng gạc.

– Con xin mẹ. Mẹđừng để họ làm vậy- Charles vừa khóc thútthít vừa nói.

Eliza quay sang nhìn contrai với ánh mắt tuyệtvọng.

– Không còn cách nàokhác sao anh Aldous? Biếtđâu ngày mai nó sẽkhá hơn. Chúng ta cóthể đợi mà.

– Nếu nó cho chúngta biết chuyện về cáitay sớm hơn thì anhđã có thể ngăn chặnviệc này – Bác sĩGrenville nói – Ban đầutrích máu có thể làmtiêu biến sự nhiễm trùng.Nhưng giờ thì quá muộnrồi.

– Nó nói đó chỉlà một vết cắt nhỏ.Chẳng có gì nghiêm trọngcả.

– Tôi đã thấy vếtcắt nhỏ nhất bị mưngmủ và đã chuyển sanghoại tử – Bác sĩSewall nói – Khi màviệc đã xảy ra thìta không còn sự lựachọn nào khác đâu.

– Đừng mà mẹ -Charles đưa mắt nhìn nhữngngười bạn học của cậu- Wendell, Norris! Đừng đểhọ làm điều đó. Đừngđể họ làm vậy.

Norris không thể hứa hẹnvới Charles được vì anhbiết mình bắt buộc phảilàm việc gì. Anh nhìncon dao và cái cưaxương nằm trên bàn rồinghĩ: Lạy Chúa, con khôngmuốn phải chứng kiến chuyệnnày. Nhưng anh vẫn đứngvững vì anh biết sựtrợ giúp của anh mangtính sống còn.

– Nếu bác cắt bỏnó, cháu sẽ không baogiờ có thể làm bácsĩ phẫu thuật được -Charles nói.

– Bác muốn cháu uốngmột liều morphine nữa -Bác sĩ Grenville vừa nóivừa nâng đầu Charles dậy- Cháu uống đi nào.

– Cháu sẽ không trởthành một người như bácmuốn.

– Uống đi, Charles. Uốnghết chỗ đó.

Charles nằm xuống gối vàkhẽ nức nở.

– Đó là tất cảnhững gì cháu muốn. Đểbác cảm thấy tự hàovề cháu.

– Bác luôn tự hàovề cháu, cháu yêu ạ.

– Anh cho nó uốngbao nhiêu thế? – Bácsĩ Sewall hỏi.

– Giờ là bốn liều.Tôi không dám cho nóuống thêm nữa.

– Hãy làm đi, Aldous.

– Mẹ? – Charles cầuxỉn.

Bà Eliza đứng dậy vàtóm lấy tay con traimột tách tuyệt vọng.

– Các anh không thểđợi sang hôm khác đượcsao? Làm ơn đi mà,chỉ hôm sau thôi.

– Bà Lackaway – bácsĩ Sewall nói – Đểsang hôm khác sẽ làquá muộn.

Ông nhấc tấm màn phủtay bệnh nhân lên, đểlộ bàn tay sưng phồngrất đáng sợ. Nó sưnglên như một quả bóngvà da đã chuyển sangmàu đen lục. Thậm chítừ chỗ Norris đứng anhcũng có thể ngửi thấymùi thịt đang thối rữa.

– Nó đã vượt rakhỏi chứng viêm quầng đơnthuần, thưa bà – Bácsĩ Sewall nói – Đâylà chứng hoại tử. Cácmô tế bào đã bịchết, và chỉ trong thờigian ngắn từ lúc tôitới đây đến giờ, nóđã sưng phồng hơn trước,đầy ắp khí độc. Vệtđỏ từ trên cánh tayhướng tới khuỷu tay nàylà biểu hiện của sựnhiễm khuẩn đang lan rộng.Đến ngày mai, có thểnó sẽ lên đến tậnvai nữa. Và sau đóthì không còn gì cóthể cứu được, trừ việcphải cắt cụt cả cánhtay đi.

Eliza đứng lặng người, lấytay che miệng và khôngrời mắt khỏi Charles.

– Chẳng lẽ không còncách nào khác? Không còncách nào ư?

– Tôi đã tham giarất nhiều ca như thếnày. Nhiều người đã phảicắt bỏ chân tay dobị tai nạn hoặc bịđạn xuyên thủng. Tôi họcđược rằng một khi đãbị hoại tử thì thờigian để hành động làcó hạn. Đã quá nhiềulần tôi hoãn lại vìthấy thương tiếc. Tôi họcđược rằng tốt hơn hếtlà phẫu thuật cắt bỏcàng sớm càng tốt -Sewall ngừng lời, giọng ôngnhẹ nhàng hơn – Mấtđi một bàn tay khôngphải là mất đi mộtcon người. Bà vẫn maymắn khi còn giữ đượccậu con trai của mình,thưa bà.

– Nó là con traiduy nhất của tôi -Eliza thì thào trong nướcmắt – Tôi không thểmất nó được, tôi sẽchết mất.

– Không có ai phảichết cả.

– Ông hứa chứ?

– Số mệnh của conngười do bàn tay Chúasắp đặt, thưa bà. Nhưngtôi sẽ hết sức cốgắng – Sewall ngừng lờivà nhìn Grenville.

– Tốt hơn hết làđể bà Lackaway đợi ởbên ngoài.

Bác sĩ Grenville gật đầu.

– Em ra ngoài đợiđi, Eliza. Đi đi.

Eliza chần chừ trong giâylát, mắt dán chặt vàoCharles. Mí mắt cậu ấyđã nhắm nghiền dưới tácdụng của thuốc mê.

– Đừng để mắc sailầm nào nhé, anh Aldous- Bà nói với bácsĩ Grenville – Nếu chúngta để mất nó, sẽchẳng có ai chăm sócchúng ta lúc về già.Không một ai có thểthay thế được nó đâu- Eliza nức nở rờikhỏi phòng.

Bác sĩ Sewall quay lạinói với ba cậu sinhviên của mình.


– Marshall, tôi nghĩ làanh nên bỏ áo khoácra nếu không sẽ bịdính máu đấy. Holmes, anhchịu trách nhiệm giữ tayphải. Kingston, anh lo giữchân. Còn Marshall và bácsĩ Grenville lo giữ taytrái. Mặc dù Charles đãuống bốn liều morphine nhưngchừng đó sẽ không đủđể chịu đựng đâu, cậuấy sẽ đánh lại chúngta đấy. Việc giữ cốđịnh bệnh nhân đóng vaitrò sống còn trong caphẫu thuật này. Cách duynhất để thể hiện lòngnhân từ của mình làthực hiện nó thật nhanh,không để ngắt quãng hayphí tí sức nào. Hiếurồi chứ, các chàng trai?

Các sinh viên đều gậtđầu. Không nói lời nào,Norris cởi bỏ áo khoácvà đặt nó trên chiếcghế. Anh đứng sang phíabên trái của Charles.

– Tôi sẽ cố gắnggiữ lại những phần nàocó thể giữ được -bác sĩ Sewall vừa nóivừa đặt một chiếc khănxuống dưới cánh tay Charlesđể tránh cho sàn nhàvà tấm đệm bị dínhmáu – Nhưng tôi elà sự nhiễm trùng đãlan quá nhanh để tôicó thể giữ lại cáicổ tay. Trong một vàitrường hợp, các chuyên giaphẫu thuật, như bác sĩLarrey chẳng hạn, luôn luôncho rằng sẽ thuận lợihơn khi cắt bỏ đếnchỗ cẳng tay ở trên,ở phần có nhiều thịt.Và đó là việc màtôi dự định sẽ làmbây giờ.

Ông buộc cái tạp dềvà nhìn Norris.

– Anh sẽ đóng vaitrò quan trọng trong việcnày, Marshall. Vì anh xuấthiện trước mắt tôi vớiviệc là người khỏe nhấtvà có thần kinh vữngnhất, tôi muốn anh chịutrách nhiệm giữ cẳng tay,ngay trên nơi tôi sẽtiến hành rạch nó. Bácsĩ Grenville sẽ điều khiểnbàn tay. Khi tôi mổ,anh sẽ là người lậtsấp và lật ngửa cẳngtay. Đầu tiên da sẽđược rạch, sau đó nósẽ được tách ra khỏitay. Sau khi tôi chiacác bắp thịt, tôi sẽcần anh đưa cái banhmiệng vết mổ, để tôicó thể thấy được cácxương bên trong. Rõ cảrồi chứ?

– Vâng thưa thầy -Norris lí nhí trả lời.

– Anh không cần phảirun sợ. Nếu anh nghĩviệc đó vượt quá khảnăng của mình thì anhnói cho tôi biết nào.

– Thưa thầy, em làmđược.

Sewall nhìn Norris thật lâu.Rồi khi cảm thấy yênlòng, ông lấy cái bănggạc. Đôi mắt ông khôngcó vẻ gì sợ sệthay thoáng chút nghi ngờnào về việc mà ôngsẽ làm. Ở Boston khôngcó một bác sĩ phẫuthuật nào giỏi hơn EratusSewall. Sự tự tin củaông thể hiện trong hiệuquả làm việc. Ông quấnbăng gạc quanh phần cánhtay trên của Charles, phíatrên khuỷu tay. Ông đặtmiếng lót trên động mạchcánh tay và không ngừngquấn cho chặt, ngăn mọisự lưu thông của máuxuống cánh tay.

Charles tỉnh lại sau giấcngủ vì thuốc mê.

– Không – Anh rênrỉ – Đừng làm vậymà.

– Các chàng trai, vàovị trí nào.

Norris tóm chặt lấy cánhtay trái và ghì chặtkhuỷu tay xuống đệm.

– Cậu là bạn tôicơ mà – Charles hướngánh nhìn van xin vềphía Norris, người đang đứngđối diện với anh -Tại sao cậu lại làmthế này? Sao cậu đểhọ làm đau tôi?

– Dũng cảm lên, Charlie- Norris nói – Sẽổn thôi mà. Chúng tôiđang cứu lấy mạng sốngcủa cậu.

– Không. Cậu là kẻphản bội. Cậu chỉ muốngạt tôi ra khỏi conđường của mình – Charlesgồng người lên nhưng Norrisgiữ chặt lấy anh, ấnmạnh tay trên làn dalạnh và ẩm ướt. Charlescố gắng hết sức, cơbắp nổi rõ trên tay,gân căng như dây thừng.

– Mọi người muốn tôichết – Charles hét lên.

– Đó là biểu lộcủa morphine – Sewall bìnhtĩnh lại gần cái daomổ.

– Nó chẳng có ýnghĩa gì cả – Ôngnhìn bác sĩ Grenville -Aldous?

Bác sĩ Grenville nắm lấybàn tay đã bị hoạitử của cậu cháu trai.Dù Charles đang nhăn nhóvùng vẫy, anh cũng khôngthể đánh bại họ. Edwardgiữ chặt mắt cá chân.Wendell giữ chặt vai phải.Chẳng có sự vùng vẫyhay lời van xin nàocó thể dừng con daolại được.

Bác sĩ Sewall rạch nhátdao đầu tiên. Charles kêula inh ỏi. Máu chảyxuống tay Norris và thấmvào tấm vải lót ởdưới. Bác sĩ Sewall tiếnhành công việc rất maulẹ chỉ trong có vàigiây. Khi Norris quay đi,như để trốn tránh, ôngđã hoàn thành đường rạchvòng quanh cẳng tay. KhiNorris nhắc nhở mình phảitập trung vào ca phẫuthuật, ông đã tách xongda ra khỏi các mô,tạo thành hình cái nắp.Sewall làm việc với quyếttâm không gì lay chuyểnđược, không quan tâm đếnviệc máu đang vấy vàoáo của ông hay tiếngkêu la đau đớn quằnquại, cái âm thanh đángsợ đang làm Norris dựngcả tóc gáy. Máu đangxối xả chảy trên cánhtay. Charles đang chiến đấuhệt như một con thúdữ, giành giật lấy tựdo khỏi sự tóm chặtcủa Norris.

– Chết tiệt. Giữ chặtlấy nó đi nào! -Sewall gầm lên.

Norris xấu hổ nắm chặtCharles hơn nữa. Không cóthời giờ cho sự nhẹnhàng. Norris coi như điếctrước những lời kêu gàocủa Charles. Anh không ngừnggiữ chặt, ngón tay anhấn sâu như thể cómóng vuốt vậy.

Sewall bỏ dao mổ xuốngvà lấy một con daoto hơn, đế phân chiacác cơ bắp. Với khảnăng tàn bạo của mộtngười mổ xẻ, ông thựchiện vài vết cắt sâuxuống đến tận xương.

Charles la hét nức nở.

– Mẹ ơi! Ôi trờiơi, con đang chết đâynày!

– Anh Marshall!

Norris nhìn xuống cái banhmiệng vết mổ mà bácsĩ Sewall vừa đặt vàovết thương.

– Cầm lấy!

Tay phải anh ấn chặttay Charles xuống. Tay tráianh kéo mạnh cái banhmiệng vết mổ. Ở dướiđó là một tấm vảilót đầy máu, các sợimô tế bào và màutrắng của xương. Xương quay,Norris nghĩ, nhớ lại hìnhminh họa môn giải phẫutrong sách của Wistar màanh đã nghiên cứu rấtkỹ lưỡng. Anh nhớ tớicái khung xương anh đượchọc trong phòng thí nghiệm.Nhưng những cái xương đókhô và dễ gãy, kháchẳn cái xương đang cònsống này.

Bác sĩ Sewall cầm lấycái cưa.

Khi bác sĩ Sewall bắtđầu cưa, Norris cảm thấycó sự rung chuyển dọctheo cánh tay anh đanggiữ. Tiếng cưa vang lênsoàn soạt. Có những mảnhnhỏ rơi ra.

Và anh nghe thấy tiếngkêu thét của Charles.

Chỉ trong giây lát, mọichuyện cũng đã kết thúc.Phần tay còn lại nằmtrong tay bác sĩ Grenville,chỉ còn giữ lại phầncánh tay bị cụt. Côngđoạn tồi tệ nhất củaca mổ đã hoàn thành.Việc tiếp theo phải làmlà một nhiệm vụ dễdàng hơn – nối nhữngmạch máu vào với nhau.Norris theo dõi, cảm thấykinh sợ động tác khéoléo và thuần thục củaSewall khi ông tiến hànhgỡ xưong quay, xương trụvà các động mạch giữacác xương, rồi thắt tấtcả chúng lại bằng chỉkhâu.

– Các chàng trai, tôihy vọng là các anhđều tập trung quan sát- Bác sĩ Sewall vừakhâu vết mổ vừa nói- Vì đến một ngàynào đó, chính các anhsẽ phải chịu trách nhiệmthực hiện những ca phẫuthuật. Và có thể nókhông chỉ đơn giản nhưthế này đâu.

Norris đưa mắt nhìn Charles,đôi mắt anh đang nhắmlại. Tiếng kêu thét lúctrước giờ chỉ còn làtiếng khe khẽ rên rỉvì kiệt sức.

– Nó không thế đánhgục em dễ dàng nhưthế, thưa thầy – Anhkhẽ nói.

– Nó ư? – Bácsĩ Sewall cười và nói- Nó chỉ là mộtcái cẳng tay thôi mà.Tồi tệ hơn là mộtcái vai hoặc một cáiđùi. Không chỉ băng gạclà đủ. Mất kiểm soátxương đòn hoặc động mạchđùi, anh sẽ bị bấttỉnh vì mất quá nhiềumáu chỉ trong có mấygiây ngắn ngủi.

Sewall sử dụng cây kimkhéo léo chẳng kém gìmột người thợ may gắnkhít miếng vải lại cònđây là lớp da củacon người, chỉ để lạimột kẽ hổng nhỏ làmlỗ dẫn lưu. Đường khâucủa ông đã hoàn thành.Ông nhẹ nhàng băng vếtthương lại và nhìn bácsĩ Grenville.

– Tôi đã làm xongnhững thứ tôi có thểlàm được, Aldous.

Grenville hài lòng gật đầu.

– Tôi không tin tưởnggiao cháu trai mình chobất kỳ ai, trừ anh,Sewall ạ.

– Hy vọng niềm tincủa anh đặt đúng chỗ- Sewall đặt những dụngcụ dính đầy máu củamình vào chậu nước -Số mệnh của cháu traianh lúc này đang nằmtrong bàn tay của Chúa.

– Có thể sẽ cónhững biến chứng – Sewallnói.

Những ánh lửa phát ratừ lò sưởi phòng khách.Norris vừa thưởng thức mấycốc rượu vang đỏ tuyệthảo của bác sĩ Grenville.Nhưng anh dường như khôngthể làm giảm đi nỗiớn lạnh vẫn đọng lạisau những việc anh vừachứng kiến. Anh mặc lạiáo khoác vào người, kéotrùm ra ngoài để cheđi những vết máu dínhtrên áo trong. Nhìn xuốngcái cổ tay lộ ratừ ống tay áo vest,anh có thể thấy nhữngđốm nhỏ do máu củaCharles bắn vào. Dường nhưEdward và Wendell cũng cảmthấy run sợ, vì thếhọ kéo ghế của mìnhvào sát lò sưởi, nơimà bác sĩ Grenville đangngồi. Chỉ còn lại bácsĩ Sewall là không quantâm gì đến sự ớnlạnh đó. Những cốc rượuvang đỏ làm mặt ônghồng lên, người thả lỏngvà bắt đầu ba hoa.Ông ngồi đối diện vớiđống lửa, vẻ hồng hàocủa ông lấp đầy chiếcghế, đôi chân to khỏedang ra phía trước.

– Có quá nhiều thứđể có thể mắc sailầm – Sewall vừa nóivừa cầm chai rượu đổvào cốc của mình -Mấy ngày hôm nay thậtđáng sợ – ông đặtchai rượu xuống và nhìnGrenville – Bà ấy khôngbiết, phải không?

Họ đều hiểu rằng ôngđang nhắc đến Eliza. Họcó thể nghe thấy giọngbà từ trên gác vọngxuống. Bà đang hát rucho đứa con trai đangngủ. Từ lúc Sewall hoànthành xong ca phẫu thuật,bà không rời khỏi phòngcủa Charles. Norris chẳng nghingờ gì về việc bàấy sẽ ở bên Charlessuốt cả đêm nay.

– Không phải em gáitôi không biết về nhữngkhả năng có thể xảyra. Từ trước tới giờ,những người sống xung quanhnó đều là bác sĩcả. Vì thế nó biếtrõ là chuyện gì cóthể xảy ra.

Sewall hớp một ngụm rượuvà nhìn những cậu sinhviên của mình.

– Các chàng trai, khitôi phụ trách ca phẫuthuật đầu tiên, tôi chỉlớn tuổi hơn các anhmột chút. Các anh đãcó một khởi đầu nhẹnhàng. Các anh chứng kiếnnó trong những điều kiệnlý tưởng, một căn phòngêm ái, ánh sáng tốtvới nước sạch và cácdụng cụ chuyên biệt trongtay. Bệnh nhân được chuẩnbị tốt với khá đủmorphine. Khi tôi đối mặtvới nó ở North Pointkhông có những điều kiệntốt như thế này.


– North Pơint? – Wendellngạc nhiên – Thầy đãchiến đấu trong trận Baltimoreư?

– Không phải trong trậnchiến. Tôi không phải làchiến sỹ và tôi khôngmuốn làm mấy nhiệm vụngu ngốc đó, một cuộcchiến tồi tệ. Nhưng tôiđã ở Baltimore vào mùahè, khi tôi ghé thămbác và dì tôi. Lúcấy tôi vừa tốt nghiệpngành y nhưng các kỹnăng để trở thành bácsĩ phẫu thuật thì chưađược thử nghiệm. Khi hạmđội của quân Anh tớivà bắt đầu ném bombắn phá Fort McHenry, quânMaryland Militia cần có gấpnhiều bác sĩ phẫu thuật.Tôi phản đối cuộc chiếntừ khi nó bắt đầunhưng tôi không thể phớtlờ trách nhiệm đối vớingười dân quê hương -ông uống một hơi dàirượu vang đỏ rồi thởdài – Cuộc tàn sátđẫm máu nhất diễn ratrên một cánh đồng trốngtrải gần Bear Creek. Bốntrăm quân lính Anh tiếnquân bằng đường bộ, hyvọng tiến tới Fort McHenry.Nhưng tại nông trường Bouden,ba trăm quân ta đangđợi họ.

Sewall nhìn chằm chằm vàođống lửa đang cháy, nhưthể lại nhìn thấy cánhđồng đó, quân Anh đangtiến lên còn quân MaryMilitia đang đứng trên vùngđất của họ.

– Nó bắt đầu vớitiếng súng đại bác nổra từ hai phía. Rồihọ tiến sát lại, nhữngtiếng súng trường nối lên.Các anh còn quá trẻ,các anh hoàn toàn khôngthể thấy được nguy hiểmcủa một viên đạn ảnhhưởng thế nào tới cơthể con người. Nó khôngchỉ xuyên thủng mà cònnghiền nát thịt da. Khitrận đánh kết thúc, lựclượng dân quân có haichục người chết và gầnmột trăm người bị thương.Quân Anh chịu tổn thấtgấp hai lần.

Sewall ngừng lại. Ông uốngthêm ngụm rượu nữa.

– Chiều hôm đó, tôithực hiện ca phẫu thuậtđầu tiên của mình. Đólà một ca khó vàtôi không cho phép mìnhphạm bất kỳ sai sótnào. Hôm đó tôi đãmổ cho rất nhiều người,nhiều đến nỗi tôi khôngnhớ là mình đã thựchiện bao nhiêu ca phẫuthuật trên cánh đồng đónữa. Trí nhớ con ngườicó xu hướng cường điệumọi thứ vì thế tôinghi ngờ chắc nó khôngđến nỗi nhiều như tôitưởng tượng. Tất nhiên làtôi không đạt được consố mà Baron Larrey quảquyết đã tiến hành vớiquân của Napoleon trong trậnBorodino. Hai trăm ca phẫuthuật trong một ngày, ôngấy đã viết vậy -Sewall nhún vai – ỞNorth Point, có lẽ tôichỉ phẫu thuật được chụcca, nhưng đến cuối ngàytôi thấy rất tự hàovề bản thân mình, vìphần lớn các đối tượngtôi mổ đều sống sót- ông đặt cốc vangđỏ xuống và lại tómlấy chai rượu – Tôichẳng biết điều đó cóý nghĩa gì nữa.

– Nhưng thầy đã cứuhọ – Edward nói.

Sewall khịt mũi.

– Trong một, hai ngày.Cho đến khi những cơnsốt xuất hiện – Ôngđưa mắt nhìn Edward -Anh biết chứng nhiễm trùngmáu là gì phải không?

– Vâng, thưa thầy. Đólà hiện tượng máu bịnhiễm độc.

– Đúng thế, có mủở trong máu. Đó làcơn sốt đáng sợ nhất,khi mà vết thương bắtđầu chảy ra nước mủmàu vàng. Một vài bácsĩ phẫu thuật cho rằngmủ là một dấu hiệutốt – nghĩa là cơthể đang tự hàn gắn.Nhưng tôi không đồng ývới suy nghĩ đó. Thựcra, đó là dấu hiệusắp phải chuẩn bị quantài. Nếu không có mủsẽ không có những điềughê sợ khác. Hoại tử.Viêm quầng. Uốn ván -ông đưa mắt nhìn khắpcăn phòng, dừng lại ởba cậu sinh viên củaông – Đã có aitrong các anh được nhìnthấy sự bùng phát củabệnh uốn ván chưa?

Cả ba đều lắc đầu.

– Nó bắt đầu vớicái hàm bị khóa lại,miệng kẹp chặt lấy khoangmiệng. Tiếp theo đó, bấtngờ hai cánh tay uốnlại, hai chân duỗi thẳng.Các cơ bụng trở nêncứng như một tấm ván.Những cơn đau đột ngộtkhiến thân trên gập xuống,nó dữ dội đến nỗicó thể bẻ gãy cácxương. Khi cơn đau quađi, người bệnh tỉnh lạivà phải hứng chịu cơnđau tim đến cực độ- ông bỏ cái cốckhông xuống – Các chàngtrai, phẫu thuật cắt bỏchỉ là nỗi khiếp sợđầu tiên thôi. Những thứkhác còn đáng sợ hơn- Ông nhìn các sinhviên của mình và nóitiếp – Anh bạn Charlescủa các anh đang phảiđối mặt với nguy hiểm.Tất cả những cái tôiđã thực hiện là cắtbỏ tay gây khó chịu.Tiếp theo đây sẽ xảyra chuyện gì thì hoàntoàn phụ thuộc vào thểtrạng và quyết tâm sốngcủa cậu ta. Và phụthuộc vào ý trời nữa.

Ở trên gác, Eliza đãthôi không hát ru Charlesnữa. Nhưng họ có thểnghe thấy tiếng ván sànkêu cót két khi bàbước đi trong phòng ngủcủa Charles. Từ bên nàysang bên kia. Rồi lạiquay lại. Đi đi lạilại mãi không thôi. Nếutình yêu của người mẹcó thể cứu sống đứacon thì sẽ chẳng cóliều thuốc nào có sứcmạnh hơn việc mà bàEliza đang làm – thểhiện trong từng bước đibối rối, từng tiếng thởdài khắc khoải.

Liệu mẹ tôi có lolắng, hết lòng tận tụybên giường bệnh của tôinhư thế này không? Norrischỉ còn một kí ứcmơ hồ về mẹ, thứcdậy trong sự choáng vángvì cơn sốt, nhìn thấymột cây nến đơn lẻđược thắp bên giường, Sophiaghé đầu xuống, vuốt tócanh và thì thầm: “Tìnhyêu của mẹ.”

Mẹ nói thế nghĩa làthế nào? Tại sao mẹlại bỏ con mà đi?

Có tiếng gõ ở cửatrước. Họ nghe thấy tiếngngười hầu phòng chạy xuốngphòng lớn mở cửa nhưngbác sĩ Grenville không hềcó ý định đứng dậy.Sự kiệt sức đã kéoông xuống chiếc ghế, ngồiyên lặng, tai lắng nghecuộc nói chuyện ở cửatrước.

– Tôi có thể gặpbác sĩ Grenville được không?

– Tôi xin lỗi, thưangài – người hầu phòngtrả lời – Nhà chúngtôi hôm nay xảy ramột chuyện khủng khiếp vàbác sĩ không sẵn sàngtiếp khách bây giờ đâu.Nếu được, ngài có thểđể lại danh tính, cóthể ông ấy sẽ tiếpngài sau ạ.

– Hãy nói với ôngấy có Pratt của độituần tra đêm đến tìmông ấy.

Bác sĩ Grenville vẫn ngồisụp trên ghế, lắc đầumệt mỏi trước sự ghéthăm của vị khách khôngmời này.

– Tôi tin là ôngấy sẽ rất vui khitiếp đón ông vào dịpkhác – Người hầu phòngnói.

– Việc này chỉ mấtcó vài phút thôi. Ôngấy sẽ muốn nghe tinnày đấy.

– Ông Pratt – ngườihầu phòng nói – Xinông hãy đợi một chút,để tôi đi báo vớibác sĩ.

Pratt xuất hiện ở cửaphòng khách và đưa mắtnhìn tất cả những ngườiđàn ông đang tụ tậptrong phòng.

– Bác sĩ Grenville -người hầu phòng nói vớivẻ bất lực – Tôiđã nói với ông ấylà ông không muốn tiếpkhách.

– Không sao, Sarah -bác sĩ Grenville nói vàđứng dậy – Chắc hẳnông Pratt đây có chuyệngì đó rất khẩn cấpđến nỗi phải xông vàonhà ta như thế này.

– Vâng, thưa ngài -Pratt nói và đưa mắtnhìn chăm chú vào Norris- Vậy ra anh ởđây, anh Marshall. Tôi tìmanh mãi.

– Anh ta ở đâycả chiều nay – bácsĩ Grenville nói – Cháutrai tôi bị ốm nặngvà anh Marshall tốt bụngđây đã giúp đỡ chúngtôi rất nhiều.

– Tôi tự hỏi tạisao anh lại không cóở phòng trọ của mình?- Pratt nói, mắt vẫnnhìn không dứt vào Norris.

Norris bỗng cảm thấy losợ. Có phải người tađã tìm thấy Rose Connollytrong phòng anh? Có phảiđó là lý do khiếnPratt cứ nhìn chằm chằmvào anh?

– Đó là lý docủa sự phá bĩnh này?- Bác sĩ Grenville hỏi,ẩn chứa sự khinh bỉ.Đơn thuần là để xácminh lại xem Marshall đangở đâu sao?

– Không, thưa bác sĩ- Pratt nói và hướngánh mắt về phía Grenville.

– Vậy thì tại saonào?

– Ông chưa được nghetin này, phải không.

– Cả ngày hôm naytôi đã quá bận đầuvề chuyện thằng cháu tôi.Tôi thậm chí còn chẳngcó thời gian để rờikhỏi nhà.

– Chiều nay – Prattnói – Hai cậu béđang chơi đùa dưới gầmcầu phía tây Boston đãphát hiện ra cái gìđó giống như bọc giẻrách trong đống bùn. Khichúng tiến lại gần, chúngnhìn thấy đó không phảilà giẻ rách mà làxác của một người đànông.

– Cầu phía tây Bostonư? – Bác sĩ Sewallnói, ngồi thẳng trong ghếlắng nghe cái tin giậtgân.

– Vâng, thưa bác sĩSewall – Pratt nói -Tôi mời các ông đếnđể tự kiểm tra cáixác. Nhưng chắc chắn cácông cũng sẽ có cùngkết luận với tôi, dựatrên những vết thương đó.Thực sự nó rất rõràng với tôi và bácsĩ Crouch rằng…

– Crouch đã xem nórồi ư? – Grenville hỏi.

– Bác sĩ Crouch đangở phòng trực khi cáixác được đem tới bệnhviện. Thực sự đó làmột tình thế khá maymắn vì ông ấy cũnglà người đã khám nghiệmcho Agnes Poole. Ngay lậptức ông ấy phát hiệnra điểm giống nhau giữacác vết thương. Đó lànhững vết cắt theo hìnhhoa văn kỳ lạ gìđó – Pratt nhìn Norris- Chắc anh biết tôiđang nói về cái gì,anh Marshall.

Norris nhìn Pratt.

– Hình một dấu thập?- Norris khẽ hỏi.

– Đúng thế. Mặc dùđã bị… phá hủy nhưnghoa văn đó vẫn cóthể thấy rõ.

– Bị cái gì pháhủy? – Bác sĩ Sewallthắc mắc.

– Chuột, thưa ông. Cũngcó thể là những convật khác. Rõ ràng cáixác đã được để ởđó khá lâu rồi. Rấtlogic khi cho rằng ngàyanh ấy bị sát hạichính là ngày anh ấybiến mất.

Không khí trong căn phòngđột nhiên chùng xuống. Khôngmột ai nói câu nào.Norris có thể nhận rasự sững sờ trên từngkhuôn mặt.

– Vậy là các ôngđã tìm thấy anh ta- Bác sĩ Grenville thốtlên.

Pratt gật đầu.

– Đó chính là xáccủa bác sĩ Nathaniel Berry.Anh ấy đã không bỏtrốn như chúng ta tưởng.Anh ấy đã bị sáthại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.