Đọc truyện Khu Vườn Xương – Chương 18
MƯỜI TÁM
– Thầy muốn nói chuyện với em ạ, thưa bác sĩ Grenville? – Norris hỏi.
Bác sĩ Grenville ngồi ở bàn ngước lên, khuôn mặt của ông ngược ánh mặt trời, chẳng tiết lộ điều gì. Tai họa dường như đang giáng xuống, Norris nghĩ. Vài ngày nay, anh bị giày vò bởi những tin đồn, những lời nói bóng gió. Anh đã nghe thấy những lời thì thầm trong các phòng, bắt gặp cái nhìn của các bạn cùng học. Khi anh đứng đối mặt với Grenville, anh đã chuẩn bị để nghe điều không thể tránh khỏi. Tốt hơn hết là được biết câu trả lời ngay bây giờ, anh nghĩ, hơn là phải chịu đựng hàng ngày, hàng tuần những lời thì thầm to nhỏ trước khi tai họa giáng xuống.
– Anh đã xem bài báo gần đây nhất trên tờ Quảng cáo hàng ngày chưa? – Grenville hỏi. – Về những vụ giết người ở Khu Tây?
– Vâng em có xem, thưa thầy. – Tại sao lại phải trì hoãn nó lâu hơn chứ, anh nghĩ. Tốt hơn hết là để nó kết thúc luôn đi. – Em muốn biết sự thật, thưa thầy. Em có bị đuổi khỏi trường không ạ?
– Anh nghĩ đó là lí do tôi gọi anh đến đây sao?
– Đó là một giả thiết hợp lí. Xét cho đến cùng…
– Những tin đồn hả? Chà, đúng thế, chúng đang lan tràn như nấm sau cơn mưa, thật tai hại. Tôi đã nghe tin từ khá nhiều gia đình của các sinh viên. Tất cả bọn họ đều lo lắng về danh tiếng của trường đại học này. Không có danh tiếng thì chúng ta chẳng là gì cả.
Norris không nói gì, nỗi lo sợ đặc quánh lại giống như một viên đá trong bụng anh.
– Cha mẹ của các sinh viên đó cũng lo lắng về sự an toàn của con trai họ.
– Và họ nghĩ rằng em là một mối đe dọa.
– Anh có hiểu tại sao lại thế không?
Norris nhìn thẳng vào mắt ông thầy.
– Tất cả bọn họ kết tội em chỉ vì xuất thân của em.
– Hoàn cảnh xuất thân là một tiếng nói có sức mạnh.
– Một tiếng nói sai lầm. Nó nhấn chìm sự thật. Trường đại học Y tự hào về phương pháp giảng dạy khoa học của mình. Việc tìm kiếm câu trả lời dựa trên sự thật chứ không phải tin đồn có phải là một phương pháp không?
Grenville ngả người ngồi dựa lưng vào ghế, nhưng mắt vẫn nhìn Norris. Những gì hiện ra trong văn phòng là bằng chứng cho thấy Grenville đánh giá cao các nghiên cứu khoa học thế nào. Trên bàn của ông, một cái sọ người bị biến dạng méo mó đặt bên cạnh một cái bình. Trên góc, treo bộ xương của một người lùn và trên giá sách là mẫu vật để ngâm trong một chai rượu whiskey: một bàn tay với sáu ngón tay. Một cái mũi bị ăn mòn bởi một khối u ác tính. Một đứa trẻ sơ sinh với một cái mắt duy nhất. Tất cả chúng lặng lẽ chứng minh cho niềm say mê của ông với những trường hợp giải phẫu khác thường.
– Em không phải người duy nhất đã nhìn thấy kẻ giết người. – Norris nói. – Rose Connolli cũng đã thấy hắn ta.
– Một con quỷ với đôi cánh màu đen và khuôn mặt của một bộ xương?
– Có một thứ gì đó thật đáng sợ đang hoành hành ở Khu Tây.
– Theo kết luận của đội tuần tra đêm thì đó là hành động của một kẻ hung bạo.
– Và thực tế là đã có những lời buộc tội em đúng không ạ? Bởi vì em là con trai của một người nông dân. Nếu em là Edward Kingston hay cháu trai Charles của thầy hoặc con trai một quý ông xuất chúng nào khác thì liệu em có bị nghi ngờ? Liệu có bất cứ sự nghi ngờ nào về sự vô tội của em?
Sau khi im lặng, Grenville nói:
– Vấn đề của anh rất dễ hiểu.
– Nhưng giờ thì nó chẳng thay đổi được gì cả. – Norris quay đi. – Chúc thầy một ngày tốt lành, bác sĩ Grenville. Em không còn thấy tương lai của mình ở đây nữa rồi.
– Tại sao anh lại không thấy tương lai của mình ở đây? Tôi đã đuổi cậu ra khỏi trường đâu?
Tay Norris đã cầm nắm cửa. Anh quay đầu lại.
– Thầy đã nói rằng sự có mặt của em là một vấn đề.
– Đó quả thực là một vấn đề, nhưng không phải là chuyện tôi sẽ xử lí. Tôi hoàn toàn hiểu được anh đang đối mặt với rất nhiều chuyện bất lợi. Không giống như phần lớn các bạn cùng lớp của mình, anh không đến thẳng từ trường Harvard, hay từ bất cứ một trường nào khác. Anh đã tự học, tuy nhiên cả hai bác sĩ Sewall và Crouch đều rất ấn tượng với năng lực của anh.
Ngay lúc đó, Norris không biết phải nói gì.
– Em… em không biết phải cảm ơn thầy thế nào.
– Đừng cảm ơn tôi vội. Mọi việc vẫn có thể thay đổi.
– Thầy sẽ không phải hối tiếc vì chuyện này đâu ạ! – Một lần nữa, Norris lại bước ra cửa.
– Anh Marshall, còn một chuyện khác nữa.
– Vâng, thưa thầy?
– Lần cuối cùng anh gặp bác sĩ Berry là khi nào?
– Bác sĩ Berry ư? – Đó chắc chắn là một câu hỏi bất ngờ và Norris dừng lại, bối rối. – Chiều tối hôm qua ạ. Khi anh ấy đang ra khỏi bệnh viện.
Grenville hướng ánh mắt phiền muộn của mình ra phía cửa sổ.
– Đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy cậu ta. – Ông thì thầm.
– Mặc dù đã có rất nhiều nghiên cứu để tìm ra nguyên nhân của căn bệnh. – Bác sĩ Chester Crouch nói. – Nguyên nhân của bệnh sốt hậu sản vẫn gây ra một cuộc tranh cãi. Đó là một căn bệnh rất nguy hiểm, sẽ cướp đi sinh mạng của người phụ nữ ngay khi họ có được điều mà trái tim họ ao ước, món quà của thiên chức làm mẹ.
Ông ngừng lại, nhìn chằm chằm Norris.
Tất cả mọi người cũng vậy vì Tử thần khét tiếng đã quay trở lại.
Liệu anh có khiến họ khiếp sợ không? Tất cả bọn họ có lo lắng khi anh ngồi bên cạnh họ, khi mà tội ác của anh còn đấy?
– Hãy tìm một chỗ cho mình, anh Marshall. – Crouch nói.
– Em đang cố tìm thưa thầy.
– Ở đây này! – Wendell đứng dậy. – Bọn tôi đã dành một chỗ cho cậu, Norris ạ.
Nhận rõ mình đang bị mọi người để ý, Norris nép mình chen vào giữa hàng ghế, ngang qua mấy anh chàng có vẻ hơi ngần ngại khi anh bước qua. Anh ngồi xuống một cái ghế trống giữa Wendell và Charles.
– Cám ơn hai cậu. – Anh thì thầm.
– Chúng tôi cứ sợ rằng cậu sẽ không tới nữa đấy. – Charles nói.
– Cậu lẽ ra nên nghe những tin đồn sáng nay. Họ đã nói rằng…
– Các quý ông đã kết thúc cuộc trao đổi của mình chưa nhỉ? – Ông Crouch hỏi khiến Charles đỏ mặt.
– Bây giờ. Nếu các anh cho phép, tôi sẽ tiếp tục. – Ông Crouch hắng giọng và một lần nữa đi tới đi lui trên bục giảng. – Chúng ta, ở thời điểm này, đang trải qua một thời kì bùng phát dịch trong các phòng hộ sinh và tôi sợ rằng sẽ có thêm nhiều ca nữa trong thời gian tới. Vì vậy chúng ta sẽ dành chương trình của buổi sáng để nói về bệnh sốt hậu sản, thường được biết đến với cái tên là bệnh sốt trên bàn đẻ. Chúng tấn công người phụ nữ trong thời kì đẹp nhất của tuổi thanh xuân, vào chính thời gian khi cô ta muốn sống nhất. Mặc dù con của cô ta có thể được cứu sống và thậm chí khỏe mạnh, người mẹ trẻ vẫn phải đối mặt với nguy hiểm. Chúng có thể xuất hiện trong thời gian đau đẻ, hoặc các triệu chứng có thể phát triển vài giờ, thậm chí vài ngày sau khi sinh. Trước tiên, cô ta sẽ cảm thấy ớn lạnh, đôi lúc dữ dội đến mức cô ta có thể bị co giật trên giường. Những gì tiếp theo chắc chắn là do sốt khiến cho da mẩn đỏ, tim đập nhanh. Nhưng cơn đau mới là sự dày vò đáng sợ. Nó bắt đầu từ khu vực xương chậu rồi lan ra xung quanh, cực kì đau đớn đến khi bụng sưng phồng lên. Chỉ cần chạm vào nó, dù rất nhẹ cũng có thể gây ra những cơn đau đớn cực độ. Thường là sẽ ra máu, kèm theo những chất nhầy và khí hư hôi hám. Quần áo, ga trải giường, thậm chí toàn bộ phòng bệnh cũng bốc mùi hôi. Các anh không thể tưởng tượng nổi nỗi đau đớn khùng khiếp của một quý bà, quen với việc vệ sinh cực kì kĩ lưỡng, giờ đây lại thấy cơ thể mình toát ra một thứ mùi ghê tởm. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Ông Crouch dừng lại, các thính giả vẫn im lặng hoàn toàn, họ đang rất tập trung.
– Mạch sẽ đập ngày càng nhanh hơn. – Crouch tiếp tục. – Một tâm trạng mờ mịt khiến cho bệnh nhân đôi khi không nhận biết được ngày, giờ hoặc cô ta lẩm bẩm những từ không mạch lạc. Thường thì sẽ không tránh khỏi những cơn buồn nôn và mùi hôi hám không thể tả nổi. Sự hô hấp sẽ trở nên khó khăn. Mạch tăng thất thường, ở thời điểm này, cũng chẳng thể dùng đến móc phin hay rượu được nữa. Bởi vì cái chết là không thể tránh khỏi. – Ông ngưng lại và nhìn khắp phòng. – Trong những tháng tới đây, các anh sẽ được tự mình thấy, chạm vào và ngửi nó. Một số người khẳng định rằng nó là bệnh lây nhiễm giống như bệnh đậu mùa. Nhưng nếu quả thực là như vậy, thì tại sao nó lại không lây sang những người phụ nữ đi theo chăm sóc hay những người không mang bầu? Một số khác nói rằng đó là một loại khí độc, lan truyền trong không khí. Thực sự, có lời giải thích nào khác cho nguyên nhân gây ra cái chết của hàng ngàn phụ nữ mắc bệnh này tại Pháp? Tại Hungary hay Anh?
“Rồi các anh cũng sẽ thấy rất nhiều trường hợp như vậy. Trong cuộc họp gần đây nhất của hội. Vì sự phát triển của y học Boston, các đồng nghiệp của tôi đã dẫn ra những con số đáng báo động. Một bác sĩ mất đi năm bệnh nhân của mình liên tiếp. Còn tôi thì đã mất đến bảy người chỉ trong tháng này.”
Wendell nhổm lên phía trước, nhăn nhó.
– Ôi Chúa ơi. – Anh thì thầm. – Đó quả thực là một bệnh dịch.
– Nó đã trở thành một viễn cảnh đáng sợ đến mức mà rất nhiều người sắp làm mẹ, vì sự ngu dốt của mình, đã chọn cách không đến bệnh viện. Nhưng bệnh viện chính là nơi mà họ có thể có được điều kiện tốt hơn nhiều lần so với các căn phòng bẩn thỉu, không có các bác sĩ chăm sóc.
Wendell bất ngờ đứng dậy.
– Em có thể hỏi một câu được không, thưa thầy?
Ông Crouch ngước lên.
– Vâng, anh Holmes?
– Có bệnh dịch như vậy trong các phòng trọ không ạ? Ở chỗ những người Ailen ở Nam Boston?
– Vẫn chưa có.
– Nhưng rất nhiều người trong số họ đang sống rất bẩn thỉu. Chế độ ăn của họ không đầy đủ, điều kiện sống của họ cũng thật đáng sợ. Trong những điều kiện đó, vậy mà không có nhiều người bị chết vì căn bệnh ấy?
– Những người nghèo khổ có thể chất khác. Họ sinh ra đã khỏe mạnh hơn rồi.
– Em nghe nói rằng những người phụ nữ đẻ rơi trên đường phố hay trên cánh đồng hiếm khi bị sốt như vậy. Đó phải chăng cũng bởi vì thể trạng khỏe hơn?
– Đó là về mặt lí thuyết. Tôi sẽ nói kĩ hơn về chuyện này trong tuần tới. – Ông dừng lại. – Bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang phần trình bày về giải phẫu học của bác sĩ Sewall. Mẫu vật hôm nay của thầy ấy, tôi rất tiếc phải nói rằng, chính là một trong số bệnh nhân của chính tôi, một phụ nữ trẻ đã chết vì căn bệnh khủng khiếp mà tôi vừa miêu tả. Bây giờ, tôi sẽ mời bác sĩ Sewall lên để giải thích những gì tìm thấy được sau khi giải phẫu.
Lúc bác sĩ Crouch đã ngồi xuống, bác sĩ Sewall bước lên bục giảng, cơ thể đồ sộ của ông lắc lư theo từng bước chân.
– Những gì các bạn vừa nghe – Sewall nói – là những nét miêu tả khái quát về bệnh sốt trên bàn đẻ. Bây giờ, các anh sẽ thấy bệnh lí của căn bệnh này. – Ông ngưng nói và nhìn khắp giảng đường, các dãy bàn kín sinh viên.
– Anh Lackaway! Anh tới đây và làm trợ lí cho tôi được chứ?
– Thưa thầy, gì ạ?
– Anh phải là người xung phong trong các buổi giải phẫu. Đây là cơ hội cho anh đấy.
– Em không nghĩ mình là sự lựa chọn tốt nhất…
Edward đang ngồi sau Charles nói:
– Ồ, thôi lên đi Charles. – Anh vỗ vai Charles. – Tôi hứa là sẽ có người đỡ cậu đúng lúc khi cậu ngất xỉu.
– Tôi đang chờ đấy, anh Marshall. – Sewall nói.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, Charles đứng dậy và miễn cưỡng đi lên bục giảng.
Trợ lí của Sewall kéo ra một cái xác từ cánh gà và lật mở tấm vải phủ. Charles giật mình, nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ. Mái tóc đen xõa xuống bàn, một cánh tay trắng và mảnh mai lòng thòng một bên.
– Đây chắc sẽ là một chuyện thú vị đây. – Edward nói, rướn về phía trước thì thầm vào tai Wendell. – Các cậu nghĩ bao lâu thì cậu ta ngất? Chúng ta cược đi?
– Chuyện đó chẳng vui vẻ gì Edward ạ.
– Đúng là nó chẳng thú vị.
Trên bục giảng, Sewall đang mở hộp dụng cụ của mình. Ông chọn một con dao và đưa nó cho Charles, đang nhìn chăm chú như thể anh chưa từng nhìn thấy một cuộc giải phẫu nào trước đây.
– Đây không phải là một ca khám nghiệm tử thi đầy đủ. Chúng ta sẽ chỉ tập trung vào các dấu hiệu bệnh lí của căn bệnh này. Các anh đã được nghiên cứu thi thể này cả tuần, vì vậy bây giờ anh phải quen với việc mổ xẻ rồi chứ.
Edward thì thầm:
– Tôi cá cậu ta sẽ gục ngã sau mười giây.
– Im đi. – Wendell nghiến răng.
Charles tiến gần tới cái xác. Thậm chí từ chỗ anh đang ngồi, Norris cũng có thể thấy tay Charles đang run rẩy thế nào.
– Phần bụng. – Sewall nói. – Hãy rạch một đường ở đó.
Charles đặt con dao xuống phần da. Tất cả mọi người đều nín thở hồi hộp trước hành động do dự của anh. Mặt nhăn nhó, anh rạch một đường trên bụng, nhưng nhát cắt quá nông, thậm chí còn chưa cắt đứt phần da.
– Anh sẽ phải mạnh bạo hơn thế nữa. – Sewall nói.
– Em… em sợ mình sẽ phá hỏng một thứ nào đó quan trọng.
– Anh thậm chí còn chưa rạch hết phần mỡ dưới da. Hãy rạch sâu hơn nữa vào.
Charles ngưng lại, cố gắng lấy lại dũng khí. Anh rạch một đường nữa. Một lần nữa, vết cắt lại quá nông, đường rạch nham nhở không dứt khoát đã để lại những khe hờ lớn trên phần thành bụng còn nguyên vẹn.
– Chắc phải cắt vụn cô ấy ra thì anh mới chạm tới được phần khoang bụng mất. – Sewall nói.
– Em không muốn cắt phạm vào phần ruột.
– Xem này, anh mới chi cắt được đến đây, phía trên rốn. Hãy ấn ngón tay mình xuống và kiểm soát đường rạch của mình.
Mặc dù căn phòng không hề nóng, Charles vẫn phải đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán. Sau đó, dùng một tay để kéo căng phần thành bụng, anh cắt nhát thứ ba. Những vệt màu hồng hiện ra, máu nhỏ xuống bục giảng. Anh vẫn cắt, đường rạch tạo ra một kẽ hở rộng khiến ruột tràn ra ngoài. Mùi thối rữa bốc ra nồng nặc từ khoang bụng khiến anh phải quay đi, mặt tái xanh như muốn lộn mửa.
– Nhìn xem đây. Anh đã cắt cả vào ruột! – Sewall quát.
Charles chùn bước, thả con dao khỏi tay và ngã uỵch xuống sàn.
– Em đã cắt cả vào tay mình. – Anh khóc thút thít. – Ngón tay của tôi.
Sewall thở dài bực tức.
– Ồ, rồi sao nữa nào. Về chỗ. Tôi sẽ kết thúc việc này một mình.
Đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Charles rời khỏi bục giảng và quay trở lại chỗ của mình bên cạnh Norris.
– Cậu ổn chứ, Charles? – Wendell thì thào.
– Mình đã gây ra tai họa.
Một bàn tay đặt lên vai cậu từ phía sau.
– Hãy nghĩ tích cực lên nào. – Edward nói. – Ít ra thì lần này, cậu đã không ngất xỉu.
– Anh Kingston! – Từ trên bục giảng bác sĩ Sewall quát. – Anh có muốn chia sẻ những lời bình luận của mình với cả lớp?
– Không ạ, thưa thầy.
– Vậy thì hãy giữ im lặng đi. Người phụ nữ trẻ này đã rất cao thượng khi hiến thân thể mình để giúp ích cho các thế hệ tương lai. Ít ra thì anh cũng nên dành cho cô ấy sự im lặng để tỏ lòng kính trọng. – Bác sĩ Sewall quay sang tiếp tục với thi thể đã được mở khoang bụng. – Các anh xem này, ở đây là xuất hiện lớp màng bụng, và sự xuất hiện này là rất không bình thường. Nó bị đục màu. Ở những quân nhân trẻ bị giết chết nhanh trên chiến trường lớp màng này màu sáng lấp lánh. Nhưng với những người bị bệnh sốt hậu sản, màng bụng không bóng sáng, có nhiều lỗ hổng màu xám và chất lưu dạng kem, mùi thối khủng khiếp đến mức ruột gan lộn tùng phèo dù cho đó là một nhà giải phẫu lâu năm kinh nghiệm. Tôi đã từng thấy những ổ bụng với các bộ phận ghê tởm ấy, ruột thì lốm đốm vì xuất huyết. Chúng ta chưa thể giải thích được lí do của những thay đổi này. Quả thực, đúng như những gì bác sĩ Crouch nói với các anh, các thuyết giải về nguyên nhân gây ra bệnh sốt hậu sản là nhiều vô kể. Nó có liên quan đến chứng viêm hay bệnh sốt? Nó xảy ra bất ngờ hay có thể dự đoán trước được như những gì mà bác sĩ Meigs ở Philadelphia đã nghĩ? Tôi chỉ là một nhà giải phẫu. Và đang được tạo cơ hội để nghiên cứu những gì còn lại sau cái chết của cô ấy, môn học này mang lại món quà của tri thức cho tất cả chúng ta.
Khó có thể nói đó là một món quà, Norris nghĩ. Bác sĩ Sewall luôn luôn ca ngợi những người không may mắn phải nằm trên bàn của ông. Ông ta tuyên bố rằng họ thật cao quý và hào phóng, như thể họ đã tự nguyện mong muốn được mổ bụng công khai giữa chốn đông người vậy. Nhưng người phụ nữ này đâu có tự nguyện; cô ấy là một trường hợp rất đáng thương, thi thể của cô ấy đã không được bạn bè hay người thân đến nhận. Những lời ca ngợi của Sewall là không cần thiết và chẳng có gì hay ho, mà có khi còn khiến cô ấy sợ hãi.
Bác sĩ Sewall đã mở xong lồng ngực, ông đang nâng lá phổi lên để mọi người xem xét. Chỉ vài ngày trước đây, việc mổ xẻ thi thể như thế này đã khiến các sinh viên y khoa kinh ngạc. Nhưng bây giờ, cũng vẫn mấy anh chàng ấy ngồi im lặng và bình thản. Không ai quay đi chỗ khác, không ai cúi gằm mặt nữa. Họ đang được giới thiệu để làm quen với phòng thí nghiệm giải phẫu. Họ đã được biết thứ mùi đặc trưng trộn lẫn của sự thối rữa và axit cacbonic và ai cũng đã được cầm dao phẫu thuật. Nhìn những người bạn học cùng lớp của mình, Norris thấy đủ loại cảm xúc, từ buồn chán đến tập trung cao độ. Chỉ trong vài tuần mà các sinh viên y khoa đã trở nên gai góc cứng cỏi đến mức có thể thản nhiên quan sát khi Sewall moi quả tim và để nguyên lá phổi trên ngực. Chúng ta đã từ bỏ cảm giác khiếp sợ của mình, Norris nghĩ. Đó là bước đầu tiên, một bước quan trọng trong quá trình học tập và rèn luyện của họ.
Sẽ còn nhiều điều khủng khiếp hơn nữa.