Đọc truyện Khu Vườn Bí Mật – Chương 24: Cây cam của Ra Im
– Ah Young ơi! Tớ nhớ cậu quá đi mất!
Ra Im vừa về đến nhà đã kéo ngay Ah Young lại ôm chầm lấy lắc lư.
– Á lạnh quá! Sao cậu lại dầm mưa mà về thế.
Ah Young đẩy Ra Im ra rồi đưa tay với lấy chiếc khăn. Ra Im cười hì hì, cầm khăn lau khô đầu tóc. Khi ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đang mưa tầm tã, về được đến nhà toàn thân cô cũng ướt như chuột lột. Đi ngang cửa hàng tiện lợi, cô đã phân vân không biết có nên mua dù hay không, nhưng cuối cùng cũng quyết định đội mưa chạy về nhà. Cô muốn cảm nhận lại cơ thể của mình sau quãng thời gian dài.
– Thật sự lâu rồi mới gặp lại cậu. Cậu vẫn khỏe chứ? Không có chuyện gì lạ chứ? Lâu lắm rồi mới lại thấy mặt cậu đó, gái.
– Lâu cái gì mà lâu chứ. Chẳng phải mới vừa gặp nhau khi nãy sao. Thiệt tình, chiếc áo đẹp bị cậu làm ướt hết rồi.
Ah Young quẳng cho cô cái nhìn hờn dỗi vô cùng đáng yêu rồi phủi những giọt nước mưa đọng trên áo. Đến khi ấy, Ra Im mới giật mình nhận ra mình đang mặc bộ đồ thể thao lấp lánh của Joo Won, cô cau mày cằn nhằn:
– Tên điên đó… Tớ đã mặc bộ đồ này chạy đi sao? Ơ? Mà mấy thứ này là gì vậy?
Trong phòng khách, chiếc đèn chùm sáng choang treo trên trần nhà. Những món đồ cô chưa từng thấy trong nhà không chỉ có mình chùm đèn đó, mà thêm cả tủ rượu cùng cái bàn gỗ cao cấp nữa. Trên bàn, ngoài bình hoa trang trí còn có thêm chiếc khay ba tầng và chân nến mà cô từng thấy lúc trước. Bên cạnh giường ngủ là dàn loa – vừa nhìn đã biết ngay đồ đắt tiền – chễm chệ chiếm riêng lấy một góc. Ra Im trợn tròn mắt nhìn khắp xung quanh, Ah Young đứng bên cạnh lại nói thêm câu khiến cô không khỏi ngớ người.
– Cậu nói gì thế. Đấy là mấy thứ cậu mua về còn gì?
– Tớ mua? Sao cậu có thể chỉ đứng một bên nhìn tớ mua tất cả mấy món đồ này? Cậu phải ngăn cản chứ.
– Cậu lại bị sao thế? Tớ làm cách nào để ngăn đây! Buổi sáng căn phòng vẫn bình thường, chừng đi làm về đã thành ra thế này rồi!
– Ý cậu là tớ lén lút mua chúng về để đây?!
– Dạo này cậu bị sao thế hả? Bây giờ đến chỗ để ngồi cũng không có. Còn cái đèn chùm kia thì khỏi phái nói!
– Tớ sẽ thu dọn. Cậu đừng lo. Hây, cái tên đó thật là!
Buông tiếng thở dài bực mình, Ra Im kéo dây khóa chiếc áo ướt đẫm xuống. Khi ấy Ah Young giật bắn mình, hỏi:
– Này! Cậu làm gì vậy?
– Sao?
– Chẳng phải cậu nói, mỗi người phải tự vào phòng tắm đóng cửa thật chặt rồi mới được thay áo hay sao! Cậu lại còn bảo tớ chẳng được giáo dục đến nơi đến chốn, hay là để cậu dạy dỗ tớ còn gì.
– Ặc! Tớ thậm chí nói những lời như thế với cậu sao?
Ah Young nói một tràng với gương mặt đầy vẻ uất ức.
– Cậu còn nói đồ lót không được phơi ở những nơi dễ thấy, hại tớ mỗi đêm phải lấy máy sấy cho khô, thật sự… cậu làm tớ buồn lắm đấy. Tớ đã không thèm nói đến chuyện đó, nhưng cậu có tha đâu, còn chê tớ bẩn, không kì lưng cho tớ nữa chứ. Giường thì chỉ mỗi cậu được ngủ! Thay đổi thì ai cũng có, nhưng cậu thì quay ngoắt đến mức người ta không nhận ra luôn. Cậu lấy tiền ở đâu mà mua những thứ này được chứ? Cậu tưởng tớ không biết toàn là do giám đốc mua cho cậu chắc?
Đã thế tớ nhờ cậu hoãn trả tiền nhà ba ngày, vậy mà cậu cũng không thèm nhân nhượng giúp cho.
– Tớ… tớ không chịu giúp á?
– Cậu lại còn hỏi tớ bộ chưa nghe câu “khi trẻ trộm gà, về già trộm trâu” sao! Cậu nói chắc như đinh đóng cột rằng cái gì phải ra cái nấy, tính cách cậu ngày càng khó chịu!
Ah Young tức tối nhìn Ra Im. Trong lòng cô nàng vẫn rất ấm ức, không muốn nói thêm câu nào nữa, chỉ giậm chân bình bịch trên sàn nhà rồi leo lên giường, chui vào trong chăn.
– Cái con người này thật là… Ah Young à… chuyện đó không phải do tớ đâu… thật đấy…
– Ôi, tớ không biết. Ngày mai tớ phải đi làm sớm nên cậu đặt báo thức lúc 6 giờ giúp tớ. Tớ đi ngủ trước.
– Ừ. Tớ biết rồi. Cậu ngủ đi, đừng lo. Tớ sẽ đánh thức cậu dậy.
Ra Im thở hắt ra một hơi rồi cầm lấy điện thoại. Vừa định cài đặt giờ báo thức cô mới nhớ ra đây là điện thoại của Joo Won. Vì cơ thể bị hoán đổi trở lại quá đột ngột nên cô quên béng mất chuyện phải đổi lại điện thoại với anh ta. Cô thầm nghĩ, ngày mai gặp nhau sẽ đổi sau, rồi định tắt điện thoại, nhưng bỗng nhiên cô tò mò không biết điện thoại anh ta lưu giữ thứ gì.
Mở tập tin lưu hình ảnh ra xem, mặt cô nhanh chóng chuyển sang đỏ hồng. Trong đó có rất nhiều hình chụp lại những bức ảnh cô dán trên cánh cửa tủ đồ ở trường võ. Có cả bức ảnh cô chụp cùng với cha. Ra Im cười khùng khục, tắt điện thoại rồi dựa lưng lên con mèo nhồi bông khổng lồ đặt trên giường.
Hình ảnh người cha đang đợi cô về trong con hẻm nhỏ lúc xưa hiện lên rõ rệt. Lúc ấy ông đang ôm trong tay chú mèo nhồi bông này. Đây là món quà bất ngờ đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng mà Ra Im nhận từ cha mình, khi ấy cô vẫn còn là đứa trẻ nghịch ngợm, cô đặt tên cho nó là mèo Gil. Đến tận lúc này cô mới có cảm giác bản thân đã thực sự trở về nhà.
Cha giống như con ngõ nhỏ đã có từ lâu trong phố. Cảm giác ông đem đến cho người khác cũng giống như cảm giác khi đi trên những con đường cổ xưa ấy, dù không được quét dọn sạch sẽ thường xuyên nhưng bất kỳ ai cũng thấy bình yên. Cô nghĩ, nếu được nắm tay ông và dạo bước trên đường thì sự ấm áp sẽ lan tỏa khắp trong lòng cô như những nét mực lan ra trong bức tranh thủy mặc. Cô rất cần một người như vậy. Cô bỗng thấy nhớ cha vô cùng.
Nội tâm của Yoon Seul
Em đau lòng hơn ai hết khi anh bị vướng vào tin đồn đạo nhạc. Bằng mọi cách, em nhất định sẽ tìm hiểu cho ra lẽ chuyện này. Em muốn trở thành người ở bên cạnh hỗ trợ cho anh lúc này. Em đã biết anh bị người ta gài bẫy, nghe nói có nhiều ca sĩ cũng bị mắc lừa với thủ pháp tương tự. Việc tìm tác giả của ca khúc có vẻ là hướng đi đúng nên em sẽ tìm hiểu xem kẻ đó là ai.
Anh đến tìm em khi em đang tìm cách giúp đỡ anh, anh nói tất cả mọi việc đều do em sắp đặt và buộc tội em.
Bây giờ em phải làm thế nào đây?
Lý do em xuất hiện trước mặt anh lần nữa, chỉ là muốn anh nhìn thấy những tổn thương anh đã gây ra khiến em phải hứng chịu. Em muốn anh phải hối hận vì đã buông tay em. Để khi anh nhìn thấy em trở thành cô gái hấp dẫn hơn trước kia, thành người phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông khác anh sẽ ghen tuông đến phát điên.
Em biết những suy nghĩ đó thật ngốc nghếch. Nhưng ngay từ phút giây chìm đắm vào tình yêu với anh, em đã biến thành kẻ ngốc mất rồi.
Cả bây giờ cũng thế, bị anh sỉ nhục nặng nề nhưng em lại không thể tức giận được, không thể phẫn nộ thay cho chính mình, chỉ biết ôm lấy nỗi buồn bã. Em chỉ là kẻ ngốc.
Bây giờ em phải làm thế nào đây?
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Nhà riêng. 11 giờ tối, thứ Ba
Tôi đang ngồi uống bia một mình để xoa dịu trái tim đang loạn nhịp thì Joo Won xuất hiện. Không hiểu cậu ta bị gì nhưng có vẻ tâm trạng rất vui, cười tủm tỉm suốt từ lúc vào đến giờ, lại còn nói câu chưa bao giờ nói trước đây, “Lâu rồi không gặp.”
Đuổi theo đến tận Haenam làm người khác mất hết thể diện, giờ cậu ta còn nói “lâu rồi không gặp”. Chu choa, nếu không phải là anh em họ, tôi nhất định sẽ ăn thua đủ một lần với cậu ta dù có thể sẽ bị lôi đến đồn cảnh sát. Mặc dù tôi chỉ lớn hơn cậu ta có một tuổi, nhưng một tuổi vẫn là lớn hơn, không thể chấp nhặt như thế. Tôi nốc một ngụm lớn bia ấm để kiềm chế.
– Tôi không có tâm trạng để đùa.
– Tôi đâu có đùa. Mấy ngày vừa rồi tôi đã đến một nới xa xôi, đến cả anh chắc cũng không tưởng tượng nổi đâu. Vừa mới trở về đấy.
– Chú vừa uống rượu về hả?
– Dĩ nhiên anh sẽ không tin, nhưng người anh gặp khoảng thời gian vừa rồi không phải tôi.
– Có khi nào chú uống nhầm thuốc không?
– Cũng dễ hiểu, mấy ngày vừa rồi cách cư xử của tôi rất kỳ lạ, vô cùng rộng rãi phóng khoáng với anh. Nhưng tôi tuyệt đối không thực lòng đâu, anh hãy nhanh chóng vứt chúng ra khỏi đầu đi.
– Đã nói bây giờ tôi không còn tâm trí để đùa với chú, không nghe à? Nếu thấy nhàm chán quá mới đến đây phá tôi thì hãy về đi.
– Anh bực bội vì bản thu âm bị lộ ra ngoài đúng không? Đã ngăn lại chưa?
– Làm sao ngăn chặn thông tin phát tán trên internet hả? Tin đồn tôi đạo nhạc cũng lan ra rồi.
– Vậy sẽ thế nào?
– Thì tôi sẽ mang tiếng ca sĩ đạo nhạc, đại loại thế, chứ sao…
Văn phòng của Seuli. 10 giờ sáng, thứ Tư
Sáng sớm vừa mới mở mắt, tôi đã chạy ngay đến văn phòng của Seuli, xông vào đòi gặp bằng được cô ấy. Seuli chớp đôi mắt tròn xoe nhìn tôi với vẻ mặt hết sức bình thản tự nhiên. Bộ dạng của cô ấy càng khiến tôi thêm tức giận.
– Địa chỉ IP để lộ bản thu âm đầu tiên là ở đây. Cô phát tán nó ra ngoài sao?
– Anh đang… nghi ngờ tôi?
– Trông cô cũng có lương tâm nhỉ? Sắc mặt còn thay đổi được nữa chứ. Sao cô lại làm thế? Vì tôi không chịu quay MV nên cô tức tối sao? À không, do tôi không đủ quan tâm đến cô như trước kia nên giờ cô muốn thu hút sự chú ý?
– Hóa ra anh không đến để xác nhận. Anh tin chắc như đinh đóng cột đó là tôi nên mới đến chứ gì? Nhưng tôi, chưa tồi tệ đến mức làm những chuyện như thế.
– Không đúng. Cô chẳng phải vốn là người không từ bỏ những gì có lợi dễ đạt được sao? Cô đã phản bội tôi, rồi cùng đi du học với tên khốn mà tôi ghét nhất còn gì. Cô, vì muốn chọc tức tôi nên đã vạch ra ý định kết hôn với em họ tôi. Cô chính là loại người như thé, vậy những chuyện này thì sao có thể làm khó được cô?
– Cảm ơn anh đã đánh giá tôi quá cao như thế, vậy anh hãy đệ đơn tố cáo đi. Tôi không còn lời nào để nói thêm nữa, anh nhanh mà đi kiện tôi. Hiện tại, dù tôi có nói gì thì anh cũng sẽ không tin. Trước đây cũng thế. Bởi vì anh tin tưởng người khác hơn là lời tôi nói.
– Tôi thấy rõ ràng lời của người khác đáng tin cậy hơn đấy chứ. Dù cô giả vờ như không phải, nhưng địa chỉ IP cảnh sát điều tra ra được chắc chắn là trùng khớp với IP ở đây.
– Tôi xin anh. Sau này chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.
Rời khỏi văn phòng Seuli, nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời dâng lên đến tận cổ khiến tôi nghẹn ngào. Cảm xúc ấy hoàn toàn tuôn trào, như khi tôi hát bản tình ca buồn. Tôi tha thiết cầu mong những lời Seuli nói là sự thật. Đúng thế, cầu mong không phải là cô ấy. Tôi cũng thật sự mong kết quả ấy là do sai sót của hệ thống máy tính kiểm tra.
Nhà riêng. 7 giờ tối, thứ Tư
Tôi bảo Jong Heon đưa Tae Seon đến nhà gặp tôi lần nữa. Tôi vẫn còn một chút nghi ngờ đối với thằng nhóc này. Tôi muốn tin tưởng Seuli, nếu như thế thì kẻ có tội phải là Tae Seon. Tốt hơn hết kẻ gây chuyện nên là cậu ta, bởi vì như thế tôi mới có thể tha thứ được.
Tae Seon nhìn chằm chằm vào bộ dạng tiều tụy tồi tàn của tôi, nói bằng giọng điệu hờ hững chẳng quan tâm:
– Tìm tác giả của ca khúc bị lộ, anh thấy sao?
– Tìm thấy rồi làm gì? Để bị ăn mắng là đồ đạo nhạc à?
– Vậy sao lại gọi tôi đến?
– Tôi vẫn chưa hết nghi ngờ cậu đâu.
– Sao anh lại mang bộ mặt thế này nhỉ? Hay là anh quen biết với kẻ phát tán ca khúc? Vì là người quen nên anh không nhẫn tâm ra tay bắt họ, đảnh phải bắt đại người nào đó để họ nhận tội, như vậy chuyện sẽ kết thúc. Vì thế anh mới gặp tôi và muốn tôi thay anh thực hiện chuyện này đúng không?
– Cậu muốn vậy hả?
Tên nhóc này thật không đơn giản. Ngay cả tôi còn không biết ý định của mình là gì, vậy mà cậu ta lại đọc ra được. Đúng là một tên nhóc đáng sợ!
Văn phòng. 11 giờ sáng, thứ Năm
Về tới văn phòng, tôi thấy cảnh anh Dong Gyu và Jong Heon đang hứng chịu cơn bão điện thoại. Những cuộc gọi tới tấp từ khắp mọi nơi, chuông đổ không ngừng trong văn phòng. Phần lớn đều gọi đến với mục đích muốn biết thực hư chuyện đạo nhạc của Oska. Bỗng nhiên tôi có cảm giác như mình đã gây ra tội lớn, khiến họ phải gánh chịu. Tôi đến giật hết dây kết nối điện thoại ra mà lòng nặng trĩu. Trong nháy mắt, văn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Anh Dong Gyu và Jong Heon nhìn tôi như không thể tin vào mắt mình. Tôi đưa tay lên gãi đầu, “Sao phải nhất nhất trả lời từng câu từng chữ một cho bọn họ như thế?” Tôi hỏi như để biện minh cho hành động vừa rồi của mình. Ngay tức khắc, anh Dong Gyu nổi trận lôi đình quát vào mặt tôi:
– Không trả lời thì chỉ đứng mà nhìn thôi à? Hàng loạt bài viết nói chúng ta là kẻ đạo nhạc rồi kia kìa!
– Đâu phải chúng ta không biết chuyện này sẽ bị vỡ lở ra.
– Cậu nghĩ biết trước rồi nên giờ có lộ ra ngoài cũng không thành vấn đề chứ gì? Cứ ngồi một chỗ để chịu trận sao?
– Nhờ nó mà tên em đứng đầu trong danh sách tìm kiếm còn gì. Đúng là lâu lắm rồi mới…
– Lúc nào rồi mà cậu còn nói những lời như thế? Seuli đã nói gì rồi? Rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
– Em cũng muốn biết sao lại thành ra thế…
– Cậu nói gì thế? Không gặp được cô ấy sao?
Tôi im lặng, không biết nói gì để giải đáp thắc mắc của anh Dong Gyu. Jong Heon nhìn đồng hồ, quay sang hỏi chúng tôi định làm gì với buổi ký tặng người hâm mộ hôm nay. Câu hỏi của cậu ta đã phá vỡ bầu không khí đang trầm lặng.
– Bây giờ còn ký tặng gì nữa.
Anh Dong Gyu lại lần nữa bắt bẻ câu nói của tôi.
– Trong tình trạng này thì càng phải đi chứ! Nếu chúng ta hủy bỏ lịch trình lần này cũng đồng nghĩa thừa nhận việc đạo nhạc là thật! Vấn đề dư luận tôi sẽ tự giải quyết nên cậu hãy chỉnh đốn bản thân rồi ra đó ký tên nhiệt tình vào. Chúng ta sẽ viết bài phản bác, chúng ta ngược lại mới là người bị hại.
– Ai sẽ tin chứ?
– Không lẽ đợi đến khi người ta tin mới viết bài hả? Khi tin đạo nhạc lan ra thì MV đã dừng quay rồi. Không phải ca khúc được phát hành chính thức thì còn vấn đề gì nữa.
– Bọn họ không quan tâm đến cái gọi là sự thật. Chuyện đến mức này thì em hiển nhiên trở thành ca sĩ đạo nhạc rồi. Hủy chương trình này đi.
Sau khi nói những câu hằn học để giải tỏa bực dọc trong lòng, tôi mở toang cánh cửa văn phòng bỏ ra ngoài. Tôi bỗng muốn uống rượu đến bất tỉnh nhân sự rồi cứ giạng chân ra mà ngủ. Nếu về nhà, không biết khi nào Kim Joo Won sẽ thình lình xuất hiện rồi lại xông vào làm phiền tôi. Trở lại văn phòng bây giờ cũng không được. Phòng thu âm, phòng luyện tập vũ đạo, không có nơi nào cho tôi đến. Nỗi cô độc lan khắp từng tế bào, như chỉ có một mình tôi đứng giữa thế gian.
Nhà riêng. 10 giờ sáng, thứ Sáu
Uống rượu đến tối muộn, phải gần sáng tôi mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng vừa sáng sớm anh Dong Gyu đã chạy đến quấy nhiễu, không cho tôi yên giấc. Anh ấy bảo đã lên hẹn với bên đài truyền hình nên hãy chuẩn bị đi.
– Thời điểm hỗn loạn thế này, ca khúc thì bị lộ ra ngoài, tin đồn đạo nhạc nhan nhản khắp nơi, anh bảo em còn mặt mũi nào mà lộ diện chứ. Anh nói như thế mà nghe được sao?
– Đúng là khó nghe, nhưng bây giờ còn cái gì có thể nghe lọt tai đây? Mà tại sao cậu lại phá hỏng buổi ký tặng người hâm mộ, làm mọi thứ rối tinh rối mù hết cả lên thế! Nếu cứ kéo dài thời gian như thế này chúng ta đến một xu cũng chẳng thu đươc. Viết nhạc, viết lời, vũ đạo, chi phí chế tác, thu âm, quay phim, tất cả sẽ bay đi hết.
– Được rồi. Không phải em không hiểu tâm trạng của anh. Nhưng công chúng có bao giờ dễ dãi đâu. Phải tìm tác giả rồi giải quyết vấn đề đạo nhạc trước mới phải chứ?
– Anh ta sẽ về nước trong tuần này, cậu lo mà hoàn thành lịch trình của cậu trước đi. Chúng ta trong sạch cơ mà. Vì trong sạch nên mới phải cho mọi người thấy chúng ta có thể tiếp tục hoạt động chứ.
– Chưa nói đến trong sạch hay không trong sạch, chúng ta giờ như những thằng ngốc, ngay cả ca khúc của mình bị đạo cũng không biết. Với lại chuyện quan trọng nhất hiện giờ, ca khúc chính cũng không còn thì lấy cái gì để comeback?
– Chẳng phải đã luyện tập những ca khúc còn lại trong album rồi sao. Vũ đạo cũng biên tập xong cả rồi, luyện tập cũng đã ổn, còn vấn đề gì nữa? Hãy dùng ca khúc đó ra đĩa đơn đi.
– Ra đĩa đơn? Anh vừa bảo em ra đĩa đơn á? Anh, em là ngôi sao Hallyu cơ mà. Sao em có thể muối mặt ra đĩa đơn chứ?
– Nếu không thì phải làm sao đây? Nếu bây giờ mà không hoạt động thì coi như kết án tử cho buổi biểu diễn “Christmas concert” luôn! Tiền thuê địa điểm cũng đã chi trả hết, cậu định làm thế nào để lấp đầy chỗ ngồi trong khán đài đây? Nếu cả album và buổi biểu diễn lần này đều không xong thì chúng ta đi dỡ bảng hiệu là vừa. Cậu còn nhận được tiền thừa kế mà sống, thế tôi phải làm sao? Cả Jong Heon nữa, tính thế nào đây?
Đài truyền hình. 5 giờ chiều, thứ Sáu
Bị anh Dong Gyu kéo tới kéo lui, cuối cùng tôi vẫn đi đến đài truyền hình. Tôi căng thẳng như khi vừa mới bước vào nghề. Trời ơi, hình như cả chứng sợ hãi sân khấu cũng xuất hiện luôn. Tôi bảo Jong Heon chạy đi mua viên thuốc an thần về uống mới có thể đứng vững trên sân khấu. May thay, ở phía khán đài, nhiều người hâm mộ đang giơ cao những tấm biển cầm trong tay. Tôi chợt vô cùng cảm động khi nhận ra rằng, có người hâm mộ mới có Oska.