Khu Vườn Bí Mật

Chương 11: Nhật ký bí mật của Joo Won


Đọc truyện Khu Vườn Bí Mật – Chương 11: Nhật ký bí mật của Joo Won

Tôi lấy hình Gil Ra Im làm ảnh nền điện thoại. Hôm trước tôi đã lén mở tủ đồ ra nhìn trộm và chụp tấm ảnh cô treo trên cánh cửa. Gương mặt vẫn còn nhiều nét trẻ con chứ không như bây giờ, chắc là đã chụp từ vài năm trước. Là những năm cuối cùng của thời thiếu nữ? Hay năm đầu của lứa tuổi hai mươi? Sao cũng được, rõ ràng đây là bức ảnh minh chứng cho khoảng thời gian tôi hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Gil Ra Im.

Bức ảnh như thể khẳng định rằng, cô gái tên Gil Ra Im thực sự hiện diện trong cuộc sống chứ không phải người nào đó bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống. Nhưng sao trong đầu tôi luôn xoay vần với suy nghĩ, cô gái ấy đang bay giữa những tầng vũ trụ bao la ngoài kia và rơi xuống vì tôi? Có thể nghe thật biến thái, nhưng đúng là tôi đã nghĩ thế. Mỗi lần nhìn bức ảnh ấy, tôi lại cảm thấy thật kỳ lạ. Vừa hạnh phúc vì tưởng chừng có thể sở hữu một phần trong ký ức của cô, nhưng cũng xót xa trước sự thật rằng, cô không phải là ngôi sao chỉ tỏa sáng cho riêng mình tôi.

Để xoa dịu nỗi đau trong lòng mình, tôi thầm nhủ với Gil Ra Im trong bức ảnh:

– Gil Ra Im, hiện tại em đang làm gì? Em đang ở đâu? Đã ăn cơm chưa? Em nghĩ gì thế? Trả lời thành thật xem nào. Khi tôi tập gập người, em cũng có chút rung động đúng không? Tiền thì tôi không thiếu, nhưng em vẫn sẽ trả lại cho tôi chứ? Đúng không? Em cũng muốn gặp tôi lần nữa mà? Phải vậy không? Xin em đấy, cho tôi một câu trả lời đi!

Dĩ nhiên, Gil Ra Im trong ảnh trầm lặng hơn bất kỳ ai trên thế gian. So với một thiếu nữ im như thóc, cô gái hoạt bát lúc nào cũng như chực chờ xông vào đánh nhau có vẻ tốt hơn nhiều. Chốc chốc lại liếc mắt xem bức ảnh trên màn hình điện thoại, ngay cả tôi cũng thấy tội nghiệp chính mình, trong lòng lại càng cô đơn, tịch mịch.

Rồi để khuây khỏa nỗi buồn, tôi lấy một tập thơ ra đọc. “Ai đã đến mang theo giá lạnh, bước vào sâu thẳm cõi lòng tôi.” Câu thơ trong bài Em là ai? của tác giả Hong Young Cheol khiến tôi như thấy chính mình trong đó.

Trước đây tôi đã đọc rất nhiều sách để trau dồi kiến thức. Dù là những tác giả nổi tiếng, những câu chữ ấn tượng, tôi cũng không có cảm hứng nào khác hơn chuyện ghi đậm chúng trong trí nhớ. Nhưng từ khi quen Gil Ra Im, thói quen đọc sách của tôi không còn giống trước đây. Cầm quyển sách trên tay, tôi không còn thấy những ánh văn thông thường, mà chỉ toàn đọc ra cô. Tôi đọc người con gái hiện hữu trong lòng tôi, đọc lại những nỗi lòng của cô trong cuộc gặp gỡ ngày hôm qua. Đọc những nỗi lòng của cô mà tôi không thể biết, đọc những tình cảm không thể để lộ ra ngoài của tôi. Cô như đang cười trong từng câu từng chữ, còn tôi, lại đứng khóc giữa những câu từ ấy. Tôi cảm thấy bản thân mình thật đáng giận, rồi buồn bực gập quyển sách để lại lên kệ. Người con gái đó làm tôi phát khóc, giống như tên cuốn sách đang bị kẹp chặt trên giá kia.


Một ngày trời quan không khác biệt

Có người bước vào tâm tưởng tôi

Đôi lúc chỉ mong tình cờ đến

Này người con gái u buồn thương mến

Em đã nhầm nơi hạ cánh mất rồi

Lòng tôi nhói đau vì em bước đến bên đời, Gil Ra Im.

Chúng ta là gì?

Là quan hệ gì, giữa chúng ra?

Suy cho cùng…

Cây cam của Ra Im

Ra Im ngồi trên chiếc phản đặt trước cửa hàng nhỏ trong khu phố, ngẩng đầu nhìn những hàng cây. Cành lá xanh mơn mởn khẽ lay động trong gió. Trông như ai đó đang vẫy tay gọi cô đến bên, nhưng cũng giống một cái lắc đầu bảo cô đừng lại gần. Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Joo Won gửi đến. Ra Im bỗng cảm thấy có cơn gió mát lành thổi vào nỗi lòng trống vắng của mình.

Nơi Joo Won hẹn gặp là một quán bar nằm trên phố Cheongdamdong. Ngay từ cửa ra vào, quán bar này đã toát ra một bầu không khí khác hẳn với những nơi khác. Ra Im có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính. Hôm nay, cô mặc quần bò xanh thẫm phối áo thun màu xám, áo khoác ngoài có mũ trùm đầu cũng màu xám nốt, cô còn mang theo chiếc túi hộp cũ mèm sắp đứt quai đeo, phải dùng ghim băng để cố định lại. Tuy đã cố gắng chăm chút hơn, nhưng không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy mình thật quê mùa. Song, đã đến tận đây thì không thể cứ thế mà quay về được. Hít sâu một hơn, Ra Im đẩy cửa bước vào quán bar. Nội thất sang trọng và giai điệu giàu cảm xúc dập dìu trong phòng làm cô căng thẳng. Cô nhìn thấy Joo Won giữa những cô gái thân hình thon thả xinh đẹp và những chàng trai ăn mặc lịch lãm. Cô vô thức nuốt nước bọt, tiến lại gần anh ta.


– Đến nơi này chỉ để nhận lại 2.000 won có phải là quá phô trương không?

Ra Im quan sát thái độ của Joo Won một lát rồi ngồi vào ghế bên cạnh. Có lẽ vì chuyện hôm qua nên tâm trạng anh ta không được tốt. Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc túi xách cũ mèm của cô. Ra Im ngại ngùng đẩy túi xách ra sau lưng rồi bắt chuyện.

– Hừm, tôi không biết anh thích rượu gì, nhưng một hai ly bia tôi có thể mời. Với lại tôi cũng có lỗi nên…

Joo Won vẫn im như thóc trước đề nghị của cô.

– Anh không thích bia?

– Tôi…

Cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng. Cô cố hết sức tỏ ra chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo của anh ta.

– Tôi, từ khi sinh ra, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp được cô gái mình không tài nào chịu đựng nổi. Lấy vợ, ngoài chuyện mang lại nguồn gen tốt cho tôi, còn phải hỗ trợ được tôi trong sự nghiệp. Vậy rốt cuộc chiếc túi như thế kia đáng giá bao nhiêu… Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi tìm hiểu kỹ về vấn đề này.


Trong tích tắc, trái tim mềm yếu của Ra Im trở nên nặng nề. Joo Won nhìn bộ dạng cứng đờ của cô, vờ như không để tâm và tiếp tục nói:

– Nếu cô có quan tâm đến tôi dù chỉ một chút, thì ít nhất trước khi đến đây cô cũng phải coi lại bản thân mình một lần chứ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi môi không ngừng thốt ra những lời như vạn nhát dao ghim vào tim cô.

– Tôi, thật sự không phải kẻ chỉ vì muốn đòi lại 2.000 won mà gọi cô đến tận đây. Có còn bộ quần áo nào tôi chưa từng thấy trên người cô? Không có. Đã thấy cô xách chiếc túi lành lặn nào bao giờ chưa? Chưa thấy. Hay cô không có thời gian? Tâm trạng không ổn? Ngay cả tiền để mua một chiếc túi xách, cô cũng không có nốt? Hãy trả lời tôi đi. Không lẽ công tôi hồi hộp suốt cả ngày vì 2.000 won, cuối cùng chỉ để gặp một cô gái thậm chí không đủ tiền mua túi xách?

Lòng bàn tay đang vô thức nắm chặt của Ra Im đã ướt đẫm mồ hôi. Tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cảm giác xấu hổ và tức giận tràn ngập làm cô choáng váng đầu óc. Nhưng cô không muốn để lộ bất kỳ biểu hiện nào của bản thân trước mặt con người này. Cô ghiến răng móc ví từ trong túi xách ra, nói lạnh nhạt.

– Có vẻ như anh đã hiểu lầm thì phải, tôi đến đây chỉ đơn giản là, vì cái này.

Nói rồi cô lấy 2.000 won trong ví đặt mạnh lên bàn, sau đó đứng dậy bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.