Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 288: Trận chiến tranh giành áo choàng (30)


Đọc truyện Khu Vui Chơi Đáng Sợ – Chương 288: Trận chiến tranh giành áo choàng (30)

Editor: Nguyetmai

“Lần đầu tiên tôi được nghe đến loại chủ nghĩa này.” Phản ứng của Phong Bất Giác gần giống như Shiva. 

“Anh có thể hiểu là…” Thất Sát cười nói: “Đối với tôi thì, phương thức chiến thắng còn quan trọng hơn cả bản thân chiến thắng.”

“Phải khiến đối thủ thua tâm phục khẩu phục à?” Phong Bất Giác lại nói.

“Tôi chỉ cần vượt qua được cửa ải của mình là được. Đối thủ có phục hay không tôi có thể giải quyết được.” Thất Sát đáp.

“Cho dù có như vậy thì cũng chỉ là chơi game thôi mà… Anh không thấy là mình quá hà khắc với bản thân sao?”

“Không, điều này rất quan trọng.” Thất Sát nghiêm túc nói: “Trong thế giới hiện thực, mọi người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hoàn toàn không có giới hạn. Bắt nạt người hiền sợ sệt điều ác, cười kẻ nghèo mà không cười kẻ hèn.” Anh ta hơi dừng lại một chút, “Mà ở đây, tất cả đều trở nên đơn giản.” Anh ta nắm tay thành nắm đấm, giơ lên trước mặt: “Dùng vũ lực có thể quán triệt tín nghĩa của mình, khiến đám yêu ma quỷ quái đó không còn nơi dung thân.”

“Chẳng trách anh lại chỉ xếp hạng 15 trong bảng xếp hạng lực chiến…” Phong Bất Giác đánh giá nói: “Mớ nguyên tắc này đã khiến anh phải chịu không ít thiệt thòi nhỉ.”

“Hừ… Xem ra anh cho rằng điều đó rất ngu xuẩn đúng không?” Thất Sát nói.

“Không, tôi tôn trọng người tuân thủ nguyên tắc.” Phong Bất Giác nói: “Dù tôi không tán đồng quan điểm của anh.” Anh cười nói: “Tính từ ngu xuẩn này thích hợp với những người bị tư tưởng của người khác tẩy não hơn.”


“Ha…” Thất Sát cũng cười, anh ta không có nói tiếp câu này, mà chuyển sang chuyện khác nói: “Đúng rồi, trên đường rời khỏi Hang Dơi tôi đã nhớ ra rồi. Phong Bất Giác, anh chính là bạn của Long Ngạo Mân đúng không?”

“Đúng vậy.” Phong Bất Giác đáp. Thất Sát nói ra ID của anh Long nhưng lại không khiến cho Phong Bất Giác cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì anh Long đã từng nói, anh ta tham gia vào công hội toàn là “các đồng nghiệp cùng công ty”, có quen biết nhau cũng là chuyện rất bình thường.

“Nói vậy… Thực ra công ty các anh cũng là một phòng máy đúng không?” Phong Bất Giác nói.

Thất Sát sửng sốt một chút, lần đầu tiên anh ta bị hỏi câu hỏi như vậy. “Đao Phong” hiện đã lọt vào top đầu của hai bảng xếp hạng công hội trong game, hơn nữa chưa từng thu nhận người chơi, do đó đa số người chơi đều đương nhiên cho rằng họ có bối cảnh phòng máy game chuyên nghiệp. Sự việc mọi người đều mặc định này lại không ai lên tiếng hỏi.

“A… A.” Thất Sát kêu “A” hai tiếng, cái đầu bình thường, cái sau hơi cao giọng. “Đúng… Đúng vậy, đương nhiên chúng tôi là một phòng máy rồi.” Bởi vì không biết rốt cuộc anh Long đã nói những gì với Phong Bất Giác, Thất Sát đành phải thuận theo lời Phong Bất Giác nói mà trả lời. Dù sao thì anh ta cũng không thể nói thật cho đối phương biết họ là bộ phận cảnh sát được gài vào game này.

“Sau khi ra phó bản phải nhanh chóng báo cáo vấn đề này, sau này tốt nhất phải chuẩn bị trước phòng khi gặp chuyện tương tự.” Trong lòng Thất Sát đã thầm nghĩ.

Do đang đeo mặt nạ Batman, Phong Bất Giác cũng khó có thể nhìn ra được vẻ mặt của Thất Sát lúc này là như thế nào, chỉ nghe thấy giọng điệu ấp úng lấp lửng của anh ta, kết hợp với các kiểu biểu hiện trước đó của Long Ngạo Mân, anh liền nghĩ: “Hình như người của phòng máy này của họ đều có suy nghĩ cho là người chơi chuyên nghiệp thì hổ thẹn hay sao ấy… Hình như đều không muốn nói đến nghề nghiệp của mình, xem ra mình nên lảng sang chuyện khác đi thì hơn.”

“Ừm… Cái gì nhỉ…” Phong Bất Giác lên tiếng nói: “Anh đi đến Hang Dơi, chẳng lẽ chỉ kiếm được mấy bộ quần áo và trang bị này thôi?”

“Đúng vậy, những thứ khác tôi cũng không mang đi được.” Thất Sát thẳng thắn nói không kiêng nể gì. 


“Anh không nhìn thấy Batmobile, Batcycle, Pipistrel, Batcopter, Batboat, Batjet của Batman hay bất cứ phương tiện giao thông nào à?”

“Có nhìn thấy, nhưng tôi không lái được cái nào hết.”

“A… Lãng phí quá.” Phong Bất Giác cho hai tay vào túi, đi qua đi lại nói: “Nếu là tôi thì tôi đã có thể mang hết những thứ lấy được bỏ vào trong máy bay của Batman, sau đó tuần hành trên bầu trời rồi. Sau khi xác định được vị trí của các anh, thiết lập thành chỉ dẫn đường tự động, sau đó tôi sẽ nhảy dù, để máy bay chở bom nhiệt áp đâm thẳng vào các anh rồi.”

“Đó là kế hoạch ban đầu của anh sao…” Thất Sát nói: “Ừm… Đúng là có thể nói là thủ đoạn bất bại…”

“Đáng tiếc là bây giờ nó đã không thể trở thành sự thật được nữa rồi.” Phong Bất Giác nói: “Sức mạnh của anh và Shiva đều mạnh hơn tôi dự tính. Hơn nữa… Hơn nữa là hai anh đã đi đến thỏa thuận chung nào đó, tạm thời không đánh nhau mà xử lý tôi xong trước rồi mới tính đó sao?”

Thất Sát hơi sửng sốt, rồi lập tức cười to: “Ha ha ha ha…” Anh ta lắc đầu, giọng điệu càng lộ rõ sự bất đắc dĩ hơn, “Giỏi lắm, anh giỏi thật đấy.”

“Quá khen, quá khen…” Lời Phong Bất Giác nói hoàn toàn đối lập với vẻ mặt dương dương đắc ý của anh lúc này…

“Khi bắt đầu phó bản, chắc chắn không một ai có thể ngờ rằng, người có vẻ yếu nhất là anh, lại có thể tiêu diệt được đối thủ khó đối phó nhất là Chiếu Ảnh Vương.” Thất Sát nói tiếp: “Càng không thể có ai tưởng tượng được rằng, anh có thể dựa vào sức lực của bản thân để chiến thắng Shiva, người xếp top 2 bảng xếp hạng lực chiến.” Anh ta ngưng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Kể từ hôm nay, chắc chắn anh sẽ thành danh chỉ sau một trận chiến.”

“He he… Chưa chắc.” Phong Bất Giác nói: “Shiva và Chiếu Ảnh Vương không thể đi đến đâu cũng nói cho người khác biết về thất bại của mình được.” Anh chỉ vào Thất Sát: “Những người biết chuyện còn lại cũng chỉ có hai người anh và tôi, chúng ta đều không nói ra, thì sẽ không có gì thay đổi cả.”


“Ồ?” Thất Sát nghi hoặc nói: “Đúng là tôi chưa chắc cần phải đi khắp nơi giúp anh tuyên truyền, nhưng chẳng lẽ bản thân anh lại không lên diễn đàn để khoe khoang à?” Quả thực là, đối với logic bình thường mà nói, thì khi một người chơi không có mấy danh tiếng chiến thắng được một vài nhân vật lớn top đầu trong game, thì chắc chắn sẽ chỉ muốn khoe cho cả thế giới biết chuyện này.

“Tôi khiêm tốn mà.” Phong Bất Giác bình tĩnh đáp.

“Ha…” Thất Sát lại cười to, “Đúng là không thể nhìn thấu được anh…”

“Mọi người đều như nhau cả thôi.” Phong Bất Giác nói, “Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi được biết thế nào là người theo chủ nghĩa PK một một.”

Thất Sát thở dài một hơi, “Nói chuyện lâu như vậy, tính cả đoạn chạy trốn trước đó nữa, giá trị HP và giá trị thể năng của anh cũng hồi phục lại kha khá rồi chứ?”

“Vẫn chưa đầy.” Phong Bất Giác liếc nhìn thanh bảng chọn game, giá trị HP bây giờ là 51%, giá trị thể năng là 342/2800, “Nhưng mà… Cũng đủ để đối phó với một trận PK.”

“Anh chắc chắn chứ?” Thất Sát lại nói: “Bộ đồ trên người tôi bây giờ là trang phục Batman phẩm chất [Truyền thuyết], thuộc tính của bộ đồ này…”

“Vậy thì anh cởi áo choàng của anh ra đi.” Phong Bất Giác bỗng nhiên cắt ngang.

“Áo choàng?” Thất Sát quay đầu ra nhìn: “Ồ… Nói ra thì, sau khi rời khỏi Hang Dơi thì tôi cũng mới phát hiện ra mình lấy phải cái rách.” Lúc đó khi anh ta vừa mặc trang phục của Batman xong, còn đang kinh ngạc với thuộc tính của trang bị, sự chú ý còn bị phân tán bớt, cho nên khi cầm áo choàng, anh ta chỉ cầm đại một cái trong một ngăn tủ kính.

“Một chiếc áo choàng rách của Batman, sau khi nạp điện sợi cũng sẽ không thể cứng và biến thành dạng cánh dơi được, hiệu quả chống lửa cũng bị giảm đi nhiều.” Phong Bất Giác nói: “Tôi nghĩ có cởi chiếc áo choàng này ra, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến anh đâu.”


“Ha… Quả thật là không hề đáng kể gì cả.” Thất Sát cười, cởi bỏ áo choàng, thuận theo hướng gió, ném cho Phong Bất Giác, “Món trang bị này đã không có thuộc tính gì nữa rồi, tôi có khoác chẳng qua cũng chỉ là để giữ hoàn chỉnh tạo hình của Batman thôi, nếu anh cần tôi nhường thì tôi cho anh mũ…”

“Không cần đâu.” Phong Bất Giác nói, anh đón lấy chiếc áo choàng, nhìn qua phần mô tả vật phẩm: 

[Tên: Áo choàng Batman bị rách]

[Loại: Đạo cụ phòng ngự]

[Phẩm chất: Rách nát]

[Khả năng phòng ngự: Không]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu ứng đặc biệt: Không]

[Có mang được ra ngoài phó bản này không: Không]

[Chú ý: Một chiếc áo choàng cũ kĩ, đã bị rách]

Phong Bất Giác xem xong liền lặng lẽ cho vật phẩm này vào trong ba lô của mình, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì… Bắt đầu thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.