Đọc truyện Khu Vui Chơi Đáng Sợ – Chương 18: Quỷ ảnh mê thành quyển (2)
Sau khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống ngừng lại, Phong Bất Giác lại vào xem bảng chọn trò chơi, phát hiện thanh nhiệm vụ cuối cùng cũng được mở khóa. Đây là lần đầu tiên anh chính thức tiếp nhận nhiệm vụ chính. Hình thức huấn luyện và hình thức sinh tồn cá nhân trước kia trên cơ bản đều phải hoàn thành trong kiến trúc kín, không gian của phó bản rất nhỏ, tình tiết phát triển cốt truyện cũng không có nhiều sự lựa chọn, nên hệ thống cũng không vẽ vời mà tạo ra thêm nhiều nhiệm vụ. Còn hình thức sinh tồn đoàn đội hiện tại do có bản đồ rộng với độ tự do cao nên hệ thống nhất định sẽ chỉ ra phương hướng cuối cùng của nhiệm vụ chính, bằng không rất có khả năng người chơi sẽ không hiểu trên phương hướng này nên làm gì.
Sau khi mở thanh nhiệm vụ ra, Phong Bất Giác nhìn thấy một cửa sổ mới che đi phía trước bảng chọn, trong khung hiển thị nội dung nhiệm vụ. Nội dung miêu tả của nhiệm vụ chính này rất đơn giản: [Tìm kiếm trong thành phố, tìm ra “Cánh cửa ma quỷ”.]
“Có cảm giác thiết lập này thật huyền bí.” Phong Bất Giác lướt qua nội dung nhiệm vụ rồi đóng bảng chọn trò chơi.
“Thành phố này lớn như vậy, tìm một cánh cửa có khác gì mò kim đáy biển?” Vương Thán Chi nói.
“Từ then chốt mà nhiệm vụ nhắc nhở chúng ta không phải là cửa, mà là ác ma.” Phong Bất Giác nói rồi đi đến phía trước một quầy bán vé tự động, nhìn vào bản đồ tuyến đường tàu điện in trên máy rồi nói, “Tàu điện của thành phố này tổng cộng có mười hai tuyến tàu điện, tuy dùng màu sắc khác nhau để hiển thị, nhưng mà…” Ngón tay anh di chuyển trên tuyến đường giao thoa với nhau trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một điểm, “Trong tuyến đường giao thoa của mười mấy con đường này, có một khu vực thế này…” Hai tay anh mở ra, chỉ vào bản đồ, che đi các tuyến đường xung quanh khu vực đó, chỉ để lộ ra khu vực chính giữa: “Năm đường thẳng đan chéo nhau, tạo ra một hình học vô cùng chuẩn xác, hình ngôi sao năm cánh.”
“Đại ca, cũng quá mức khiên cưỡng rồi.” Anh bạn Cô Độc nói: “Anh tìm kiếm kĩ một chút, trong một đống tuyến đường thế này nói không chừng có thể tìm thấy rất nhiều hình học khác đấy.”
“Ngón tay tôi dừng lại vài giây, chứng tỏ tôi đã tìm rất kĩ rồi.” Phong Bất Giác trả lời, anh xoay người lại, giải thích nói: “Trước khi chúng ta lên đến tầng này, bất luận là trong tàu điện hay là trong trạm tàu, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy tuyến đường và tên trạm. Kiểu bản đồ tuyến đường của cả thành phố thế này, ở bên dưới không hề có.”
“Trước khi nhắc nhở của hệ thống vang lên, chúng ta không gặp phải quái vật, cũng không bị chậm trễ nhiều thời gian, hầu như chưa làm bất cứ hành động mang tính thực tế nào. Nhưng nhiệm vụ bị kích hoạt nhất định là có nguyên nhân. Giả sử nhiệm vụ này không có bất kỳ điều kiện kích hoạt nào, có lẽ nó đã được nhận từ lúc chúng ta ngồi trong tàu điện, hệ thống chắc hẳn là cố ý đợi đến khi chúng ta lên đến tầng này mới mở nhắc nhở.”
“Vì thế khả năng mà tôi có thể nghĩ đến chính là, trên tầng này sẽ có thứ gì đó mà tầng bên dưới không có, thông tin mà hệ thống đưa ra có thể sẽ đưa chúng ta đến cánh cửa ác ma mà nhiệm vụ đã nhắc đến.”
Anh nói đến đây thì xoay người, tay trái nắm lại đấm vào bản đồ tuyến đường tàu điện in trên máy bán vé tự động: “Chỉ có mười hai tuyến tàu điện, mà đường sá trên mặt đất thì có hàng nghìn tuyến, nếu bản đồ tuyến tàu điện này không có ý nghĩa gì thì bản đồ thành phố càng chẳng có tác dụng gì. Trừ phi chúng ta có thể tìm được một bản đồ du lịch của đánh dấu địa điểm của Cánh cửa ác ma kia.”
Anh hít thật sâu một hơi: “Nói tóm lại, nếu không ai đưa ra ý kiến mang tính mâu thuẫn với suy đoán này, hoặc ý kiến khác mà không hề có căn cứ để giải thích rõ thì phiền mọi người đi đến khu vực trong bản đồ này một chuyến. Giả sử tôi đoán sai, chúng ta sẽ tìm đường lại, suy đoán thêm một lần nữa. Nếu tôi đoán đúng, tôi nhận giá trị thành thạo, mọi người hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả đều vui vẻ.”
Phong Bất Giác nói một mạch xong hết, mọi người đều trừng mắt há mồm. Vương Thán Chi lúc này rõ ràng rất bình tĩnh, vì từ nhỏ đến lớn, anh ta đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần.
Khả năng suy luận của Phong Bất Giác chính là kết quả được hình thành từ việc nghiện đọc sách đến mức biến thành thuần thục. Anh là một người rất thông minh, năm mười sáu tuổi từng đạt 138 điểm trong kỳ thi Binet ở trường học, bán cầu não trái phải vừa hay đạt được 69 điểm tư duy loại cân bằng. So với loại thiên tài “vượt trội” đạt 140 điểm trở lên thì anh vẫn là thành phần cá biệt trong nhóm những người bình thường, nhưng năng lực suy luận, giải thích, ghi nhớ, quan sát có thể nói là được rèn luyện hằng ngày, người bình thường không thể so sánh được.
Giống như Conan Doyle mượn lời của Sherlock Holmes để nói, một thám tử ưu tú ngoài kiến thức sâu rộng và kinh nghiệm phong phú thì cần có yếu tố quan trọng hơn chính là khả năng suy đoán chính xác. Sherlock Holmes trong văn học thường dồn hết tâm trí để tuyên dương “phương pháp logic học” của mình, còn Phong Bất Giác rõ ràng là một người ủng hộ trung thành.
Chứng nghiện đọc sách của anh lại bắt nguồn từ một lý luận khác của Sherlock: Dùng kiến thức để làm vật dự trữ, biến đại não thành một thư viện để quản lý, những thứ không quan trọng thì quét ra rồi quên đi, những thứ kém quan trọng thì để ở gác xép, những thứ cần đến thì để ở chỗ trong tầm tay.
Đây giống như một cách lý tưởng hóa tư duy và thói quen ghi nhớ. Thật ra khi thông qua một cách huấn luyện nhất định thì thật sự có thể làm được, Phong Bất Giác chính là kiểu tự học thành tài điển hình.
Trên đời này có rất nhiều chuyện nói thì đơn giản nhưng làm thì rất khó. Ví dụ mỗi ngày ở nhà tập mấy chục cái hít đất thì có thể bất tri bất giác trở thành một người đàn ông đầy cơ bắp; mỗi ngày học thêm vài từ vựng thì có thể dễ dàng vượt qua CET-4 CET-6*; mỗi ngày viết bản thảo vài nghìn từ thì có thể trở thành đại thần các kiểu. Nếu suy nghĩ tự cho mình là đúng của con người có một bảng xếp hạng thì chỉ cần dùng vài câu là có thể xếp hàng top.
(*) CET-4 CET-6: chứng chỉ tiếng Anh của sinh viên đại học bắt buộc phải có khi ra trường bên Trung Quốc
Người bình thường đối mặt với kiểu huấn luyện mang tính chất gò bó thế này thì sẽ có tỷ lệ rất cao là bỏ cuộc giữa chừng, nhưng cái gọi là lập dị từ trước đến giờ luôn có rất nhiều kỳ tài, Phong Bất Giác chính là một trong số ít người kiên trì đến cùng, biến khả năng đọc và suy luận thành một thói quen và sở thích…
“Ờ… Anh Phong nói rất là đúng, cứ theo cách này mà đi tìm, vẫn tốt hơn so với việc sau khi ra khỏi đây thì phải tìm kiếm lung tung trong thành phố.” Nửa câu sau của Long Ngạo Mân là nói với anh bạn Cô Độc kia.
“Ơ… Hả? Ờ, được… Được thôi.” Anh bạn Cô Độc vừa định thần lại. Trên thực tế, cậu ta không hoàn toàn để tâm đến suy nghĩ và lời nói của Phong Bất Giác, nhưng lại xuất hiện một cảm giác “Tuy không hiểu cho lắm, nhưng anh chàng này trông có vẻ rất lợi hại”.
Năm người bắt đầu hành động, Long Ngạo Mân đi đầu tiên, Phong Bất Giác đi theo sát phía sau bảo anh ta đi ra cửa nào để đi lên mặt đất, đồng thời phụ trách chỉ ra phương hướng đại khái sau khi đi ra ngoài.
Khi đi qua một lối đi an toàn rộng rãi, Phong Bất Giác lại phát hiện một cài đặt trông giống như trứng phục sinh trong một bảng quảng cáo treo liên tiếp trên tường dọc lối đi, lẫn trong đó là một biển quảng cáo của “Khu vui chơi đáng sợ”.
Đi hết con đường này rồi rẽ phải, mọi người liền nhìn thấy một thang cuốn tự động hướng lên trên, nhưng nó đã ngừng hoạt động, hai bên vẫn còn hai lối cầu thang bộ thông thường có thể đi.
Bọn họ leo cầu thang đi lên mặt đất của thành phố. Ánh trăng mờ ảo, đèn trong thành phố rất thưa thớt, trên đường có rất nhiều xe đậu, nhưng toàn bộ đều ở trạng thái tắt máy. Ánh đèn trong các khu nhà dân, các trung tâm thương mại, trên các biển quảng cáo gắn trên kiến trúc bên đường hoàn toàn tối đen, chỉ có đèn trên đường là hoạt động bình thường.
Tuy không có chiếc xe nào đang chạy, nhưng không khí hít vào mũi lại có một cảm giác rất bụi bặm. Trước mắt dường như có một tầng sương mù mờ mịt lượn lờ, khiến khung cảnh đằng xa không thấy được rõ ràng.
Khi còn ở trong trạm tàu điện, trên đầu có trần nhà, xung quanh là bốn bức tường, hơn nữa đó còn là môi trường dưới đất, mọi người cũng không cảm nhận được điều gì. Nhưng sau khi lên đến mặt đất mênh mông, xung quanh lại là một không khí kỳ lạ khó mà hình dung. Cảm giác yên tĩnh kỳ dị này khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Trong năm người thì giá trị sợ hãi của bốn người đã tăng lên, giá trị ổn định ở mức 5% đến 15% không đồng đều, các triệu chứng khi đối diện với sự sợ hãi đã bắt đầu thể hiện rõ trên cơ thể của bọn họ.
“Men theo con đường này mà đi, qua bốn con đường nữa thì rẽ trái, sau đó thì cứ đi thẳng là tới.” Ngữ khí của Phong Bất Giác nghe rất bình thường, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, nhanh chóng xác định rõ các cột mốc trên con đường phía trước, tìm ra lối đi đúng.
Long Ngạo Mân cầm chiếc khiên của anh ta, gật đầu, tiếp tục đi trước dẫn đường, bốn người còn lại đi theo phía sau. Mọi người đều không nói chuyện, ai cũng phòng bị, tập trung lắng nghe, cố gắng đi trên con đường dành cho người đi bộ ngay cạnh đèn đường.
Trong màn đêm liên tục truyền tới âm thanh giống như tiếng hít thở của dã thú, tiếng sột soạt nhỏ xíu, tiếng cười lúc có lúc không. Tóm lại, dù là loại âm thanh nào thì chúng cũng khiến mọi người nghe thấy nhưng lại nghe không rõ.
Cứ cách vài chục mét thì Long Ngạo Mân lại xoay đầu lại nhìn. Anh ta càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm, “Tôi nói này anh Phong… Nghề nghiệp trong thực tế của anh có phải ngành nghề có độ nguy hiểm cao không?” Long Ngạo Mân hỏi. Anh ta luyện một mạch đến level 10, thật sự chưa từng gặp qua người chơi giống như Phong Bất Giác. Sự sợ hãi là thứ rất khó che giấu, nhưng trong ánh mắt của Phong Bất Giác lại chẳng có chút sợ hãi, có thể thấy anh không hề giả vờ gan dạ, mà thật sự không hề sợ. Cộng thêm với những suy luận sắc bén lúc nãy, Long Ngạo Mân thậm chí có chút hoài nghi Phong Bất Giác chính là nhân vật làm trong ngành cảnh sát.
“Nhà nghệ thuật.” Phong Bất Giác hờ hững đáp lại, cứ như anh đang nói sự thật.
Vương Thán Chi lười chen vào, theo như anh ta biết, Phong Bất Giác thường có hai cách nói với người bên ngoài về nghề nghiệp của mình: Nhà nghệ thuật hoặc đại văn hào. Bất luận là dùng quan điểm nào để nhìn nhận hành vi của anh thì hai kiểu trả lời này đều rất đáng đánh…
Long Ngạo Mân hoàn toàn không ngờ rằng sẽ nghe được câu trả lời như vậy, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, anh bạn Cô Độc ở phía sau lại phát ngôn: “Làm gì có người nào tự xưng là nhà nghệ thuật chứ?”
“Vậy tôi có thể đổi một cách nói khác.” Phong Bất Giác tiếp tục nói: “Tôi là một tác giả nghệ thuật có năng lực thẩm mỹ khá cao, thành thạo trong việc sáng tác, ngoài ra còn có thành tựu nhất định trong việc lao động sáng tác nghệ thuật.”
“Đây không phải là đang giải thích một lượt ba từ đó hay sao!”
“So với việc trực tiếp nói ra ba từ đó thì đây rõ ràng là đang khiêm tốn hơn một chút thôi, không phải sao?”
“Rõ ràng là đang khoa trương có được không hả!”
Cô Đơn đứng bên cạnh mỉm cười. Cô Độc bĩu môi, nói với cô ấy: “Anh ta không giả ngốc thì anh cần mắng như vậy sao?”
Lúc này, Phong Bất Giác đột nhiên dừng lại, nhanh chóng lấy [Cờ lê Mario] ra khỏi hành trang, “Ờ… Vừa làm không khí dịu xuống một chút thì lập tức có thứ phiền phức xuất hiện.”
Long Ngạo Mân và Phong Bất Giác gần như cùng lúc nhìn thấy có một bóng dáng lướt qua trong bóng tối, nhưng anh chỉ nhìn thấy đường nét khái quát, cũng không biết được là sinh vật gì, tóm lại thì nó tám phần là quái vật.
“Nhìn đại khái thì nó giống như một đứa trẻ bị dị dạng, hai đầu cánh tay là lưỡi hái loại nhỏ, tốc độ rất nhanh. Về mặt số lượng… Có lẽ không chỉ có một con.” Phong Bất Giác bình tĩnh miêu tả lại, đồng thời giơ cờ lê trên tay đến gần chỗ bóng tối. Lúc này anh vẫn chưa biết rằng nói xong mấy câu này thì sở trường điều tra của mình cũng được mở.