Bạn đang đọc Không Yêu Lúc Sau – Chương 20-2
Edit: Tiêu Du
Anh ta bị giấc mộng làm cho tỉnh dậy, nhất thời sợ hãi một lúc, nhưng còn chưa biêt là chuyện gì đang diễn ra, Viên Miêu đã bóp cổ anh ta ngày càng chặt.
Cả người cô đều đè nặng lên tay, anh ta đang nằm, không thể chống lại được lực của cô, hai tay vừa chạm vào, mà cô giống như phát điên vậy, hai mắt lóe lên tia sáng điên cuồng, chỉ có thể thấy cô đang dùng lực vào hai tay.
“Viên…!Miêu”, anh ta hét lên, dùng chân cố gắng thoát ra.
Cô vẫn dùng lực vào đôi tay của mình.
Không khí càng lúc càng mỏng, tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngược, anh ta càng dùng sức chỉ muốn thoát ra khỏi cô
Anh ta quay sang hướng của cô, cô mới từ dưới đất đứng dậy, đang định nói: “Anh….” lại dừng lại.
Trán cô đang chảy máu, anh vô thức tiến về phía trước, rồi dừng lại.
Hai người nhìn nhau, anh ta vẫn còn ho.
Có giọt máu chảy từ trên trán xuống, cô dường như không biết mình chảy máu, còn tưởng đó là mồ hồi, dùng tay lau đi, vết máu trên mặt mang đến cho người khác một loại cảm giác thống khổ, trong lòng của anh ta run lên.
Cô cười khinh thường: “Tôi không thể bóp chết anh.”
Thanh âm của anh ta có chút yếu ớt: “Cô thất vọng sao?”
“Đúng vậy.” Cô nói: “Tôi rất thất vọng.
Tôi hy vọng sẽ bóp chết được anh.”
“Vì Nhược An sao?”
Cô lắc đầu: “Không, vì bản thân tôi.”
Giọt máu lại lăn xuống, cô dùng mu bàn tay lau, anh muốn ngăn cô lại, lời nói trên môi, lại ngừng lại.
“Chư Nhất Hành, trước đây anh đối xử với tôi thế nào, thậm chí lúc bố của tôi chết, tôi đều không hận anh.
Coi như hai chúng ta hòa nhau.
Tôi vốn tính quên đấu nhau kẻ sống người chết trong giang hồ, sống chết với nhau, không bao giờ gặp lại nữa.
Vì vậy, tôi tới Vân thành, và tôi đã tìm toàn bộ cách để trốn tránh anh.”
Anh ta im lặng nhìn cô: “Đúng vậy, như cô suy nghĩ, mấy năm này, tôi đều tìm cô.
Là tôi đi theo cô tới Vân thành.”
“Anh tại sao phải làm như vậy? Chúng ta không vướng bận lẫn nhau không phải là tốt hơn sao?”
Anh ta nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Không tốt.”
“Anh muốn làm gì?”
Anh ta nhẹ giọng: “Tôi muốn cùng cô dây dưa cả đời.”
“Chuyện này có nghĩa sao? Nhà tôi thiếu nợ anh, đã trả lại những gì đã nợ.”
Viên Miêu vô thức nhắm mắt lại, cô cúi đầu một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên: “Chư Nhất Hành, cuộc sống của tôi đã bị phá hủy hoàn toàn, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, phấn đấu kiếm được những gì khó nhất, nhưng lại ít ỏi, có thể hỗ trợ tiền lương nuôi ba người chúng tôi.”
“Ba người?”
“Ừ, mẹ tôi, tôi, Bình Bình.”
Chư Nhất Hành đột nhiên nổi giận: “Đừng nhắc đứa bé đó với tôi, tôi ghét nó.”
Nói đến Bình Bình, cùng sự tức giận của Chư Nhất Hành, đã làm cho Viên Miêu tỉnh táo hơn.
Cô cúi đầu xuống, không nhìn Chư Nhất Hành nữa, cũng không muốn chọc tức anh ta.
Chư Nhất Hành quay người xuống giường đi vào phòng vệ sinh, Viên Miêu nhớ tới Bình Bình, đứng dậy muốn tìm điện thoại di động, nhưng lại không có ở trong túi, nhớ tới ngày hôm qua chắc là rơi ở trong xe.
Quần áo cũng không có, áo ngủ cũng có, áo khoác của Chư Nhất Hành ở bên ngoài, đang do dự, Chư Nhất Hành đã đi ra rồi, cô muốn trốn ở trên giường, nhưng không kịp nữa rồi.
Chư Nhất Hành nhìn cô đang trốn trong chăn, muốn mở cửa đi ra ngoài, Viên Miêu lại nói: “Túi xách của tôi đâu?”.
Xin ủng hộ chúng tôi tại == T г ù м T r u y ệ n .м e ==
“Không biết.” Anh ta đi ra ngoài.
Viên Miêu cũng tắm, dưới thân của cô đau nhức khó chịu, lại thêm cảm lạnh càng nghiêm trọng hơn, bàn chân nặng trĩu, ho không ngừng.
Cô chỉ muốn trở về nhà sớm một chút, trở lại căn nhà nhỏ kia, trở về giường của chính mình.
Viên Miêu tắm qua loa, áo choàng trong phòng tắm bị Chư Nhất Hành làm cho rách, ngay cả khăn tắm anh ta đã dùng qua.
Không biết làm gì, cô chỉ có thể dùng khăn tắm Chư Nhất Hành đã dùng rồi, lau khô người, sau đó quấn quanh người, ra cửa tìm túi.
Cô xuống đến tầng một, phát hiện ra bên ngoài trời đang mưa.
Xe của Chư Nhất Hành đang tắm mưa.
Viên Miêu do dự một chút, định mở cửa đi ra ngoài, liền bị người khác kéo lại.
“Cô làm gì? ” Giọng anh ta không tốt hỏi.
“Tôi đi lấy túi xách của tôi.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Trong đó có thứ gì quan trọng?”
“Điện thoại của tôi.”
“Ồ? Quan trọng như vậy sao? Cô lo là Tằng Nhược An tìm cô à?”
Viên Miêu tránh nắm tay của anh ta: “Đừng nói chuyện linh tinh, tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi.” Cô lại muốn đi ra ngoài, lại để cho anh ta kéo.
“Chư Nhất Hành.” Cô đang định nổi giận, thấy anh ta đã chạy ra ngoài.
Viên Miêu có chút sững sờ, nhìn anh chạy trong mưa, mở cửa xe, cầm túi của cô chạy về.
Chợt cô nhớ tới mỗi năm hai người đều đi chơi hè, trời đột nhiên đổ mưa, anh để cho cô núp dưới gốc cây, anh ra ao vặt lá sen, một cái lá để che đầu, hai lá kia cầm trên tay.
Từng bước, từng bước chạy về phía cô.
Ánh mắt của Viên Miêu có chút chua xót.
“Này.” Anh ta đưa cho cô, cũng giống như năm xưa vậy, xông vào trong lòng của cô.
Viên Miêu nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh ta không nói gì, lau đi vết bùn dính trên chân, vào nhà vệ sinh rửa lại cho sạch.
Vốn dĩ đây là điện thoại đã qua sử dụng, hết pin và không có sạc điện, khi đó cô không may theo sạc pin.
Viên Miêu đứng đó do dự thì Chư nhất Hành đã đi ra.
Hai người chạm mặt nhau, anh thấy cô có điều gì muốn nói, nhưng lại không nói.
Cô liền nói: “À, anh có sạc điện thoại cũ, có thể cho tôi mượn tạm được không?” Cô biết anh không dùng dây sạc điện thoại giống mình.
Anh nhíu mày nhìn điện thoại trên tay của cô.
Cô có chút xấu hổ, điện thoại thật sự bị hỏng: “Điện thoại của tôi, hết pin.”
Anh ta quay người đi lên lầu, một lúc lâu sau mới xuống, đưa cho cô: “Tôi không có.”
Đó chính là điện thoại di động của cô.
Viên Miêu có chút không dám nhận.
Cô nhìn anh ta, con ngươi đen của anh ta đang nhìn cô, cô cúi đầu xuống: “Là cái này, có đúng không?”
Anh ta đặt lên cái tủ bên cạnh: “Cầm hay không tùy cô.”
Anh ta xoay người muốn đi, lại để cho cô gọi: “Tôi có thể mượn quần áo của anh để mặc lần nữa không?”
Anh ta quay đầu lại, mặc dù hung thủ đang ở trước mặt, nhưng lúc này sự ngượn ngùng của phụ nữ vẫn chiếm ưu thế lớn.
“Căn phòng đầu tiên bên trái tầng hai là phòng quần áo.” Anh ta nói.
Cô cảm thấy khó hiểu trong lòng có chút đau xót.
Căn phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai là phòng áo choàng và đối diện theo đường chéo là phòng ngủ.
Nhà của hai người hồi đó là như vậy.
Đó là đồ đạc do cô tự tay chọn, còn phòng do cô tự tay sắp xếp.
Ngôi nhà đó đã bị phá hủy bởi một ngọn lửa, và cô đã tự mình châm ngọn lửa ấy.
Cô nhớ lại những gì anh đã nói đêm qua.
Cô vẫn nhớ rằng một trong những bằng chứng chống lại cô lúc đó là video giám sát, trong video, cô đổ xăng lên nhà rồi châm lửa đốt.
Toàn bộ việc làm đó chỉ mất chưa đầy hai mươi phút, nhưng nó đã thay đổi cuộc đời cô.
“Anh nói không đúng.” Cô nói: “Thật ra thì năm đó Tằng Nhược An muốn tìm luật sư cho tôi, nhưng tôi đã từ chối.”
Anh ấy đã dừng lại.
“Tằng Nhược An cũng muốn gặp tôi trong tù, nhưng tôi không có thấy anh ấy.”
Lưng của anh ta rất cứng: “Cô muốn nói cái gì? Anh ta đối với cô thực sự rất tốt?”
“Bây giờ tôi không đòi hỏi nhiều người như vậy,” không biết thế nào, nước mắt của cô liền chảy xuống: “Không ai nợ tôi, và không ai nên đối xử tốt với tôi, tôi rất biết ơn bất cứ ai có thể đối xử tốt với tôi.”
Lần này anh ta không nói gì, chỉ bỏ đi.
Viên Miêu đến phòng quần áo của Chư Nhất Hành đúng lúc anh ta đang chọn đồ.
Chư Nhất Hành cao hơn cô, cô chỉ có thể mặc đồ thể thao, mặc dù rộng không nhiều, nhưng vén ống quần lên, vẫn có thể mặc được.
Cô lại đi vào phòng vệ sinh ở lầu một, dọn sạch sẽ quần áo và giày tối hôm qua bị ném xuống đất.
Giày vải đã ướt đẫm, còn dính vết nôn, cô lau sơ qua rồi rửa, sau đó mang ra ngoài.
Phát hiện anh ta đang ngồi trong phòng khách vừa châm thuốc.
Viên Miêu bước ra ngoài hành lang, cúi đầu đi giày vào.
“Cô muốn đi đâu?”.