Không Yêu Không Vui

Chương 59


Bạn đang đọc Không Yêu Không Vui – Chương 59


Chiều thứ sáu, Tưởng Tiểu Mễ đã sớm đến văn phòng của Tô Vận.

Trong phòng làm việc vẫn luôn truyền đến tiếng người đi lại nói chuyện ồn ĩ, Tô Vận bận bịu đến mức không có thời gian nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ.
Mãi đến giờ tan tầm, Tô Vận mới ngồi lại lấy hơi được.

Cô rót chén nước cho Gạo Kê: “Để Tiểu Mễ phải chờ lâu rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ cất di động: “Không đâu, lâu lắm cháu mới được nghe tiếng người nói chuyện.

Ở nhà trừ tiếng khóc của bảo bảo thì chẳng nghe thấy âm thanh gì khác.” rồi đứng lên: “Giờ đi được chưa ạ?”
Tô Vận cởi áo blouse trắng ra: “Ừ, đi thôi, ăn cơm trước hay đi mua sắm trước nhỉ?”
Gạo Kê suy nghĩ: “Hay đi dạo phố trước? Giờ này các quán ăn hơi đông.”
“Cũng được.”
Hai cô cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.

Tô Vận thầm lặng quan sát Gạo Kê một phen, chẳng hề giống như cô ấy nói là mình béo lên khi mang thai.
Gạo Kê thì hận không thể vén quần vén áo lên cho Tô Vận nhìn bụng của cô.

Cô dùng sức xoa bụng: “Mợ tư, mợ không thấy được bụng cháu đâu.

Cháu không thể chịu được nữa, cảm giác như thể bên trong vẫn còn một đứa nữa.

Cháu cứ nghĩ vậy mà thấy khủng bố, về sau không thể mặc bikini nữa.”
Tô Vận cười nói, nửa năm sẽ từ từ khôi phục lại, còn hướng dẫn Gạo Kê vài động tác giúp bụng nhỏ nhanh hơn.
Hai người nói chuyện vui vẻ trên đường ra bãi gửi xe, Gạo Kê hỏi Tô Vận: “Mợ tư, đi xe cháu hay xe mợ.”
Tô Vận nhún vai: “Chị không có xe.” (Vì TV và TMT chưa cưới nhau nên tớ chưa đổi xưng hô nhé.)
Tưởng Tiểu Mễ không tin được, nhìn cô hỏi: “Chú tư không mua xe cho mợ?”
“Không, đều là anh ấy mỗi ngày đưa đón chị đi làm.” Tô Vận cảm thấy chỗ hoa hồng năm trăm vạn kia có thể đổi được mấy chiếc xe tử tế.
Khi hai người ngồi lên xe rồi, Gạo Kê khởi động xe, chậm rãi lái đi, cô nhìn gương chiếu hậu rồi lại quay lại hỏi Tô Vận lần nữa: “Mỗi ngày chú tư đều đưa đón mợ à?”
Tô Vận nghĩ nghĩ, chỉ cần là họ ở biệt thự thì hầu như đều là anh tự lái xe đưa đón, rất ít khi cho tài xế lái.
“Đúng vậy, đều là chú cháu đón đưa đấy!”
“Hôm nay cháu coi như được mở rộng tầm mắt rồi.

Trước kia đều là phụ nữ trông ngóng đến dưới sảnh công ty chờ chú ấy, nhưng lần nào chú cũng kêu không có rảnh.”
Tô Vận cười hỏi: “Chú em có nhiều bạn gái lắm à?”
Gạo Kê lắc đầu: “Cụ thể bao nhiêu cháu không rõ, nhưng trước giờ chưa từng đưa ai về ra mắt người nhà.

Mợ là người đầu tiên.”
Tô Vận cười cười.
Gạo Kê lại nói: “Mợ tư, mợ nên chuẩn bị tâm lý tốt, người lớn nhà họ Tưởng không thể chấp nhận mợ ngay được đâu.

Đặc biệt là bố cháu và ông nội, đều là hai con người sống ở thế kỉ hiện đại với tư tưởng thời khủng long.

Mợ cứ nhìn cháu và chồng thì biết nè, giấy đăng ký có rồi, đứa nhỏ cũng đã sinh nhưng bọn họ vẫn không cho chồng cháu vào cửa.” Dứt lời, Gạo Kê thở dài.
“Nhưng cháu không bao giờ thoả hiệp.

Cùng người mình yêu ở bên nhau có gì là sai? Chỉ khổ mẹ cháu thôi, bị kẹp ở giữa nên không thoải mái lắm.


Mẹ cháu và bố cháu quan điểm cũng giống nhau, nhưng là phụ nữ dễ mềm lòng hơn, nhìn cháu sinh hoạt tiết kiệm nên thường xuyên cho cháu thêm tiền sau lưng, đôi lúc cháu còn thấy mẹ cháu khóc nữa.”
Tô Vận vội an ủi cô: “Chờ bảo bảo lớn hơn một chút, bố em khẳng định sẽ tiếp nhận mà, hãy cho ông ấy chút thời gian.”
Gạo Kê chợt cười: “Cháu đang an ủi mợ mà, thế nào lại đảo lại thế này.

Cháu không sao đâu, đã quen rồi, chỉ là sợ mợ đến lúc đó không chịu nổi tính tình ba cháu, giận dỗi muốn chia tay chú tư thôi.”
Tô Vận xoa xoa ngón tay mình: “Sẽ không đâu.”
Cô cũng sớm lĩnh ngộ được sự lợi hại của Tưởng Mộ Bình, cũng một lần cãi nhau với anh rồi chia tay, sẽ không có lần thứ hai như vậy.
Hiện giờ cô không lo lắng Tưởng Mộ Bình có đồng ý hay không, mà sợ sự phản đối của mẹ Tưởng Mộ Thừa hơn.

Nếu như vậy thì anh phải xử sự thế nào? Cô nên làm gì bây giờ.
Tới bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Gạo Kê khoá xe xong liền kéo tay Tô Vận về cửa thang máy.

Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng gọi quen thuộc: “Gạo Kê!”
Gạo Kê giật mình, chết rồi, không thể nào, không phải bảo đêm khuya máy bay mới hạ cánh sao? Tại sao giờ đã ở trong bãi đỗ xe trung tâm thương mại rồi?
Thật là đánh cô một cú trở tay không kịp, cô không hề chuẩn bị chút nào.

Sớm biết như thế này cô đã gửi xe ở nơi khác, sẽ không gặp phải chuyện bối rối như thế này.
Gạo Kê và Tô Vận cùng nhau xoay người lại.

Một người phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn rất trẻ đang yểu điệu đi lại đây, bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi khác.
Tuy không phải là bà nội ruột của cô, bà cũng chỉ hơn ba cô vài tuổi nhưng luôn quan tâm đến cô từ nhỏ, tình cảm cũng rất tốt.
Gạo Kê không vội vã tiến lại chào hỏi, mà thấp giọng nói với Tô Vận: “Mợ tư, người mặc váy đen dài chính là bà nội cháu, chính là mẹ chồng tương lai của mợ đó.

Còn bên cạnh bà là người phụ nữ lúc trước ba cháu giới thiệu cho chú tư, Bàng Gia Hoà.

Lát nữa mợ không cần nói gì nhiều đâu, cứ để cháu thay mợ chống đỡ.”
Sau khi nói xong, cũng không nhìn xem Tô Vận tiêu hoá xong chưa, cô ấy đã dang hai tay chạy đến chỗ Đào Doãn Phàm làm nũng.
Đầu óc Tô Vận rối một nùi, trong lúc nhất thời, chân cô tự động di chuyển về phía trước.

Một người trước mặt là mẹ chồng tương lai, một người thì là tình địch.
Chỉ là nhìn khí chất của hai người đó, Tô Vận cảm giác bọn họ đã sớm coi thường cô, khí chất trên người cô phải cách họ mười con phố không chừng.

Mẹ Tưởng Mộ Thừa và Bàng Gia Hoà đứng cạnh nhau mới giống như mẹ chồng nàng dâu.
Đúng như lời Tưởng Mộ Thừa miêu tả, mẹ anh vừa trẻ lại vừa đẹp.

Tuy không có được như ảnh trên mạng nhưng vẫn không giống một người đã hơn sáu mươi tuổi chút nào.

Nếu nói bà mới bốn mươi thì người ta cũng tin tuyệt đối.

Đúng là phải một người phụ nữ như vậy mới sinh ra được đứa con cực phẩm như Tưởng Mộ Thừa.
Chỉ là không phải giờ mẹ anh đang ở Thuỵ Sĩ sao, tại sao đột nhiên lại về nước, lại còn ở cạnh Bàng Gia Hoà? Chẳng nhẽ cất công trở về để tách cô và Tưởng Mộ Thừa ra?
Trong lúc cô đang bối rối, Gạo Kê đã kéo Đào Doãn Phàm lại đây.
Tô Vận tim nhảy lên tận cổ họng, so với lần đầu tiên hỏi mượn Tưởng Mộ Thừa bật lửa ở trước cửa hàng tiện lợi còn khẩn trương gấp trăm lần, cô hoảng hốt không kìm lại được.
Gạo Kê nhiệt tình giới thiệu: “Đây là bà của cháu, có phải rất xinh đẹp hay không?” Sau đó lại quay sang giới thiệu: “Đây là Tô Vận ạ.”
Đào Doãn Phàm đã xem qua ảnh của Tô Vận.


Vừa rồi khi Tô Vận xoay người, bà liền lập tức nhận ra, chỉ là khá ngạc nhiên khi thấy cô cùng Gạo Kê thân thiết kéo tay nhau đi mua sắm như vậy.
Mặt Tô Vận cứng đờ, mãi mới nặn ra được nụ cười, giọng run rẩy: “Cháu… chào dì ạ.”
Đào Doãn Phàm rất bình tĩnh, cười nhẹ: “Chào cháu.”
Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng có một số việc trong lòng đã biết rõ ràng, chỉ giả vờ ra ngoài như không có gì thôi.
Gạo Kê không giới thiệu Bàng Gia Hoà, mà quay lại chủ đề ban nãy: “Bà, sao bà tới không nói cháu trước một tiếng để cháu ra sân bay đón.”, giọng điệu tràn ngập sự nũng nịu.
“Vốn nghĩ muốn cho cháu một bất ngờ, đi về cùng ba cháu, không cần phải đón cho mất công.”
Gạo Kê kéo cánh tay Đào Doãn Phàm, tiếp tục đi về phía thang máy.
“Bà, sao vừa về đã đi dạo hố rồi? Nhiên Nhiên mà biết bà đi không đưa nó đi cùng nhất định sẽ phụng phịu cho mà xem.”
“Còn không phải cháu bảo cháu ở cữ béo, không mặc vừa quần áo.

Vừa lúc Gia Hoà đang ở nhà ba cháu làm khách nên bà bảo cô ấy đi cùng đến đây chọn cho cháu vài bộ.

Nhiên Nhiên kia á, cứ như đang hẹn hò gì đó, bà gọi mấy lần đều máy bận.”
Gạo Kê đi cùng Đào Doãn Phàm ở phía trước, còn Tô Vận đi sau Gạo Kê, Bàng Gia Hoà thì đi sau Đào Doãn Phàm.
Tô Vận theo bản năng liếc nhìn Bàng Gia Hoà, lại thấy Bàng Gia Hoà cũng đang đánh giá cô.

Ánh mắc Bàng Gia Hoà đầy sự khinh thường, lạnh nhạt, khiến cô cực kì không thoải mái.
Có lẽ Bàng Gia Hoà đã biết quan hệ của cô và Tưởng Mộ Thừa rồi, cho nên mới lộ địch ý rõ ràng như vậy.
Đang đứng chờ thang máy, Đào Doãn Phàm hỏi Gạo Kê: “Hai người ăn cơm chưa?” Gạo Kê lắc đầu.
Đào Doãn Phàm cười tươi: “Bà và Gia Hoà cũng chưa ăn, đang chuẩn bị đi ăn rồi đi dạo.

Vậy chúng ta cùng đi ăn đi, càng đông càng vui.”
Lúc này, Bàng Gia Hoà cũng rất phối hợp: “Đúng vậy, Gạo Kê đi ăn cùng chúng ta đi, vừa lúc anh tư cũng sắp đến đấy.” Khi nói chuyện, ánh mắt vẫn không quên liếc sang Tô Vận một cái.
Sắc mặt Tô Vận trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.

Hoá ra Tưởng Mộ Thừa biết mẹ anh trở về, cũng chuẩn bị cùng bọn họ ăn cơm.

Trong chốc lát, cô trở thành người thừa bị kẹp ở giữa.
Cô đang suy nghĩ có nên lấy cớ rời đi hay không, nhưng lại sợ nói ra chính là không để mặt mũi cho mẹ anh, về sau mối quan hệ càng thêm khó xử.
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Gạo Kê túm tay cô đi vào, nửa đùa nửa thật: “Hôm nay là bà cháu mời khách, lát nữa chúng ta cứ gọi món đắt nhất.”
Giờ thì cô hết cơ hội chạy đi rồi.
Đào Doãn Phàm nhìn Bàng Gia Hoà: “Gia Hoà muốn ăn gì?”
Bàng Gia Hoà sung sướng, không nghĩ tới Đào Doãn Phàm quan tâm mình như vậy, vui mừng ra mặt, giọng điệu uyển chuyển: “Cái gì cũng được, cháu không kén ăn ạ.”
Đào Doãn Phàm có vẻ rất vừa lòng: “Không kén ăn là tốt, không giống như con cái nhà này, cái gì cũng không, kén cá chọn canh.”
Tới tầng ăn uống, Đoà Doãn Phàm đi vào một nhà hàng.

Tô Vận giờ mới biết hoá ra đại đa số nhà hàng ở tầng này đều là của Tưởng Mộ Thừa, đồ Trung hay Tây đều có.
Giám đốc nhà hàng tự mình chạy đến tiếp đón, hỏi bọn cô đi mấy người, tối nay muốn ăn món đặc biệt gì không, hay là kiêng món gì không.

Đào Doãn Phàm nói chỉ có năm người, sau đó đưa thực đơn cho Bàng Gia Hoà: “Gia Hoà nhìn xem muốn ăn gì.”
Bàng Gia Hoà không nhận, nói: “Dì à, đồ ăn ở đây cái gì cháu cũng thích, không cần chọn đâu.”
Đào Doãn Phàm cũng không khách khí, đưa thực đơn cho người phục vụ, nói mười phút sau thì mang đồ lên.
Gạo Kê kháng nghị: “Á á, cháu với Tô Vận còn chưa được xem menu đâu.”

Đào Doãn Phàm nâng cốc nước ấm lên uống mấy ngụm mới đáp: “Hai đứa này kén ăn, tôi gọi gì thì ăn cái đấy đi.”
Bàng Gia Hoà nghe xong, mặt đang đắc ý thì chuyển sang cứng đờ.

Hoá ra Đào Doãn Phàm vẫn luôn khách khí với cô, không phải vì yêu thích gì, mà nghiễm nhiên coi cô là khách bên ngoài mà mời lịch sự.
Lúc trước ở trong thang máy, Đào Doãn Phàm nói con cháu nhà bà đều kén ăn, cô chỉ cho rằng bà nói Tưởng Tiểu Mễ, không nghĩ bao gồm cả Tô Vận.
Tưởng Tiểu Mễ đầu óc thô ráp, không nghe ra ý tứ trong lời Đào Doãn Phàm, cô chỉ bắt được câu cuối của bà là mười phút sau mang đồ lên.

Cô nhắc nhở: “Bà, chú tư chưa tới, hay mình đợi thêm lát nữa rồi gọi?”
Đào Doãn Phàm: “Đảm bảo là 10 phút là đến.”
Sau đó bà móc di dộng ra, gọi cho Tưởng Mộ Thừa, lại cố ý mở loa ngoài.

Điện thoại được nối thông, đầu bên kia rất yên tĩnh, Tưởng Mộ Thừa nén giọng rất nhỏ: “Mẹ gọi gì thế?”
“Một tiếng trước mẹ nói rồi đó, con đến nhà hàng sớm chút đợi mẹ.

Nhưng giờ bóng của con cũng không thấy, khi nào thì tới đây?”
Tưởng Mộ Thừa: “Con sắp phải mở họp, tối nay còn có cuộc họp video ở nước ngoài nữa, không biết bao giờ kết thúc được, không cần đợi con.”
“À, mẹ vốn đang nghĩ chỉ có mình với Gia Hoà chờ con đến.

Ai biết được ở dưới tầng gặp được Gạo Kê cũng đang đi dạo phố, à, đúng rồi, còn có Tô Vận.

Giờ hai đứa ấy đang ngồi đây với mẹ.

Con bận à, bận thì thôi, không cần đến nữa.”
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó anh nói: “Cũng lâu rồi còn chưa gặp Gạo kê, vừa hay, giờ con đến đây.” Nói xong cúp máy luôn.
Đào Doãn Phàm cất điện thoại, tầm mắt quét sang Tô Vận, sau đó lại nhìn Gạo Kê, cười như không cười với Gạo Kê: “Xem xem chú tư của cháu thương cháu không kìa.

Biết cháu ở đây liền lập tức dừng họp để tới đây thăm cháu.

Đợi lát nữa nó tới, cháu phải ôm lấy khóc lóc thảm thiết vài phút vào, nếu không thì thật có lỗi với chú cháu.”
Tưởng Tiểu Mễ: “……”
Tô Vận: “……”
Sau đó, Bàng Gia Hoà liền bắt đầu nói chuyện phiếm với Đào Doãn Phàm, nếu bọn họ không phải nói đến tuần lễ thời trang thì là nói về câu lạc bộ.

Tô Vận không chỉ không biết nói gì mà còn là nghe không hiểu, không biết những người họ nhắc đến là ai, cũng không biết thương hiệu trang sức xa xỉ nào vừa tổ chức show diễn trang phục hè.
Cô nghe mà thất thần.
Sau đó không hiểu sao lại nhảy sang chăm sóc da, Bàng Gia Hoà nịnh hót: “Dì à, dì chăm sóc da tốt thật đấy.

Dì có bí quyết gì không nói cho cháu với.”
Đào Doãn Phàm cười nhẹ: “Làm gì có bí quyết gì, chính là ăn đồ ăn phù hợp, vận động nhiều.

Quan trọng nhất là giữ cho mình tâm trạng tốt.

Thật ra da dì cũng không hoàn hảo như vậy đâu.” Nói xong, bà nhìn Tô Vận: “Tiểu Vận da còn đẹp hơn dì nhiều kìa.

Trước kia dì còn trẻ cũng không có làn da mịn màng, căng sáng như thế đâu.” Sau đó bà lại hỏi Tô Vận chăm sóc da ở đâu.
“Dạ?… Cháu… Cháu cũng không đi chăm sóc da ở đâu ạ.

Cháu chỉ uống nhiều nước, với cả chạy bộ nữa….” Tô Vận vừa khẩn trương vừa kích động, trong thời gian ngắn không tìm ra được lời nào hay ho hơn.
Trong đầu cô vẫn luôn vang đi vang lại câu ‘tiểu Vận’ của Đào Doãn Phàm.

Ngoài cậu và mợ, đây là người thứ ba gọi cô như vậy.

Trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng rất ấm áp.
Lúc này, Gạo Kê nói: “Ối giời, chú tư bay tới đây à?”

Công ty Tưởng Mộ Thừa cách nơi này không xa, nhưng giờ tan tầm cao điểm thì cực kì tắc đường, nửa tiếng cũng khó có thể đến được.

Gạo Kê cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng chỉ hơn mười phút.
Những người khác đều quay đầu nhìn lại, Tưởng Mộ Thừa đang đi chậm rãi từ cửa nhà hàng vào đây.

Tóc anh có hơi rối, mà trời lạnh như vậy, anh chỉ mặc mỗi áo sơmi màu đen cùng một chiếc áo khoác thu đông dài.
Tưởng Mộ Thừa đi tới, trực tiếp ngồi xuống cạnh Tô Vận.
Tô Vận thấy người anh toả ra hơi lạnh của bên ngoài.
Tưởng Mộ Thừa thở không xong, anh nỗ lực áp xuống hơi thở phập phồng, đập chìa khoá trong tay lên bàn rồi cầm lấy cốc nước của Tô Vận uống hết vào bụng.

Nhưng anh vẫn thở hồng hộc.
Đào Doãn Phàm liếc nhìn đồng hồ, không nhịn được trêu: “Con trai, đây là dùng Cân Đẩu Vân phi tới à.

Đúng mười phút luôn này.” Sau đó bà kích động quay sang Gạo Kê: “Mau nhanh ôm chú tư đi, cháu xem xem nó cũng nhiều tuổi rồi, đâu còn trẻ khoẻ gì nữa.

Chỉ vì gặp cháu mà thiếu chút nữa bỏ cái mạng già của mình.”
Gạo Kê đang uống nước, nghe vậy cười phụt ra, sặc nước liên tục ho khan, nước mắt nước mũi nước lọc tèm lem.
Bàng Gia Hoà không phải là lần đầu gặp Tưởng Mộ Thừa, nhưng chưa bao giờ được như hôm nay, được nhìn thấy một mặt rất chân thật của anh, nhưng vẫn khiến người ta thổn thức như vậy.
Tưởng Mộ Thừa liếc xéo Đào Doãn Phàm, không biết phải nói gì.

Tô Vận cũng nhìn chằm chằm bàn tay anh, đỏ rực cả lên.

Cô lặng lẽ chạm vào, nóng thế, áo sơmi anh thì lạnh.
Kiểu này thật giống cô hồi nhỏ, mùa đông phải đạp xe đi học, đôi lúc quên mang găng tay.

Lúc đến trường thì cả người đều lạnh run, chỉ có tay là nóng rực, lại còn hơi ngứa.
Gạo Kê nhìn chìa khoá trên bàn, nhăn mày lại: “Chú tư, chìa khoá gì đây?”
Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa hoà hoãn lại, nhưng giọng vẫn lãnh đạm: “Chìa khoá xe điện.”
Gạo Kê ngạc nhiên không khép miệng được, “Cậu đến đây bằng xe điện?”
Tưởng Mộ Thừa không tiếp tục trả lời mà đưa chỗ nước còn lại trong cốc đến bên miệng Tô Vận: “Em uống nước ấm đi.”
Chỉ có Tô Vận hiểu được ý trong lời anh.

Bởi vì tối qua trong lúc khát, vừa về đến nhà cô liền lập tức tu một cốc nước ép lạnh, nên đến lúc trước khi đi ngủ thì bụng hơi đau, lượng máu ra cũng nhiều hơn bình thường.

Tưởng Mộ Thừa lúc ấy mặt sầm sì đánh vài cái vào mông cô, sau đó lại xuống giường rót cho cô cốc nước ấm.
Tô Vận tự cầm lấy cốc: “Để tự em.”
Gạo Kê vô tâm nhìn hai người anh anh em em, tiếp tục lặp lại câu hỏi: “Chú tư, chú đi xe điện lại đây à?”
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, không kiên nhẫn: “Không phải thấy rồi sao, hỏi gì lắm!”
Gạo Kê không tim không phổi che miệng cười haha, cười đến rơi cả nước mắt.
Bàng Gia Hoà cũng buồn cười.
Chỉ có Tô Vận khoé mắt hơi hồng, người đàn ông này chưa bao giờ phải để mình chịu khổ.

Trời lạnh như vậy nhưng anh áo khoác dày cũng không kịp mặc, liền mặc gió lạnh chạy đến đây với cô.

Cô biết anh vội vã tới là vì sợ cô bị uỷ khuất.
Đào Doãn Phàm nghiêng đầu, lười biếng chế nhạo: “Gạo Kê, không phải bà bảo rồi sao, cháu kì cục quá rồi đấy.

Chú tư của cháu vì đến thăm cháu mà không tiếc tự tổn hại hình tượng của mình, phi xe điện đến đây.

Cháu không biết à, người này cũng đâu còn trẻ trai khoẻ khoắn gì, đi xe điện ngoài đường cực kì nguy hiểm đó.”
Sau đó lại quay sang Tưởng Mộ Thừa: “Đúng rồi, con trai, xe điện không phải là đồ đi mượn chứ?”
Tưởng Mộ Thừa đen mặt, anh cảm thấy hơi khó thở, liền chộp lấy chùm chìa khoá xe điện trên bàn phi sang chỗ mẹ mình.
Đào Doãn Phàm không nhịn được bật cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.