Bạn đang đọc Không Yêu Không Vui – Chương 51
Sau khi tan tầm, Tô Vận xách hành lý của mình đi về phía phòng trực ban trong ký túc xá.
Cơn mưa nhỏ vẫn tí tách rơi xuống, trời đã tối hẳn, dáng vẻ vội vàng của cô lao nhanh trên vỉa hè đến bến đỗ dừng xe có mái che.
Bánh xe chiếc vali của cô kêu lạch xạch trên nền vỉa hè không bằng phẳng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chiếc vali này đã gắn bó với cô từ khi cô còn ở thành phố C, trước khi tới Bắc Kinh.
Cô mua được nó ở chợ chỉ với 100 đồng, với cái giá này thì đâu thể đòi hỏi được chất lượng tốt.
Phía sau cô truyền đến tiếng còi xe, Tô Vận theo bản năng quay đầu lại, hoá ra là Phó Minh Diễm.
Anh lái rất chậm, dừng ở bên cạnh cô, nhìn bả vai cô đã bị nước mưa thấm ướt nhẹp, bàn tay trên vô-lăng siết chặt lại, anh nói: “Anh đưa em về.”
Tuy rằng hoàn cảnh không phù hợp, nhưng anh vẫn nói vậy.
“Không cần đâu ạ.” Trên mặt cô đầy vẻ chật vật.
Phó Minh Diễm nhìn vậy lại hiểu thành có người tới đón cô, anh dặn dò: “Em đừng tưởng mình khoẻ lắm, lấy ô che cho bản thân đi, về đến nhà nhớ xoa dầu, bị ướt mưa rất dễ cảm.”
Tô Vận gật đầu cảm ơn.
Phó Minh Diễm nhìn vào mắt cô, lời đến miệng không thốt ra được, anh nâng cửa kính xe lên rồi chậm rãi rời đi.
Anh vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, mặt gương toàn là nước mưa khiến anh nhìn không rõ bóng hình cô, nhưng anh biết, cô sẽ vẫn dùng ô che cho chiếc vali chứ không phải che cho chính mình.
Cô vẫn luôn như vậy, dù là đồ vật gì cô mua cô cũng sẽ coi trọng nó hơn bản thân mình.
Giờ khi cô đã ở cùng Tưởng Mộ Thừa, tính cách ấy vẫn không hề thay đổi.
Lý do cũng chỉ vì cuộc sống của cô chưa bao giờ dư dả.
Trước kia, mục đích duy nhất của anh chính là kiếm tiền để mua cho cô một căn hộ không cần quá lớn, rồi hai người sẽ kết hôn, anh cho cô một mái ấm, sau đó, anh sẽ mua cho cô mọi thứ, cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Điện thoại anh vang lên, là mẹ gọi.
“Mẹ, con đang lái xe, nửa tiếng nữa là về rồi.
Đầu dây bên kia cố hạ thấp giọng: “Con trai, mẹ gọi báo con một tiếng, tối nay còn đừng quay về, bố con quay lại rồi, còn có cả bố Viên Dĩnh nữa.
Nói không chừng chính là để tạo áp lực không cho ly hôn đấy.
Nên là mẹ báo cho con biết khoảng thời gian này đừng về nhà làm gì.”
“Mẹ, trốn tránh không phải là biện pháp, phải đối mặt thôi.
Lúc này rồi con không muốn lôi cả mẹ vào chịu khổ nữa, mẹ à, con xin lỗi, là con vô dụng.”
Mẹ anh thở dài: “Là mẹ vô dụng, trước kia sợ ông ta, lại còn hùa theo ông ta ép con.
Giờ thì mẹ hiểu rồi, mẹ cứ nghĩ rằng tình cảm rồi cũng sẽ qua, nếu biết trước được 5 năm nay con sống đau khổ như vậy, mẹ cũng đã không tìm cách tách con và Tô Vận…”
Nếu biết trước….
Nhưng trên đời làm sao biết trước được gì chứ.
Nếu biết trước được sau khi chia tay, Tô Vận phải trải qua cuộc sống như vậy thì anh thà đi ăn mày chứ cũng không rời khỏi cô.
…
Tưởng Mộ Thừa không chớp mắt nhìn khung cảnh phía ngoài cửa kính ô tô, đặc biệt là khi xe đi qua trạm xe buýt.
Anh biết cô đã thuê phòng ở nơi khác cách chỗ này rất xa.
Vệ sĩ từ xa đã thông báo cho anh tất cả mọi chuyện.
Buổi trưa khi anh mang hành lý đến cho cô, anh luôn giả bộ mình không biết cô đã chuyển ra ngoài để cô thấy rằng anh không còn vương vấn gì nữa, không phải là không biết buông bỏ.
Tuy rằng sự thật chính là ngược lại.
Trong đám người đông đúc ở trước điểm dừng xe buýt, anh thấy được khuôn mặt tiều tuỵ, cô đơn quen thuộc.
Cô đang đứng đó chờ xe đến, đám người đông đúc chen chúc nhau chỗ đứng tránh mưa, còn cô vì mang theo một cái vali nên bị gạt sang một bên.
Có kẻ không kiên nhẫn, thấy vali cô vướng víu còn đá vào nó một cái.
Vẫn là chiếc vali được ô che cẩn thận, còn cô thì đầu trần hứng nước mưa lại, lại còn bị người khác du đẩy đứng không vững.
Cái vali kia phải chiếm vị trí của mấy người, đang là giờ cao điểm người người tan tầm, lại đi bằng phương tiện công cộng, làm gì có chỗ nào cho cô để cái vali chứ.
…
Những người chờ xe buýt du đẩy nhau chiếm lấy vị trí tốt lên xe, cô bối rối xoay xở với chiếc vali cồng kềnh, đứng tại điểm dừng.
Giờ có nên bắt xe taxi về không, chắc chắn là không bởi vì tiền bắt xe sẽ bằng tiền cô mua một chiếc vali mới tốt.
Nhưng nơi Tô Vận thuê cách đây rất xa, nếu không đi xe buýt thì không còn phương tiện giao thông nào khác tiết kiệm hơn.
Cô suy xét hồi lâu rồi quyết định chờ xe buýt vãn người, đợi đến khoảng 8, 9 giờ nhất định sẽ nhiều chỗ trống.
Cô kéo tạm vali đến một tiệm bánh ngọt ven đường tránh gió.
Trong tiệm bánh không có nhiều người, cô chọn đại một ly trà sữa nóng rồi ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, nhìn xe cộ qua lại trong mưa gió.
Đột nhiên có giọt nước lạnh rơi trượt xuống bên mặt cô, Tô Vận đưa tay lên gạt khô mới ý thức được tóc và quần áo mình đã ướt.
Bởi vì lúc trước tưởng lên được xe buýt nên cô đã thu ô lại, rồi sau đó cứ bận suy tính đi lại thế nào nên cô quên không bung ô ra.
Cô lấy khăn giấy trong túi ra lau nước trên trán và tóc, sau đó lại hỏi cửa tiệm mượn một chiếc khăn lau vali.
Làm xong xuôi cô mới bắt đầu uống trà sữa.
Hơi nóng của cốc trà khiến cô tỉnh táo và thư giãn không ít.
Ngoài cửa sổ kính, Tưởng Mộ Thừa ngồi trong ô tô nhìn thấy tất cả, anh không thể miêu tả được cảm xúc trong lòng mình.
Những lúc không có anh bên cạnh, cô rất nhẫn nhịn, không dám so đo, người khác đá vào vali của cô nhưng cô không một lần lên tiếng.
Nếu đổi lại là anh, đừng nói là đá, chỉ cần dám thể hiện một ánh mắt ghét bỏ thôi chắc chắn cô cũng sẽ giận dỗi anh nửa ngày.
Cô vì tiếc tiền, giữa ngày mưa gió lại cứ cố chấp chờ một chuyến xe buýt, tóc ướt, quần áo cũng ướt, nhưng một ly trà sữa lại khiến cô thoả mãn như vậy.
Thẩm Lăng nói cô là người quật cường, lạc quan, hiểu chuyện, nhưng tại sao cứ nhìn thấy anh là cô lại khác hẳn?
Anh suy nghĩ, nếu giờ anh xuất hiện trước mặt cô thì sẽ thế nào?
Có phải cô sẽ lại khóc, lại làm nũng với anh không?
Biết rõ kết quả là không nhưng anh vẫn đẩy cửa xe bước xuống.
Tưởng Mộ Thừa đẩy cửa tiệm đi vào, nhìn Tô Vận đang ngồi cạnh cửa sổ.
Cô đang đắm chìm trong thế giới của mình nên căn bản không phát hiện ra anh.
Nhân viên cửa tiệm như thể trăm năm chưa thấy người đẹp trai nào đến mua hàng, mặt ngốc ra mấy giây mới phản ứng lại, nhanh nhẹn chỉnh sửa tóc tai, uyển chuyển hỏi anh cần gì.
Tưởng Mộ Thừa mua một miếng tiramisu và một miếng bánh kem matcha, một ly cà phê.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại chỉ về phía Tô Vận, “Thêm một cốc trà sữa giống cô ấy nữa.”
Nói xong anh liền xoay người đi về phía Tô Vận.
Nhân viên cửa hàng cúi đầu đặt món, chốt món xong đang định ngẩng đầu hô số tiền phải trả, muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt thì thấy người đã đi xa.
Cô ấy buồn bực nhìn bóng dáng Tưởng Mộ Thừa, đại ca, anh chưa trả tiền mà đã muốn được phục vụ hả?
Bất quá vì khách hàng đẹp trai hiếm có, cô thu ngân quyết định phá lệ một lần, phục vụ trước rồi tính tiền sau.
Cô đoán rằng người đàn ông này không chừng chưa từng đến những nơi bán hàng nhỏ lẻ như đây, lại tưởng là mình bước vào câu lạc bộ cao cấp chắc, vừa dùng vừa gọi cuối cùng tính tiền một thể?
Cô ấy nhướn người lên ngó bên kia, nhìn thấy chiếc vali liền bừng tỉnh, hoá ra là cãi nhau rồi cô vợ bỏ nhà ra đi.
Cô lắc đầu, bắt đầu làm việc.
Mãi đến khi Tưởng Mộ Thừa ngồi xuống bên cạnh, Tô Vận mới phát hiện ra có người lạ ngồi xuống chỗ mình.
Cô quay đầu, liền đối diện thẳng vào mắt anh,
Giống như đang nằm mơ vậy, cô vừa suy nghĩ về anh, anh liền xuất hiện ngay bên cạnh.
Cô không nói chuyện, tiếp tục quay mặt nhìn ra ngoài đường, hốc mắt hơi nóng lên, giống như đang bị bắt nạt vậy.
Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện, anh duỗi tay xoa đầu cô.
Nước mắt Tô Vận trào ra, cô nhanh chóng đưa mu bàn tay lên lau khô.
Lúc này người phục vụ mang bánh kem và cà phê ra, Tưởng Mộ Thừa ra hiệu cho họ đặt xuống trước mặt Tô Vận.
Tô Vận nhìn đồ ngọt Tưởng Mộ Thừa gọi, mấy món này phải nhiều hơn trăm tệ, ban nãy cô phân vân định mua nhưng cuối cùng lại không dám.
Sau khi trả nửa năm tiền thuê nhà và tiền đặt cọc, trong thẻ cô đã không còn bao nhiêu tiền.
Tưởng Mộ Thừa nếm một ngụm trà sữa, quá ngọt, uống thêm ngụm nữa rồi anh để sang một bên, sau đó giục cô ăn bánh.
Tô Vận không khách sáo, cô cầm thìa bắt đầu xúc bánh kem đưa vào miệng, ăn vài miếng mới nhớ ra một chuyện, hỏi anh: “Tối nay anh không bận sao? Đã ăn cơm chưa?”
Tưởng Mộ Thừa quay đầu, cả người thả lỏng, ánh mắt anh ánh lên sự lười nhác, nhìn cô nói: “Bận chứ, còn phải đi xem mặt.
Nhưng trên đường kẹt xe, lại vừa hay thấy em ngồi ở đây nên đi vào.”
Tô Vận đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô là sự ngạc nhiên, hoang mang và một nỗi buồn không che giấu, miệng cô mấp máy muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói ra, lại gượng một nụ cười, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Bánh này không phải vị matcha mà là vị mù tạt, bánh gì mà ăn vào một miếng cũng khiến cô ầng ậng nước mắt.
Ngày xưa khi còn là sinh viên, bánh kem matcha chính là món yêu thích của cô, giống như cô hồi đó, cũng không biết buồn đau là gì.
Khó trách vì sao giữa trưa anh vội vã đưa chiếc vali đến, còn nói ra những lời như vậy, cái gì mà gặp đối tượng thích hợp sẽ kết hôn, không quan tâm đến cô nữa.
Tưởng Mộ Thừa im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Em không có gì muốn nói sao?”
Tô Vận lắc đầu, ăn thêm một miếng bánh rồi nói: “Anh nói chuyện này với em là để em hết hy vọng hoàn toàn với anh phải không? Hay anh cố tình nói vậy để kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm em hối hận vì đã chia tay với anh?”
“Đều không phải.”
“Nếu không thì sao chứ?” Làm gì có ai rảnh rỗi đi nói chuyện đó với người khác, không đúng, là nói với bạn gái cũ chuyện mình sắp đi xem mắt, thật là hành vi thiếu đòn.
Tưởng Mộ Thừa nói: “Chỉ là muốn thông báo cho em biết, anh đơn giản là đi ngang qua, không mang tiền, tiền bánh và cà phê, trà sữa, tí nữa em thanh toán giúp anh nhé.”
Tô Vận: “……” Cô bỗng thấy bụng mình đau quặn lại.
Càng nghĩ càng tức, cô dùng tay đấm anh vài cái trong lòng mới thoải mái được một chút.
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô đầy ý cười, tuỳ ý để cô đánh mình.
Lúc sau, Tô Vận thấy hơi mất mặt, liền ngồi tử tế lại chăm chú ăn bánh.
Nghĩ đến hoá đơn mình phải thanh toán, cô không muốn lãng phí một mẩu bánh nào.
Tưởng Mộ Thừa mỉm cười dựa lưng vào ghế xem điện thoại.
Không gian quanh họ tạm thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ của tiệm bánh, còn có tiếng mưa rơi ngày càng to ở bên ngoài cửa sổ.
Tô Vận hy vọng thời gian mãi dừng ở khoảnh khắc này, nhưng lại không thể đối diện được với hiện thực là họ đã chia tay, người đàn ông bên cạnh cô sẽ rất nhanh thuộc về người khác.
“Trời mưa to rồi, sao anh còn chưa đi?”
Tưởng Mộ Thừa không ngẩng đầu: “Anh sợ anh mà đi thì mưa gió sẽ lớn hơn nữa.”
“Hử?” Tô Vận không hiểu.
Tưởng Mộ Thừa thu lại điện thoại, cười như có như không: “Nếu anh đi rồi, không phải em còn khóc to hơn mưa sao, khóc ngập cả Bắc Kinh.”
Tô Vận: “……” Cô im lặng không thể phản bác.
Tưởng Mộ Thừa xoa đầu cô ý bảo cô ăn nhanh lên, nói: “Tô Vận, anh biết cách để khiến em chủ động quay lại bên anh, nhưng lại nghĩ nó thật khó, em tính xấu hoắc, cao ngạo lại ưa sĩ diện, việc chủ động quay đầu về hang này khẳng định em còn lâu mới chịu.”
“Nhưng nếu bảo anh chủ động theo đuổi em, xin em quay lại, đó cũng không phải là anh.
Anh đã bị em bỏ rơi hai lần rồi, anh cũng có lòng tự trọng.”
Bàn tay xúc bánh của Tô Vận đông cứng, cô không đoán ra anh sắp nói gì, bất giác quay đầu lại nhìn anh.
Mặt Tưởng Mộ Thừa đầy sự nghiêm túc, mỗi một câu nói như thể anh chuẩn bị rất kĩ lưỡng vậy.
Sau một lúc, anh nói: “Em và anh đều không muốn hạ thấp tự tôn mà quay lại.
Nhưng sau khi chia tay một khoảng thời gian đủ lâu, nếu bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn khả năng nữa.”
Tưởng Mộ Thừa cố ý dừng lại, nhìn vào mắt cô, giọng anh tuy thong thả nhưng đầy thành khẩn: “Tô Vận, nếu hai ta không ai chịu chủ động thoả hiệp, lại không muốn cứu vãn mối quan hệ này, vậy mình cứ coi như trước nay chưa từng có gì được không? Anh giờ sẽ đưa em về nhà mình, rồi em muốn khóc, làm nũng anh thế nào cũng được, khóc chán rồi mình sống với nhau vui vẻ được không em?”.