Bạn đang đọc Không Yêu Không Vui – Chương 47
Buổi tối trước ngày đi Thượng Hải, Tô Vận mất ngủ
Thành phố đó đem lại cho cô những điều ngọt ngào, nhưng thống khổ lại còn nhiều hơn thế, thậm chí nó còn huỷ hoại tất cả những kí ức đẹp đẽ của cô ở nơi này.
Thậm chí mọi chi tiết về những ngày tháng đen tối ấy sau 5 năm vẫn không hề lu mờ, chúng vẫn rõ nét, hiển hiện ngay trước mắt cô.
Cô không biết lần này đi cùng Tưởng Mộ Thừa đến đấy là đúng hay sai, nhưng chỉ nghĩ đến 10 ngày không được gặp anh, trong lòng cô lại trống rỗng bất an.
Tô Vận chui vào làm tổ trong lòng Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa đang thiu thiu ngủ, thấy cô cử động liền mơ màng mở mắt ra.
Tuy rằng trong bóng tối anh không thấy gì nhưng vẫn dùng sức ôm cô vào lòng thật chặt.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Em vừa mới tỉnh.”
Tưởng Mộ Thừa dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng bỗng lập tức xoay người, đè lên người cô, chui đầu vào trước ngực cô lưu luyến không rời.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh chạm vào nơi mẫn cảm của, dễ dàng khơi lên du͙ƈ vọиɠ trong lòng cô.
Tô Vận mở mắt, lặng lẽ cảm nhận những điều tốt đẹp anh dành cho mình.
Cô không biết có phải mọi người phụ nữ đều như vậy không, hay mỗi mình cô là sắc nữ, hoặc cũng có thế là mỗi lần, Tưởng Mộ Thừa đều đem đến cho cô những cảm xúc kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó quên.
Anh vừa ôn nhu, lại vừa cuồng dã.
Mặc kệ là thế nào, cô đều không kìm được mà tham luyến.
Ngón tay Tưởng Mộ Thừa chạm vào nơi mềm mại của cô, Tô Vận hơi giật mình, không tự giác cong eo lên, ôm lấy anh.
Anh nói: “Đã ướt rồi.”
Tô Vận ngẩng đầu hôn lên yết hầu của anh, đôi tay du ngoạn phía sau lưng người đàn ông.
Cô lại cắn cắn vành tai anh: “Không giận nữa à?”
“Giận đến đâu cũng sẽ cho em ăn no.”
Tô Vận lên án: “Năm ngày hôm nay anh không nói chuyện với em.”
“Đêm nào anh cũng không để em đói còn gì!” Nói xong anh cúi đầu lấp kín cái miệng đang lải nhải của cô.
Trong không gian vang vọng âm thanh môi lưỡi cùng hơi thở quấn quít.
Tô Vận yêu nhất cảm giác anh bao bọc cô như lúc này, chuyên chú hôn môi cô, càng yêu hơn khoảnh khắc anh tiến vào trong cơ thể mình, đôi tay dày ấm áp ôm lấy đầu cô, nhìn cô chuyên chú, tình cảm.
Cô còn rất thích những giọt mồ hôi của anh rơi trên mặt mình.
Khi kết thúc, Tô Vận đã mơ màng ngủ, cô mệt đến không mở được mắt.
Tưởng Mộ Thừa toàn thân là mồ hôi, hai cánh tay anh chốnng bên người cô, nhìn cô một lúc lâu rồi cúi đầu hôn hôn, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm qua nước lạnh xong, anh lấy bao thuốc trên tủ đi ra ban công.
Tối nay bọn họ đi ngủ sớm, thân mật xong cũng mới gần 12 giờ.
Thuốc còn đang hút dở thì có tin nhắn đến.
Anh mở điện thoại ra, vẫn là người gửi ảnh lần trước.
Nick name là: Địa ngục có ma.
Địa ngục có ma: 【 tiểu Tô Tô, đã lâu không gặp.
】
Tưởng Mộ Thừa do dự một lát, rồi nhanh chóng gõ mấy chữ, 【 không nhớ rõ bạn là ai.
】
Địa ngục có ma: 【 ha ha, muội muội tốt, thật không nhớ rõ ca ca à? 】
Tưởng Mộ Thừa như suy tư nhìn mấy chữ này, đáp: 【 Viên Phong? 】
Địa ngục có ma: 【 vẫn là Tô muội muội thương ca ca, đã 4, 5 năm không gặp mà còn nhớ anh vậy.
Em không biết mấy năm nay anh có bao nhiêu đêm nhớ nhung đến mùi hương của cưng.
】
Tưởng Mộ Thừa hận không thể bóp nát chiếc điện thoại.
Địa ngục có ma lại nhắn tới: 【 khoảng hai ngày nữa anh đến Bắc Kinh, anh sẽ yêu thương em thật tốt, em còn nhớ chúng ta trước đây hoà hợp đến như thế nào? 】
Sau đó lại nhắn tới vài ảnh chụp, đều là ảnh Viên Phong ôm Tô Vận, không phải chuốc rượu thì chính là cắn cắn vào cổ cô.
Bàn tay Tưởng Mộ Thừa nổi đầy gân xanh, anh gõ: 【 tôi chỉ sợ anh đến Bắc Kinh thì không nhặt được mạng thôi! 】
Sau đó anh kéo tài khoản này vào danh sách đen.
Không quá hai phút, có người gọi đến, là gọi đến số di động của Tô Vận được điều hướng đến máy này.
Tưởng Mộ Thừa sợ Tô Vận sẽ nhận được những cuộc gọi không tốt đẹp, anh liền dùng chức năng điều hướng cuộc gọi từ máy cô đang dùng đến máy này.
Tất cả cuộc gọi gọi đến máy cô đều có chuyển hướng đến số của anh.
Là đầu số Thượng Hải.
Không cần nghĩ cũng biết là Viên Phong.
Tưởng Mộ Thừa ấn nghe nhưng không hề lên tiếng.
Viên Phong: “Alo, Tô Vận, mấy năm không gặp bản lĩnh lớn thật nha.
Đừng tưởng rằng hiện tại mày được Tưởng Mộ Thừa bảo vệ là có thể vạn sự bình an.
Tao nói cho mày biết, còn nhiều video mày chưa được nhìn thấy lắm.
Mày nói xem nếu Tưởng Mộ Thừa nhìn thấy rồi sẽ còn muốn mày nữa hay sao? Thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng không muốn mày chứ đừng nói là anh ta.”
Tay trái Tưởng Mộ Thừa cầm di động, tay phải kẹp điếu thuốc.
Anh dùng sức hít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả khói, anh vô cảm nói với người trong di động: “Vậy mày phải thất vọng rồi.”
Tức thì đầu dây bên kia im thít.
Một lúc sau mới có âm thanh: “Anh tư?”
Tưởng Mộ Thừa hừ một tiếng, nói đơn giản: “Dù trong tay mày có video cô ấy khoả thân thì cô ấy vẫn là người tao muốn cả đời này.”
Sau đó, anh thâm sâu nói: “Viên Phong, ngày lành của mày cũng sắp đến rồi, đến lúc đó tao nhất định sẽ cho mày một cái chết minh bạch.”
Tưởng Mộ Thừa dập máy xong liền lập tức cho số này vào danh sách chặn.
*
Tô Vận không nghĩ đến lần này đi Thượng Hải cùng hai người còn có Thẩm Lăng.
Lúc anh bước vào phòng chờ VIP, Thẩm Lăng vẫy vẫy tay chào cô, cô thì nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Thẩm Lăng đi cùng mình?”
“Ừm.” Tưởng Mộ Thừa vẫn không nóng không lạnh.
Tô Vận liếc nhìn anh.
Cô chỉ nghĩ là lần này hai công ty hợp tác làm ăn nên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi làm thủ tục, lên máy bay xong, cô ngồi ở cạnh cửa sổ bên cạnh Tưởng Mộ Thừa.
Thẩm Lăng thì ngồi cách anh một lối đi nhỏ ở bên kia.
Hai người vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện, nhưng không dùng tiếng Trung mà là nói tiếng Đức, làm cô không hiểu gì hết.
Có khi cô sẽ tò mò, liền sát vào người Tưởng Mộ Thừa, nhỏ giọng hỏi anh, anh chỉ bủn xỉn phiên dịch cho cô vài câu vớ vẩn rồi lại quay sang nói chuyện tiếp với Thẩm Lăng.
Tô Vận cảm thấy vô vị liền lôi điện thoại ra chơi game.
Tưởng Mộ Thừa đưa cô chiếc tai nghe, nói rằng trong di động có phim, cô có thể mở ra xem.
Tô Vận hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn lấy chiếc tai nghe anh đưa.
Tưởng Mộ Thừa quay sang nói chuyện tiếp với Thẩm Lăng, vẫn là dùng tiếng Đức: “Tất cả những kẻ trong anh đều đã tìm được?”
Thẩm Lăng: “Có một tên năm trước bị bệnh tim đột phát đã tèo rồi.
Còn lại thì ai cũng không thiếu, cháu đều lấy danh nghĩa Ngân hàng Thẩm thị chi nhánh Thượng Hải ra để hẹn gặp tối nay ở hội sở đấy.”
Tưởng Mộ Thừa hài lòng, lại xác nhận lần nữa: “Viên Phong với Viên Dĩnh đâu?”
Thẩm Lăng: “Chính là dù có phải trói cũng sẽ trói đến.”
Tưởng Mộ Thừa lúc này mới yên tâm, lại nghĩ đến tối nay anh bắt Tô Vận phải đối mặt với tất cả những kẻ đó, anh lại không khỏi khiếp vía.
Chính anh cũng không chắc 100% rằng như vậy có thể hoá giải nút thắt trong lòng Tô Vận, nhưng chưa thử thì anh chưa từ bỏ ý định.
Thẩm Lăng nhắc anh: “Việc làm tối nay của cậu chính là tuyên chiến với Viên thị, cháu chỉ sợ những ngày sau này sẽ không còn yên ổn nữa.
Ông ngoai mà biết thì có khi lại bị cậu làm cho đau tim.”
Tưởng Mộ Thừa cũng thở phào, “Nếu không phải vì tâm bệnh của Tô Vận, thì cậu cũng vẫn phải đi đến bước đó, việc Viên thị phá sản không phải có thể dùng những cách bình thường được.”
Thẩm Lăng lại nói: “Nghe nói Viên Quốc Lương biết cháu đã đem cổ phần Viên thị dưới quyền sở hữu của mình chuyển sang cho cậu liền đập vỡ hết cốc chén.
Lão ta đúng là sống lâu thật uổng phí.
Lúc trước cậu bảo cháu rửng mỡ thừa tiền đi mua cổ phiếu Viên thị sao? Còn không phải là vì công ty chế dược của Viên thị cạnh tranh với công ty con của Trung Xuyên, cháu sợ sau này lão ta ngấm ngầm giở trò, liền sớm chuẩn bị như vậy sao.
Haha, cho cháu là thằng khờ ư, không đầu tư vào công ty người nhà lại đi ném tiền cho người ngoài?”
Tưởng Mộ Thừa xoa ấn đường: “Đại khái khi ấy lão ta thấy rằng chúng ta không hoà thuận, lại nghĩ là mượn sức Thẩm thị để đối phó Trung Xuyên.”
Anh cũng cảm thấy Viên Quốc Lương thật buồn cừoi.
Anh với Thẩm Lăng đối đầu nhau làm gì, chẳng nhẽ người trong nhà phân cao phân thấp.
Lão ta lén lút muốn chia rẽ nội bộ gia đình sao?
Dù anh và Thẩm Lăng nhìn nhau không thuận mắt thì cũng có những tín nhiệm cơ bản.
Không biết Viên Quốc Lương lấy đâu ra tự tin cho rằng ở thời điểm mấu chốt, Thẩm Lăng sẽ hướng khuỷu tay ra ngoài, cùng lão ta đối phó Trung Xuyên?
Thẩm Lăng cười chế nhạo: “Lúc nào cháu đối đầu với cậu? Nếu không phải là cậu kiên trì tán tỉnh xin xỏ cháu, thật cho rằng cháu sẽ yêu thương cậu? À cũng là do cậu ngày càng xinh giai nha!”
Tưởng Mộ Thừa đen mặt, ánh mắt cảnh cáo rằng Thẩm Lăng đừng có tự mãn nói linh tinh.
Tô Vận thì đang tập trung xem phim, tự dưng lại liếc mắt nhìn họ một cái.
Cô tháo tai nghe xuống, nhướn mi hỏi: “Hai người nháy mắt qua lại cái gì đấy?”
Thẩm Lăng: “……”
Tưởng Mộ Thừa sờ mặt cô, lại bị cô đẩy ra: “Anh không thấy em đang xem phim à?”
Tô Vận ghét bỏ lau lau má.
Xem xong một bộ phim, máy bay liền hạ cánh xuống.
Đi ra cửa chính, Tô Vận hít một hơi sâu, đây là thành phố của ác mộng.
Có lẽ ngày nào đó cô sẽ dũng cảm đối mặt, giải quyết hết những ký ức đau khổ ấy.
Tới trung tâm thành phố, Thẩm Lăng liền đến công ty con của Thẩm thị ở Thượng Hải, nói là chiều còn có cuộc họp.
Tưởng Mộ Thừa thì đưa Tô Vận đến chung cư của anh ở Thượng Hải.
Đến dưới tầng chung cư, Tô Vận ngửa đầu nhìn tên khu chung cư.
Quá nửa ngày mà cô vẫn thẫn thờ nhìn, cái tến quá chói mắt, so với ánh mặt trời tháng 7 còn chói mắt hơn.
Cô véo má mình, đau quá, không phải là mơ.
Tài xê đã dừng xe trước cửa, đặt hành lý xuống xe, Tưởng Mộ Thừa giục cô: “Vào thôi.”
Tô Vận thu hồi tầm mắt, không nhịn được mà hỏi: “Là anh thuê hay mua thế?” Nơi này có cả căn hộ để bán và những suất đối ngoại để cho thuê.
Tưởng Mộ Thừa: “Là anh mua.”
Tô Vận nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tưởng Mộ Thừa đi vài bước mới phát hiện ra ẩn ý trong lời của Tô Vận, mà cô cứ nhìn chằm chằm vào tên khu chung cư, anh liền bảo tài xế lẫn quản gia cho lại hành lý lên xe để đi khách sạn ở.
Quản gia sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại được, đẩy hành lý quay lại xe.
Tưởng Mộ Thừa dắt tay cô: “Chúng ta đến khách sạn.”
Tô Vận đứng không nhúc nhích: “Không cần, trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp.
Có lẽ trong lòng em cũng thoải mái hơn rồi, cũng không sợ bị nửa đêm tỉnh giấc nữa.”
Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Anh tư, anh mua ở đây từ bao giờ thế?”
“Được 9 năm rồi, anh mua từ lúc họ mở phiên giao dịch đầu tiên.” Lúc đấy anh đưa Nhiên Nhiên đến đây chơi, con bé có nói là nếu có thể ở trên cao ngắm vừa ngắm trăng sao, lại có thể nhìn xuống sông Hoàng Phố thì tốt rồi.
Lúc ấy đúng lúc khu này mở bán, anh liền mua một căn hộ penthouse ở tầng cao nhất.
Cho dù không ngắm được trăng sao thì chắc chắn cũng có thể ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn được cảnh đêm lung linh ở quanh sông Hoàng Phố.
Anh không nghĩ tới nơi này có thể khơi lại những hồi ức không đẹp của Tô Vận.
Anh vốn định cùng cô ngồi trong phòng ngắm cảnh đêm, ai ngờ khéo quá hoá vụng.
Tô Vận dời mắt đi, nhưng không tự giác nhìn đến một căn phòng cho thuê trong chung cư.
Nơi ấy có quá nhiều kí ức đen tối, đều là từ một gã đàn ông tên Viên Phong ban tặng cho cô, khiến cô nhục nhã, đau khổ.
Cô lau nước mắt: “Anh tư, tại sao lúc ấy em lại không gặp anh ở đây chứ.” Sau đó cô lại lầu bầu: “Gặp cũng vô ích, khi đó anh còn đang trong mối quan hệ với Hạ Kiều, như thế nào sẽ quan tâm đến một người lạ.”
Tưởng Mộ Thừa ôm cô vào ngực: “Anh xin lỗi.”
Tô Vận lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, sao em có thể trách anh được.
Chính là đôi lúc nghĩ về những điều đó, em sẽ không kìm được mà nghĩ sao em lại không được gặp anh sớm hơn.”
“Anh tư, nếu 5 năm trước em được gặp anh thì thật tốt.”
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn lên nước mắt của cô: “Vậy sau này khi già rồi, anh sẽ cố sống thêm 5 năm nữa để bổ sung cho em.”
Tô Vận chớp mắt, nước mắt trượt theo má rơi xuống: “Anh không biết đâu, lần ăn lẩu tối hôm nọ là điều khiến em vui vẻ nhất trong những năm qua, cũng là lần đầu tiên sau từng ấy việc em có thể vui từ đáy lòng.
Em có thể cùng anh vô cớ giận dỗi, nhưng dù thế nào anh vẫn luôn thương em, em không muốn ăn cơm, anh liền bắt, dỗ em ăn.”
“Lúc còn nhỏ, cậu cũng nuông chiều em như vậy.
Em không có bố mẹ, cậu sợ nhất là lúc em khóc, bởi trẻ con khóc sẽ theo bản năng gọi mẹ, muốn mẹ, ai khác cũng không thay thế được.
Cậu cái gì cũng cho em, chấp nhận khiến Nịnh Nịnh bị uỷ khuất, vì cậu bảo Nịnh Nịnh vẫn hạnh phúc hơn em vì nó còn bố mẹ.”
“Người em có lỗi nhất là Nịnh Nịnh.
Em tước đoạt nửa tình thương của người cha của con bé, cho nên sau này khi lớn lên, em luôn muốn đem đến cho nó những điều tốt nhất, cái gì tốt nhất của em, em cũng đều dành cho con bé.
Nhưng em vẫn vô dụng… Hoá ra em chả là cái gì….
Anh tư, suýt chút nữa em đã huỷ hoại cả đời Nịnh Nịnh, anh biết không? Em thiếu chút nữa đã hại chết con bé rồi….”
Tô Vận khóc nức nở, cô ngày càng kích động.
“Nếu không phải vì em, bà ngoại sẽ không mất, cậu cũng không bị bệnh tâm thần, Nịnh Nịnh cũng sẽ không bị như vậy….
Tất cả đều do em, anh tư, đều là do em hại họ ra nông nỗi vậy… Anh không biết em có bao nhiêu áy náy, đau khổ…”
Tưởng Mộ Thừa ôm chặt cô, “Tô Vận, em đừng nghĩ như vậy, em không hại bọn họ, không phải như vậy đâu Tô Vận.”
Nhưng dường như Tô Vận không nghe thấy, cô vẫn đắm chìm trong bi thương.
“Những tên súc sinh ấy bức em… Em bị đánh đến tai bị điếc….
Em đã rất muốn chết đi, nhưng em lại không thể chết được….
Em còn phải kiếm tiền để trả nợ, để chữa bệnh cho mợ, còn phải trả phí luật sư cho cậu,… để chăm sóc Nịnh Nịnh nữa.
Nếu em chết thì tất cả mọi người cũng bị liên luỵ theo…”
“Anh tư, lúc ấy anh ở đâu….”
Cô ở trong lòng anh khóc thành tiếng..