Không Yêu Không Vui

Chương 43


Bạn đang đọc Không Yêu Không Vui – Chương 43


Khi Tưởng Mộ Thừa bước từ quán cà phê ra, một chiếc xe ô tô công vụ màu đen chậm rãi dừng trước mặt anh.

Khi cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Anh theo bản năng nhìn vào cửa sổ ghế sau, liền biết là ai đang ngồi trong.

Tuy nhiên anh làm như không thấy gì, rảo bước nhanh qua đầu xe đi về phía xe của mình.
Cửa sổ sau bất đắc dĩ phải hạ xuống, người trong xe tức tối gọi: “Tưởng Mộ Thừa, muốn chết hả? Nhanh lên xe mau.”
Tưởng Mộ Thừa quay đầu lại, nhìn người đang ngồi trong xe vài giây rồi cười: “Người ta nhờ vả cũng phải có chút thành ý.

Thái độ này của anh rõ ràng là đang bắt nạt người dân bé nhỏ bọn em rồi.”
Tưởng Mộ Bình rất muốn mắng người, nhưng nghe điệu nói của Tưởng Mộ Thừa, ông phải thu hồi lại cảm xúc quá khích của mình, mềm mỏng: “Mau lên xe.”
Tưởng Mộ Thừa cũng không so đo tính toán, nhìn xung quanh rồi mới mở cửa xe ngồi vào,
Người thư ký ngồi trên ghế phụ quay lại cười, gật đầu với Tưởng Mộ Thừa: “Tưởng tổng.”
Tưởng Mộ Thừa chỉ nâng mí mắt lên rồi hạ xuống, chẳng phản ứng thêm gì.
Thư ký sớm đã quen thái độ này của anh, lại quay người lại.
Tưởng Mộ Bình hắng giọng: “Biết vì sao tôi tìm cậu không?”
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu: “Không biết.”
Tưởng Mộ Bình tức chỉ chỉ vào anh, nhưng không phát tiết, chỉ có thể ẩn nhẫn, vào chủ đề: “Cậu nhiều tiền lắm hả, dám thuê lính đánh thuê.

Cậu nên biết là Viên thị vẫn đóng vai trò trong thế giới ngầm đấy.”
Tưởng Mộ Thừa ngẩng đầu, liếc nhìn anh hai của mình, không nói không rằng.
Tưởng Mộ Bình lại nói: “Mấy năm nay công an, thanh tra biết rõ Viên thị làm ăn không sạch sẽ, nhưng lại không tìm được chứng cứ, cũng không tiếp cận được vào việc nội bộ cơ mật.

Hơn nữa Viên thị mấy năm nay xây dựng không ít sản nghiệp, thu mua bệnh viện, mở trường học.”
“Vạn nhất, nếu bọn họ bị ép vào đường cùng, cá chết lưới rách, những người bệnh, những đứa trẻ ấy, sẽ trở thành quân cờ trong tay họ.”
Cho nên nay cả Bộ Công an cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rút dây động rừng.
Nói rồi Tưởng Mộ Bình thở dài: “Viên gia khi xưa là hai anh em tự thân lập nghiệp, có bao nhiêu mồ hôi, máu, công sức, và cả sự tàn bạo, cậu cũng biết một ít rồi đó.

Đấy cũng là lý do lúc trước tôi không để cậu nhúng tay vào.

Nhưng tôi không ngờ cậu vì một người phụ nữ mà dám liều mình như vậy.”
Ông cũng có tâm tư riêng, ngoài việc Tưởng Mộ Thừa có nghe lời ông hay không và dựa vào ý kiến của ông bắt anh tìm vợ môn đăng họ đối, ông càng hi vọng nhà họ Tưởng mọi người đều bình an.
Ngày đó ông tìm Tô Vận nói chuyện có chút khó nghe, một phần là vì hi vọng nhiều năm của ông không thành, khiến ông không cam lòng, Nhưng phần lớn là vì ông không muốn Tưởng Mộ Thừa nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng ông càng sợ, càng lo cái gì thì y rằng nó xảy ra.

Tưởng Mộ Thừa thế mà dám to gan đối đầu với Viên thị.

Ông quá hiểu Tưởng Mộ Thừa, một khi anh đã quyết thì không bao giờ quay đầu.
Hiện tại ông lực bất tòng tâm, chẳng thể thay đổi cục diện.

Điều duy nhất ông có thể làm là giúp đỡ Tưởng Mộ Thừa, giảm thiểu những nguy hiểm anh có thể gặp phải xuống mức thấp nhất.
“Mấy năm nay phía công an không chú ý đến Viên thị lắm.

Một là vì Viên thị bành trướng quá phức tạp, cần điều tra kĩ lượng hơn.

Hai là Viên thị có quan hệ đặc biệt với vài vị quan chức cao cấp ở bộ, chúng ta không thể cho người thăm dò quá sâu vì luôn gặp phải cản trở.

Nếu cậu vẫn khăng khăng muốn tiếp tục, tôi sẽ đưa cậu vài mối quan hệ quan trọng, cậu có thể…”
Tưởng Mộ Thừa cắt ngang: “Em không cần đâu, tự em hiểu rõ.

Chỉ là em muốn biết, nếu em đem Viên gia diệt sạch có phải được coi là lập công không?”
Tưởng Mộ Bình: “… Chỉ cần cậu chứng minh được chính xác, dù bọn họ làm cái gì sai cũng là pháp luật trừng trị.

Đừng có nghĩ là để tô bóng tên tuổi tôi.”
Tưởng Mộ Thừa hừ một tiếng, sau đó chợt nghĩ ra điều gì, anh suy tư nhìn Tưởng Mộ Bình, nhưng lại không nói gì.
Tưởng Mộ Bình bị anh nhìn chằm chằm, lông măng dựng lên, “Có rắm mau thả!”
“Hai ngày nữa em sẽ đi Thượng Hải, Tô Vận sẽ đi cùng em.

Anh cho cô ấy nghỉ dài hạn, lý do tuỳ anh nghĩ, liên quan đến anh là được.”
Nói xong Tưởng Mộ Thừa nhếch môi cười chế nhạo: “Em thấy lý do này được này.

Chỉ cần anh bảo là bệnh tim của anh tái phát?”
“Cút ngay!”
Tưởng Mộ Thừa mở cửa xe, chân phải đã bước xuống nhưng chân trái vẫn ở trong xe.

Anh ngồi lại, quay đầu dặn dò: “Anh hai, anh không cần phân phó cấp dưới của mình làm điều gì ngu ngốc đâu.

Tất cả là việc của em, đừng để đến lúc em bận tối mặt đã không giúp được lại còn rước thêm phiền.”
Tưởng Mộ Bình dùng một chân đá anh xuống, đóng sập cửa xe, bảo tài xế: “Lái xe!”
Tưởng Mộ Thừa không kịp phòng bị ngã dúi xuống đường.


Hừ, trước kia anh cũng bị mấy lần rồi, qua mấy năm anh đã kịp có phản xạ bảo vệ phần đầu mình.

Trừ chỗ lưng hơi đau ra thì cũng không bị thương ở đâu.
Vệ sĩ chạy nhanh tới đỡ anh dậy.
Tưởng Mộ Thừa khom lưng vỗ vỗ quần áo, mặt đen sì: “Mẹ nó, cậu xem đủ chưa hả?”
Khoé miệng vệ sĩ giật giật.
Tưởng Mộ Thừa tay chống nạnh, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, cả lục phủ ngũ tạng đều đau lộn lên, tức giận hỏi: “Viên Dĩnh đâu rồi?”
Vệ sĩ: “Vẫn còn trong quán cà phê.” Sau khi xe của bí thư Tưởng đến, bọn họ liền ngăn không cho Viên Dĩnh ra ngoài.
Tưởng Mộ Thừa vẫn thở hồng hộc, càng nghĩ càng uất ức.

Thù này anh sẽ nhớ kĩ, hôm nào nhất định phải đòi lại ông anh này gấp bội.
Ngồi lên xe, vệ sĩ hạ giọng hỏi anh: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”
Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ rồi hỏi: “Tô Vận đang ở đâu?”
“Bác sĩ Tô ở trong chung cư.”
“Vậy chúng ta về biệt thự.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau, ô tô vững vàng chạy đến khu biệt thự.

Tưởng Mộ Thừa để ý trên đường vào biệt thự, bên phải đường có mấy chiếc ô tô chống đạn phiên bản giới hạn đỗ ở đó.
Xe Tưởng Mộ Thừa không tiến vào biệt thự.

Dừng lại ở chỗ ngã ba, anh xuống xe.

Cùng lúc ấy, cửa xe chống đạn bật mở, là bố Viên Dĩnh – Viên Quốc Lương và bố Phó Minh Diễm – Phó Viễn Trung.
Tưởng Mộ Thừa dựa vào xe mình, không bước lên trước.

Anh lấy hộp thuốc rồi ngậm một điếu thuốc, khoé miệng đầy vẻ trào phúng, nhìn hai người bọn họ.
Sắc mặt Viên Quốc Lương hơi xấu, ông ta biết Tưởng Mộ Thừa tính khí không tốt, không nghĩ tới anh còn không coi ai ra gì, một câu chào hỏi cũng không có.
Không còn cách nào khác, ông ta đành phải nhún xuống, đi về phía trước, Phó Viễn Trung theo sát bên cạnh.
“Cậu tư bận trăm công ngàn việc, cánh cửa của Trung Xuyên lại cao như thế, nên tôi chỉ có thể đợi ở đây chờ, mời cậu đi uống chén trà.”
Tưởng Mộ Thừa nhả khói chậm rãi, nói: “Chính ông cũng công nhận tôi trăm công ngàn việc, nào có thời gian đi thưởng trà! Nếu Viên tổng là thiếu trà uống, tôi có thể bảo quản gia nhà tôi chuẩn bị mấy túi trà hảo hạng tặng ông.”
Viên Quốc Lương hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Vậy làm phiền cậu tư rồi.


Khó có dịp chúng ta gặp mặt, lại còn làm tốn trà của cậu tư, vậy chúng ta cùng ngồi xuống ôn chút chuyện.”
Tưởng Mộ Thừa phủi phủi ống tay áo: “Chúng ta đâu có gì mà phải vội vàng thế, về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều.

Chính là dù ông không tìm tôi hôm nay, tôi cũng sẽ hẹn gặp ông mà.”
“Nói vậy tức tối nay cậu tư không chịu nể mặt tôi rồi?”
Lúc này từ trong những chiếc xe chống đạn còn lại xuất hiện mấy người đàn ông to lớn mặt đồ đen, chầm chậm đi đến bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, khoanh tay thủ thế.
Phó Viễn Trung giọng điệu ôn hoà: “Cậu tư, không có ý gì khác, chỉ là muốn thỉnh giáo cậu một số chuyện, tiện thể uống trà tâm sự một chút.”
Tưởng Mộ Thừa quét mắt nhìn Phó Viễn Trung một cái: “Từ khi nào mời người khác thỉnh giáo cũng phải cần có vệ sĩ hộ tống vậy?”
Phó Viễn Trung nghẹn cứng, không nói nữa.
Viên Quốc Lương cười nhẹ, hơi hếch cằm lên: “Cậu tư, mời lên xe.”
Tưởng Mộ Thừa cười hai tiếng, đầy vẻ khinh thường, nhưng vẫn duy trì tư thế lười biếng của mình, giọng lạnh lẽo: “Uy hiếp tôi?”
Viên Quốc Lương: “Không dám.”
Tưởng Mộ Thừa vẫn ngậm điếu thuốc bên miệng, xoay người khom lưng với chiếc di động qua cửa sổ xe, rồi lắc lắc trước mặt bọn họ.

Sau đó anh lấy tay cầm điếu thuốc, nói: “Cho các ông một chút kích thích này.”
Sau đó anh ném chiếc điện thoại qua.

Viên Quốc Lương bắt được di động, dựa vào lời Tưởng Mộ Thừa nói, mở ra một đoạn ghi âm.

Nghe đến âm thanh quen thuộc phát ra, chỉ là câu đầu tiên, mặt ông ta liền đen lại.
Viên Quốc Lương thế nào cũng không nghĩ rằng, mười mấy phút trước ông ta và Phó Viễn Trung nói chuyện trong xe lại bị ghi lại, được gửi đến tay Tưởng Mộ Thừa.
Âm thanh chiếc di động phát ra rõ ràng khiến người ta sởn tóc gáy:
Phó Viễn Trung: Tưởng Mộ Thừa cũng đâu phải cái loại lương thiện gì.

Nếu nó động tay thật thì lão hai nhà họ Tưởng cũng chẳng làm được gì nó.

Hai ngày trước, người của tôi gắn gần lão ta truyền lại rằng, Tưởng Mộ Thừa thật sự vì Tô Vận mà làm náo loạn một trận.
Viên Quốc Lương: Xem xem kết quả nói chuyện tối nay thế nào.

Nếu nó kẹo ngọt không ngậm, khăng khăng muốn gây khó dễ Viên thị thì tìm người giải quyết luôn.
Phó Viễn Trung: Nếu chẳng may lọt ra ngoài, còn có lão đại, lão hai, lão năm nhà họ Tưởng sẽ không tha đâu.

Sớm hay muộn cũng tra ra là chúng ta làm.

Chúng ta đầu cần thiết phải tìm nhiều kẻ địch như thế.
Viên Quốc Lương: Đương nhiên sẽ không tìm sát thủ.

Tưởng Mộ Thừa có thói quen chạy bộ buổi tối.

Tìm một thằng nghiện nào đó, cho nó hút một ít ma túy, dẫn đường nó lái xe đâm Tưởng Mộ Thừa.


Đâm chết rồi thì công an cũng không có biện pháp, chỉ dừng lại là người sử dụng chất cấm bị ảo giác gây tan nạn thôi.

Tên nghiện đó xong cũng cho hút quá liều để chết, lúc đấy lão đại nhà họ Tưởng cũng vô dụng.
Đoạn ghi âm đến đây thì im bặt.
Tưởng Mộ Thừa dùng sức đem tàn thuốc ấn vào cửa xe, ngước mắt nhìn bọn họ: “Xuất sắc chứ? Kích thích không?”
Lúc này Tưởng Mộ Thừa lại gần chiếc xe kia, rứt chiếc camera xuống, sau đó đem thẻ nhớ gỡ ra đưa cho Viên Quốc Lương.
Tưởng Mộ Thừa thì thầm: “Cho ông một chút quà, đây dù gì cũng là do các ông đóng, nên có quyền sở hữu một bản.

Nếu góc quay chụp chưa được đẹp, thứ lỗi nhé!”
Viên Quốc Lương tức đến phát run.
Tưởng Mộ Thừa cười, “À, tôi cũng đã đem video và ghi âm gửi qua cho bên công an một bản rồi.

Đương nhiên cái chứng cứ này cũng không thể chứng minh cái gì, rốt cuộc các ông có làm hay không, nhưng là –”
Anh cố ý tạm dừng hai giây, nói: “Về sau, tôi, còn có người nhà của tôi có an toàn hay không phải nhờ hết vào chủ tịch Viên rồi.

Tôi đại diện cho nhà họ Tưởng đa tạ chủ tịch Viên.”
Viên Quốc Lương thở gấp, trải qua bao sóng to gió nhỏ, ông ta còn chưa bao giờ loạn đầu ở ngay trước mặt đối thủ bao giờ.

Khoé miệng ông ta giật giật, giọng coi như bình tĩnh: “Có thể giúp đỡ được cho cậu tư còn trẻ như vậy, là vinh hạnh của Viên mỗ tôi.”
Tưởng Mộ Thừa lại móc ra điếu thuốc, không châm lửa, anh đặt trong tay vân vê: “Từ đêm nay trở đi, dù là tôi hay người bên cạnh tôi có bị ai va quệt ngoài đường, tôi đều có lý do để cho rằng chính ông cố ý làm ra.”
“Cậu!!!” Viên Quốc Lương nắm chặt bàn tay, trong lòng tức tối ngùn ngụt.

Ông ta lớn tuổi thế này còn chưa có bị ai uy hiếp lần nào.
Tưởng Mộ Thừa bóp bóp điếu thuốc khiến vụn thuốc bên trong rơi xuống đất.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn những người vệ sĩ quanh mình, “Còn chưa mau biến đi?”
Vệ sĩ không dám tự tiện hành động, nhìn về phía Viên Quốc Lương.
Một thoáng trầm mặc, Viên Quốc Lương cắn răng vẫy tay cho họ rút lui.
Tưởng Mộ Thừa kéo cửa xe ra, ngồi vào.

Trước khi đi, anh còn nói: “Chủ tịch Viên, hai ngày nữa tôi sẽ đi Thượng Hải, lúc đó chúng ta sẽ ngồi vui vẻ ôn chuyện.”
Anh còn cố ý gằn vào hai chữ ‘ôn chuyện’.
Sau đó xe Tưởng Mộ Thừa không chút lưu tình rời đi.
Cơ mặt Phó Viễn Trung căng chặt, huyệt Thái dương nhảy thình thịch, ông ta còn chưa nghĩ ra: “Tưởng Mộ Thừa sao lại có thể ghi hình lẫn ghi âm chúng ta được?”
Viên Quốc Lương dùng sức nắm chặt bàn tay, chỉ thấy tiếng xương khớp kêu khùng khục: “Nội bộ chúng ta có vấn đề.” Nhất định là trong chỗ vệ sĩ có nội gián, bằng không không ai có thể gắn được máy nghe trộm.
Bóng đêm ngày càng tối, biểu cảm Phó Viễn Trung khó nhìn ra: “Hiện tại phải làm sao?”
Ánh mắt Viên Quốc Lương như có độc nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa rời đi, giọng lạnh băng: “Chỉ bằng thằng đó, còn dám tạo sóng gió?”
Phó Viễn Trung suy tư, rồi nói: “Hai ngày nữa tự tôi sẽ tìm Tô Vận nói chuyện.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.