Bạn đang đọc Không Yêu Không Vui – Chương 36: Gặp Mặt
Editor: peeWan
______________________
Trong lúc Tưởng Mộ Thừa đang họp, bố Viên Dĩnh gọi điện, anh không do dự ấn tắt, dặn dò thư kí, từ chối hết tất cả những ai đến từ Viên thị muốn hẹn gặp.
Khi cuộc họp kết thúc, Tưởng Mộ Thừa rời khỏi phòng họp trước, trợ lý Khương đi theo vào văn phòng.
Tưởng Mộ Thừa hỏi: “Sao rồi?”
Trợ lý Khương báo cáo hết những thông tin mấy ngày nay điều tra được cho Tưởng Mộ Thừa, đưa cho anh thêm một bản giấy chi tiết.
Tưởng Mộ Thừa đọc xong, vo tròn mảnh giấy, ngẩng đầu hỏi trợ lý Khương: “Cậu có chắc Tô Nịnh Nịnh không biết chuyện này không?”
Trợ lý Khương gật đầu: “Bọn họ lấy đĩa CD ra uy hiếp bác sĩ Tô, nên bác sĩ Tô mới…”
Tưởng Mộ Thừa đứng dậy ném quả cầu giấy vào máy hủy tài liệu, sau đó xoay người nói: “Vậy thì cứ giấu chuyện này đến cùng.”
Trợ lý Khương vẫn lo lắng, bọn họ đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện này, nhưng Viên Dĩnh sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, trước đây cô ta dùng đĩa CD đe doạ bác sĩ Tô đi tiếp rượu, chắc chắn sẽ lợi dụng lần hai.
“Tôi sợ rằng bác sĩ Tô sẽ lại bị Viên Dĩnh uy hiếp.”.
ngôn tình hài
Tưởng Mộ Thừa siết mười ngón tay lại, khớp xương phát ra âm thanh giòn giã: “Cô ta dám!”
Trợ lý Khương báo cáo thêm về tiến độ của vụ án với Tưởng Mộ Thừa, công việc sơ bộ đã hoàn thành, có thể tiến hành kháng cáo, nhưng những khó khăn và trở ngại phải đối mặt sau khi kháng cáo thì không thể đoán trước được.
Tưởng Mộ Thừa trầm ngâm gật đầu: “Không cần lo lắng về phái anh Hai tôi, có chuyện gì cứ gặp thẳng anh Cả.
Cậu đã sắp xếp ổn thoả cho bên Tô Thế Khải chưa?”
“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, bọn họ đã chuyển đến tiểu khu tốt nhất, còn được bố trí thêm điều dưỡng, bảo mẫu, bảo vệ với tài xế, sẽ không xảy ra sự cố.” Trợ lý Khương bổ sung: “Họ đều là những người tôi tin dùng từ lâu.”
Tưởng Mộ Thừa thở phào nhẹ nhõm, thời gian trước anh đến thành phố C, anh đã đi thăm Tô Thế Khải, đã đoán trước Tô Thế Khải không nhận ra anh, lúc nhìn thấy anh lại gọi là Tiểu Phó, nghĩ anh là Phó Minh Diễm.
Xem ra Phó Minh Diễm đã từng có quan hệ rất tốt với Tô Thế Khải, hẳn là Tô Vận thường xuyên đưa Phó Minh Diễm về nhà, nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng thấy ghen tị.
Anh cũng nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp chung của cô và Phó Minh Diễm, những ngọt ngào của hai người trước đây có thể thấy được rất rõ ràng.
Thứ tuổi trẻ bồng bột phóng khoáng đó, là thứ anh vĩnh viễn không thể cho Tô Vận, cũng không thể thay thế được những kí ức tuổi trẻ của cô và Phó Minh Diễm.
Tất cả những bức ảnh của Tô Vận cùng Phó Minh Diễm đều là ôm hôn, tình chàng ý thiếp, còn có tấm ảnh chụp Tô Vận đang cưỡi trên cổ Phó Minh Diễm, được chụp ở một nơi nào đó ở Bắc Kinh.
Ở nơi công cộng mà lại tình tứ như vậy, có tí đạo đức nào không chứ?
Sau đó mợ bước vào phòng, vội giải thích rằng những bức ảnh này đã được chụp từ lâu, hồi trước vì thiếu tiền mà bán nhà, hai năm qua Tô Vận cùng Tô Nịnh Nịnh đã kiếm được tiền, tháng bảy năm nay khi Tô Vận quay về vay tiền mua lại, không ngờ người mua trước lại không thay đổi cách bài trí.
Dứt lời, mợ lấy hết những tấm ảnh đó đi, nhưng anh ngăn lại, nói rằng để Tô Vận tự mình về xử lý.
Suy cho cùng, đó cũng là quá khứ của cô, mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng anh không có quyền giải quyết những chuyện đó.
Có lẽ mợ sợ anh hiểu lầm, vội vàng nói: “Tiểu Tưởng à, cháu đừng hiểu lầm, Tiểu Vận về là vừa cho vay xong, con bé không có thời gian vào nhà xem đã bị chủ nhiệm gọi về, nói là có lãnh đạo vào, chỉ đích danh con bé quay lại.”
Anh cũng biết sơ những chuyện xảy ra hồi tháng Bảy, Tô Vận về nhà tự mình giải quyết việc nhà cửa, không ngờ giám đốc Lưu đột nhiên nằm viện, cô cũng chỉ có thể tạm thời chạy về.
Lúc đó bọn họ còn chưa dọn đến căn nhà này, cho nên khi anh và Lâm Việt đến thăm thì không tìm được bọn họ.
Hôm đó anh cũng có nói với mợ anh muốn xét xử lại vụ án của chú, nhưng anh không muốn Tô Vận và Tô Nịnh Nịnh biết, sợ các cô lo lắng.
Mợ là người thông minh, tự nhiên hiểu ngay.
“Được rồi, mợ biết phải làm gì, lần tới Tiểu Vận gọi điện nói chúng ta đi Bắc Kinh, mợ sẽ nói đã được người ta giới thiệu cho một bác sĩ, hiệu quả điều trị cũng không tệ.
Sau vài liệu trình, chúng ta sẽ đi đến Bắc Kinh sau, con bé sẽ không nghi ngờ.”
Hôm đó anh ngủ trưa trong phòng Tô Vận, lúc mới nằm xuống, anh chợt thắc mắc không biết liệu Phó Minh Diễm đã từng ngủ trong phòng này chưa, đột nhiên căng thẳng ngồi bật dậy.
Đúng lúc mợ mang chăn qua, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, mơ hồ nói: “Nếu chú Tô mấy đứa còn tỉnh táo, ông ấy sẽ không để cháu ngủ trên giường Tiểu Vận đâu, ông ấy bảo thủ lắm.”
Mợ nói xong còn thở dài, dường như nghĩ đến những ngày khi chú còn tỉnh táo.
Sau đó lại giải thích: “Lúc trước Tiểu Vận nói sẽ dắt bạn trai về, cả nhà đều đi xuống lầu, chú Tô không đồng ý cho lên nhà, nói là trước khi kết hôn thì không được dắt con trai vào nhà.”
Lúc đó anh cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ rằng chút khó chịu trong lòng lại bị mợ nhìn thấu.
…!
Đột nhiên, điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tưởng Mộ Thừa, anh định thần lại, sải bước đến bàn làm việc, liếc mắt nhìn thấy cuộc gọi của Hạ Kiều.
Vẫn là vì chuyện vụ án, muốn hẹn gặp anh buổi tối, điểm hẹn là ở nhà hàng Pháp anh mới mở gần đây.
“Tôi biết rồi.” Sau khi ngắt điện thoại, Tưởng Mộ Thừa lấy hồ sơ mà Thẩm Lăng đưa từ trong két sắt ra giao cho trợ lý Khương.
“Đây là thông tin các cổ đông của Viên thị, tất cả những chuyện xấu của bọn họ cũng được ghi chép rất rõ ràng, cậu lấy danh nghĩa của tôi tự mình đi gặp từng người một, muộn nhất là 12 giờ trưa mai yêu cầu bọn họ đồng ý việc chuyển nhượng cổ phần của Thẩm thị.”
“Tôi hiểu rồi.” Trợ lý Khương cầm tệp hồ sơ rồi lui ra ngoài.
Tưởng Mộ Thừa thong thả đi tới cửa sổ kính sát sàn, từ tầng 50 có thể nhìn rõ tòa nhà ngoại trú của bệnh viện, anh lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tô Vận.
[Sau khi tan làm anh sẽ cho tài xế đến đón em, buổi tối còn có việc, chắc tối nay về muộn, nếu em không muốn ăn cơm một mình thì đợi anh về ăn chung.]
Tô Vận nhắn lại: [Em chưa nói với anh, buổi tối em hẹn ăn cơm với bạn rồi, anh không cần cho tài xế đến đón em đâu, ăn xong em tự bắt xe về.]
[Vậy em ăn xong thì anh qua đón.]
Tô Vận: [Được, vậy ăn xong em gọi anh.]
Tưởng Mộ Thừa nhớ tới một chuyện, liền gọi điện thoại cho Lâm Việt, nói anh ta tối mai mời Viên Dĩnh và Phó Minh Diễm ra ngoài gặp anh, anh có chuyện muốn nói.
Lâm Việt mấy ngày này cứ gặp trắc trở vì theo đuổi Tô Nịnh Nịnh, trong lòng buồn bực không thôi, làm gì có thời gian uống trà tán gẫu với Viên Dĩnh và Phó Minh Diễm, anh ta từ chối không chút do dự: “Em không rảnh, em bận rồi!”
Tưởng Mộ Thừa đe doạ: “Cậu đừng đến chỗ tôi đòi theo đuổi Tô Nịnh Nịnh nữa!”
Lâm Việt nghiến răng nghiến lợi: “Được được được! Anh đúng là anh trai em!”
Tưởng Mộ Thừa lại dặn dò anh: “Đừng nói là tôi bảo cậu hẹn.”
“Biết rồi!” Lâm Việt lại tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm trò ác độc gì đấy?”
“Tối mai cậu tự biết, đến lúc đó cậu phải cân nhắc kĩ xem có còn muốn theo đuổi Tô Nịnh Nịnh hay không đấy!”
“Không phải…!Anh Tư, anh có ý gì? Câu trước câu sau của anh có mâu thuẫn nha!”
Tưởng Mộ Thừa không nói thêm, ngắt máy.
Tan tầm, Tô Vận thay áo khoác, xách túi vội vàng rời văn phòng, suýt nữa va phải Phó Minh Diễm ở khúc cua, cô vội lùi về sau theo phản xạ: “Em xin lỗi.”
Từ khi nào bọn họ lại trở nên xa lạ như vậy, ngay cả chuyện này cũng phải xin lỗi? Phó Minh Diễm không nói tiếp, ngoại trừ bi thương thì chẳng còn lý do nào thoả đáng.
Tô Vận khóe miệng giật giật: “Ừm…!Em còn có việc, đi trước.”
Phó Minh Diễm không kìm được mà hỏi: “Có sao không?” Ngày đó ở công viên, anh ta không biết cô đã xảy ra chuyện gì, là đang giận dỗi Tưởng Mộ Thừa hay là có người bắt nạt cô.
Hai ngày qua, ngoại trừ họp mặt buổi sáng, bọn họ đều bận rộn nên không gặp nhau được.
Tô Vận biết anh nói chuyện gì, gật gật đầu: “Tốt lắm, hôm đó thật ra…”
“Đừng nói xin lỗi với anh.” Điều anh ghét nhất bây giờ là cô nói những lời này với anh, cô không có gì phải xin lỗi anh, là anh nợ cô.
Như cô nói ngày hôm đó, sau khi anh rời đi, thế giới của cô sụp đổ, vậy cô đã đi qua những năm tháng đó như thế nào?
Anh không đủ can đảm để hỏi.
Vẫn luôn sống trong sự lừa dối bản thân.
Nhiều lần anh suýt thốt lên rằng, Tô Tô, nếu anh ly hôn, liệu em có còn muốn anh không?
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không đủ dũng khí để hỏi, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được cái đêm chia tay đó, cô đã túm chặt tay áo không cho anh rời đi, mà anh lại tàn nhẫn gỡ từng ngón tay cô ra như thế.
Phó Minh Diễm cất ký ức, nói với cô: “Cài nút áo lại đi, bên ngoài gió lớn.”
Rồi anh cất bước, tất cả những gì anh có thể làm cho cô chỉ là những lời quan tâm ít ỏi như vậy, mà sự quan tâm này có lẽ cũng chẳng còn quá hiếm đối với cô nữa.
Hốc mắt Tô Vận không kìm được đỏ lên, những lời nói thản nhiên của anh luôn gợi lên trong cô vô vàn ký ức, dù đau thương hay ngọt ngào, đều liên quan đến anh.
Trước đây khi còn bên nhau, mỗi lần đi chơi, anh đều cài cúc áo khoác cho cô, anh kéo khóa áo khoác cho cô, mùa đông anh quàng khăn và đội mũ, còn đeo cả găng tay cho cô.
Anh luôn chiều chuộng cô như một đứa trẻ, thậm chí cô còn hỏi đùa anh rằng: Minh Diễm à, nếu sau này chúng ta có con, liệu anh có đối xử tệ với em không?
Anh nói: Thế nào, rồi chúng ta sẽ sinh con trai, anh vẫn chiều em như con gái.
Đến nỗi sau khi họ chia tay, sau khi cô biết anh lấy vợ, cô mất ngủ cả đêm, nghĩ đến việc anh có con với người phụ nữ khác, rồi chiều chuộng người phụ nữ đó như con gái, cô lại không kìm được mà khóc.
Gần hai năm trời, cô luôn trong tình trạng rối loạn nội tiết, đau đầu mất ngủ, thậm chí còn gặp ác mộng.
Khi đó cô rụng tóc rất nhiều, da dẻ như là bốn mươi tuổi, ngay cả kinh nguyệt cũng vài tháng mới đến một lần.
Hai năm đó, cô sống như là hai mươi năm dưới địa ngục.
Mãi đến ba năm trước, cô quen được Điền Điềm, thoát khỏi cuộc sống ác mộng của mình, cô thề rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ…!yêu một người đàn ông nhiều như vậy nữa.
Nhưng ai ngờ ba năm nữa cô sẽ gặp Tưởng Mộ Thừa, một lần nữa yêu không để lại chút gì, nhưng lần này cô không biết mình có thể có may mắn nhìn thấy thế giới trôi qua nữa hay không.
Cô chưa kịp nhận ra thì đã bước đến cổng bệnh viện, nhìn xung quanh không thấy chiếc xe quen thuộc, phía sau đột nhiên có giọng nói: “Tô Vận.”
Tô Vận quay đầu lại, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái ra khỏi bệnh viện, cửa sổ phía sau hạ xuống, nhìn thấy người đàn ông, cô mỉm cười đi tới: “Anh Thẩm.”
Thẩm Lăng bước xuống, mở cửa xe giúp cô: “Giờ tan sở đã đổi rồi sao?”
“Đúng rồi, sau ngày mười một đổi sang lịch làm việc mùa đông.” Tô Vận sau khi lên xe lại hỏi anh: “Tại sao xe của anh lại đậu trong bệnh viện?
“Anh đến thăm em gái, con bé có ca tiểu phẫu.” Thẩm Lăng không nói thêm về chuyện của Đào Nhiên, ngược lại hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Sao cũng được, có ăn là được.”
Thẩm Lăng nhớ đến buổi chiều đi thăm Đào Nhiên, lúc nói chuyện với con bé, con bé khoe rằng vài tháng trước Tưởng Mộ Thừa đã mở một nhà hàng Pháp cho nó.
Bởi vì con bé nói mấy nhà hàng Pháp bây giờ không đúng vị, Tưởng Mộ Thừa không nói không rằng, tự mình mở nhà hàng, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển bằng đường hàng không.
Ngay cả Đào Nhiên cũng khen đồ ăn không dứt miệng, hương vị chắc chắn cực kì ngon.
Thẩm Lăng quay mặt nhìn Tô Vận: “Tối nay dẫn em đi ăn đặc sản.”
Tô Vận: “Có đắt lắm không?”
Thẩm Lăng cười nói: “Ăn với anh thì không đắt.”.