Không Yêu Không Vui

Chương 10


Bạn đang đọc Không Yêu Không Vui – Chương 10

Đây là lần đầu tiên Tô Vận chân chính nhận thức được thế nào là biệt thự cao cấp. Biệt thự bốn tầng kiểu Pháp xa hoa, quý phái. Trước và sau biệt thự đình nhỏ, đằng sau có bể bơi ngoài trời, vườn hoa cây trồng. Khu vực vườn còn có hòn non nước giả, thực vật trên đó tràn đầy sức sống, mùi hương của thiên nhiên tràn ngập, trong ao nhỏ còn có vài con cá đang bơi lội. Trong hoa viên đó thứ cô thích nhất chính là xích đu nhỏ ở trong góc. Đằng sau mấy tảng đá lớn là mặt cỏ được xén cẩn thận, không gian thừa chỗ cho một bữa tiệc nhỏ. Bên phải chính là sân tennis. Giờ phút này Tô Vận cảm giác mình như cá bấy lâu nay sống trong chiếc cống nhỏ, nhờ trời mưa to mà được bơi ra biển lớn. Lần đầu tiên nhìn thấy một nơi để ở đẹp đến nín thở như vậy, cô còn quên luôn cả việc mình còn không biết bơi.

Thời gian vẫn còn sớm, Lâm Việt gợi ý đánh vài set tennis, Tưởng Mộ Thừa đồng ý.

Tô Vận nhìn bọn họ, nghĩ thầm chẳng lẽ định chơi thật luôn ở đây?

Sau đó bọn họ đi thay quần áo, khi xuất hiện lần nữa cả hai đều đã mặc lên người bộ đồ thể thao mát mẻ. Đai bó cơ của Lâm Việt là màu đỏ như táo, còn của Tưởng Mộ Thừa là màu đen huyền bí.

Tô Vận kinh ngạc nhìn Lâm Việt: “Sao anh lại có quần áo ở đây?”

“Vì anh thường xuyên chơi ở đây nên để sẵn mấy bộ.” Lâm Việt thuận tay ôm cổ choàng vai Tô Vận: “Có phải rất đẹp trai không?”

Tô Vận theo bản năng muốn tránh, lại bị Lâm Việt ôm càng chặt, anh kề sát lỗ tai Tô Vận, nhỏ giọng nói: “Anh tư cùng một giuộc với mẹ anh, em quên à?”

Tô Vận ngay lập tức ngừng giãy giụa, để anh tuỳ ý ôm trong lòng, nhưng ánh mắt cô lại hướng đến Tưởng Mộ Thừa, lại chạm ánh nhìn của anh, cô chật vật thu hồi tầm mắt, nhìn ra phía khác. Sau đó Tưởng Mộ Thừa rời biệt thự, đi về đằng sau nhà.

Tô Vận lúc này đẩy tay Lâm Việt trên vai, “Đi thôi.”

Trên sân bóng, trọng tài và người nhặt bóng đều đã ở đó, tận bốn người nhặt bóng, mỗi góc hai người. Tô Vận nhìn thấy cái này ngây người vài giây.

Chỉ là chơi cho vui thôi, có cần lắm chuyện như thế không. Kẻ có tiền đều như vậy à?

Lâm Việt đứng sau cô nói: “Tâm trạng anh tư hôm nay không tốt.”

Tô Vận quay đầu lại, mờ mịt: “Có ý gì?”

Lâm Việt thở dài, vừa rồi anh thật là ăn no dửng mỡ mới đề nghị chơi tennis.

Anh làm vẻ mặt đau lòng vỗ vỗ bả vai Tô Vận: “Em tý nhớ vào nhặt xác anh nhé.” rồi không đợi Tô Vận phản ứng, anh đã nặng nề lết vào sân.

Tô Vận ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, Tưởng Mộ Thừa đã bảo người làm làm cho cô vài loại hoa quả và nước trái cây, còn giống hệt sở thích của cô, chắc là trùng hợp đi, cô sao cứ mơ mộng như thế chứ.


Cô ngẩng đầu, tầm mắt nhìn theo bóng dáng Tưởng Mộ Thừa, anh đang nói gì đó với trọng tài, sau đó trở lại sân bóng, làm vài động tác khởi động. Anh đứng ngược nắng, ánh nắng càng tôn lên đường nét sắc bén của anh, tản ra khí chất trầm tĩnh, trưởng thành. Mà chiếc quần thể thao phía dưới lại tôn lên đôi chân dài thẳng, cơ bắp rắn chắc tràn đầy sinh lực.

Tô Vận nhất thời ngắm anh đến thất thần.

Chờ đến lúc cô hoàn hồn, anh cũng đang nhìn cô.

Tô Vận nhanh chóng cúi đầu, lấy một ly nước trái cây uống hạ hoả.

Trận tennis bắt đầu.

Tô Vận cũng biết một chút luật chơi tennis, sau khi hiệp một bắt đầu vài phút, cô thấy rõ Lâm Việt đã lực bất tòng tâm. Tưởng Mộ Thừa mỗi lần giao bóng đều tựa như đang cầm một vũ khí sát thương cực mạnh, Lâm Việt không có cơ hội cũng như sức lực chống cự.

Sau hiệp một, Tưởng Mộ Thừa thắng liên tiếp sáu quả. Ngược lại, thể lực Lâm Việt tiêu hao đến cạn kiệt, dẫn đến mắc nhiều lỗi sai, đánh bóng ra ngoài sân, đánh bóng va vào lưới, còn có hai lần không đánh trúng bóng.

Chỉ mấy phút trước khi hiệp một kết thúc, Lâm Việt ném chiếc vợt xuống sân, người anh cũng nằm sõng soài trên mặt đất. Đã nhiều năm anh chưa thua thảm như vậy, tuy là thua đến mất mặt nhưng anh vô cùng tâm phục khẩu phục.

Anh không nghĩ đến Tưởng Mộ Thừa sẽ tàn nhẫn đến thế, chỉ cần có cơ hội liền vung đòn trí mạng, cứ như là ở trên thương trường vậy, tàn nhẫn không cho người khác lối thoát.

Cả người Tưởng Mộ Thừa cũng ướt đẫm mồ hôi, anh thoáng nhìn qua Tô Vận thấy cô cũng đang nhìn về phía mình. Khi anh cố ý nhìn cô trực diện thì cô lại giật thót nhanh chóng cúi đầu, tay cầm ly nước trái cây giả bộ uống, điều này khiến tâm trạng anh thoải mái không ít.

Tưởng Mộ Thừa thu hồi tầm mắt, nói với Lâm Việt: “Đừng có giả chết, mau đứng dậy chơi nốt hiệp nữa.”

Lâm Việt nghiêng mặt, thở hồng hộc: “Anh tư, không đánh nữa đâu, em nhận thua còn không được sao, em còn muốn giữ sức để tối vui chơi với Tô Vận.”

Tưởng Mộ Thừa nghe vậy, dù không vui vẻ nhưng cũng không lên tiếng, đưa vợt cho người nhặt bóng, tiến về khu vực nghỉ ngơi.

Lâm Việt kêu Tô Vận: “Vợ ơi, mang cho anh chút nước, anh không dậy nổi.”

Tô Vận: “…”

Sau đó cô nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, anh đang đến gần, tóc tai đều là mồ hôi. Toàn bộ không khí xung quanh lập tức bị vây hãm bởi hơi thở của anh, mát lạnh, pha trộn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhưng không hề gây phản cảm.


Ánh mắt cô đảo chỗ khác, từ đầu đến cuối cũng không dám liếc anh một cái, cô đứng dậy lấy một ly nước ép từ khay mang ra cho Lâm Việt.

Lâm Việt giống đứa nhỏ được chiều hư, vươn tay, “Kéo anh dậy đi.”

Tô Vận trừng mắt nhìn anh, nhưng anh đã nhắm tịt mắt lại.

Tô Vận duỗi tay kéo Lâm Việt lên, anh lại nói: “Tay anh mỏi nhừ rồi, em giúp anh uống đi.”

Tô Vận: “……”

Thật đúng là coi như cô là bạn gái mà sai bảo?

Bất quá Lâm Việt quá bướng bỉnh, Tô Vận đem ly nước trái cây đặt ở bên miệng anh, anh giống hệt như đứa nhỏ, miệng nhấp vào ly, nhỏ nhẹ uống từng ngụm. Chờ Lâm Việt uống xong nước trái cây thì Tưởng Mộ Thừa đã sớm rời khỏi sân bóng.

Lúc Tô Vận trở lại khu vực nghỉ ngơi, vốn cô định uống nốt nửa ly nước trái cây của mình, kết quả phát hiện ly đã trống trơn, không sót một giọt.

Ơ?

……

Cô lại nhìn vào cái khay kia, rõ ràng cái ly đầy kia mới là của anh ấy mà. Tại sao lại uống nước ở ly của cô chứ?

Lâm Việt đứng lên, nói với Tô Vận: “Em đi dạo ở vườn hoa nhé, phong cảnh ở đó rất đẹp.”

Tô Vận hỏi anh: “Vậy anh đi đâu?”

“Anh phải tìm anh tư nói chuyện.”

Tô Vận cố ý trêu anh: “Nói chuyện gì thế? Em cũng muốn đi.”


Lâm Việt làm vẻ mặt không đứng đắn: “Nói chuyện rốt cuộc có phải anh tư cấm dục hay không, còn có, phải gặp người phụ nữ như thế nào mới động lòng”, sau đó hướng Tô Vận nhướn mày: “Đi.”

“Cút!”

*

Buổi tối tám giờ, Tô Vận cùng Lâm Việt tới hội sở.

Lâm Việt đi phía trước, Tô Vận theo sát sau đó.

Lúc đến cửa phòng, Lâm Việt chợt dừng quay đầu lại, Tô Vận thiếu chút nữa đụng vào  lưng anh, cô nhíu mày nhìn Lâm Việt, rất bất mãn: “Anh dừng lại cũng nói một tiếng chứ.”

Lâm Việt cười: “Nếu anh là anh tư, khéo em lại nguyện ý đúng vào ý chứ.”

Tô Vận hơi há mồm, nhưng lại không thể phản bác, má cô nóng lên, nhưng may mà đã dùng phấn che đi. Bị nhìn thấu tâm tư, cô cảm thấy thẹn đến mức muốn độn thổ.

Lâm Việt sờ tóc cô như trấn an, cúi đầu sát vào Tô Vận: “Nói thật cho em biết, chính anh cũng thích anh tư, anh ấy cũng thật quyến rũ.”

Mắt Tô Vận trừng to, không thể tin được nhìn chằm chằm Lâm Việt, sau một lúc lâu cũng không thể thốt ra lời, thật là kinh dị rồi, anh trông thế mà thích đàn ông.

Lâm Việt nhìn phản ứng của cô vô cùng hài lòng, sau đó quay đầu đi, ha ha ha cười to.

Tô Vận biết mình bị trêu, vung tay lên đánh đấm anh. Bả vai Lâm Việt cười đến rung rung, lại nhỏ giọng nhắc cô: “Phái nữ thích anh tư đâu chỉ có mỗi mình em, tý nữa anh khẳng định có vô số phụ nữ bâu lấy anh ấy.”

Tô Vận: “Anh ấy chưa có vợ?”

Lâm Việt hai tay rảnh rỗi, lười biếng dựa trên tường, cười xấu xa: “Nhín nhịn đến nghẹn rồi giờ mới dám hỏi?”

Tô Vận  không thừa nhận: “Ai nghẹn chứ?”

Lâm Việt làm bộ dạng sao cũng được: “À, anh hiểu lầm, coi như anh chưa nói gì.”

Tô Vận tức muốn hộc máu nhưng không tìm được lời phản bác.

Lâm Việt lại trêu cô: “Aiz, rốt cuộc có muốn biết hay không?”


Mặt Tô Vận đều đỏ lên, không nghĩ mình bị dồn ép như thế, cắn răng nói: “Có!”

Lâm Việt sờ sờ mũi, cười như không cười: “Nhưng giờ anh lại không muốn nói, em bảo phải làm sao bây giờ?”

Tô Vận không thể nhịn được nữa, liền dậm chân: “Lâm Việt, anh khốn nạn!”

“Ha ha!” Lâm Việt bị bộ dạng của cô chọc cười lăn lộn.

Tô Vận trực tiếp đá anh, trong lòng rít gào tức giận mắng, Lâm Việt, anh con mẹ nó tốt nhất cầu nguyện cho tốt thì kiếp sau mới lấy được vợ!

Lâm Việt vẫn cười, khom lưng vỗ vỗ chân, “Tô Vận, anh thấy trên đời này em giỏi giả vờ giả vịt nhất, ngày thường thì khoác lên một bộ dạng thục nữ, kỳ thật trong xương tuỷ là lưu manh! Hahaha!” Cô cùng Tô Nịnh Nịnh ở phương diện nào đó thật là giống nhau.

Tô Vận cũng không phủ nhận, cô thật sự chính là trong ngoài không đồng nhất, nhưng cô không có như vậy mà lông bông, không tùy hứng làm bậy, bởi vìsẽ không có ai ở phía sau xử lí những hậu quả cô gây ra, sẽ không có ai dung túng những thói xấu ấy. Nên cô chỉ có thể mềm dẻo mà đối mặt với hiện thực tàn nhẫn ngoài xã hội, sống không thật với chính mình.

Có khi nhìn cái bộ dạng ngoan ngoãn, hiểu chuyện của mình trong gương, cô có chút không quen.

Lâm Việt ý thức được sự tổn thương mà lời mình gây ra, cũng không biết nên an ủi ra sao, cuối cùng anh chỉ nói câu: “Sau đêm nay em sẽ được tự do.”

Tô Vận vẻ mặt mờ mịt, muốn hỏi rõ ý tứ của anh thì cửa phòng từ bên trong được kéo ra, một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy bước ra cửa.

“Lâm Việt, đứng đây làm gì, tất cả đều đang chờ đó!”

Viên Dĩnh sau đó mới đem tầm mắt dừng ở người phụ nữ đang đưa lưng về phía cô. Người phụ nữ đó có cần cổ dài, thon gọn, tóc được vấn lên, trên người là một bộ lễ phục đơn giản màu trắng ôm lấy vòng eo mềm mại tinh tế, chỉ nhìn qua cũng thấy đẹp không gì sánh được.

Tô Vận nghe tiếng nói quay đầu lại, lúc bốn mắt nhìn nhau, Tô Vận cảm giác người phụ nữ trước mặt trở nên lúng túng, khẩn trương.

Chẳng lẽ là bởi vì cô quá đẹp?

Viên Dĩnh thật vất vả mới trấn tĩnh được bản thân, nhìn về phía Lâm Việt, khóe miệng cong lên, “Vị này là?”

“Bạn gái em.” Lâm Việt duỗi tay ôm Tô Vận và ngực giới thiệu, “Đây là chị họ con bác cả của anh, Viên Dĩnh.”

Tô Vận cười nhẹ chào hỏi.

Sắc mặt Viên Dĩnh trở nên cứng đờ, nhưng vẫn cố ép mình bình tĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.