Đọc truyện Không Yêu Đừng Quấy Rầy – Chương 5Quyển 1 –
Thật ra thì làm bạn “Ở chung” với Hạ Vi Vãn, anh cũng bỏ ra cái giá rất lớn. Tỷ như thói quen ngủ trần truồng của anh, cũng không thể tùy tiện, đầu mùa hè đã rất nóng bức, nửa đêm đi toleit, anh cũng không thể xuất hiện với trạng thái nửa thân trần, chỉ mặc quần lót, dù là đang “Mộng du” cũng phải duy trì bộ dáng thần thánh áo mũ chỉnh tề.
Anh đã hy sinh nhiều như vậy, còn bị bạn cùng phòng xem như là “Tặc”, đến cơ hội nói chuyện cũng không cho, cho nên anh rất oan uổng đó!
Mười giờ tối, đám người bọn họ vừa lúc làm xong một cuộc phỏng vấn, bởi vì bận công việc, từ giữa trưa đến bây giờ, mọi người đều chưa uống một giọt nước, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
Ăn bữa khuya vào mùa hè, đi nơi nào ăn? Đương nhiên là đồ nướng cộng thêm bia, gia vị là ba hoa kiêm đánh rắm, là phương thức thả lỏng rất tốt.
Mọi người vui vẻ thu dọn, đúng lúc cách đơn vị không xa có quán đồ nướng lâu đời, vừa khéo đi bộ nhanh khoảng mười phút là tới nhà của anh. Đây cũng là nguyên nhân lúc anh liếc thấy tin tức cho thuê kia, không để ý vẫn còn đang đi làm liền vội vã chạy tới, chỉ sợ xuống tay chậm hối hận không kịp.
Vừa gần đơn vị của anh, vừa có thể tiết kiệm tiền đi xe, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cớ sao mà không làm? Cho nên để tránh bị đuổi vào quý tiếp theo, anh nhất định phải tạo mối quan hệ với con Ninja rùa kia.
“Phóng viên Giang, chờ được cháu rồi! Hôm nay bàn này này của các người, bác mời khách, tận tình ăn, cứ việc gọi.” Thấy đoàn người bọn họ, ông chủ rất vui mừng, vội vàng tiến lên đón.
Mấy ngày trước, anh thay quán này làm một chuyên mục thức ăn ngon.
Bây giờ《tuần san thành đô 》ở Ôn Thành đang trong giai đoạn khởi đầu, công việc tương đối phức tạp. Mặc dù mỗi người đều có khu vực công việc riêng của mình, nhưng trước mắt thành viên còn không nhiều, muốn áp dụng phân chia công việc thật sự thì tương đối khó khăn. Ví như chuyên mục thức ăn ngon, danh nhân, nếu rãnh rỗi anh cũng sẽ kiêm thêm một chút, theo như lời nói của Hứa lão đại, cái này gọi là người tài nhiều vất vả.
Ở giai đoạn mới xây dựng sự nghiệp, công việc mệt mỏi nhất chính xác là rơi vào trên đầu anh. Ngoài sáng là nòng cốt được tín nhiệm, thật ra thì anh hoàn toàn bị Hứa Ngạn Sâm lợi dụng. Ai bảo anh bị người ta thu lưu, vẫn là nhìn mặt mũi của Thẩm Chức Tâm! Nhưng anh cũng sẽ không vào lúc này ồn ào đòi cải cách, dù sao đi theo Hứa lão đại thật có thể học được rất nhiều kinh nghiệm khó có được. Hơn nữa, con gái quả quýt nhỏ thiếu tháng của Hứa lão đại mới ra đời, đến nay vẫn còn ở trong lồng giữ nhiệt, một lần lại một lần thông báo tin bệnh tình nguy kịch, cực kỳ giày vò.
Cho nên, Hứa lão đại giao tất cả công việc ở Ôn Thành cho anh xử lý, thực hiện, bản thân anh ta chỉ điện thoại chỉ huy mà thôi. Nhưng Giang Diệc Hãn không dám có bất kỳ trách móc gì, cũng không dám tạo thêm phiền phức, chỉ có thể dùng hành động thực tế tới trợ giúp Hứa lão đại “Tuổi già” có con gái.
Trên thực tế, anh thậm chí không chỉ một lần nghĩ tới trở về Thượng Hải, đi xem một chút con gái bảo bối của Thẩm Chức Tâm và Hứa lão đại, nhưng là….
Thượng Hải.
Anh nghĩ, hay là thôi đi.
“Ông chủ, ông muốn hại cháu bị lão đại của chúng cháu chặt đầu sao?!” Anh cười híp mắt hỏi ngược lại.
Ngày đó anh một mình tới đây ăn thử, rồi cầm máy chụp hình, sau đó gõ gõ ở trong máy vi tính xách tay. Lúc ấy ông chủ tới, anh cũng không còn cố ý nói gì, anh thích kiểm tra đột kích, rồi viết toàn bộ “Sự thật”, nên khen ngợi thì anh sẽ không keo kiệt, nên phê bình anh cũng sẽ không lưu tình một chữ.
Tóm lại, ngày đó khi cầm hóa đơn đi quầy tính tiền, vẫn ăn đến rất hài lòng.
“Phóng viên Giang, ngày đó cháu chụp rất đẹp, viết bài báo càng tốt, trợ giúp rất lớn cho quán của bác! Cho nên hiện tại mời mọi người ăn một bữa, là bác phải làm!” Ông chủ rất khách khí, trên thực tế, kể từ sau khi đăng bài báo đó, ông không chỉ một lần đi tới tòa soạn tìm vị gọi là phóng viên Giang Hãn này, hi vọng bày tỏ đáp tạ một chút, nhưng phóng viên Giang trơn trượt giống như bùn, chạy cực nhanh.
“Ông chủ, ông đừng hại cháu, tổng biên của tụi cháu rất hung dữ, bị anh ấy biết cháu nhận riêng thì công việc khó giữ được, tính nguy hiểm quá lớn, không có lợi lắm, không có lợi lắm!” Anh cười khoát tay từ chối.
Anh sợ nhất chiêu thức này của người khác, sắp tới mùa hè, anh cũng có thể đi đến chỗ khác để sưu tầm địa điểm ăn uống. Tuy anh rất tùy tiện, nhưng anh không thích dùng một lần thành bại để quyết định sống chết. Anh cũng không hy vọng khi chất lượng của đối phương giảm xuống hoặc là để cho anh phát hiện làm việc gì không đúng quy định**, mình viết bài sẽ có gánh nặng trong lòng.
Thấy anh nói nghiêm trọng như vậy, ông chủ cũng không tiện làm khó, “Vậy bác giảm cho tụi cháu 85%, lại tặng thêm hoa quả và các món nguội.” Chắc chắn chỉ có bạn bè của ông chủ mới hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
“Được, vậy thì cám ơn trước.” Anh nhún vai một cái, không chối từ nữa, tỏ vẻ cảm ơn.
Chờ ông chủ vừa đi, các đồng nghiệp liền kháng nghị, “Bây giờ bữa ăn tối miễn phí phải tự trả tiền rồi, chúng tôi mặc kệ, Giang Hãn, bữa này anh phải tính tiền!” Vốn là mọi người nói AA, hiện tại khó chịu, có thể đổ thừa liền đổ thừa.
“OK, tôi trả.” Tính tình anh rất rộng rãi, năng lực giữ tiền và quản lý tài sản rất tệ, cho dù tiền mướn phòng ba tháng kiêm tiền đặt cọc hai tháng đã vét sạch tiền anh tội nghiệp dành dụm, khiến cuộc sống gần đây của anh thật rất túng quẫn, anh cần tách một phân tiền thành hai để dùng. Nhưng hành vi khóc than không có tiền này, anh thật không làm được.
Cùng lắm thì nửa tháng sau ăn mì ăn liền, hy vọng có thể chống đỡ, đừng hết đạn cạn lương.
Nhưng đột nhiên anh phát hiện một vấn đề rất nhức đầu, vì ngăn chặn tính thích xài tiền bậy bạ của mình, tháng này anh ra cửa, tiền mặt trong bóp da gần như sẽ không vượt qua 500 tệ.
Anh tóm lấy một vị nhân viên phục vụ, xác nhận nơi này buôn bán nhỏ, không thể cà thẻ.
Vốn là nói một tiếng với ông chủ, khẳng định có thể ký nợ, nhưng anh không thích thiếu người nhân tình. Đúng rồi, nợ nhân tình, dù sao đều phải thiếu….
Anh nhanh chóng dùng di động lên mạng.
Cứu mạng!
“Nước sông phi nhanh” gần như lên mạng hai mươi bốn giờ, sau khi chần chờ nửa phút, rốt cuộc dời sông lấp biển bắt đầu lay động.
Đầu Gỗ: ?
Koal¬aBear: Tôi ăn cơm chùa, bị ông chủ giam! (Hệ thống hình ảnh QQ: nét mặt khóc lớn)
Đầu Gỗ: A ( vẻ mặt kinh ngạc )
Koal¬a Bear: Mau tới cứu tôi, nếu không tôi rửa chén muốn đến tay rút gân, hơn nữa ông chủ uy hiếp nếu như mà tôi rửa không sạch, lúc nào cũng có thể bị bán sang Châu Phi làm nam kỹ. (vẻ mặt phát điên)
Đầu Gỗ: Ách (vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh)
Koal¬a Bear: Không hàn huyên nữa, tôi rất bận, vội vàng thổi bong bóng, tiếp tục đi rửa chén cực khổ, cô nhanh dẫn tôi về nhà đi! (đánh một biểu tình rất ủy khuất)
Đầu Gỗ: (vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh kéo dài) Ông chủ không có đánh anh chứ?
Koal¬a Bear: Nhanh, nếu như mà cô còn không mang tiền tới, nhất định sẽ bị đánh vào bệnh viện, nghe nói ông chủ còn có chút bối cảnh xã hội đen! (biểu cảm đáng thương tội nghiệp)
Anh như có điều suy nghĩ, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác dùng một ngón nhãn nhã gõ lên bàn theo quy luật.
Đầu Gỗ: ( phát ra một biểu cảm lau mồ hôi) Anh phải có nói cho tôi biết, anh đang ở đâu?
Koal¬a Bear: Cô ra khỏi chung cư, quẹo phải, đi bộ mười phút, quán đồ nướng XX, gian phòng 222.
Đánh xong hàng chữ này, QQ của anh liền biến thành màu xám, bởi vì anh đã nhanh chóng log out.
“Giang Hãn, anh ở đây cười cái gì?” Một đồng nghiệp đang vui vẻ uống bia, tò mò hỏi.
Bởi vì bây giờ anh đang gục mặt xuống bàn, cười đến bả vai rung rung, hoàn toàn không thể tự kiềm chế.
“Không có, chỉ là vừa mới lừa một cô nhóc đần độn.” Không nên giải thích quá rõ ràng với người khác, anh vui một mình là được, lại trực tiếp cười thật to.