Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 32Quyển 1 -


Đọc truyện Không Yêu Đừng Quấy Rầy – Chương 32: Quyển 1 –

Giang Diệc Hãn gõ cửa phòng, một lúc lâu sau, Vãn Vãn mới nhô đầu ra, hai mắt của cô hồng hồng, rõ ràng là mới vừa khóc xong.

Trên thực tế, ngay lúc anh đánh đánh người ngài cửa, tiếng khóc của cô như đang tấu nhạc, để cho anh càng đánh càng hăng say.

Giang Diệc Hãn thật sự không biết nên nói cô thế là tốt hay không tốt nữa, nha đầu này, là người thiếu kinh nghiệm sống điển hình.

“Tôi vô cùng cảm động khi cô lo lắng cho tôi như vậy, nhưng mà, xin cô tin tưởng tôi… Tôi biết cách tự bảo vệ mình, thật đấy!” Giang Diệc Hãn cố gắng dùng từ ngữ uyển chuyển, “Cho nên, thật sự không cần cô giúp đỡ.” Anh không liều lĩnh, làm việc trước sau đều nghĩ đến hậu quả.

Vãn Vãn cố gắng khẽ động đậy khóe môi, “Tôi hiểu, tôi rất ngốc, thật xin lỗi…”

Anh không phải có ý này! Cô không lên án, không oán giận, nhưng mà, anh biết hôm nay cô đã chịu đủ rồi, chắc chắn cô đã bị sợ hãi.

“Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm đi!” Vỗ vỗ mặt cô, trấn an.

Anh không hiểu, tại sao cô phải đối xử tốt với anh như vậy? Anh chỉ là một người bjan cùng phòng bình thường, cô lại vì anh mà thiếu chút nữa lầm vào hiểm cảnh! Phảng phất, dường như cố một điểm mấu chốt nào đó, chờ anh tìm hiểu.

Vãn Vãn nhìn anh không chớp mắt.

“Tôi cũng đi nghỉ đây, hẹn gặp lại.” Anh xoay người.

Vãn Vãn đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng anh, không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích.

“Có phải cô rất sợ hay không?” Thở dài, Giang Diệc Hãn quay đầu lại, thật sự không có cách nào bỏ rơi cô gái đang cố gắng giả bộ bình tĩnh này, ánh mắt còn chưa tỉnh hồn.

“Diệp Thần… Anh ta có còn quay trở lại nữa không?” Vãn Vãn dùng âm thanh rất nhẹ hỏi, cố cố gắng kìm chế, để cho mình không nhớ lại những việc vừa xảy ra.

“Tôi nghĩ, bây giờ anh ta vẫn còn đang ở ngoài cửa.” Giang Diệc Hãn thành thật trả lời.

Đôi mắt Vãn Vãn mở to, cô không muốn nhớ lại, nhưng vẫn vô cùng hoảng sợ.

“Nhưng mà, tôi nghĩ, trong thhời gian ngắn, anh ta tuyệt đối không dám ‘Bò’ vào đây nữa đâu.” Giang Diệc Hãn khẽ mỉm cười.

Nha đầu này rất sợ phiền phức, anh thông minh không nói rõ cho cô biết, ước chừng bản thân đã làm gãy vài cái xương sườn của Diệp Thần, nhân tiện làm cho chân của hắn ta cũng gãy luôn.


Anh ghét nhất bị người khác làm phiền, cho nên, anh cũng không muốn nha đầu này lo lắng làm phiền đến anh cả đêm.

Nhưng mà, hiển nhiên không giải thích, cũng có một chỗ xấu.

Anh tắm xong từ phòng tắm bước ra, vô cùng kinh ngạc phát hiện, Vãn Vãn ôm đầu gối, cả người cuộn tròn tựa vào cửa phòng tắm.

“Ở đây… An toàn hơn một chút…” Vãn Vãn xấu hổ giải thích.

Cách anh càng gần, ngộ nhỡ Diệp Thần đi vào nữa, cô có thể kịp thời kêu cứu.

Kinh nghiệm bị bịp miệng thiếu chút nữa thì bị cưỡng bức thật đáng sợ, để lại bóng ma trong lòng Vãn Vãn.

Mới vừa rồi, nếu như anh về chậm một chút, có lẽ tất cả đã quá muộn rồi.

Tên đầu heo bên ngoài không biết đã được người đón đi chưa? Một giây kia, anh rất muốn cho Vãn Vãn xem tình trạng thê thảm của tên kia một chút, nhưng mà nghĩ đến mình ác ý ném quần áo của hắn vào thùng rác ở ngoài ban công, làm hại đối phương trơn bóng không một mảnh giáp, thật sự độc hại ánh mắt của cô thì không hay.

“Buổi tối… Lúc anh ngủ… Có thể… Mở cửa…?” Đề nghị này, không không chế được phát ra từ cổ họng của cô.

Bình thường, hai người bọn họ đều khóa cửa phòng trước khi đi ngủ.

Giang Diệc Hãn nhìn cô một cái, “Cô trở về phòng đi.”

Đây ý là cô bị cự tuyệt sao? Cô không nói thêm gì nữa, đứng dậy, cúi đầu, đi hai bước, quay đầu lại, phát hiện anh đi theo phía sau cô.

“Cửa sổ trong phòng khóa kĩ chưa?” Anh hỏi.

“Rồi.” Vãn Vãn nhẹ nhàng gật đầu.

Cô nhát gan, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều khóa kĩ cửa sổ.

“Khóa luôn cả cửa phòng đi!” Theo cô đến cửa phòng, Giang Diệc Hãn dừng bước.

Quả nhiên là bị từ chối.


Vãn Vãn cắn môi, gật đầu một cái, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, khéo lóe trở về phòng, đóng chặt cửa.

Ngồi ở trên giường, cô ngẩn người, cảnh tượng Diệp Thần nhào về phía cô kia, hiện rõ ở trong đầu không thể xua đi được.

Vãn Vãn ôm đầu gối, vòng hai tay quanh người, suy nghĩ một hồi, buổi tối có lẽ không có cách nào đi vào giấc ngủ được rồi.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh “Lạch cạch”, dường như đồ đạc gì đó bị di chuyển.

Cô sợ hết hồ hết vía đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, không biết có nên mở cửa kiểm tra hay không, đúng lúc ấy thì…

“Là tôi.” Giọng nói của Giang Diệc Hãn, trong nháy mắt làm cho cả người cô trở nên bình tĩnh lại.

“Cô cứ yên tâm ngủ đi, tôi mang cái ghế sô pha tới đây, buổi tối sẽ ngủ trước cửa phòng cô, có chuyện gì thì chỉ cần gọi tên tôi hoặc trực tiếp mở cửa.” Mặc dù biết không có tác dụng gì, nhưng mà vừa rồi khi cô ấy đem đôi mắt đen láy còn ánh nước nhìn chằm chằm vào anh thì Giang Diệc Hãn biết, tối nay nhấy định mình phải làm cảnh vệ rồi.

Nha đầu này, không hề giấu diếm một chút cảm xúc nào, khi anh bảo cô về phòng thì nháy mắt ánh mắt liền như đưa đám, rõ ràng như vậy.

Bảo cô khóa cửa phòng, cũng bởi vì anh là đàn ông, anh không hi vọng thân phận phái nam của mình, sẽ làm nha đầu này sợ.

Vãn Vãn trong phòng, nghe xong câu nói của anh, sửng sốt một chút, sau đó, sau một hồi, cô lộ ra một nụ cười cảm động.

Giang Diệc Hãn tương đối cao, phải ngủ trên ghế sô pha, quả thực là giày vò.

Hôm đó, anh gần như không cách nào ngủ yên, sau nửa đêm…

“Cầu xin anh, có thể bán lại máy chơi game này cho tôi được không, giá cả có thể thương lượng mà!” Có ai đó, đứng ở bên cạnh anh lải nhải không ngừng.

Máy chơi game, trò chơi gì vậy?

“Này này, đừng đánh tôi mà… Anh cũng không chơi nó, tôi thật sự vô cùng cần nó, rất muốn có được nó. Anh muốn bao nhiêu tiền, mới đồng ý bán lại cho tôi?”


Anh con mẹ nó, thật phiền phức!

Anh nghĩ muốn trực tiếp đá bay giọng nói của cái người không ngừng quấy rầy mình đi, nhưng mà, anh giống như bị một vật nặng nghìn cân đè lên người, cả người mê mê tỉnh tỉnh, mơ mơ hồ hồ không thở nổi, tệ hơn nữa là, nga cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

Cả người anh đã tê rần rồi sao? Quả nhiên, không thể nghủ ghế sô pha.

Bởi vì muốn giãy dụa, lại không thể động đậy, mồ hôi lạnh trên trán Giang Diệc Hãn cũng tuôn ra ầm ầm.

“Bây giờ tôi có thể chơi máy chơi game của anh một chút được không? Tôi thật sự thích nó…”

Đây rốt cuộc là giọng nói của anh, nhanh nhanh cút đi!

Vãn Vãn nằm trong phòng cũng không có cách nào ngủ yên, nghe được âm thanh mê sảng ở bên ngoài.

Cô vội vang xuống giường, lúc mở cửa phòng ra, cô liền gặp được người canh giữu đang nằm trên ghế sô pha trước cửa phòng cô kia, hình như đang gặp ác mộng.

“Mẹ nó, cút ngay…” Hai mắt Giang Diệc Hãn nhắm chặt, khó chịu trằn trọc nói mê.

Vãn Vãn lo lắng ngồi xổm trước mặt anh, thay anh lau mồ hôi lạnh trên trán.

Anh ở trong cục cảnh sát bị người khác vây đánh sao? Anh còn nói không có chuyện gì cả! Giang Diệc Hãn luôn thích cười hì hì giấu tâm sự ở trong lòng, cô lúc, cô thật sự không biết được, câu nào là thật, câu nào là giả, dù sao, có hỏi thì anh cũng không nhát định sẽ nói lời thật.

Cô vô cùng lo lắng, bây giờ anh, mờ thấy cái gì, mà lại khó chịu như vậy?

Tay của cô, đặt nhẹ lên mu bàn tay anh, muốn trấn an anh, như kỳ tích, chân mày anh đột nhiên giãn ra, yên tĩnh lại.

Nhìn dáng vẻ chìm vào giấc ngủ của anh, khóe môi Vãn Vãn cũng không nhin được mà cong lên thành một nụ cười ấm áp. Cô không dám buông tay chỉ có thể ngây ngốc khẽ đặt ở trên mu bàn tay anh.

Một lất sau, đôi chân của Vãn Vãn vì phải ngồi xổm mà trở nên chua xót, tê dại đến mức không thể ngồi xổm được nữa, cô liền ngồi bệt xuống đất luôn, muốn đi lấy đệm, lại sợ làm anh tỉnh giấc, chỉ có thể chấp nhận ngồi lên sàn nhà lát đá cẩm thạch cứng ngắc.

Như vậy, chỉ hơi tiếp xúc, đã làm cho Vãn Vãn có cảm giác an toàn, chỉ cần có anh ở bên, cô không sợ bất cứ cái gì cả.

Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu lên ghế sô pha.

Một lát sau, cô vậy mà cũng từ từ tiến vào mộng đẹp.


Sắc trời, dần dần sáng lên.

Lần này, là Vãn Vãn tỉnh lại trước, vừa mở mắt, cô bắt gặp được gương mặt vẫn còn đang ngủ say của anh, cằm anh đã lấm tấm râu đen, dáng vẻ đặc biệt phóng khoáng cùng hấp dẫn.

Vãn Vãn ngơ ngác tham làm nhìn chăm chú.

Cô vươn tay ra, dịu dàng chạm vào vẻ mặt bình thản của anh, khi đầu ngón tay lướt đến dưới cằm anh thì bị những chiếc râu ngắn của anh đâm vào tay cảm thấy ngưa ngứa, động tác vô cùng đơn giản, lại làm cho trái tim cô trương phồng lên, tràn đầy một cảm giác hanh phúc không nói được.

Cô thật sự rất thích anh.

Vô cùng thích, rất muốn rất muốn tỏ tình với anh.

Cô ngơ ngác nhìn anh, không khống chế được mà dần nghiêng về phía anh, hơi thở của haivãn người càng ngà càng gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh, mê muội, Vãn Vãn nhắm mắt lại, âm ấm, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của anh.

Chỉ trong một giây đó thôi, giống như cánh bước khẽ đậu xuống.

Lui về phía sau, Vãn Vãn đè ép ngực mình ngã ngồi trên sàn nhà, thở hổn hển. Cô vừa làm cái gì vậy? Thật không thể tin được! Cô lại có thể nhân lúc anh ngủ say…

Nhịp tim của Vãn Vãn, thình thịch thình thịch, giống như là tiếng sấm nổ.

Nhưng mà, cô thừa nhận mình không hối hận, đó là nụ hôn đầu của cô, nếu như lại xảy ra chuyện giống như tối hôm qua, cô sẽ vô cùng hối hận mình không còn kịp đem thứ tốt đẹp nhất của bản thân, đưa cho mối tình đầu của mình.

“Mình bị điên rồi! Lại có thể hôn trộm anh ấy!” Vãn Vãn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, vội vàng làm cho bản thân tỉnh táo lại, chỉ mười bước ngắn ngủi, dọc đường đi thậm chí vụng về không biết đã đụng vào bao nhiêu đồ vật.

Người đang vì hành động của cô, phải chịu bao nhiêu áy náy cùng kinh sợ, thì Vãn Vãn cũng không biết, vào lúc cô chạy về phía nhà vệ sinh, Giang Diệc Hãn đã mở mắt.

Đôi mắt của anh dần dần nặng nề.

Mới vừa rồi, anh giống như đang chiến đấu cùng với người khác trong giấc mơ, mới có thể đặc biệt mệt mỏi như vậy, thân thể nặng nề, không có cách nào lập tức mở mắt ra. Nhưng mà, đêm hôm qua, khi những lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, chậm rãi rơi xuống người thì ý thức của anh đã sơm tỉnh lại.

Xúc cảm mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào môi của anh thì canh chỉ có thể lựa chọn tiếp tục giả bộ ngủ.

“Nha đầu kia…” Nhẹ nhàng sờ lên đôi môi vừa bị người ta hôn trộm, anh cuối cùng cũng hiểu được điều quan trọng kia là gì.

Chỉ là, anh không hề cảm thấy vui sướng một chút nào, chỉ thấy tâm tình vô cùng nặng nề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.