Đọc truyện Không Yêu Đừng Quấy Rầy – Chương 28Quyển 1 –
Mới không bao lâu mà trong Thành phố Ôn đã xảy ra một sự kiện lớn, công việc của Giang Diệc Hãn quả thực cũng gặp ít nhiều phiền toái.
Hôm đó hai chiếc xe buýt đường dài đang chở khách tông vào nhau ở trên cầu, ban đầu chỉ là tông vào đuôi xe bình thường nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chiếc xe phía sau chạy với tốc độ quá nhanh vào thời khắc mấu chốt phanh lại không ăn làm cho xe buýt phía trước phải chịu lực quá mạnh đâm vào vòng bảo hộ bốc cháy sau đó hai chiếc xe đều rớt xuống sông.
Ngày đó lại có một cơn bão lớn đổ bộ làm cho thủy triều dâng lên vài chục mét, chỉ trong nháy mắt hai chiếc xe buýt liền ngập sâu xuống nước.
Đêm hôm đó trời mưa to như trút nước, sấm rền vang trời, tia chớp lóe sáng làm cho màn đêm trở thành ban ngày.
Bởi vì làm ca đầu tiên nên Vãn Vãn làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ. Vãn Vãn đã lên giường đi ngủ nhưng lại bị kinh hãi bật dậy.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân ở trong phòng khách.
“Giang Hãn, đã trễ thế này anh còn đi đâu vậy?”
Giang Diệc Hãn đang mang giày: ” Trên cầu lớn bắc qua sông X xảy ra chuyện, có hai chiếc xe buýt rơi xuống nước, bây giờ tôi phải lập tức tới hiện trường.!”
Vãn Vãn nhìn thoáng qua thấy ngoài trời tối đen như mực, gió thổi qủy khốc thần gào làm cho cửa sổ đập vào nhau “Rầm rầm rầm”. Thời tiết tội tệ đến cực điểm làm cho tâm tình của Vãn Vãn bất ổn, mí mắt phải nháy không ngừng.
Cô muốn khuyên anh đừng đi nhưng biết chuyện đó không có khả năng xảy ra, đây là công việc của anh còn cô chỉ là bạn cùng phòng.
“Cầu lớn bắc qua sông X cách chỗ này một giờ đi xe, anh muốn đi bằng cách nào?” Vãn Vãn hỏi tới cửa.
“Nếu xe khác không tới đó được thì tôi phải lái xe gắn máy!” Giang Diệc Hãn đã vọt tới cửa thang máy.
Đối với phóng viên mà nói thời gian gắn liền với sinh mệnh.
Vãn Vãn vội vàng chạy tới bên cửa sổ, thế giới ngoài kia được mưa cọ rửa thành một màn sương mù, mưa to giống như thác đổ, rầm rầm điên cuồng trút xuống, ngay cả bóng dáng một chiếc taxi cũng không có. Trong garage có một chiếc xe máy vọt nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mặc áo mưa chạy càng lúc càng xa, Vãn Vãn cũng không hiểu rõ chính mình tối nay tại sao lại hoảng hốt như vậy.
Mở máy tính ra, Vãn Vãn vào trong diễn đàn tin tức bão đổ bộ quả nhiên đã có tin tức hai chiếc xe rớt xuống sông.
Nghe nói hiện trường cực lỳ hỗn loạn.
Không chỉ có trên cầu lớn bắc qua sông X mà nghe nói vài chỗ khác đều đã xảy ra tai nạn xe cộ, thậm chí còn có một chiếc xe cứu thương đang trên đường chạy tới cầu lớn bắc qua sông X.
Thật lâu sau đó Vãn Vãn nhìn đồng hồ một lần nữa, đã là rạng sáng, chắc Giang Diệc Hãn cũng đã đến hiện trường rồi chứ? Nhưng cô đăng nhập vào QQ nhìn thấy biểu tượng của “bạn cùng phòng Koala” trong list bạn bè vẫn là màu xám.
“Mấy người đã nghe thấy những lời đồn từ đầu thập niên 90 về cây cầu đó chưa? Nghe nói sông X có một con rồng, cây cầu vừa vặn đặt ở đuôi rồng, năm đó cây câu xây thế nào cũng không được về sau có mời một cao tăng đắc đạo hạ thần chú nên mới miễn cưỡng xây được. Sau khi cao tăng đắc đạo kia niệm kinh xong thì lập tức viên tịch, toàn bộ chim sẻ ở hai bên bờ sông X đều rơi xuống nước chết hết!
“Tôi là người Thành phố Ôn, xác thực đã từng nghe nói qua về những việc quái dị khi mới xây cầu!”
“Nghe nói hai đầu cầu bắc qua sông X đều có dựng mấy tấm bia đá, Long tộc sợ nhất là Đại Bàng Kim Sí Điểu giống như Phật Như Lai trấn áp Tôn Ngộ Không bằng chú ngữ, những chuyện này không phải dân chúng suy nghĩ mà là do ngay lúc đó lãnh đạo nghĩ ra được!”
Mới có một hai giờ ngắn ngủi mà bình luận ngày càng nhiều lên, đều là truyền thuyết ngược lại tin tức hiện trường rất ít, giống như đã bị phong tỏa.
“Mười năm trước còn có một sự việc rất kì quái mấy người còn nhớ rõ không? Lúc ấy trường trung học X nghỉ vào mùng Hai, có một chiếc xe buýt trên đường đi chơi xuân trở về ngang qua cầu lớn bắc qua sông X đó, nghe nói lúc đó có một học sinh ăn nói bất kính với thần linh kết quả là làm cho mọi người rơi xuống sông, không ai sống sót!”
“Tôi cũng là người Thành phố Ôn, hai năm trước tôi có một người chị, lúc đó chị ấy cùng chồng đang trở về sau khi kết thúc tiệc đính hôn, với lại còn đang mang thai cuối cùng xe riêng cũng rơi vào sông X, toàn bộ người trong nhà đều không ai qua khỏi.”
“Xin khuyên mọi người nên tránh xa con sông giết người kia, đặc biệt là trong loại thời tiết này, quả thực là quỷ sai Địa Phủ tới bắt người mà!”
Bình luận ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
Vãn Vãn nhớ tới mấy ngày trước đây, khi đó đang ăn cơm nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý Giang Diệc Hãn đã nói ra những chuyện kì lạ khi anh đi tìm mẹ Diệu.
“Anh cũng tin những thứ này?” Cô tò mò hỏi, bởi vì chính bản thân cô cũng rất mê tín.
Trước cái đêm baba qua đời, lúc trọ ở trường cô vẫn hay nằm mơ thấy baba đứng đầu giường nói với cô: Vãn Vãn, về sau phải tự chăm sóc bản thân mình. Sau đó baba hôn cô một cái, nói với cô hẹn gặp lại.
Ngày hôm sau ngủ dậy cô mới biết được baba bị tắc mạch máu não, đã qua đời.
“Tôi mới không tin, mẹ Diệu nói khí đen trên trán tôi rất nặng, lại nhắc nhở tôi khi ra ngoài phải chú ý nhiều hơn!” Vẻ mặt Giang Diệc Hãn tỏ ra không sao cả nói cho cô biết.
Anh không tin tà ma nhưng lại làm cho lòng Vãn Vãn vướng bận.
Một đêm đó, Giang Diệc Hãn không về, cả đêm Vãn Vãn đều không thể đi vào giấc ngủ, mấy lần từ trên giường đứng dậy, một lần lại một lần mở web ra cập nhật tin tức.
Nghe nói công tác cứu hộ của xe cứu thương cực kỳ khó khăn, triển khai thật lâu nhưng thành quả lại rất nhỏ.
Nghe nói đã vớt được một chiếc xe lên, đã có thể xác định số người tử vong bên trong xe lên đến con số 30 người, nhưng còn một chiếc xe lại kì quái đến mức không tìm ra một chút tung tích.
Nghe nói việc này ảnh hưởng rất lớn đến giao thông, chính quyền địa phương phải trực tiếp ra mặt can thiệp. Ở hiện trường, người nhà nạn nhân, các phóng viên và cảnh sát đã xảy ra va chạm.
Cả đêm mí mắt phải của Vãn Vãn nháy không ngừng. Buổi sáng lúc đăng nhập QQ thì biểu tượng của “bạn cùng phòng Koala” vẫn là màu xám. Biết là không nên quá cả tin vào tin đồn nhưng cô vẫn không nhịn được gọi điện cho Giang Diệc Hãn chỉ là không bắt được tín hiệu.
Sáng sớm, Vãn Vãn vẫn đi làm như bình thường nhưng cả ngày cô đều mất hồn mất vía.
“Vãn Vãn, hôm nay cô thu tiền mặt là hai vạn 6753 đồng nhưng chỗ phòng thu phí lại đưa ra hóa đơn lên đến hai vạn 9893 đồng!” Lúc tan việc, kế toán cùng với cô đối chiếu kiểm tra sổ sách, trợn tròn mắt.
Tình huống của Vãn Vãn cũng không có tốt hơn bao nhiêu.
Đi làm ở phòng khám Triệu Sĩ Thành đã gần hai tuần, đây là lần đầu tiên cô mắc phải sai lầm, đã vậy còn là sai lầm rất lớn.
Trong lúc này ước chừng chênh lệch hơn kém ba ngàn, một tháng lương của nhân viên thu ngân cũng không đủ để bồi thường.
Nhất thời cả phòng khám lặng ngắt như tờ.
“Anh Hai, xử lý chuyện này như thế nào?” Dung Hoa xoay người hỏi Triệu Sĩ Thành.
“Mọi người lấy biên lai ra đối chiếu một lần nữa, chỗ nào có sai sót nếu là khách quen thì gọi điện tới nói rõ nguyên nhân, nếu đối phương đồng ý thì mời bọn họ đến phòng khám để làm lại sổ sách tiền bạc một lần nữa.” Bác sĩ Triệu Sĩ Thành lạnh nhạt nói.
“Được.” Dung Hoa gật đầu đồng ý.
Chỉ là kỳ thật bọn họ đều biết khoản tiền có thể thu hồi lại rất thấp.
“Tôi…. ……tôi tới hỗ trợ.” Tay chân Vãn Vãn luống cuống.
Tất cả mọi người trong phòng khám đều ở lại tăng ca, đối chiếu từng cái hóa đơn, tìm ra được rất nhiều điểm sai lệch.
“Vãn Vãn, cô làm cái gì vậy, 3 cô cũng viết 8 mà 6 cô cũng viết 8, tại sao cô lại thích số 8 như vậy!” Bởi vì tăng ca nên nữ hộ lí Tiểu Mễ nhịn không được mà oán giận, giọng nói cũng không được tốt lắm.
Đó là bởi vì bác gái làm trong phòng thu phí ở hiệu thuốc viết số rất khó đọc nhưng với lý do này thì Vãn Vãn không có cách nào giải thích được bởi vì ngày đầu tiên đi làm chị họ đã nhắc qua với cô mà cô cũng đối chiếu biên lai vô cùng cẩn thận, thậm chí còn làm lại nhiều lần.
Cô đỏ mắt tiếp tục chỉnh sửa hóa đơn.
Chị họ Dư Vấn vừa đi vào phòng khám thì liền gặp phải chuyện này: “Vãn Vãn là em gái của tôi, bất luận em ấy có sai sót gì thì đều do tôi chịu trách nhiệm, về tiền bạc thì tôi sẽ bồi thường cho phòng khám. Đây là công việc đầu tiên của em ấy, có rất nhiều điểm không tốt nhưng xin mọi người hãy khoan dung, đừng chỉ trích em ấy nữa, có được hay không?”
Chị họ Dư Vấn của tôi không nặng không nhẹ nói một câu làm cho Tiểu Mễ vội vàng ngậm miệng lại.
“Chị họ.” Cô kéo kéo ống tay áo chị họ.
Hôm nay quả thật là lỗi của một mình Vãn Vãn.
“Khi đó chị cũng thu sai rất nhiều, Vãn Vãn, bất luận người khác nói gì chỉ cần biết và sửa sai là được, không cần mất tin tưởng đối với khả năng của mình!” Chị họ vỗ vỗ vai cô.
Vãn Vãn nhìn chị họ bước lên phòng khám trên lầu hai, nghe nói khi đó chị họ ở tại phòng khám mấy ngày, lúc đó là trước khi ly hôn lại cùng bác sĩ Triệu làm chuyện ái muội.
Nhưng mà cô vẫn không rõ vì cái gì chị họ lại muốn tác hợp cho cô với bác sĩ Triệu.
“Anh tôi không trách cô, yên tâm đi, anh nói mở phòng khám luôn luôn kiếm được lời, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm.” Dung Hoa an ủi Vãn Vãn đang ủ rũ.
Vãn Vãn đang muốn nói thì di động của cô lại vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, đáng tiếc không phải là số của Giang Diệc Hãn mà lạ một số điện thoại lạ hoắc.
“Xin hỏi cô là Hạ Vị Vãn đúng không?” Trong điện thoại một giọng nói cực kỳ ngiêm túc vang lên.
“Đúng.”
“Đây là cục cảnh sát XX, cô biết Giang Hãn không?”
Vãn Vãn hoảng sợ: “Biết…….biết!”
“Giang Hãn cản trở người thi hành công vụ, đánh lén cảnh sắt, căn cứ vào việc anh ta không lấy ra được giấy chứng nhận hợp pháp chúng tôi có lý do để nghi ngờ anh ta giả mạo phóng viên tới gây rối. Chúng tôi sẽ tạm giam và tiến hành xử phạt hành chính đối với anh ta! Anh ta yêu cầu cô tới cục cảnh sát một chuyến, có một số việc muốn nói với cô!”
Để điện thoại xuống, Vãn Vãn luống cuống, bất chấp lễ phép, cô nghiêng ngả lảo đảo vội vàng đi lên phòng khám trên tầng hai.
“Vấn, em cho rằng anh là người tính toán sòng phẳng như vậy sao?”
“Người là do em giới thiệu, em gái em phạm sai lầm tất nhiên em sẽ phải chịu trách nhiệm!”
“Trước kia em cũng phạm rất nhiều sai lầm, anh đã bao giờ cần em phải gánh vác chưa!” Giọng nói của bác sĩ Triệu nghe qua có phần khó chịu.
“Nếu anh nói một tiếng rằng thích Vãn Vãn, muốn kết giao với nó, tất nhiên em sẽ không nhúng tay vào.” Dư Vấn cực kì thông minh nói.
“Em biết rõ người trong lòng anh là ai, tại sao lại chia rẽ uyên ương?!” Người này tức giận rồi.
Không khí bên trong dường như có phần không thoải mái nhưng Vãn Vãn vẫn cương quyết xông vào.
“Chị họ, trên người chị có bao nhiêu tiền mặt? Hoặc là bác sĩ Triệu, anh có thể có tôi mượn một vạn tiền mặt không?” Cô lo lắng nói.
Lúc đi làm cô chỉ mang theo mấy trăm đồng bên người thôi, đi cục cảnh sát tất nhiên là phải mang theo tiền bảo lãnh, có thể sẽ bảo lãnh được Giang Diệc Hãn ra ngoài! Bất luận là biện pháp gì thì cô cũng không thể để cho Giang Diệc Hãn bị tạm giam!”
“Xảy ra chuyện gì?” Dư Vấn kinh ngạc hỏi.
Vãn Vãn cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng có một điều cô có thể xác nhận tên thật của anh là “Giang Diệc Hãn”,rốt cuộc có lẽ giấu diếm cũng không được nữa rồi!