Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương:1Quyển 1 -


Đọc truyện Không Yêu Đừng Quấy Rầy – Chương 11Quyển 1 –

Đời này Giang Diệc Hãn chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, sự kiện Ô Long (quạ đen) này… Mặc dù đã che đi vị trí quan trọng… Nhưng mà, những chỗ còn lại, anh đều bị nhìn thấy sạch rồi, hơn nữa, quan trọng là, anh thật sự có lỗi với cô gái nhỏ, hại cô bị tổn thương tâm lý, hại cô suýt nữa thì bị đau mắt hột.

“Vãn Vãn, sao lâu vậy? Sao cậu còn chưa mở cửa!” Trên cửa lớn, có người khó chịu liên tục gõ cửa, càng gõ càng ngày càng dồn dập.

Giang Diệc Hãn vội vàng mặc quần áo đã hiểu ra tại sao cô lại đột nhiên mở cửa phòng đi ra ngoài.

Đều là do yêu tinh bên ngoài hại người!

Rốt cuộc, anh xác định mình đã áo mũ chỉnh tề, đi ra khỏi phòng, giả bộ bình tĩnh gõ cửa phòng cô, “Người bên ngoài là bạn của cô?” Anh không nói cho đồng nghiệp biết chỗ ở của mình, hiển nhiên không thể nào là khách của anh.

Cô vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn vỗ ngực, không ngừng thở gấp.

Vừa rồi, vừa rồi, cô, đều nhìn thấy hết!

“Tôi, tôi… Đúng, là bạn của tôi, bạn…” Cô không dám mở cửa, cả người rối loạn đến nói năng lộn xộn.

“Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng mà, đề nghị cô nhanh chóng xóa hết những hình ảnh đang ở trong đầu đi.” Anh thở dài.

“Ừ…” Nhưng mà, cô xóa kiểu gì đây? Sao có thể lập tức mất trí nhớ quên hết tất cả chứ…

“Vãn Vãn, sao cậu vẫn chưa mở cửa? Có phải đang làm chuyện gì mà không để cho người khác thấy được không?” Tiếng gõ cửa bền ngoài càng ngày càng lớn.

Bên trong phòng là giọng nói ủ rũ, bên ngoài là tiếng kêu gào, hai mặt giáp công, làm anh thở dài một lần nữa, “Cô đi ra ngoài trước được không? Tôi sợ bạn của cô không đợi được cô, làm ầm ĩ đến hàng xóm bên cạnh đều muốn báo cảnh sát!”

“Ừ…” Cô lau mặt một cái, ngoan ngoãn bò dậy, nhưng mà ngày tại lúc cô đứng dậy mở cửa, bắp đùi mềm nhũn lại tê liệt ngã xuống.

Anh kịp thời vịn tay cô, thấy bộ dạng yếu ớt của cô, anh tức giận hỏi, “Lần đầu tiên?”

Cô sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác nhìn anh, trì độn đến hơn nửa ngày vẫn không khôi phục tinh thần, không hiểu anh hỏi có ý gì.


“Lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể (khỏa thân) của đàn ông?” Anh đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát làn rõ.

Rầm, mặt cô lại đỏ như muốn nhỏ ra máu.

Bởi vì đúng là lần đầu tiên, nhà cô dạy dỗ rất nghiêm, cô lớn như vậy, ngay cả phim cấp ba cũng chưa từng xem qua… Ôi, bị anh hỏi trắng ra như vậy, cô một lần nữa lại muốn đập đầu vào tường mà chết!

“Cô cũng không chịu thiệt gì, cũng không mấy người phụ nữ có số mệnh tốt như vậy, cớ thể thấy được dáng vẻ khỏa thân của tôi! Nói như vậy, người chịu thiệt phải là tôi…”

Anh cố ra vẻ thoải mái trêu chọc, nhưng mà liếc đấy vành mắt hồng hồng của cô, anh kịp thời im miệng.

Ai da, nói sai rồi, biết rõ nha đầu này vốn non nớt vô cùng mà.

Anh vừa nói, anh chịu thiệt? Cũng đúng, người bị nhìn thấy hết, là anh chứ không phải cô. Nhưng mà, cô sao có thể ngờ được, anh lại không mặc quần áo mà đi lại trong phòng.

Mắt của cô lại đỏ lên, thậm chí đáy mắt nổi lên hơi nước, cô nghẹn ngào, ấp a ấp úng nói, “Không thì, tôi đem tiền thuê phòng tháng này trả lại cho anh…” Chuyện này, quả thật là lỗi của cô, cô không nên mạo hiểm xông ra như vậy, để cho anh phải chịu thiệt, nhưng mà, đối với việc bị cô xem sạch sẽ này, đã không còn cách nào có thể đền bù.

Giang Diệc Hãn nhất thời cảnh giác.

Cô muốn đuổi anh đi?

“Hạ Vi Vãn, cô hãy nghe tôi nói đã, tôi thề, về sau tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn này nữa!” Vừa nghĩ đến sẽ bị đuổi đi, cả người anh đều cảm thấy không còn sức lực, “Cô nhìn tôi, tôi thực sự vô cùng vô cùng hối hận, tôi chỉ so với cô kiên cường hơn một chút mà thôi…” Anh thật sự hối cải rồi, cho nên, làm ơn đừng đuổi anh đi.

Cô biết anh hối hận, cho nên sẽ đồng ý xóa tội cho anh.

Cô cúi đầu im lặng không nói gì, rất muốn rất muốn giống như lần trước, cỏ thể biểu thiện tự nhiên một chút, nói cho anh biết, không sao cả, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng mà, hiện tại cô vân còn chưa hòa hoãn được, cô cần một chút thời gian.


“Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi, lần sau mà xảy ra chuyện và phòng tắm mà quên mang quần áo, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô, để cho cô vào phòng lấy quần áo giùm tôi, sẽ không còn xuất hiện loại chuyện Ô Long mạo hiểm này nữa, OK?” Tạo ra “Tổn thương” cho cô, anh đáng rất thành tâm thành ý xin lỗi.

Nhưng mà phản ứng của cô…

“Nhưng mà, anh không có số di động của tôi, hơn nữa điện thoại của tôi cũng bj hỏng rồi.” Cô nhíu mày, quyết định mua một cái điện thoại mới, lần sau còn xảy ra tình huống như thế này, dễ dàng liên lạc.

Cái ý nghĩ này vừa mới xông lên đầu, cô nhất thời ngẩn ra.

Cô hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra, bản thân cũng không hi vọng Giang Diệc Hãn chuyển đi. Cùng ở với nhau ba tháng, trong nhà chưa bao giờ xảy ra tiếng kêo “Ngao ngao” lúc nửa đêm làm cô xấu hổ, bởi vì, cuộc sống riêng tư của anh vô cùng sạch sẽ, cô hoàn toàn chưa từng thấy anh qua lại thân mật với người khác phái. Còn nữa, trong phòng cũng không hề có mùi thuốc lá, bởi vì nếu anh muốn hút, thì sẽ đi ra khỏi phòng hoặc ra ngoài ban công, hơn nữa, anh cũng không uống rượu ở nhà, để tránh cho cô gái độc thân có cảm giác không an toàn.

Người đàn ông này nhìn qua tưởng tủy tiện, thật ra lại rất chu đáo, cho với mấy người bjan cùng phòng trước, anh lại rất dễ thân cận.

Cho nên, quyết định cuối cùng của cô là sẽ mua điện thoại di động mới, ma không phải đuổi anh đi? Sửng sốt hai giây, anh thiếu chút nữa thì bật cười lớn, cô sao lại có thể dễ bảo như vậy, suy nghĩ hoàn toàn khác với người bình thường.

“Cảm xúc khá hơn chút nào chưa? Tôi đi mở cửa.” Anh chỉ chỉ cái cửa chính đang rung động, nếu không mở, cánh cửa có khả năng bị người gõ hỏng.

“Ừ, được…” Hít sâu một hơi, hồi phục một chút tinh thần, thuận theo gật đầu.

Giang Diệc Hãn xoay người, đi mở cửa.

“Có lẽ Vãn Vãn không ở nhà!” Đứng ngoài cửa, không chỉ là một người, mà là một đôi.

Diệp Thần cau mày nói.

“Không thể nào, Vãn Vãn là một đại trạch nữ, sao có thể không ở nhà?” Lương Vũ không tin, cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng, không có ý tốt, “Sáng sớm, anh bảo có phải bên trong đang làm ‘Chuyện’ không tốt không, cho nên còn chưa ra mở cửa?” Trước kia chỉ cần cô gải tin nhắn trên QQ, Vãn Vãn sẽ nhanh chóng ra mở cửa, như vậy tình huống bây giờ vô cùng quỷ dị.


“Hay là chúng ta đi thôi.” Diệp Thần chợt nóng nảy.

“Lạch cạch.” Tiếng mở cửa vang lên.

“Hoan nghênh hai vị đến chơi, nhưng mà, xin hỏi, chuyện không tốt là chuyện gì vậy?” Giang Diệc Hãn mang khuôn mặt tươi cười chào đón hai người trước mắt.

“Anh thật sự ở đây.” Lương Vũ kêu lên.

Hôm nay cô tới đây, chính là kiểm tra bắt ngờ, muốn bắt được nhược điểm ba hoa khoác lác của Vãn Vãb, nhưng mà làm cho cô thất vọng rồi.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì tôi đã tự giới thiệu mình rối đúng không?” Anh cười hì hì hỏi ngược lại.

Vị nữ sĩ này không chỉ thính giác có vấn đề, mà hai mắt cũng bị hỏng luôn rồi hả? Còn nữa, vị bạn trai kia, sao lại dùng đôi mắt đầy địch ý nhìn anh vậy?

“Lương Vũ, vào đi.” Vãn Vãn đứng ở phía sau nói.

Cô hiện tại cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại, thúc giục chính mình cố gắng đánh tan hình ảnh kia đi.

Người bị chịu thiệt vẫn còn thản nhiên như vậy, nếu như trong đầu cô vẫn còn YY những hình ảnh kia… Cái mông tròn của anh vểnh lên… Đó không phải thật xin lỗi anh?

Cô vì mình không có định lực, cảm thấy xấu hổ.

“Diệp Thân, sao anh cũng tới đây?” Tháy người áo mũ chỉnh tề phía sau Lương Vũ, Vãn Vãn cảm thấy ngoài ý muốn, chần chờ hỏi.

“Lâu rồi không gặp em, tới thăm em một chút.” Diệp Thần nhàn nhạt trả lời.

Lâu rồi không gặp cô, tới thăm cô, là có ý nhớ nhung sao? Nhưng mà, trước kia bọn họ vốn không có giao tình gì mà! Lương Vũ đã không còn ở đây, cô còn nghĩ anh sẽ không tới nơi này nữa.

Mặc dù, thật ra thì, trước kia cô có biết Diệp Thần.

Diệp Thần tuổi trẻ tài cao, là ông chủ của công ty mỹ thuật, có vài lần, trong công việc, cô và anh có liên lạc, có qua có lại, cũng biết nhau.

Dĩ nhiền, về nghê nghiệp của cô, đây là bí mật giữa cô với Diệp Thần, ngay cả Lương Vũ cũng không biết.


Một ngày, Diệp Thần tự nhiên tới cửa nhà mình, nói có một bản thảo bìa hàng mẫu cho cô sửa, ngày đó kỳ kỳ quái quái, còn mang theo một bó hoa, nói là phòng làm việc của anh làm quà tặng cho khách hàng.

Ngày hôm sau, Lương Vũ tới nói với cô, cô ấy thích Diệp Thần, cảnh cáo cô không được quá gần gũi với Diệp Thần, sau đó, mỗi lần chỉ cần cô nói với Diệp Thần nhiều hơn một cấu, cô ấy sẽ biểu hiện không vi ra mặt.

“Vị này, “Sâu róm” tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Diệp Thần vẻ mặt lạnh nhạt bắt tay với anh.

Giang Diệc Hãn nhíu mày lại, “Sâu róm” tiên sinh? Hơn nữa, ánhm ắt đối phương rõ ràng mang theo địch ý cùng dò xét.

Giang Diệc Hãn cũng mỉm cười, không giải thích, thoải mái bắt tay.

“Anh, anh ấy không phải “Sâu róm”…” Ngược lại Vãn Vãn vội vàng giải thích.

“Anh ta không phải “Sâu róm”? Trời ạ, Vãn Vãn, cậu rốt cuộc còn giấu bao nhiêu anh trai tốt vậy?” Lương Vũ nhạo báng nói.

Lời này, nghe thế nào cũng cảm thấy chói tai, Giang Diệc Hãn cau mày.

Đồng thơi, bởi vì câu này, vẻ mặt Diệp Thần khé biến.

“Giang… Hãn…” Dừng một chút, cô gọi tên anh.

“Hả?” Anh xoay người lại, nhìn cô.

Muốn anh giúp một tay đuổi hai người này ra ngoài? Anh vô càng sẵn lòng.

“Bạn của tôi thì để tôi tiếp đón, anh cứ về phòng trước đi.” Cô vội vàng nói.

Lương Vũ nói chuyện luôn khoa trương như vậy, cô đã sớm thành thói quen, nhưng mà, không biết tại sao, cô không hi vọng anh đứng đây.

Có lẽ… Cô không muốn Lương Vũ nói hưu nói vượn, khiến Giang Diệc Hãn sẽ là Diệp Thần thứ hai, đối với cô lưu lại ấn tượng xấu.

Vẻ mặt nảy của cô rơi vào trong mắt của Diệp Thần, lại chính là giấu đầu lời đuôi, rõ ràng từ trong miệng bạn gái biết được rõ bộ mặt thật của cô, nhưng mà, anh vân cảm thấy vô cùng thấy vọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.