Không Xứng - Mạo Lang Lang

Chương 2


Đọc truyện Không Xứng – Mạo Lang Lang – Chương 2

Tiểu Đồng từ nhỏ vốn thích những thứ đẹp đẽ,ngôi nhà này đối với cô là trên cả tuyệt vời.Hơn nữa còn có cả vườn hoa và hồ cá lớn trông không khác gì chốn tiên cảnh…

Vào bên trong,mọi thứ xung quanh càng lúc càng khiến Tiểu Đồng choáng ngợp.Chỉ là một ngôi nhà để ở,nhưng lại vô cùng vô cùng xa hoa.Những thứ xung quanh đều khiến cô vô cùng hài lòng,ngoại trừ cái chuồng chứa cả đống chó dữ ở ngoài vườn.Tiểu đồng từ trước đến nay đều không thích động vật,đặc biệt là những động vật đầy lông lá như chó,mèo,…bởi chúng làm cho cô bị dị ứng

An Tịnh thì ngược lại hoàn toàn.Cô không thích những thứ quá xa xỉ.Ở trong ngôi nhà này cô chỉ đơn giản là thích vườn hoa trồng Lavender,thích hồ nước đầy cá và cả đám chó kia nữa.Việc đầu tiên Tiểu Đồng làm khi tới đây là ngắm nghía xung quanh,tưởng tượng cuộc sống của bản thân sau này.Trong lúc đó,Khúc An Tịnh chỉ lượn lờ bên cạnh vườn hoa,nghịch nước hồ và ngắm nghía lũ chó trong chuồng…

Chó nhà giàu đúng là béo tốt ơn hẳn chó nhà bình thường.Trước đây cô có tìm hiểu về thú cưng trên mạng,trong đây toàn giống chó mà nhà siêu giàu chưa chắc đã mua nổi,1/5 con số thôi cũng đã nuốt trọn tồng tiền lương một năm của cô và mẹ nuôi.Chỉ có 4 con chó nhưng cái chuồng của chúng hẳn là to gấp 2 lần nhà cũ của cô.Mỗi con đều được mặc áo lông,đeo vòng cổ lục lạc dát vàng trông cao quý không khác gì chủ nhân.Lũ chó lúc thấy cô đến liền sủa dữ dội,có con còn lao ra dợm cắn.May là có cổng ngăn lại,nhưng An Tịnh vẫn chỉ dám đứng xa mà nhìn,không dám lại gần

Nam Chi Hải đứng gần hồ nước,nhìn Khúc An Tịnh vui vẻ khiến ông khá hài lòng

Người thiếu niên ngủ bên trong bị tiếng ồn kia đánh thức liền lười nhác lết ra ngoài.Nhìn thấy hai con bé lạ hoắc liền vênh mồm hỏi:


“Lũ bẩn thỉu này là ai đây?”

An Tịnh không quan tâm lắm,tiếp tục chơi đùa với lũ chó.Còn Tiểu Đồng nghe xong liếc sang nhìn.Cậu thiếu niên 16 tuổi mặc đồ ngủ vừa từ trong nhà đi ra đã khiến tim cô đập như không đập,tâm tư vô cùng hỗn loạn.Nam Chi Hải ôn tồn giải thích

“Hai đứa trẻ này đều là người quen của ta.Nay mẹ chúng nó vừa qua đời nên ta đem về nuôi dưỡng.Ta chỉ hy vọng con đối xử với chúng như người thân ruột thịt…”

Nam thiếu gia nhìn Tiểu Đồng nhếch miệng,còn Khúc An Tịnh thì chẳng qua cũng chỉ tùy tiện liếc qua một cái…

Nam Hạo nổi tiếng trong trường là người hào hoa phong nhã.Chỉ tính ngoại hình thôi cũng thừa sức làm nam thần bậc nhất trong lòng nữ nhân.Vừa vào cấp ba đã trải qua gần chục mối tình nữ sinh trong trường và bên ngoài.Tuy còn nhỏ tuổi nhưng bản tính đã trăng hoa,yêu cái đẹp.Lúc nhìn Tiểu Đồng,nhan sắc mĩ miều của cô khiến anh nhìn rất thuận mắt.Anh nói

“Cha đem người dưng về nhà còn kêu con đối với chúng như người thân,không phải rất ngược đời sao?Nhưng cũng chẳng có gì to tát,coi như con nghe theo lời cha…”

Nói xong,Nam Hạo đi vào nhà.Nam Chi Hải đoán thôi cũng biết con trai đối với Tiểu Đồng có ý đồ nhưng cũng không nói gì chỉ sai người hầu dẫn hai đứa trẻ vào thay đồ…

Khúc Tiểu Đồng đơ người ra,đợi đến khi bị cô hầu gái vô vào vai mới hoàn hồn.Tâm trạng nhờ Nam Hạo mà vô cùng phấn chấn,liền theo người hầu vào trong…

Quản gia Lâm đưa cho cô và Tiểu Đồng hai bộ đầm trễ vai màu vàng nhạt rồi bảo mặc vào.Đầm mới mua,đến tem giá cũng chưa cắt.An Tịnh liếc nhìn con số ghi trên đó mà hoảng hồn,vội xua tay

“Không cần đâu,tôi chỉ cần mượn áo quần của cô giúp việc mặc là được rồi.Hai bộ này đắt quá,bà nên giữ lại thì hơn…”


Tiểu Đồng thấy thái độ của chị liền nhíu mày.Lâm quản gia hiểu ý,liền bảo

“Đâu ai bắt cô trả tiền mà ngại,đưa thì cứ mặc đi…”

Lâm Chỉ vừa dứt lời,chưa đợi cô phản ứng Khúc Tiểu Đồng đã giật lấy bộ đồ trên tay quản gia,thuận miệng nói luôn hai từ cảm ơn…

An Tịnh không hài lòng,vội níu tay Tiểu Đồng

“Đồng Đồng,em bị sao vậy?”

“Người ta đã có lòng tốt chị còn không chịu nhận,muốn làm người ta tức chết sao?”

“Em làm vậy cũng là đang chọc chị tức chết”


“An Tịnh,lúc nãy ở ngoài kia ông ta đã bảo sẽ nuôi dưỡng hai chị em mình,chị cũng đã dồng ý,chẳng lẽ chúng ta không được nhận dồ của người thân sao?Mẹ em nuôi chị mười mấy năm,chẳng lẽ chị không muốn đền đáp?”

Khúc An Tịnh nghe thế cũng mủi lòng.Đem đồ vào nhà tắm thay.Nhưng rồi do không quen dùng đồ đắt tiền nên cũng xin mượn đồ của chị giúp việc để thay…

Tiểu Đồng thay đồ xong hào hứng hơn hẳn.Chiếc váy này lúc còn đi học cô vẩn hay thấy trong các shop thời trang,vẫn luôn ao ước một lần được mặc nó.Lần này nó đã là thuộc sở hữu của cô,tâm trạng nhờ thế mà vui vẻ hẳn

“Chị,chị xem này,đẹp lắm phải không?”

Khúc An Tịnh bảo em xoay một vòng,chưa kịp nhận xét đã có giọng nam trầm trầm từ trên lầu vọng xuống

“Có nhan sắc quả nhiên mặc gì cũng đẹp.Mắt nhìn của tôi đúng thật không nhầm…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.