Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 56


Đọc truyện Không Xong! Ngủ Quên Rồi!! – Chương 56

Địa chủ giàu có nhất Liên bang hiện tại đang mang theo nhi tử (ngốc) nhà mình đi thị sát địa bàn.

Toàn bộ trang viên trừ bỏ nhà chính, hoa viên trước sau cùng rừng cây nhỏ mà hai ấu tể thường xuyên hoạt động thì còn có một khu đất rộng lớn, khu đất này trừ bỏ một bộ phận gần nhà chính là thảm cỏ, được vây lấy bởi hàng rào cây, thì phần đất đai còn lại bao bọc xung quanh nó chính là đồng ruộng, đồng hoa, vườn cây ăn trái cùng trại chăn nuôi loại nhỏ.

Những nơi đó sản xuất ra lương thực thực phẩm cũng không phải đem bán ra bên ngoài mà chỉ cung cấp cho người trong trang viên, cho nên khu vực đồng ruộng cùng vườn trái cây cũng không lớn, trại chăn nuôi cũng chỉ nuôi những loại gia súc thông thường, thành phần chủng tộc khá hỗn tạp nhưng số lượng không nhiều, chỉ là bởi vì có một số loài gia súc cần được hoạt động mới có thể cho ra chất thịt tươi ngon, thế nên phần đất dành cho trại chăn nuôi là lớn nhất.

Về phần phiến đất trồng đủ các loại hoa lá quý hiếm kia, hoa tươi mà quản gia dùng để trang trí trong dinh thự chính là được hái ở nơi đó, chẳng qua người sáng lập ra nó hình như là một vị gia chủ phu nhân từ mấy đời trước.

“Phụ trách chăm sóc chúng nó đều là người máy làm nông loại mới nhất, bên này cũng là khu vực duy nhất không cần người giám sát, chỉ do Sandora(hệ thống phòng ngự của gia viên) toàn quyền quản lí.

Hai con ấy tể được đưa đến trại chăn nuôi, nếu không thể đi vườn bách thú, vậy cứ tới nơi này nhìn một chút đám gia súc nhà mình nuôi cũng được.

Động vật thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn của người Liên bang đương nhiên không giống với đám heo bò dê… trên địa cầu, cho nên dù là ấu tể giả Tổ Vũ cũng biểu hiện ra hứng thú thật lớn khi nhìn đến chúng.

Lại nói tiếp, hắn ăn nhiều thịt như vậy, đương nhiên đám động vật trong này hắn cũng có thể biến thành,

chỉ là hắn cũng không có ý định biến thành đám sinh vật sớm muộn gì cũng sẽ bị bưng lên bàn ăn này.

Bọn họ ở nông trường ngây người một buổi sáng, sau đó Cecil đi làm, quản gia cùng hai ấu tể vẫn tiếp tục ở lại chỗ này tham quan.

Tiểu Griffin tỏ vẻ nó muốn học bay, bộ sáng Tổ Vũ bay thấp mở cửa phi thường sạch sẽ lưu loát khiến nó cảm thấy rất soái, lúc này mới khiến Tiểu Griffin sinh ra ý niệm này.

Tổ Vũ đương nhiên là tán đồng, trước đó Tiểu Griffin không bay được chẳng qua là do nó quá béo, hiện tại đã giảm béo thành công, hai cánh nhỏ so với trước kia cũng cứng cỏi hữu lực hơn nhiều, tuy vẫn không thể bay trong thời gian dài, nhưng nếu muốn học bay một chút vẫn có thể.

Hơn nữa không phải buổi sáng Tiểu Griffin đã bay lên được rồi sao, tuy chỉ bay là là mặt đất, nhưng như thế cũng đã là một loại tiến bộ.

Bay lượn trên bầu trời là ước mơ của hầu hết mọi sinh vật, làm một chủng tộc có cánh có thể chiến đấu trên không, sao có thể không biết bay.

Bất đồng với đang bay sạch sẽ lưu loát của Tổ Vũ, thời điểm Tiểu Griffin bay lên hai cánh dùng sức kích động, thân thể lại theo trọng lực đu xuống, giống như mèo con bị túm lấy cái gáy treo lên, thực đáng yêu, nhưng đây cũng không phải bộ sáng nên có khi bay của Griffin.


Bất quá trước khi cánh của nó càng thêm già dặn trưởng thành hơn thì bay như vậy cũng đã có thể đạt được tiếng vỗ tay khen ngợi của quản gia, ngay cả Tổ Vũ cũng một bên dạy một bên khích lệ nó.

Bị khen đến cao hứng, Tiểu Griffin mang theo vẻ mặt kiêu ngạo cứ như vậy là đà bay, chiều cao dao động trên dưới mười centimet so với mặt đất, ước chừng kiên trì được một phút!

Buổi sáng ngay cả nửa phút nó cũng không căng được, hiện tại đã có thể bay những một phút a &lt( ̄ˇ ̄)/

Lúc này Tiểu Griffin đối với chuyện bay lượn có hứng thú rất cao, cả buổi chiều đều đi theo Tổ Vũ học bay, hoàn toàn không còn bộ dáng kiều khí lúc ban sáng.

Trước khi đến giờ cơm chiều, quản gia liền đem hai con ấy tể mang về.

Sau khi ăn xong cơm chiều, lại xem thêm một tập phim hoạt hình, Tiểu Griffin đã bắt đầu mệt lả.

Chiều nay nó chưa hề ngủ trưa, hiện tại đương nhiên là mệt mỏi rã rời.

“Ta mang nó về phòng. ”

Tổ Vũ ra hiệu cho Tiểu Griffin bò lên lưng mình, nói với quản gia một tiếng liền tự mình cõng Tiểu Griffin lộc cộc bò lên lầu.

Lưu lại quản gia dưới lầu chờ Cecil về, nhìn theo hai tiểu thân ảnh khuất dần trên cầu thang, lắc đầu thở dài.

Đáng tiếc a.

Tổ Vũ thật sự quá sủng Tiểu Griffin, hơn nữa sau khi thân phận của hắn bị bại lộ, hắn càng thêm không kiêng kị gì, việc có thể tự làm liền không cần người khác nhúng tay, khiến cho quản gia là hắn cũng chẳng còn bao nhiêu cơ hội chăm sóc bọn họ.

Giúp Tiểu Griffin hiện tại đôi mắt cũng mở không nổi tắm rửa xong, lại đưa nó lên giường, Tổ Vũ từ tay áo càn khôn của mình tìm được một bộ áo ngủ hắn hay mặc trước kia, lúc này mới tiến vào phòng tắm khoan khoái tắm rửa.

Chờ hắn từ phòng tắm đi ra thì đã sắp 9 giờ, đối với giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của ấu tể mà nói thì giờ này hắn hẳn là đã sớm đi ngủ.

Nhưng lúc này Tổ Vũ một chút buồn ngủ cũng không có.


Đương lúc muốn tìm cái gì đó làm tống cổ thời gian, Tổ Vũ đột nhiên nhớ tới, thân phận của chính mình đã bị phát hiện rồi, vậy Cecil còn lấy lý do gì quản mình phải mấy giờ đi ngủ? Y không phải là nên đem chế độ dành cho ấu tể tại quang não của hắn hủy bỏ sao?

Kết quả là hiện tại, thiết bị quang não của hắn vẫn đang bị khoá =-=

“Ta thật xuẩn…”

Tổ Vũ đỡ trán, mấy ngày này hắn đều đang làm cái gì vậy?

Xem bút kí của Hải Nhã, vì nội dung của ngọc giản mà rối rắm, còn có điều chỉnh tâm trạng tiếp tục làm một con ấu tể nho nhỏ.

Rất tốt, trực tiếp đem chuyện quan trọng nhất quên mất.

Đương nhiên, điều này một phần cũng do trước đó hắn đã quen với việc bị hạn chế lên mạng, võng nghiện vẫn chưa phát tác.

Nhưng mấy thứ như nghiện lên mạng a, không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ đến, tay liền phát ngứa, không lên mạng dạo một vòng chịu không được.

Nghĩ đến đây, Tổ Vũ liền khó lòng chờ nổi, trực tiếp truyền tin cho quản gia đang ở dưới lầu.

May mắn là thiết bị quang não của hắn ngay từ đầu đã lưu số của quản gia và Cecil, đỡ cho hắn phải xuống lầu một chuyến.

“Al, có thể giúp ta giải trừ khoá của quang não không?”

“Ấn?” Quản gia kinh ngạc một chút, sau đó mới lộ ra biểu tình khó sử:”Thực xin lỗi, Leo thiếu gia, quang não của ngươi chỉ có tiên sinh mới có thể cởi bỏ khoá, nếu không thì ngươi lại gọi cho tiên sinh một lần?”

Tổ Vũ còn có thể làm gì, chỉ có thể gọi.

Tại đầu kia Cecil vẫn đang trong một yến hội nào đó, những lúc thế này quang não của y luôn ở trong chế độ rung, khi nó bắt đầu rung lên, Cecil liền quét mắt một cái, nhìn cái tên được hiển thị trên màn hình.


“Xin lỗi.”

Nói tiếng xin phép với người đang cùng mình nói chuyện, y liền tìm một góc không người, bắt máy.

“Làm sao vậy?”

Tổ Vũ không bật camera chính diện, nhưng hắn có thể nhìn đến tình huống bên phía Cecil, vừa nhìn liền biết y đang ở tại một yến hội nào đó.

Hắn đem những lời đã nói với quản gia lặp lại một lần, sau đó có chút không xác định, nói:”Ngươi hẳn là có thể mở đi?”

Nếu kiểu gì cũng cần chính chủ tự mình đến xác nhận mở khoá, vậy chẳng lẽ hắn còn phải chờ đến ngày mai?

Bất quá, may mắn là thao tác mở khoá chỉ cần Cecil sử dụng quang não của bản thân thực hiện là được.

Hơn nữa, Cecil không chỉ giải trừ hạn chế lên mạng của hắn, còn đem quyền sử dụng đổi thành “không phải chính chủ cũng có thể sử dụng”, như vậy, Tổ Vũ cũng không cần phải dùng móng vuốt nhỏ đi ấn màn hình giả thuyết.

…Chẳng qua, hắn vẫn chưa có thân phận, vô pháp chơi trò chơi.

Chờ xác nhận khoá đã được giải trừ, Tổ Vũ liền ngắt máy, quay đầu liền chìm vào thế giới Internet.

Giờ này đúng là thời điểm mà cư dân mạng sinh động nhất, Tổ Vũ click mở mạng xã hội, nhìn bảng hot search hôm nay, đề tài đứng đầu là ngôi sao nào đó vẫn luôn dùng hình tượng phu thê ân ái để quảng bá bỗng tuyên bố li hôn, hơn nữa phu thê hai người mỗi người đều lấy ra chứng cứ chỉ trích đối phương ngoại tình, khiến fan của bọn họ nhìn mà muốn hỏng mất, suýt chút nữa từ phấn chuyển hắc.

Thật đúng là vở kịch lớn của năm.

Ngoài cái này ra thì mấy tin tức khác trên bảng hot search cũng khá thú bị, ít nhất thì không còn tin xấu khiến người ta cảm nhận được sự hắc ám của xã hội nào.

Tuy rằng không thể comment, Tổ Vũ vẫn xem rất nhập tâm, một bên xem một bên lấy ra hai cái nút giống tay nghe từ dưới đáy quang não, nhét lên tai bắt đầu nghe mấy bản nhạc thịnh hành nhất hiện nay.

Bất tri bất giác, đêm đã khuya.

Cecil giống như đêm trước mang theo một thân mùi rượu trở về, dưới sự nhắc nhở liên hồi của quản gia uống xong canh giải rượu, lại một lần nữa từ phòng để quần áo lấy đồ tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Bởi vì thích yên tĩnh, phòng ngủ của Cecil cách âm phi thường tốt, cho dù y đang ở trong phòng tắm tắm rửa, Tổ Vũ đang ở bên ngoài phòng tắm cũng không hề phát hiện ra.

Đương nhiên, cũng có một phần là do Tổ Vũ vẫn luôn nghe hát, hoàn toàn không chú ý động tĩnh bên ngoài.


Chờ Cecil bước ra ngoài, nhìn đến chính là một thiếu niên mặc áo ngủ caro hai màu xám trắng nằm trên giường mình, cong hai chân ghé vào trên giường chơi quang não với cùng nhập tâm, ngay cả y xuất hiện cũng chưa chú ý tới.

Chờ Cecil đi đến bên giường ngồi xuống, dao động rất nhỏ kia mới khiến Tổ Vũ giật mình bừng tỉnh.

Đột nhiên quay đầu, Tổ Vũ lúc này mới nhìn đến Cecil đang ở phía sau nhìn chằm chằm hắn cùng màn hình quang não của hắn.

Tóc đen ngày thường được trải chuốt không chút cẩu thả lúc này lại vì mới tắm xong mà tán loạn, khiến y thoạt nhìn càng trẻ tuổi đồng thời cũng giảm bớt một thân khí thế, cổ áo ngủ màu đen mở rộng lộ ra cơ ngực phi thường gợi cảm.

Đôi mắt của Tổ Vũ dừng lại trước ngực y một lát rồi lập tức rời đi:”Ngươi từ chỗ nào chui ra vậy?”

Tổ Vũ còn hồi tưởng một chút phòng tắm có phải hay không còn một cái cửa ẩn nào đó thì nghe được tiếng Cecil nhắc nhở, quay đầu nhìn mới phát hiện đồng hồ biểu thị đã qua 12 giờ.

Này thật đúng là không xong, hắn vốn chỉ muốn chơi trong chốc lát, trước khi Cecil trở về liền đi ngủ, cũng không cần đối mặt với y, kết quả là chính mình chơi chơi liền quên mất, y đã về cũng không để ý.

“Ta ngủ ngay đây!”

Hắn lập tức đem quang não tắt đi, chớp mắt thân mình đã biến nhỏ, áo ngủ đột nhiên rơi ở trên giường, một lát sau một con ấu tể trong vo mới từ trong đống quần áo bò ra, tới bên người Tiểu Griffin đang say ngủ, nằm xuống bất động.

Cecil liếc nhìn áo ngủ kia, vốn tưởng thứ này cũng do Tổ Vũ biến ra, ai ngờ không phải.

Quay đầu nhìn Tổ Vũ đang nhắm mắt giả bộ ngủ, Cecil vươn tay đem bộ đồ ngủ bị chủ nhân vứt bỏ nhặt lên, đặt lên trên chiếc ghế cách mép giường không xa, đồng thời cũng cởi áo ngủ trên người ra, dưới lớp áo ngủ lộ ra thân thể trần trụi không mặc chút gì, y đồng dạng biến thành hình dạng Griffin, tay chân nhẹ nhàng bò lên trên giường, giống buổi tối trước đó mà ghé vào bên cạnh hai con ấu tể, đem bọn chúng vòng trong lồng ngực, đắp chăn cẩn thận.

Một chút cũng không phát hiện, thời điểm y cởi áo ngủ ra, con ấu tể giả nào đó đã trợn mắt nhìn toàn bộ, ngay cả cái chớp mắt cũng không.

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ Vũ: Internet khiến ta trầm mê, Internet khiến ra điên cuồng, Internet khiến ta…xong đời QAQ.

Cecil:??

……………

*Lời con Shuu: Bão sắp về rồi, thèm ốc ghê~ 🤤


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.