Đọc truyện Không Xong! Ngủ Quên Rồi!! – Chương 22
Cơ hội đem đại Griffin đạp dưới chân không nhiều lắm, Tổ Vũ phi thường biết nắm bắt thời cơ, nhân cơ hội này, trực tiếp trải nghiệm một phen cảm giác uy phong khi tác oai tác quái trên đỉnh đầu Griffin, còn bí mật kéo theo tiểu Griffin lên chơi cùng.
Cecil chưa bao giờ biết con non cũng có thể ầm ĩ tới vậy. Hắn cũng không phải chưa từng gặp qua con non nhà người khác, những con non đó trước mặt hắn con nào con nấy đều là bộ dạng ngoan ngoãn, tại sao đổi đến con non nhà hắn lại có thể vô tư dẫm đạp lên người đầy quyền thế là hắn.
Có phải hắn nên lấy ra chút uy nghiêm của người giám hộ, đem hai cái bánh bao bướng bỉnh này trảo xuống đánh một trận?
Cecil nghĩ như vậy, lại hoàn toàn không nhớ rằng sở dĩ hai cái con non có thể bò đến trên đầu hắn là vì chính hắn hạ thân mình quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng hạ thấp xuống cho chúng nó trèo lên. Bằng không với cái cổ diều hâu thon dài của Griffin trưởng thành, con non với bộ móng vuốt nho nhỏ kia không thể nào leo leo một chút như vậy liền có thể bò lên trên.
Chờ tiểu Griffin chơi mệt, trực tiếp cuộn thành một đoàn ở trên lưng hắn ngủ đến thiên hôn địa ám, Cecil lại càng không dám đọing đậy. Nằm bò như thế một lúc lâu cũng cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, mí mắt cứ liên tục hạ xuống.
Nhất định là gần đây làm việc quá nhiều nên mới mệt rã rời như vậy, trước khi thật sự ngủ mất trong đầu Cecil chỉ còn lại ý nghĩ này, sau đó liền thật sự ngủ rồi, thậm chí còn giống tiểu Griffin phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Duy chỉ còn lại mình Tổ Vũ còn đang rất có tinh thần, thấy người lớn người nhỏ đều ngủ hết rồi, lại nhìn nhìn quản gia cách đó không xa đang nhàn nhã câu cá, quyết định sẽ không đi làm phiền hắn. Nghĩ vậy liền dứt khoát ngồi xổm bên người tiểu Griffin, vận chuyển linh lực trực tiếp tu luyện.
Linh khí có chút giống không khí, địa phương có thực vật liền có chúng nó tồn tại. Melved trang viên hoàn cảnh không tồi, lượng linh khí tuy rằng kém núi sâu rừng già, thế nhưng cũng không ít, đặc biệt là khu vực ven hồ, xung quanh có thảm thực vật rậm rạp quả thực chính là nơi linh khí hội tụ.
Tổ Vũ đã lâu không có nghiêm túc tu luyện. Hắn bị đông lạnh nhiều năm như vậy, cái khác không học được, thế nhưng bản lĩnh hấp thu linh khí thì ai cũng không thể so, ngày thường mặc kệ là hắn ăn chơi đi ngủ hay làm bất cứ cái gì, thân thể hắn đều tự động hấp thu linh khí.
Tuy rằng loại tu luyện tự động này hiệu suất kém hơn so với hắn chủ động tu luyện, nhưng thời gian ngủ đông của hắn dài, ngày ngày qua đi tích lũy xuống, số lượng chính là phi thường đáng sợ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tổ Vũ rõ ràng không cần mẫn tu luyện, thời gian thanh tỉnh cũng không nhiều, thế nhưng những lão yêu quái nghiêm túc tu luyện năm sáu trăm năm đều không thể cùng hắn so tu vi.
Ngày thường hắn không chủ động tu luyện sẽ không ảnh hưởng đến linh khí xung quanh, nhưng một khi hắn chủ động tu luyện, linh khí xung quanh sẽ bị hắn hấp dẫn, tự động vây quanh bên người hắn.
Vì thế trong lúc Tổ Vũ tu luyện, Cecil cùng tiểu Griffin ở bên người hắn cũng may mắn được bao bọc bên trong linh khí thuần hậu, này không chỉ khiến thân thể bọn họ cảm thấy dễ chịu mà còn giúp giấc ngủ của bọn họ càng thêm thơm ngọt.
Đang câu cá quản gia xoay người liền nhìn thấy ba vị chủ tử của hắn, một con lại một con đều chìm trong mộng đẹp, không khỏi nở nụ cười.
Vẫn là muộn chút nữa mới gọi bọn hắn tỉnh lại đi.
Cecil vẫn là bị một trận hương cá nướng thơm ngon đánh thức.
Không cần nhìn hắn cũng biết đó là tay nghề của quản gia. Từ trước kia mỗi lần hắn cùng cha mẹ ăn cơm dã ngoại, Al quản gia – tuy rằng trên danh nghĩa không phải nhưng ý nghĩa thực tế lại là một thành viên của nhà Melved – cũng sẽ cùng bọn họ tham gia gia đình tụ hội.
Mỗi khi cha mẹ Cecil bận rộn tú ân ái, hắn đều được quản gia mang đi chơi đùa xung quanh.
Mà mỗi lần như vậy quản gia đều làm cá nướng mĩ vị do chính tay hắn câu từ trong hồ ra.
Cecil mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy quản gia đang đứng trước bếp nướng điện từ, mà cách hắn không xa, một tấm khăn trải bàn sắc thái tươi đẹp được trải trên mặt đất, bên trên bày chén đĩa cùng mĩ thực, tư thái tùy thời đều có thể chuẩn bị ăn cơm.
Ngay sau đó, hắn liền cảm nhận được một thân mệt mỏi uể oải đều biến mất vô tung, Cecil đã rất lâu rồi không cảm nhận được loại cảm giác tinh thần no đủ như này.
Trong khi tinh thần hắn còn đắm mình trong trạng thái nhẹ nhàng lơ đãng liền cảm thấy trên người mình có một trận xôn xao, lúc này mới nhớ tới trên người hắn còn có hai cái con non.
Không đợi hắn phản ứng, tiểu Griffin cũng đồng dạng bị mùi cá nướng hấp dẫn đã từ trên người Cecil lăn xuống dưới, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía quản gia.
“Ai u tiểu thiếu gia của ta!” Quản gia chân bị đụng phải một chút, cúi đầu liền thấy tiểu Griffin giống như một viên cầu ngã lăn ở dưới chân hắn, tức thì đau lòng đỡ nó lên:” Đường nơi này không bằng phẳng, không nên chạy loạn.”
Cecil quay đầu nhìn nhìn phía sau lưng chính mình, liền cùng một cái con non khác mới mở mắt nhìn nhau.
Thanh tỉnh, không có một tia buồn ngủ.
Liếc nhau một cái, Tổ Vũ liền lập tức dời mắt, trực tiếp theo cánh của Cecil trượt xuống, hướng phía tiểu Griffin mà đi.
Bị cá nướng hấp dẫn cũng không chỉ một mình tiểu Griffin.
Phải biết rằng hiện tại bọn họ là con non, rất nhiều thứ quản gia đều không cho bọn họ ăn, đặc biệt là thức ăn nướng BBQ kiểu này. Đã từng rất thích ăn đồ nướng, Tổ Vũ tỏ vẻ ngửi thấy mùi liền thèm không nhịn được.
Vẻ khát vọng của hắn quá mức rõ ràng, cùng tiểu Griffin hai đôi mắt tròn xoe chớp động tinh quang, lão quản gia bị nhìn đến mức hô to không chịu nổi.
Cũng may cá nướng hắn chuẩn bị vốn dĩ có hai phần là cho các con non, không sử dụng bất cứ hương liệu nào có hại đối với con non mà chỉ dùng gia vị hương trái cây, tuy vậy nhưng hương vị vẫn tươi ngon vô cùng.
Trước kia quản gia chính là làm như vậy cho Cecil ăn.
Hai cái con non bị ôm tới thảm dã ngoại, một mâm cá nướng được cạo sạch vảy, lọc xương rồi cắt thành các khối nhỏ bằng nhau được đặt trước mắt bọn chúng.
Mà Cecil đang chậm rãi bước lại đây cũng nhận được đồng dạng đãi ngộ, chỉ là mâm cá của hắn lớn hơn, lượng cá cũng nhiều hơn không ít.
Cuối cùng quản gia cũng bưng một phần cá nướng của chính mình lại đây ngồi xuống.
Tổ Vũ chú ý tới, mâm thịt cá của bọn họ không giống nhau.
Mâm của Cecil cùng quản gia thoạt nhìn lớn hơn rất nhiều, quản gia sau khi cắt xong còn đem cá xếp thành nguyên dạng. Mà trong mâm của hắn cùng tiểu Griffin lại chỉ có một cái chén nho nhỏ, thịt cá bên trong lại có màu hồng nhạt phi thường quỷ dị, hắn thiếu chút nữa còn tưởng là thịt cá chưa được nường chín.
Như là nhìn thấu nỗi tò mò của hắn, quản gia một bên ngăn tiểu Griffin thèm ăn không chịu được lại gần mâm cá đang còn quá nóng, một bên giới thiệu:”Loại cá Đa La này không có xương dăm, chỉ có xương sống, chất thịt lại vô cùng tươi mới, dinh dưỡng lại cao, hơn nữa đây còn là tiên sinh cố ý mua về cho hai vị tiểu thiếu gia, các ngươi cần ăn nhiều một chút.”
Hắn còn không nói, loại cá Đa La chỉ lớn hơn bàn tay này chỉ sống riêng trên tinh cầu của chúng, số lượng thưa thớt hơn nữa còn vô pháp nhân giống chăn nuôi, cho nên giá cả phi thường cao, có thể so sánh với khối vàng cùng thể tích, người không có đường riêng căn bản là không mua được.
Tổ Vũ nghe vậy liền ghé mắt nhìn Cecil, người sau lại đang dùng ưng mõm ngậm lấy thịt cá mà ăn, một chút cũng không sợ cá nóng bỏng miệng.
Nhưng nhìn phản ứng của hắn, có vẻ quản gia nói là sự thật.
Nhìn không ra con Griffin này còn có thể làm ra loại hành động tinh tế như thế.
Bất quá nhớ lại trước đó hắn để bọn họ tùy ý nô đùa quậy phá trên người hắn, Tổ Vũ lại cảm thấy hắn hẳn là sẽ làm được.
Tuy rằng thoạt nhìn lạnh băng, đối đãi với người nhà lại rất ôn nhu.
Tổ Vũ cảm thấy cái nhìn của mình đối với Cecil hoàn toàn đổi mới.
Trong lúc đợi thịt cá nguội bớt, hắn chậm rãi đi đến bên người Cecil, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, dựa vào chân trước của hắn cọ cọ, nhu nhu mềm mại mà kêu một tiếng”Pi~”.
Nhìn vào phân thượng ngươi đối với chúng ta tốt như vậy, ta liền tạm thời đưa ngươi vào phạm vi thế lực của ta.
Đối với chuyện làm nũng Tổ Vũ tỏ vẻ mình không hề có áp lực, mặc kệ là đối với vị lão nhân từng dạy hắn nói chuyện hay là lão quản gia, số lần Tổ Vũ làm nũng cũng không ít, con non không làm nũng làm sao có thể là con non bình thường a.
Hành động này của hắn lại dọa Cecil nhảy dựng, bất quá Cecil hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn, còn tưởng Tổ Vũ là đang đòi ăn, do dự một chút, vẫn chọn một khối thịt cá không có xương, dùng cái mõm nhòn nhọn đẩy đến bên cạnh mâm, sau lại đem mâm đẩy đến trước mặt Tổ Vũ.
Chỉ một khối nhỏ, hẳn là không thành vấn đề gì đi?
Cecil dùng khóe mắt chú ý biểu tình của quản gia, thấy người sau cũng không có ý ngăn cản liền an tâm lớn mật đẩy đẩy con non đang dựa vào người mình.
Ngoài ý muốn nhận được một khối cá nướng thơm phức, Tổ Vũ không chút do dự thò lại gần ăn luôn, hoàn toàn không thèm để ý đó là do Cecil dùng miệng đưa lại đây.
Loài chim cho con non ăn đều là dùng miệng uy, cho dù là con non sau khi trưởng thành phụng dưỡng cha mẹ cũng là dùng biện pháp tương tự. Chim thủy tổ vốn dĩ rất giống chim, đặc tính cũng có chút tương tự, vậy nên Tổ Vũ mới không để ý vấn đề kiểu này.
Ân, quả nhiên chim chóc làm nũng là có đồ để ăn, thói quen này cần thiết tiếp tục duy trì.
Tay nghề của quản gia quả nhiên là hạng nhất, Tổ Vũ ăn xong khối cá kia liền không nhịn được nhanh chóng chạy về ăn cá Đa La nhỏ của hắn.
Mà cá Đa La mang theo hương hoa quả nồng đậm quả thực giống lời quản gia nói, vô cùng mĩ vị. Thế nhưng so ra thì Tổ Vũ vẫn thích phần cá của Cecil hơn.
Cho dù là quản gia hay là Cecil cũng sẽ không để hắn ăn cá nướng đã bỏ không ít hương liệu còn mang chút vị cay, vậy nên cuối cùng Tổ Vũ chỉ có thể tức giận bất bình mà nuốt sạch ba con cá Đa La.
Nếu không phải bởi vì tiểu Griffin chỉ ăn hai con đã no căng không muốn động đậy, Tổ Vũ không muốn bị nhìn ra khác biệt, bằng không hắn còn có thể ăn được nhiều hơn nữa.
Bất quá hậu quả chính là, sau khi bọn họ ăn xong cá nướng liền bị quản gia uy cho một viên thuốc tiêu thực.
Mà đồng thời, Tổ Vũ cũng chú ý tới Cecil cũng uống thuốc, nhưng lại không phải thuốc tiêu thực.
Nào có thuốc tiêu thực nào chứa đến vài ba loại, số lượng còn sấp sỉ mười viên.
Kia càng giống như sinh bệnh nên mới uống thuốc.
………