Đọc truyện Khổng Tước Rừng Sâu – Chương 33
Tôi
ngẩng đầu nhìn lên, Kim Cát Mạch đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào, trên
cửa vẽ một người đẹp tóc vàng, đôi môi mọng đỏ hết sức thu hút, vẻ mặt
và tư thế như đang tung ra một nụ hôn gió.
Cửa vừa mở ra, tiếng nhạc cực lớn ập đến, khiến người ta không kịp đề phòng.
Tim tôi trong nháy mắt bị tiếng bass làm cho tăng tốc, gần như đứng không vững.
Vinh An ở đằng sau đỡ lấy tôi, nói: “Vào trong đi.”
Bên trong rất tối, trừ một cái bục nhảy hình tròn ra.
Đường kính bục nhảy chừng hai mét, cao chừng 20 phân, một cô gái đang khêu gợi uốn éo thân mình.
Phía
trên bục nhảy treo một chiếc đèn tròn bảy màu xoay không ngừng, hắt lên
người cô gái như ánh chiều tà chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, sóng nước
trong veo lấp lánh.
Chúng tôi đi tới trong tiếng nhạc ầm ĩ, không nghe thấy tiếng của nhau.
Cuối cùng ngồi xuống một chiếc sôpha cạnh một cái bàn tròn nhỏ, tôi mới có thể nghe thấy tiếng thở gấp của mình.
Bốn phía rải rác hơn mười cái bàn lớn nhỏ khác nhau, cái hình tròn cái hình vuông, sắp xếp không theo quy luật.
Nhưng bên cạnh bàn nhất định là sôpha, đơn, đôi, nhiều người đều có cả.
Đơn cử như cái bàn của chúng tôi, tôi ngồi sôpha đơn, Vinh An và Kim Cát Mạch cùng ngồi sôpha đôi.
Ba người chúng tôi ngồi theo hình chữ L ngược, Vinh An ngồi cạnh tôi, Kim Cát Mạch ngồi bên phải phía trước tôi.
Tiếng nhạc tạm ngừng, cô gái hất hất tóc, nở nụ cười mê hoặc.
Có vài người vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay không vang lắm, lẫn trong vài tiếng huýt sáo vô cùng chói tai.
10 giây sau, nhạc lại nổi lên, cô gái lại bắt đầu nhảy múa.
Vinh An huých vai tôi, rồi ghé sát tôi nói: “Gọi đồ uống trước đi.”
Tôi vừa nhìn Menu liền giật mình, đến hồng trà sủi bọt rẻ nhất cũng đã 180 tệ.
“Hồng trà sủi bọt ở đây có biết hát không?” Tôi nói.
“Không biết.”
Tôi nghe tiếng ngẩng đầu lên, một cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời đang nhìn tôi chằm chằm.
Tóc cô ấy không dài cũng không ngắn, tóc mái như rèm châu thả trước trán, nhưng không giấu được ánh mắt lạnh như băng.
Trước
khi ý thức được tại sao cô ấy lại đứng trước mặt tôi, chỉ cảm thấy khuôn mặt, mái tóc, dáng người, quần áo… của cô ấy đều mang một hương vị mềm
mại, nhưng toàn thân lại giống như được bọc trong một lớp tĩnh điện
dày.
Nếu
không cẩn thận tiếp xúc với lớp bảo vệ này, trong lúc không hề phòng bị
sẽ bị dòng điện đột ngột chích cho đau điếng, thậm chí còn phát ra âm
thanh lép bép.
“Rốt cuộc anh muốn gọi cái gì?” Cô ấy nói.
Cuối
cùng tôi cũng biết cô ấy chỉ là phục vụ, hơn nữa cái câu “Không biết”
vừa rồi là phát ra từ miệng cô ấy, bất giác cảm thấy bối rối, vội vàng
nói: “Hồng trà sủi bọt.”
Nói xong vô thức xoa xoa hai tay, để giảm bớt cảm giác bị điện giật.
Kim Cát Mạch nhìn đồng hồ, cười nói: “Lúc này là vừa đẹp.”
Tôi cũng nhìn đồng hồ, vừa vặn 12 giờ, đang định mở miệng hỏi Kim Cát Mạch, tiếng nhạc đã ngừng lại.
Lần
này đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng huýt sáo khắp nơi,
hơn nữa mỗi tiếng huýt sáo đều vừa to vừa chói vừa dài, như có thể xuyên thủng trần nhà.
Cô gái nhảy đi xuống khỏi bục nhảy trong tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo, tới bên chiếc bàn gần bục nhảy nhất.
Âm nhạc lại vang lên, không biết từ đâu bỗng xuất hiện ba, không, là bốn cô gái.
Bởi vì có một người đã đứng trên bục, bắt đầu uốn éo eo mông; ba người còn lại lần lượt đi tới ba chiếc bàn.
Cô vũ
nữ đi trước ở gần chỗ tôi nhất, tôi nhìn thấy cô ta quay lưng lại phía
tôi, đang ngồi trên đùi một người đàn ông, uốn éo mông, xoã tóc theo
tiếng nhạc, lưng lộ ra một mảng trắng lớn.
Ba cô gái còn lại cũng mỗi người chọn lấy một người đàn ông, tận lực múa may trêu đùa.
Động
tác của các cô gái này mỗi người một khác, nhưng đều duy trì sự tiếp xúc với da thịt của những người đàn ông một cách thoả đáng.
Hoặc ngồi trên đùi; hoặc ôm lấy cổ, hoặc khoác qua vai; hoặc ấp lên trán.
Mà cách ăn mặc của bọn họ giữa đêm đầu đông, đều khiến người ta liên tưởng tới bãi biển giữa hè.
Tôi thấy mặt mũi nóng bừng, cả người kích động.
Vinh An chỉ cười ngốc nghếch, Kim Cát Mạch lại cười rất sung sướng.
Tôi
như lạc vào một thế giới khác, thế giới này không hề có ngôn ngữ và lời
ca, chỉ có tiếng nhạc huyên náo, những thân người uốn éo, những nụ cười
quỷ dị và tiếng tim đập kịch liệt.