Đọc truyện Khổng Tước Rừng Sâu – Chương 29
Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên đến đây cùng cô ấy, cô ấy nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía biển.
Tuy
trước đây đến đây tổng cộng năm lần, chưa lần nào ngắm được mặt trời,
nhưng cô ấy vẫn cởi giày cởi tất, đi chân trần trên bờ cát, để mặc sóng
biển đánh vào mắt cá chân và bắp chân.
Tôi
liếc nhìn chân cô ấy, cô ấy đi một đôi giầy da màu đen không thể coi là
thấp, chân mang tất màu trà nhạt, như thế này có lẽ không thể cởi giày
cởi tất được nữa.
Bờ cát
vẫn bị nước biển chia thành hai màu đậm nhạt như cũ, cô ấy bước đi trên
bờ cát nhạt, bước chân rón rén, như sợ không cẩn thận sẽ làm ướt giày.
“Cuối cùng cũng ngắm được hoàng hôn rồi.” Tôi quay đầu nhìn về phía tây, vầng mặt trời trên biển đỏ như lửa.
“Đúng vậy.” Cô ấy cũng quay đầu, “Cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hôn rồi.”
Phải rồi, ngắm được hoàng hôn rồi, sau đó thì sao? Có cảm thấy lãng mạn không?
Tình cảm nếu không còn, thì những vì sao khổ công phí sức hái xuống cũng sẽ chẳng toả sáng.
“Việc học của anh thế nào?” Vỹ Đình hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Tôi nói, “Còn em? Công việc thuận lợi không?”
“Lúc mới đến Đài Bắc không thích nghi lắm, bây giờ tốt hơn nhiều, cũng dần dần có cảm giác thành công.”
“Chúc mừng em.”
”Cảm ơn.” Cô ấy cười, “Vậy những chuyện khác của anh thì sao?”
“Những chuyện khác?”
“Bây giờ em có bạn trai rồi.” Cô ấy thấy tôi không hiểu ý, bèn nói.
“Ờ.” Tôi nói, “Nếu là ý này, bây giờ anh không có bạn gái.”
“Không có đối tượng à?” Cô ấy hỏi.
“Trước mắt thì chưa.” Tôi nói.
“Sao không đi tìm?”
“Học hành bận quá.”
“Nhưng mà…”
“Em vẫn thích truy vấn một tràng câu hỏi.” Tôi ngắt lời cô ấy, “Vấn đề này đối với em, lẽ nào có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Cô ấy sững người lại, sau đó nói: “Xin lỗi. Em không có ý gì khác.”
Tuy
có chút không vui, nhưng tôi đột nhiên nghĩ tới: Ngày hôm nay gặp lại,
tôi phát giác trên mỗi phương diện dù ít dù nhiều cô ấy đều đã thay đổi; duy chỉ có phương thức truy vấn một loạt câu hỏi không đúng lúc, vẫn
giống như lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau.
Không ngờ tôi lại vì cái cảm giác bị chọc giận này mà tìm được cô ấy của ngày xưa.
Càng nghĩ càng thấy thú vị, không khỏi nhe răng ra cười.
Cô ấy thấy tôi từ đang không vui bỗng trở nên rất vui vẻ, có lẽ cảm thấy rất hoang mang, bèn trừng mắt nhìn tôi một cái.
“Bạn trai em chắc là lãng mạn lắm.” Tôi ho nhẹ hai tiếng, thử đổi đề tài.
“Cũng coi là vậy.” Cô ấy nói, “Lễ tình nhân anh ấy từng tặng em chín trăm chín mươi chín đoá hồng.”
“Quả là kiệt tác.” Tôi nói.
“Số lượng chỉ là thứ yếu, nhưng anh ấy khiến em cảm thấy anh ấy rất dụng tâm.”
“Dụng
tâm?” Tôi đưa tay trái lên tai giả làm điện thoại, “Alô! Xin hỏi có phải tiệm hoa “Đàn ông thì phải trả tiền”(2) không ạ? Tôi là Mr. Chi Tiền
Oan đây. Làm phiền anh đưa chín trăm chín mươi chín đoá hồng tới công ty XXX, kèm một tấm thiệp viết rằng: Người nhận: Liễu Vỹ Đình. Tiền tôi sẽ trả sau.”
Tôi hạ tay trái xuống, nhìn đồng hồ, nói: “Chỉ cần có tiền, chưa đến một phút là xong.”
Cô ấy nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của tôi, sắc mặt trầm xuống, nói:
“Có lẽ
anh cảm thấy em nông cạn, nhưng đối với em nhận được nhiều hoa hồng như
vậy, em rất vui sướng, cũng cảm thấy anh ấy rất dụng tâm, như vậy là đủ
rồi.”
‘Nếu
như có một người tốn hết một tuần trời, cắt chín nghìn chín trăm chín
mươi chín tấm thiệp nhỏ màu đỏ dài chín cm, rộng bốn cm, trên đó viết:
Hoa hồng nhung. Em cảm thấy anh ta có dụng tâm không?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, “Như vậy đương nhiên rất dụng tâm, lại còn rất lãng mạn.”
“So với chín trăm chín mươi chín đoá hồng thì sao?”
“Điều này không thể so sánh được. Nhưng nếu như em nhận được những tấm thiệp đó, sẽ cảm động hơn.”
“Vậy sao?” Tôi nói, “Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn. Nhưng người này chắc chắn không phải là anh, anh từ trước tới giờ chưa bao giờ lãng mạn, trước giờ đều thế.”
Khi cô ấy nói “trước giờ đều thế”, thậm chí còn nhấn mạnh giọng nói.
“Là vì anh là người chọn khổng tước sao?”
Cô ấy không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Tôi dùng tốc độ chạy một trăm mét chạy tới cạnh xe máy, lấy ra cái túi kia, lại chạy tới trước mặt cô ấy.
Mở túi ra, tay phải thò vào bốc một vốc lớn, sau đó tung lên trời.
Từng tấm thiệp đỏ chậm rãi bay lượn trong không trung, ánh mắt Vỹ Đình đầy vẻ kinh ngạc.
“Trong này có tổng cộng chín nghìn chín trăm chín mươi chín tấm thiệp, anh mất một tuần để hoàn thành, vốn định tặng em vào lễ tình nhân ba năm
trước.” Tôi vừa nói, vừa thò tay bốc thiệp, tung lên không trung.
“Anh không mua nổi chín nghìn đoá hồng, đành phải dùng giấy bìa màu đỏ thay
thế, anh biết như vậy rất ngây thơ, thậm chí là ngu ngốc, nhưng anh chỉ
muốn em biết tấm lòng của anh.”
Tôi càng nói càng gấp, càng bốc càng nhiều, càng tung càng nhanh, giữa tôi và cô ấy là một tầng bóng đỏ.
Vỹ Đình đứng mãi không nhúc nhích, có khoảng mười mấy tấm thiệp rơi trên tóc và trên người cô ấy.
Có lúc
từ trên không, có lúc từ dưới đất, có lúc từ trên tóc, có lúc từ trên
người, cô ấy hoặc bắt lấy hoặc nhặt lấy từng tấm từng tấm thiệp, một lần rồi một lần nhìn chữ viết trên đó.
Sau đó cô ấy nhìn tôi, tôi thấy trong mắt cô ấy có nước mắt, vì thế tôi dừng hết các động tác lại.
Khi tấm thiệp cuối cùng đang bay lượn trên không trung rơi xuống đất, cô ấy khóc như mưa.
Tôi cúi đầu nhìn vào trong túi, có lẽ chỉ còn khoảng mấy chục tấm thiệp mà thôi.
Hai tay bốc lấy chỗ thiệp cuối cùng này, lưng quay về phía cô ấy, mặt hướng về mặt trời đang sắp lặn.
Ngẩng đầu lên, giang rộng hai tay, dùng sức tung lên không trung.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình giống hệt một con công đang xoè đuôi.