Đọc truyện Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) – Chương 78: Xuyên Sơn Giáp
Khi biết tin Trần Duyên muốn ra ngoài lịch luyện, Nguyệt Nguyệt liền đứng dậy không ngần ngại thoát đạo bào. Từ trong túi trữ vật lấy ra võ phục cùng hộ giáp, mặc dù đẳng cấp rõ ràng không thể so sánh cùng hắc giáp trước kia nhưng cũng không tệ.
-Thì ra nàng có rất nhiều y phục, sao không nói ra từ đầu.
-Ta chỉ… chỉ là muốn sư đệ thuận tiện cho việc trị thương thôi.
Có đánh chết hắn cũng không tin, không đợi Trần Duyên nhiều lời Nguyệt Nguyệt tóm lấy hắn phóng ra ngoài. Vỗ túi trữ vật, nàng phóng đại kiếm lên không trung.
Trong lúc Trần Duyên còn ngỡ ngàng ngọc thủ tóm chặt lấy vai hắn phóng lên đại kiếm. Chân đạp pháp khí, lần đầu đứng trên pháp khí phi hành quả thật không dễ dàng, như thể đứng trên nhánh cây trôi nổi bất định giữa đại hà, hắn không ngừng nghiêng ngã.
Đứng gần đó nữ nhân không e dè mà buông miệng cười lớn. Không biết là vô tình hay hữu ý nàng đã đứng sát bên, như kẻ sắp đuối nước bắt được thân cây, Trần Duyên ôm chặt Nguyệt Nguyệt vào lòng cùng nàng đạp pháp kiếm phi hành như đôi thần tiên quyến lữ.
Phi hành hơn nữa ngày, bên dưới là một vùng cằn cỏi, khắp nơi chỉ toàn là sỏi đá. Nhìn qua tên tiểu tử bám như sam kia tay heo không hề khách sao chiếm tiện nghi của mình, nữ nhân hờn dỗi.
-Sư đệ ôm ta đủ lâu rồi chứ?
Nghe tiếng nàng chất vấn Trần Duyên không hề nể mặt tay heo càng siết chặt.
Nàng cũng không lạ gì tính cách vô sĩ của hắn, không hề cảnh báo một chỉ điểm ngay mi tâm. Trần Duyên đáng thương đang mê say trong hương diễm không ngờ lại rơi ra khỏi pháp kiếm, từ độ cao trăm thước rơi thẳng xuống mặt đất.
Nơi hắn rơi xuống đã nhẹ nhàng tạo trên mặt đất hố sâu hơn hai trượng, do tu luyện Khô Mộc Tiểu Pháp nhục thân được trui rèn không gây ra thương tích gì quá nghiêm trọng nhưng không hẵn là không đau đớn.
Từ hố sâu Trần Duyên vươn người bước ra, phủi đi lớp đất đá bám trên người nét mặt nghi vấn nhìn nữ nhân không hề che giấu vẻ hả hê nhìn xuống.
-Tiểu sư đệ, không phải đệ nói rằng muốn lịch luyện sao? Kẻ làm sư tỉ như ta sao có thể khiến đệ thất vọng.
-Bên trong ngọn đại sơn kia có một tiểu hang động của Xuyên Sơn Giáp, dù chỉ là yêu thú Bính đẵng nhưng da dày thịt béo không dễ dàng triệt hạ.
Nàng ngọc thủ chỉ tới đại sơn đá nhọn lỡm chỡm.
-Ta không ngờ nàng là kẻ tàn nhẫn, không chừng ta liền ngã xuống trong miệng yêu thú.
-Nếu như sư đệ ngã xuống thì tỉ đành phải tìm nam nhân khác giúp ta xoa bóp trị thương thôi.
Đe dọa, đây đúng là trần trụi đe dọa. Trần Duyên nghiến răng nghiến lợi phóng người rời đi.
Nhìn thấy bóng người đã khuất dần sau khe núi Nguyệt Nguyệt mắt phượng nhắp nháy, ngón tay gõ từng nhịp.
-Tiểu sư đệ à, muốn trở thành nam nhân của ta đệ còn phải mạnh hơn nữa.
Nàng nở nụ cười tinh quái không chế pháp khí từ xa bám theo.
Bên dưới gặng núi hàng ngàn mũi đá lõm chõm như thạch giáo hướng thẳng tròi cao. Khác với vẻ tĩnh lặng thường ngày, một người một thú đang không ngừng giao chiến khiến một vùng vốn tràn ngập thạch giáo đột nhiên bị san phẳng.
Sau ba ngày ba đêm cuối cùng Trần Duyên đã thành công dồn Xuyên Sơn Giáp vào chân tường. Không còn cách nào khác, yêu thú hình dạng nữa giống đại thử nữa giống tê tê này không có bản lĩnh gì khác ngoài đào mạng. Ba ngày qua không biết hắn đã xuyết bị tập kích bao nhiêu lần, nếu không có Tiểu Mập Mạp cảm nhận mẫn tiệp biết nơi yêu thú này chôn giấu cơ thể dưới lòng đất thì không chừng mạng hắn đã ô hô ai tai.
Nhìn yêu thú to lớn không khác đại ngưu bị Phệ Huyết Trùng bao vây Trần Duyên không khỏi hưng phấn, sau ba ngày như muốn lật ngọn đại sơn này mấy lần cuối cùng Xuyên Sơn Giáp mới không còn chổ ẩn nấp. Nhưng niềm vui sương chưa được bao lâu thì rắc rối mới đã tới, dù là Lục Đường Lang đại đao có khả năng chém gãy pháp khí cấp 1 Giáp đẵng một cách dễ dàng không ngờ lại không hề để lại một chút vết xước nhỏ trên lớp vãy chồng chất kia.
-Còn không mau nhắm vào đốt xương sườn thứ ba của Xuyên Sơn Giáp.
Trong lúc còn đang lay hoay tiếng hét quen thuộc lại vang lên trong não hải. Không cần nghĩ cũng biết là lão gia hỏa biệt tâm suốt thời gian qua.
Trong đầu đã có chủ ý, Trần Duyên ngừng tay lùi bước dần biến mất giữa trùng vân dày đặc. Hắn không khác gì lão tăng tọa thiền, không một tiếng động mặc cho hàng vạn Phệ Huyết Trùng vỗ cánh xung quanh.
Tiểu Mập Mạp hiểu ý, đây là lúc bản lĩnh thật sự của Tinh Thần Trùng hiện hữu rõ ràng nhất. Phóng ra thần thức, sau khi vận Thần Không Vạn Trùng hắn cùng Tiểu Mập Mạp tinh thần đã đồng nhất, khống chế Phệ Huyết Trùng liền dễ như trở bàn tay.
Xuyên Giáp Thú đang điên loạn diệt sát linh trùng, hơn ba ngày ba đêm bị kẻ lạ mặt làm phiền, ngay cả nơi cư trú cũng vì hắn mà bị đào lên vài lần dù là kẻ từ bi bác ái cũng khó lòng nhẫn nhịn.
Nhưng yêu thú đáng thương kia sao biết được mặc dù đang điên cuồng tàn sát thì bản thân bất giác tiến lại gần nơi mà tử thần lặng thầm chờ đợi. Tiểu Mập Mạp cố ý không chế trường giết chóc di chuyển tới nơi đây, điều gì tiếp theo thì ai cũng có thể đoán được.
Mặc cho Xuyên Sơn Giáp điên cuồng giết chóc càng lúc càng gần, Trần Duyên vẫn không hề động dung. Hắn hiểu rất rõ cơ hội chỉ có một lần duy nhất, nếu thất bại yêu thú liền trở nên cảnh giác hơn, việc đánh bại hẵn không dễ dàng.
Chỉ còn cách hai bước chân, Trần Duyên mắt kiếm mở rộng, từ sau hắc vân trùng mũi kiếm dài gần một thước bất ngờ suất hiện. Nhanh như chớp, chuẩn xác nhắm thẳng xương sường đâm tới.
Đang vồ lấy linh trùng Xuyên Sơn Giáp làm sao có kịp thời trở mình, mũi kiếm mỏng manh đã xiên từ lồng ngực lên thẳng đầu lâu. Ngay tức khắc sinh mạng vốn cuồn cuộn không dứt liền kết thúc.
-Hừ ngươi làm ta quá hao binh tổn tướng rồi.
Hắn hừ lạnh nhìn tới đàn Phệ Huyết Trùng vốn tổn hao nay càng hao tổn trầm trọng, đã hơn một năm từ khi Trần Duyên rời khỏi tông môn. Số lượng linh trùng không còn nhiều, đã không còn đủ để sử dụng tiêu hao chiến như trước.
Sau khi xử lí thi thể yêu thú Trần Duyên nhìn lên không trung, Nguyệt Nguyệt mỉm cười quyến rũ khống chế pháp kiếm hạ xuống.
-Hì hì sư tỉ có thể khẳng định sư đệ là một trong những kẻ có thực lực khủng bố nhất trong số đệ tử Luyện Khí kì từ trước tới nay của Ma Kiếm Tông.
-Thậm chí nếu số linh trùng kia đồng thời đột phá Ất đẳng có khả năng giúp đệ ngang bằng tu sĩ Trúc Cơ sơ kì.
Nàng không tiếc lời khen tặng nhưng điều đó cũng không phải là nói quá, tu sĩ Luyện Khí kì diệt sát yêu thú cấp hai hơn ngàn năm qua chưa hề có trong tông môn.
Được mĩ nhân khen ngợi cũng là một sự hưởng thụ không nhỏ, nhưng Trần Duyên đâu phải dễ dàng bỏ qua chuyện ban nãy. Nữ nhân này dám lấy nam nhân khác trêu đùa hắn, không phải là kẻ dễ giải, mắt heo không ngừng nhìn ngắm thân thể mĩ cảm của nàng không nói không rằng phóng người lên pháp kiếm ôm lấy mĩ nhân vào lòng.
Bị hắn đột nhiên tập kích Nguyệt Nguyệt không hề phản cảm, gần gủi hắn đã là thói quen thường ngày khiến nàng không cảm thấy quá kì quặc. Mặc cho hắn không ngừng ve vuốt, nàng khống chế pháp kiếm quay trở về.
Những ngày sau đó Trần Duyên quyết định đào một mật thất cực kì rộng lớn hòng phục hồi đàn Phệ Huyết Trùng đang thiếu hụt nhanh chóng kia. Nhưng kì lạ là số trứng sinh ra thấp tới mức khó hiểu, thường ngày mỗi linh trùng đều sinh ra hàng trăm trứng sức sống mãnh liệt nhưng giờ đây mười không được một. Thậm chí chúng không thèm giao phối càng khiến hắn đau đầu.
-Phệ Huyết Trùng ơi là Phệ Huyết Trùng, chủ nhân của các người là soái ca tình trường không nữ nhân nào có thể chống cự. Các ngươi là ta linh trùng sao không có chút khí khái nam nhân.
Trần Duyên không ngừng khuyên nhủ, Phệ Huyết Trùng có thể nói là một nữa thực lực nếu không có chúng không biết hắn đã phải nằm xuống bao nhiêu lần.
Cầm lấy thi thể đại thố (thố là thỏ đúng không??) ném tới, ngay lập tức một chút cặn bả đều không còn. Khẩu vị của chúng ngày càng lợi hại, dường như chỉ yêu thú cấp hai mới khiến linh trùng của Trần Duyên cảm thấy hứng thú. Điều đó khiến hằng ngàn thi thể hắn cho vào túi trữ vật lần trước trở thành phế thải, bán cũng không đủ lọt vào mắt hắn, để lại cũng chỉ chiếm diện tích túi trữ vật.
Đã ba tháng từ khi chiến đấu cùng Xuyên Sơn Giáp, hắn chỉ hạ thêm hai yêu thú cấp hai Bính đẵng. Đương nhiên tất cả chiến lợi phẩm đều rơi vào những tiểu khẩu không đáy dưới kia, Tứ Trùng cũng góp công không ít trong việc giúp hắn trắng tay rời đi.