Đọc truyện Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) – Chương 290: Kiến Lập Hậu Cung
Trần Duyên yên vị trên giường lớn, xung quanh hắn các vị tuyệt sắc thê tử phượng bào cao quý, tay đeo trang sức xa hoa diễm lệ mười phần.
Các nàng nhìn nhau tủm tỉm cười, rồi cùng quỳ xuống hành lễ.
-Thiếp thân bái kiến lão gia.
Y phục được cố ý khoét sâu, các nàng lại càng cúi người thật sâu khiến cự cầu phong mãn hoàn toàn bại lộ vào mắt hắn.
Nhìn thấy Trần Duyên ngắm đến say mê, Lệ Ảnh vui sướng vì biết chủ ý của nàng thật sự đã khiến Trần Duyên hài lòng.
-Hậu cung này là thiếp vì lão gia mà toan tính.
Nơi đây là long sàn, khi nào lão gia trở về chúng thiếp sẽ tới nơi đây.
Để lão gia tùy ý hân hưởng nha.
Lệ Ảnh áo yếm thật sự không thể che giấu song phong cự đại, từng bước đi của nàng cự nhũ liền dao động không ngừng.
Bên trên hai tiểu hồng lại còn hơi chút ẩm ướt dâm mĩ dào dạt.
Nàng cự nhũ không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn luôn căn tràn sữa, ngày thường đều được Trần Duyên điên cuồng thôn nạp nhưng gần đây hắn lại bày trò quỷ quyết không chạm đến chúng.
-Linh nhi vẫn chưa xuất quan ư?
Trần Duyên thoáng chốc nhìn ra vị ác sát mĩ phụ mê người kia không xuất hiện, thoáng thôi động thần thông Thiên Hạ Hồng Lô, sợi dây liên kết gắn với nàng vẫn bình ổn chứng tỏ nàng vẫn bình an vô sự hắn cũng tạm thời an tâm.
Mĩ phụ ngực lớn tựa như muốn nứt ra, nàng từng giây từng khắc đều cảm thụ ngứa ngáy khó chịu.
Thậm chí từng nhiều lần tự mình hấp lấy còn cùng mẫu thân Ngọc Ánh bách hợp cuồng giao an ủi mà tiết ra.
Nhưng tất cả đều như muối bỏ biến, chỉ có Trần Duyên tự mình ra tay mới khiến nội tâm của nàng thôi thổn thức.
-Ảnh nhi, nàng vì ta mà hao công tốn sức rất nhiều.
Nói cho tướng công biết nàng tướng công thưởng gì cho nàng đây?
Nâng thiếu phụ đứng lên, đặt nàng ngồi trên đùi.
-Thiếp muốn điều gì không lẽ lão gia còn không biết hay sao?
Nàng kéo qua áo yếm, một bên nhục cầu nhảy xổ ra.
Cự nhũ còn muốn lớn hơn khuôn mặt của hắn cứ nhấp nhô trước mắt theo từng hồi hô hấp mạnh của nàng.
Trần Duyên không ngu ngốc, nhất thủ không thể kiên nhẫn hung hăng tóm lấy ngực lớn.
Từng ngón tay lún sâu vào da thịt mềm mại, độ đàn hồi kinh người như muốn bật tung bàn tay của hắn ra.
Nhưng Trần Duyên quyết không chịu thua càng thêm lực hơn nữa, chỉ trong nháy mắt một dòng nãi thủy phun trào như thác.
-Ha… ah…
Mĩ thiếu phụ vô lực xụi lơ vào ngực Trần Duyên, không ngờ chỉ một chút chơi đùa mà Lệ Ảnh thật sự đã lên đỉnh vu sơn.
Không chỉ bầu ngực căn tràn mà dưới hạ thân cũng đã ướt đẫm dâm thủy.
-Đãng phụ phong tao, lão gia ra lệnh cho nàng gieo trồng linh dược.
Nàng còn chưa báo cáo kết quả mà lại muốn ta trao thưởng ư?
Trần Duyên khoái trá ngậm lấy tiểu đào hồng, hắn điên cuồng hấp từng ngụm nãi hương diệu ngọt.
Hàm răng nhẹ nghiến khiến cho Lệ Ảnh ngọc thể không ngừng co giật, nàng trước mặt chúng tỉ muội không còn giữ được hình tượng phu nhân tôn quý nữa.
Chu Ngọc Ánh chứng kiến nữ nhi được tướng công làm cho sướng khoái nàng hữu ý ngẫn đầu, tinh mục tỏa sáng tiến lại gần, cặn kẻ kê khai thành quả mà nàng cùng nữ nhi đã dốc hết tâm sức suốt bao năm qua.
-Mệnh lệnh của chàng chúng thiếp có gan bằng trời cũng không dám làm trái.
Mười gốc Giáp đẵng, trăm gốc Ất đãng, còn Đinh đẵng cũng Bính đẵng linh dược đều tính bằng con số hàng ngàn.
Đồng thời nhất cấp linh dược thiếp cùng nữ nhi trồng xuống đã không tài nào tính hết.
Ngọc Ánh mĩ phụ bây giờ nghĩ lại vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Trần Duyên lại nắm giữ một tiểu thế giới cho riêng hắn, điều mà chỉ những thế lực cổ lão mới có năng lực tạo ra.
Nhưng cũng chính vì điều này mà nàng nội tâm càng kinh hỉ khôn siết, đối với một luyện đan sư linh dược không khác gì bảo vật.
Được Trần Duyên hậu thuẫn, linh dược, linh thạch tựa như mưa rào cứ liên tục đổ về như Hoàng Hà.
Nàng không chỉ được thỏa sức luyện đan mà tu vi cũng chưa từng vì thiếu tài nguyên mà lo lắng, thời điểm tu vi khôi phục sẽ đến sớm thôi.
-Ah… lão gia… không được mà…
-Khà khà khà… thì ra còn có nhạc mẫu tỉ tỉ nhúng tay vào.
Ảnh nhi làm người không trung thực a, nàng dám hất tay trên mẫu thân muốn một mình độc chiếm công lao đi.
Ngọc Ánh tình cảnh không khác gì nữ nhi của nàng, một vị tu sĩ Trúc Cơ bát tầng cao thủ lại tựa như nữ nhân phàm tục dễ dàng bị Trần Duyên trảo lấy.
Ngồi đối diện nữ nhi y phục thất bát, xuân quang bại lộ, Ngọc Ánh má hồng càng trở nên đỏ ửng, nghỉ tới cảnh tượng Trần đại sắc lang sẽ đẩy ngã hai mẹ con nàng trước mặt các tỉ muội cùng chơi trò song phi.
Mĩ phụ trong lo sợ nhưng phần nhiều lại tràn ngập mong chờ.
-Liên nhi, tình hình của Hạ Thảo gần đây có chuyển biến gì không?
Ăn hai nàng là chuyện sớm muộn, lúc này trong đầu Trần Duyên vẫn còn mối lo to lớn.
-Hạ Thảo muội ấy không có biểu hiện nào bất ổn, Huyền Vũ Hồng Liên vẫn được thiếp ngày đêm điều động.
Chỉ cần xuất hiện dị động liền sẽ bẩm báo với chàng.
Kim Liên tiến tới bẩm báo.
-Hạ Thảo? Chàng còn nữ nhân nào khác nữa hay sao?
Ngọc Ánh hiếu kì dò hỏi.
-Khà khà Hạ Thảo sớm đã bên cạnh ta rồi, nếu tính ra nàng ấy là lão đại của nhạc mẫu tỉ tỉ a.
-Hừ.
Ta không phục, chẳng lẽ nữ nhân kia có thể xinh đẹp hơn hai mẹ con ta.
-Đúng vậy, nữ nhi cũng chưa từng tận mắt gặp mặt.
Lão gia mau nói cho thiếp biết, rốt cuộc chàng đã giấu vị cô nương đó ở đâu.
Trần Duyên cuồng tiếu một hồi, song thủ tiến sâu vào phong mông kiều độn.
Với thần lực kinh người, hắn dễ dàng nhấc bổng đôi mẹ con kiều diễm trên tay.
-Đi thôi, ta sẽ giới thiệu hai nàng với nàng ấy.
-Tướng công chàng… chàng đã tìm được liên ngẫu!!! Vậy là Hạ Thảo muội muội có thể hồi phục rồi.
Kim Liên thần tình mừng rỡ, hai nàng sớm trở thành nữ nhân của Trần Duyên nên xem nhau như thân tỉ muội.
Ngày ngày phải nhẫn nại dõi theo tỉ muội của nàng im hơi lặng tiếng dưới đáy hồ lạnh lẽo, cảm thụ này khiến cho nội tâm của nàng vô cùng đau xót.
Dẫn theo binh đoàn thê tử bước lên điệp kiều nối ra giữa hồ, liên hoa đua nhau khoe sắc.
Hương thơm dịu dàng như muốn thấm vào tim phổi, khắp nơi ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không thấy quả thật Kim Liên đã hao phí không ít công sức bảo hộ nơi này.
-Hồ sen này thường ngay được Kim Liên muội tự tay coi sóc quả nhiên không phải nhất thời cao hứng a.
Lão gia, chàng đưa mẹ con thiếp tới đây có dụng ý gì, tại sao chúng ta không đi gặp mặt vị cô nương kia?
-Ha ha ha nhạc mẫu tỉ tỉ có phải nàng đã ăn dấm chua không?
Trần Duyên tâm trạng cao hứng đặt hai vị mĩ phụ yên vị trên thành cầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai gương nhỏ trôi lơ lững trên không trung.
-Mười vạn năm linh dược… thật sự là mười vạn năm linh dược mà còn là linh dược tinh thuần chưa xuất hiện linh trí.
Ngọc Ánh mĩ mục mở lớn, nàng tay ngọc che lấy đôi môi yêu kiều bật thốt lên.
-Bắt đầu rồi, Hạ Thảo, ta để nàng chờ đợi quá lâu a.
Mặt hồ yên ắng dần biến chuyển, nước trong hồ êm đềm dâng lên.
Từ đó xuất hiện hai dòng nước nhỏ cuốn lấy hai kì bảo kéo xuống lòng hồ tĩnh lặng.
-Lão gia, thứ đó là…?
-Ta cũng không thể hiểu thấu, vạn năm Mộc Linh Quả diệu dụng đến nay tất cả chỉ là lời đồn đại.
Chúng ta ngoài cầu nguyện cho nàng ấy bình yên ra thì… ta đã tận lực rồi.
Trần Duyên siết chặt song quyền, từ khi nhập đạo đây là lần đầu hắn cảm nhận được bản thân bất lực.
Trăm năm trương mắt đứng nhìn Hạ Thảo trầm mình trong làn nước lạnh lẽo nhưng lại không có cách nào giải thoát cho nàng.