Đọc truyện Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) – Chương 258: Tà ác đùa giỡn (18+ không khuyến nghị xem)
Lôi kiếp tan đi, bầu trời tối om xuất hiện từng tia nắng chiếu gọi. Mấy trăm nhân khẩu của Tưởng gia đều tập trung tại nội viện, bọn chúng thật sự trông mong gia tộc sẽ xuất hiện thêm một vị Trúc Cơ tu sĩ nữa lúc đó vị thế của bọn chúng cũng sẽ được tăng lên trên diện rộng.
– Gia chủ…liệu có bị…
– Ngươi thối tha, kết quả còn chưa biết đừng nói mấy câu quái gở đó.
Vài người không mấy lạc quan quay mặt đi không dám nhìn lại.
– Nhìn…nhìn kìa có bóng người bước ra vậy là…
Hàng trăm người chú mục vào cánh cửa dần hé mở.
– Phu nhân, tại sao phu nhân lại ở đây. Không phải người đã bế quan tu luyện rồi sao?
– Các ngươi im lặng cho ta.
Nàng uy nghiêm trước giờ là không thể xâm phạm, một tiếng thét khiến cho toàn bộ Tưởng gia không dám hé môi một lời.
– Mời gia chủ.
Nàng cuối người cung kính, điều mà trước nay gia nhân trong nhà chưa từng trông thấy bao giờ.
– Ha ha ha con cháu Tưởng gia, lão phu không phụ lòng các ngươi. Tưởng gia chúng ta sẽ bước vào thời kì hoàng kim nhất trong suốt trăm năm qua.
Tưởng lão gia chủ bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng bước đi nhanh nhẹn, giọng nói hữu lực. Tất cả khung cảnh trên đập vào mắt Tưởng gia con cháu khiến bọn chúng hô reo vang trời.
Cùng chúng nhân khách khí vài câu, Trần Duyên lời nói tiếp theo không khỏi kiến bọn chúng nhất thời câm lặng.
– Từ hôm nay, lão phu sẽ bế quan củng cố tu vi. Toàn bộ người trên dưới Tưởng gia sẽ do phu nhân điều động.
– Gia chủ không được, Tưởng phu nhân dù sao cũng chỉ là…
Một lão giã vội vàng bước lên ngăn cản lời nói chưa thể nói ra hết liền lặng im đột tử ngã xuống.
– Tại đây lời lão phu là kim khẩu, kẻ trái mệnh lệnh liền giết không tha.
Có một kẻ làm gương tất cả lời muốn nói đều thu trở lại, sắc mặt tái mét cuối đầu khuất phục.
Nội viện từ nay đã là tư dinh của riêng hắn, ngoài Lệ Ảnh có thể tùy ý ra vào thì tất cả kẻ khác đều giết không tha. Trên chủ tọa, Trần Duyên thư sướng được Ngọc Ánh xoa bóp bả vai, trong tay còn ôm lấy phu nhân của Tưởng gia…à không là phu nhân của Trần Duyên hắn a.
– Lúc này nàng rất là oai phong nha, một tiếng hét thôi cũng đủ khiến bọn chúng ngậm miệng lại.
– Sao có thể cùng chàng so sánh đây, lão gia…chàng có muốn ta gọi chàng là lão gia không?
Tưởng phu nhân một tay thâu tóm quyền lực, kẻ gặp mặt liền không dám ngẫn đầu uy nghiêm vô cùng lại đang nhõng nhẽo trong lòng Trần Duyên. Cảnh tượng này thật quá tuyệt phẩm mà.
– Không tệ, rất thuận tai. Nhạc mẫu tỉ tỉ, nàng cũng phải học tập nữ nhi của nàng a.
– Thiếp biết rồi mà…lão gia…
Ngọc Ánh không kém cạnh, đôi môi mềm mại khẻ chạm vào tai hắn, lời nói như câu hồn đoạt phách khiến cho Trần đại sắc lang sướng rơn.
– Lão gia, thiếp…có điều này muốn cầu xin lão gia…
– Nàng không cần phải nói, nếu ta đoán không lầm nàng muốn làm ma chay cho hắn.
Trần Duyên cười như không cười nhìn tới khiến mĩ phụ có chút bất an.
– Thiếp…thiếp với hắn không có tình nhưng nghĩa vẫn còn đó, tuy lúc còn ở dương thế hắn lòng dạ không tốt nhưng người dù sao cũng đã chết oán nợ cũng nên…
– Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không vì chút chuyện này mà để bụng. Ta biết nàng là con người có nhân có nghĩa, lo ma chay có hắn cũng là chuyện nên làm.
Mĩ phụ mừng rỡ vội vàng tạ ơn hắn. Có điều nàng không nhận thấy nụ cười của Trần Duyên lại có chút không đúng.(^_^)
Nhằm tin tức không lộ ra ngoài, Lệ Ảnh chỉ có thể bí mật làm mâm cơm chay trong tiểu viện. Tưởng Lí Hồ bị lôi kiếp tàn khốc oanh tạc, chết không toàn thây ngay cả tro cốt cũng không thể tồn đọng lại. Nàng chỉ có thể vì hắn khắc ra bài vị nho nhỏ, thấp lên ba nén hương để vong hồn hắn an ổn nơi chín suối.
Cửa lớn hé mở, một nam nhân chậm rãi bước vào. Trước ánh mắt kinh nghi của nàng, Trần Duyên bước tới linh vị, tự mình cắm lên đó ba nén hương.
– Hắn là phụ thân của Tưởng Lệ, trên danh nghĩa cũng là nhạc phụ của ta. Thắp lên ba nén hương cũng là chuyện nên làm.
Trần Duyên hành động khiến Lệ Ảnh không kiềm được nước mắt. Nàng xúc động vì bản thân đã tìm được đúng người để nàng có thể nương tựa, một nam nhân không chỉ lợi hại mà còn thấu tình đạt lí.
Khấn một lúc, Trần Duyên đến bên Lệ Ảnh. Nàng lúc này khoát trên mình tang phục trắng toát, trên trán đeo khăn tang xung quanh nàng rãi không ít giấy tiền. Một tay hắn vỗ lên vai nàng, Trần Duyên thở dài.
– Người cũng đã chết, người còn sống phải sống thật tốt a.
– Uhm thiếp biết…
Lệ Ảnh dần nhận ta có gì đó không đúng (sai sai chổ nào đó?)bàn tay của hắn cứ đặt lì lên vai nàng không chịu buông ra. Thậm chí hắn còn cố tình xoa nhẹ cùng da thịt của nàng tiếp xúc.
– Lão gia…không được…nơi này trước mặt người đã khuất chúng ta không thể…
– Phu nhân của ta, nàng có biết khi nãy ta nói gì với hắn không? Ta xin lão gia chủ… được kiền nàng ngay tại đây.
Hắn tà ác thi triễn thần thông Thiên Hạ Hồng Lô, Lệ Ảnh chống cự đều trở nên vô dụng. Hình ảnh thê tử chịu tang chồng chỉ trong chốc lát không cánh mà bay, mái tóc búi cao gọn gàng bị Trần Duyên buôn xõa. Mĩ phụ hơi thở dồn dập, Vô Hình Chân Khí được kích hoạt, tang phục trên người dần được nàng nới lỏng.
Trần Duyên biết được hiệu quả của thần thông đã phát tác, hắn không hề e ngại ôm lấy nàng eo thon. Một tay luồn xuống hạ thể chơi đùa mông lớn, còn tay kia xé rách nàng áo tang lộ ra song phong to lớn.
– Hừ! Thật uổng phí lão gì kia chiếm tiện nghi.
– Lão gia yên tâm, hắn chiếm cũng chỉ là chút tiểu tiện nghi đâu thể phá hư như chàng nha.
Lệ Ảnh nghịch ngợm vùng thoát khỏi vòng tay của Trần Duyên, nàng bước đi loạng choạng dựa người lên bàn, tới khi nhận ra thì bài vị của tên nam nhân đáng thương kia đã ở trước mắt nàng.
– Phá hư? Ý nàng phá hư là như vậy a.
Trần Duyên quyết không chịu thua, hắn xông tới bắt chặt lấy thân hình đẫy đà của nàng, một tay xoa nắn tiểu điền loa bên dưới khiến nàng hơi thở trở nên dồn dập.
– Nàng nhìn xem, đã trở thành mẫu thân mà vẫn còn tiểu ra a.
– Không…hộc…không phải…là do chàng hại thiếp sao?
Mĩ phụ ngượng ngùng, nàng nhục thể vô cùng nhạy cảm. Trần Duyên chỉ vừa chạm vào không bao lâu đã khiến nàng khoái nhạc lên tận mây xanh.
Lệ Ảnh hạ thể đã trở thành một mảnh lầy lội, Trần Duyên liền xách thương lên ngựa. Mĩ phụ tay chống lên bàn, ngọc cước nâng lên đồn bộ phì mĩ trắng muốt không ngừng ve vãy khiêu dẫn hắn.
Trần Duyên trường thương nhắm ngay âm động hồng hào, hắn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi từ từ xâm nhập vào bên trong.
– Ah…ah…
Nàng khuôn mặt kiều diễm gục xuống bàn, ngọc cước run rẫy tất cả định lực lúc này bị nàng dồn nén để không ở phía trước bài vị làm ra vẻ mặt dâm đãng của mình.
– Nàng không cần nhịn a, là nam nhân điều hắn mong muốn khi chết đi là nữ nhân có thể được sống hạnh phúc.
– Chàng…chàng nói thật?
Trần Duyên cười tà, bàn tay xấu xa xoa nắn phong đồn đẹp đẽ của nàng.
– Ta sẽ không nói dối nàng đâu. Phu nhân của ta còn không mau nói cho trượng phu trước kia của nàng được rõ để hắn yên lòng nơi chín suối a.
– Lão gia…a…a…thiếp không…vì cái chết của…ngươi mà đau buồn…đâu. Trái lại tướng…công ngày nào cũng cùng ta ân…uhm…ái.
Bộ mặt dâm đãng đều được nàng bày ra không chút sai sót.
– Trường…thương của hắn…rất lớn…rất…thô mỗi lần xâm…nhập đều…đánh tới nơi…mà ngươi cả đời…cũng không thể chạm tới…được.
– Ah…ah…mạnh…kiền thiếp…mạnh hơn nữa đi…để hắn có thể…thấy thiếp vui sướng a…
Hai đầu nãi không ngừng tiết sữa, Trần Duyên còn cố ý bế phỏng nàng lên. Nơi tư mật nhất của nàng cùng hắn đang không ngừng trùng kích hoàn toàn lộ ra phía trước linh vị.
– Ha ha ha nàng mau nhìn a, d*m thủy của hai ta thật sự rất nhiều nha.
Mĩ phụ đã đạt cao trào, nàng hai mắt mơ màng nhìn xuống linh vị thắm đẫm tinh hoa của Trần Duyên cùng d*m thủy của nàng. Lạ thay cớ sự này không khiến nội tâm của nàng cảm thấy tội lỗi, giờ đây trong tâm trí mĩ phụ chỉ còn một hình bóng Trần Duyên, chỉ còn vô số lần cùng hắn doang dâm vô độ. Dù cho bản thân đã kiệt sức nhưng dâm phụ lại mong chờ kế tiếp được cùng hắn hoang ái.