Đọc truyện Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh) – Chương 253: Nữ nhi khuyên giải
Đêm hôm đó, tại trong mật thất. Trần Duyên tâm trạng nặng nề không có tâm trí tu luyện, hắn ngã mình trên giường lớn hai mắt khép hờ. Trong lúc đầu óc vẫn còn mông lung suy nghĩ kế sách làm yên lòng mĩ nữ thì một cơn gió lạnh thổi thoáng qua.
Trong chớp mắt một đoàn mềm mại khó tả xiết đã dán chặt vào người hắn, không chút động tĩnh kẻ kia cánh tay nhu nhuyễn luồn qua cổ áo miết nhẹ lòng ngực săn chắc của hắn.
– Xấu nam nhân, một lần tiễn biệt là mấy năm thời gian. Ngươi đúng là không tim không phổi mà, phí công người ta lúc nào cũng lo lắng.
Giọng nói ngân vang khiến Trần Duyên bao nhiêu phiền não liền bị ném sau đầu, hắn song thủ siết chặt lấy đồn bộ cao ngất của nàng. Bàn tay xấu xa diên cuồng xoa nắn song đồn tròn lẵng khiến nữ nhân khó lòng kiềm được nất lên từng tiếng.
– Ảnh nhi, tướng công tâm trí không bao giờ bỏ quên nàng a.
– Hức…a…thiếp không tin, nếu chàng vẫn luôn nghĩ tới ta cớ sao lại không đi tìm thiếp.
Cố gắng kiềm nén thanh âm thất thường, Lệ Ảnh không muốn nàng quá dễ dãi tha tội cho hắn. Trần Duyên có người để tâm tình nên không có gì giữ lại, kể với nàng tâm tư lo âu.
– Mẫu thân thật sự nói như vậy sao?
Lệ Ảnh mắt phượng ẩm ướt. Mẫu thân lúc hạ sinh nàng đã không có tướng công bên người, mấy trăm năm lẽ bóng Trần Duyên chính là nam tuyển tối thích hợp. Không những hắn bản lĩnh (trên hay dưới giường…) lợi hại, thân phận không tầm thường, mà còn có niềm say mê với linh dược, đối với một luyện đan sư như Ngọc Ánh dù về lí hay tình xuất hiện một nam nhân như hắn thật sự còn khó hơn hái sao trên trời.
Ngọc Ảnh là người hiểu rõ hơn ai hết, nàng đối với Trần Duyên từ lâu đã ngầm xuất hiện mộng tưởng khác thường. Hằng đêm nàng đều nằm mơ thấy hắn, cùng hắn phiêu lưu khắp nơi, ngắm nhìn vô số cảnh đẹp làm một đôi tiên đồng ngọc nữ ngao du thiên hạ. Nhưng nàng không thể, nguyên nhân cũng bời vị nữ nhi của nàng.
– Thiếp đã hiểu a.
– Nàng sao lại đi sớm như vậy? Không ở lại cùng ta đêm nay sao?
Mĩ phụ mỉm cười lắc đầu, nàng thần thần bí bí điểm nhẹ lên trán hắn một nụ hôn rồi biến mất để lại Trần Duyên đáng thương phải tự mình dập tắt hỏa dục bị nàng thiêu đậu.
………………………………………………………………….
Ngọc Ánh cũng không khác gì, lò luyện đan vốn ngày ngày tắm trong hỏa nhiệt hôm nay cũng nguội lạnh từ khi nào.
– Mẫu thân, nữ nhi tới thăm người.
Nghe tiếng Lệ Ảnh, nàng vội vàng điều chỉnh thần sắc. Lau đi hốc mắt còn vươn lại giọt lệ, nàng nhanh chân mở cửa mật thất bước ra.
– Ảnh nhi, mẫu thân rất nhớ con a.
Tận mắt nhìn thấy nữ nhi, nàng kinh hĩ quá đỗi, hai mĩ phụ ôm chầm lấy nhau thấm thiết. Song phong kiều kì không ai chịu kém cạnh bị hai nàng đè ép tạo nên cảnh tưởng mê người.
Do nhiều nguyên cớ khiến Lệ Ảnh không thể thường xuyên lui tới nên mỗi lần gặp mặt cả hai người nội tâm vui sướng khôn siết. Dìu tay nữ nhi vào tư phòng, Ngọc Ánh ngoài miệng cười nói vui vẻ nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra nhiều tâm sự.
Lệ Ảnh dễ dàng nhận thấy nàng nâng lên tay mẫu thân thủ thỉ:
– Mẫu thân trong lòng có tâm sự đúng không? Nguyên nhân xuất phát từ Trần đạo hữu!!!
– Sao…sao con biết được?
Ngọc Ánh sững sốt nàng nhận ra bản thân có chút thất thố vội vàng quay mặt đi hổ thẹn không dám nhìn trực diện nữ nhi của mình.
Nhìn thấy mẫu thân biểu hiện khiến cho nội tâm của nàng đau nhói. Lệ Ảnh tiến lại gần hơn ôm chầm lấy eo nhỏ cùng mẫu thân ngồi xuống giường.
– Nữ nhi nhận thấy Trần đạo hữu là một nam nhân tốt, người như hắn dù có đốt đèn truy khắp mấy vạn dặm cũng khó tìm ra kẻ nào ưu tú hơn hắn. Chuyện nam nhân năm thê bảy thiếp không có gì làm lạ, nữ nhi khẳng định hắn sẽ không để mẫu thân chịu thiệt thòi đâu.
– Ảnh nhi sao có thể nói ra những điều này, ta thân phận xét ra cũng trên hắn một bậc. Mẫu thân còn thấy được con đối với hắn chính là tình trong như đã mặt ngoài còn e đi.
Ngọc Ánh sắc mặt không tôt, khi nghe nữ nhi nói ra tiếng lòng điều đó cũng không khiến nàng tâm trạng giảm bớt nặng nề.
– Ta đã là tàn hoa bại liễu, một thân lưu vong bị kẻ thù dòm ngó. Ngay cả chính bản thân còn không thể bảo hộ, khiến nữ nhi cùng ngoại tôn nguy cơ rơi vào nguy hiểm chết người. Ta từ lâu vốn đã không có tư cách nhắc tới hai từ “hạnh phúc”.
Mĩ phụ ảo não nhắc tới tình cảnh bi đát của nàng. Tu vi suy giảm trầm trọng, kẻ thù không ngừng truy sát. Nguyên nhân nàng sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Trần Duyên cũng một phần vì tiên đoán được kết cục của mình, muốn vì nữ nhi cùng ngoại tôn có được một tia cơ hội tránh thoát khỏi tai kiếp. Cùng Trần Duyên đánh lên mối hảo cảm, để hắn trong lúc nguy cấp có thể bảo toàn tính mạng của hai người thân yêu nhất của nàng.
Lệ Ảnh cuối cùng cũng hiểu ra nổi khổ tâm của mẫu thân, nàng từng trách mẫu thân vô duyên vô cớ lại đem nàng gã tới một tiểu gia tộc vô danh tiểu tốt. Bắt nàng trở thành thê tử một kẻ bất tài, vô tình vô nghĩa. Thì ra nguyên nhân cũng chỉ vì muốn giữ nàng tránh xa khỏi nguy hiểm.
– Mẫu thân!!! Là nữ nhi bất hiếu không thể hiểu được nỗi khổ của người.
Hai hàng lệ lăn dài trên gương mắt kiều diễm, nàng ngã vào lòng mẫu thân òa khóc nức nở.
Tiếng khóc dần diệu xuống, Lệ Ảnh nội tâm càng quyết tuyệt.
– Mẫu thân đã chịu khổ suốt mấy trăm năm, ta không thể để người tiếp tục trầm luân trong vũng bùn do những tên kia gây ra được nữa.
Nghỉ thầm, nàng mỉm cười hạnh phúc ngấm nhìn mẫu thân.
– Trên mặt ta có dính nhọ sao?
Ngọc Ánh lấy làm lạ trước ánh mắt của nữ nhi.
– Không!!! Mẫu thân là tuyệt sắc giai nhân, là đệ nhất mĩ nữ trong lòng nữ nhi.
– A đầu này còn thật biết vỗ mông ngựa đi.
Nàng phì cười nhẹ vỗ đầu Lệ Ảnh.
– Ảnh nhi không nói quá a, mĩ dung của mẫu thân khẳng định sẽ khiến Trần Duyên say đắm nha.
Ngọc Ánh biến sắc muốn nói điều gì thì Lệ Ảnh đã ra tay ngăn cản.
– Ảnh nhi biết hắn là nam nhân suất chúng khó có nữ nhân nào cùng tiếp xúc lâu tới vậy mà lại không sinh ra nam nữ ái tình. Ảnh nhi quả thật cũng rất yêu Trần Duyên nhưng Ảnh nhi sẽ giành lấy hắn bằng bản lĩnh của mình, mẫu thân cũng đừng khiến Ảnh nhi thất vọng.
Nàng siết chặt lấy tay ngọc, đôi mắt u buồn nhìn tới mẫu thân.
– “Hạnh phúc” hai từ này không thể nói suông sẽ có, mẫu thân tâm tư cả đời đều đặt trên người Ảnh nhi. Giờ khắc này Ảnh nhi muốn người hãy giành lấy cơ hội duy nhất trong đời mình. Chỉ có như vậy cả mẫu thân và Ảnh nhi sẽ không hối hận.
Mĩ phụ sững người, nàng không thể nói nên lời. Mắt phượng nhìn chằm chằm về phía bóng lưng nữ nhi đang rời đi, trong nội tâm có chút gì đó lâng lâng khó có thể diễn tả.
– Tình trạng của lúc này so với rơi vào vực sâu vạn trượng cũng không quá khác biệt. Nếu…đã không còn đường lui thì một lần cùng Trần Duyên một đêm truy hoang…
Ngọc Ánh từ tận sâu trong tâm khảm phun trào ý nghĩ hoang đường, điều mà từ trước tới nay nàng ngay cả nằm mộng cũng không dám nói ra. Nội tâm dằn vặt không yên, nàng muốn dùng lí trí đã bại cơn dục vọng xấu xa trong mình nhưng…