Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 8: .. Trừng Trừng


Bạn đang đọc Không Tránh Ra Liền Hôn Em – Chương 8: .. Trừng Trừng

Lúc sau Khương Chỉ Niệm gọi điện cho Tô Mặc Trừng, nói là trời mưa lớn quá không về được, cô bé sẽ ở lại nhà bạn một đêm.

Khương Chỉ Niệm không về, trước đó Trình Thiên Nhiễm đã nghe Khương Chỉ Niệm nói qua, cha mẹ của bọn họ phải đi công tác ở bên ngoài trong kì nghỉ hè, cứ như thế, đêm nay cô và anh sẽ được ở chung với nhau.

Trình Thiên Nhiễm ngồi trên ghế salon, trong lòng bắt đầu có cảm giác hài lòng khó tả.

Kích động!

Kích động đến muốn nhảy một bản Latin cho anh xem!

Cô thở thật sâu, thu hồi lại tâm tình vui mừng của mình.

Tô Mặc Trừng đứng dậy, nói với cô: “Cô ngồi một chút đi, nhàm chán có thể đến phòng khiêu vũ, tôi đi làm cơm.”

Trình Thiên Nhiễm cũng đứng lên, đi theo, “Tôi cũng làm.”

Tô Mặc Trừng không chịu, như thế nào đi nữa thì cô cũng coi là khách, để khách xuống bếp nấu cơm, anh cảm thấy rất không lịch sự.

Trình Thiên Nhiễm chớp mắt nói: “Tiểu Chỉ Niệm nói anh chỉ biết làm cà chua xào trứng.”

Tô Mặc Trừng: “…”

Anh đúng là không rành về việc nấu ăn, nhưng không tệ đến nỗi chỉ có biết làm món cà chua xào trứng, Tiểu Niệm nói như vậy thật là quá khoa trương.

“Có thể làm cái khác.” Anh trầm giọng nói.

Trình Thiên Nhiễm đi tới, đưa cho anh quả dưa leo vừa rửa xong, cười hỏi: “Dưa leo xào trứng?”

Tô Mặc Trừng: “…. ” Anh mím môi lại, không lên tiếng nữa.

Trình Thiên Nhiễm nói: “Tôi làm cho, anh là bệnh nhân, hơn nữa đêm nay tôi còn cần ở nhà của anh, anh coi như tôi cám ơn anh vì đã giữ tôi lại nhé.”

Cô cầm dao nhuần nhuyễn cắt đồ ăn, trong bụng Tô Mặc Trừng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thoạt nhìn cô như một cô gái mười ngón tay không đụng nước vậy mà có thể nấu ăn lưu loát như vậy, nghĩ lại mới nhớ tới món bánh ngọt cô làm trước đây, chút kinh ngạc đó liền biến mất.

Đây chính là một cô gái khéo tay.


Anh đứng bên cạnh sau lưng cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô đến xuất thần, mọi nghi hoặc trước đây vốn bị xóa bỏ bỗng nhiên lại trào ra.

Trình Thiên Nhiễm quay người lại thiếu chút nữa đã ngã nhào vào ngực anh, cô mở to mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át tràn đầy kinh ngạc, Tô Mặc Trừng bị động tác của cô làm cho hoàn hồn lại, phản ứng cực nhanh, lui về sau một bước kéo khoảng cách giữa hai người ra, cúi mắt nhìn chằm chằm cô, tâm tình khó đoán.

Trình Thiên Nhiễm thở dài một hơi, đè nén sự kích động trong lòng xuống, hỏi: “Sao anh còn ở đây?” Hỏi xong thì nói: “Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, làm xong tôi gọi anh.”

Lần này anh không kiên trì nữa, nói xong câu “Làm phiền rồi” liền đi ra khỏi phòng bếp.

Trình Thiên Nhiễm đợi anh đi rồi mới sờ chóp mũi mình hình như đang suy nghĩ gì đó, vừa rồi là lần đầu tiên bọn họ có khoảng cách như vậy, chóp mũi của cô chạm phải quần áo của anh, trên người của anh có mùi hương của cây đàn nhè nhẹ, vô cùng dễ ngửi.

Cô nở nụ cười, đưa tay đặt ngay ngực trái, cách quần áo nhưng vẫn chân thật cảm nhận được trái tim đang đập kịch liệt vì anh, cô có chút ngọt ngào lại bất đắc dĩ nói từng chữ: “Tô, Mặc, Trừng.”

Nhất thời trái tim đập càng thêm cuồng loạn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đây là lần đầu tiên Trình Thiên Nhiễm lại thích nấu cơm, chỉ cần nghĩ đến một lát nữa anh sẽ ăn cơm do cô nấu, trong lòng liền vui vẻ như là trúng vé số năm trăm vạn vậy.

Gần một tiếng, cô để những món ăn làm xong lên bàn, ba món một canh, múc hai chén cháo gạo kê bí đỏ bưng qua.

Hai người ngồi đối diện nhau, Trình Thiên Nhiễm đưa đũa cho anh nói: “Nếm thử xem.”

Tô Mặc Trừng nhận lấy chiếc đũa, gắp một miếng đậu cô-ve bỏ vào miệng, không đợi anh nói, Trình Thiên Nhiễm liền cười giỡn: “Không ngon cũng phải ăn, nếu không tôi sẽ khó chịu lắm!”

Tô Mặc Trừng nuốt xuống, nói: “Ăn rất ngon.”

Cô hỏi: “Anh là đang khen tôi cho có lệ hay là tôi nấu thật sự ngon.”

“Thực sự ngon.”

Trình Thiên Nhiễm nhất thời thỏa mãn cười, gương mặt không son phấn trắng noãn, giọng nói nhẹ nhàng, “Mặc kệ, tôi coi như là anh đang khen vậy.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Ăn cơm đi.”

Kết quả không mấy phút sau, điện thoại để một bên của anh bỗng vang lên.


Tô Mặc Trừng liếc nhìn hiển thị trên điện thoại, bấm nhận, đầu kia căn bản không đợi anh nói liền gọi: “Trừng Trừng, bây giờ con đang ở đâu?”

Trình Thiên Nhiễm ngồi đối diện anh, dù anh không mở loa điện thoại, nhưng cô cũng có thể nghe được rất rõ, có một giọng nữ đang gọi anh… Trừng Trừng?

Cô đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt Tô Mặc Trừng bình tĩnh trả lời: “Con ở nhà.”

“A…” Bên kia thở phào một hơi, “Mẹ vừa mới xem tin tức thì biết ở Giang Xuyên mưa rất lớn, nghĩ con bình thường hay tăng ca nên tưởng là con chưa về nữa, bây giờ đã về thì mẹ yên tâm rồi.”

“Con và Tiểu Niệm ăn gì chưa?”

Trình Thiên Nhiễm nghe đến đây đã căn bản xác định được đó là mẹ của anh.

“Con đang ăn, Tiểu Niệm ở nhà của chú sáu, ngày mai về.”

Tô Dịch Ngôn biết rõ tình huống của cả hai mới giảm căng thẳng, sau đó dặn dò anh vài câu đơn giản, rồi mới cúp máy.

Trình Thiên Nhiễm làm như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng trong đầu chỉ toàn hai chữ “Trừng Trừng.”

Trừng Trừng…

Cảm giác dễ nghe hơn cả Tô Mặc Trừng.

Thật là muốn được gọi anh như vậy mà.

Cô cắn chiếc đũa cúi đầu cười trộm, Tô Mặc Trừng thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào trong chén cháo thì gọi: “Trình Thiên Nhiễm?”

Trong đầu đều là “Trừng Trừng” lại bị âm thanh của anh làm cho hoàn hồn lại, trong lúc bất ngờ thốt ra từ mà nãy giờ vẫn suy nghĩ: “Trừng…”

Ánh mắt Tô Mặc Trừng kỳ quái nhìn cô.

Đôi mắt của cô đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh, bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng im lặng, không hé ra chữ nào.


Anh nhíu mày, bỏ qua chút cảm giác khác thường trong lòng, chỉ nói: “Ăn cơm đi.”

Sau khi ăn cơm xong, anh dẫn cô đến phòng khách cách phòng vũ đạo không xa, trước đó lúc cô làm cơm tối anh đã giúp cô sắp xếp lại căn phòng này, bây giờ nhìn rất ngăn nắp sạch sẽ.

“Đêm nay ngủ ở đây đi, chăn nệm đều đã thay mới hết rồi, khăn lau mặt và dụng cụ trong phòng tắm đều đã thay mới, nếu thiếu cái gì có thể đến kiếm tôi.”

Trình Thiên Nhiễm gật đầu, cười nói: “Cám ơn.”

Lúc anh xoay người quay về phòng thì Trình Thiên Nhiễm lại gọi anh, “Tô Mặc Trừng.”

Anh quay đầu lại, cô cười với anh, nhắc nhở: “Đừng quên uống thuốc đó.”

Anh thoáng gật đầu rồi đi đến căn phòng xéo đối diện, đẩy cửa vào.

Trình Thiên Nhiễm đóng cửa phòng sau đó tỉ mỉ quan sát một chút, phong cách đơn giản, rèm cửa sổ màu xám tro, khăn trải giường và chăn niệm đều cùng một màu, tủ đầu giường và tủ quần áo đều màu trắng sữa, trên tường treo một bức tranh, trong bức tranh là một cô gái mặc đồ màu đỏ đang nâng váy uyển chuyển nhảy múa, mái tóc bởi vì động tác ấy mà lay động che hơn nửa khuôn mặt.

Cô nhìn chằm chằm bức tranh này thật lâu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vẻ mặt nở nụ cười, cứ quyết định như thế đi.

Lúc xoay người lại, cô mới chú ý đến bên giường có một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt được xếp rất chỉnh tề, Trình Thiên Nhiễm cầm lên so, có chút… Nhưng mà cũng phải mặc thôi.

Nhãn trên áo ngủ còn chưa lấy xuống, cô nhướng mày, thoạt nhìn không giống như phong cách của Tiểu Chỉ Niệm, chắc là của mẹ anh?

Tô Mặc Trừng đúng là cầm bộ đồ ngủ chưa khui ra của Tô Dịch Ngôn, anh vứt áo để đó, nhưng đã quên cắt nhãn.

Trình Thiên Nhiễm tắm rửa xong, cầm khăn lau tóc thật lâu mới miễn cưỡng khiến đuôi tóc không nhỏ nước nữa, vốn muốn tìm máy sấy tóc, kết quả không kiếm được nên cũng đành thôi.

Cô cứ xõa tóc như vậy mà đi xuống lầu, vào phòng bếp bắt đầu làm gì đó, vừa làm vừa than, không ngờ mình lại có ngày nghiện nấu cơm.

Trình Thiên Nhiễm nghĩ đến đêm nay anh ngồi đối diện cô, ăn cơm mà cô làm cho anh, nghe được anh nói “Ăn rất ngon” trong lòng liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Muốn nấu cơm cho anh, muốn chăm sóc dạ dày của anh thật tốt, muốn mỗi ngày anh đều ăn cơm do cô làm.

Vừa lúc cô bưng dĩa trứng ráng ra ngoài, thì đụng phải anh đang xuống lầu.

Tô Mặc Trừng mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi rối, vẻ mặt lạnh nhạt như trước, sống mũi cao, mím môi lại theo thói quen, sắc mặt vẫn còn chút trắng bệnh do bệnh, anh như vậy khiến cô cảm thấy thật gợi cảm.

“Đang muốn đem lên cho anh, ” cô mỉm cười, “Lại đây ăn đi.”

Tô Mặc Trừng lắc đầu từ chối, “Cô ăn đi, tôi không đói.”

Trình Thiên Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói, “Tôi không ăn đâu, đây là tôi làm cho anh.”


Tô Mặc Trừng: “…”

“Bây giờ không đói nhưng anh cũng ăn một chút đi, để nửa đêm đói sẽ rất khó chịu.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Nhất là người có bệnh đau bao tử như anh, nhất định phải chú ý ăn ít nhiều bữa, bây giờ nếu không ăn, buổi tối lúc ngủ bao tử nhất định sẽ rất khó chịu.”

Đôi mắt sâu đen như mực đối diện với cô, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô, sự khác thường trong lòng lại tăng thêm một chút.

Trên người Trình Thiên Nhiễm mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt mà anh đã lấy, cổ tay áo chưa tới được cổ tay của cô, chiếc quần ngủ cũng bị mặc thành hình chữ bát, rõ ràng không hề hợp, nhưng mặc trên người cô, làm cho người ta không thể liên hệ đến hai chữ “Buồn cười” được.

(*) Chữ bát 八

Thật ra thì Tô Dịch Ngôn cũng không thấp, chỉ là Trình Thiên Nhiễm có chút cao, cả người cao khoảng một mét bảy, thường ngày lại mang giày cao gót, nên cũng cao gần một mét bảy mươi lăm.

Mái tóc ướt dài của cô tùy ý xõa xuống, làm cho lớp áo ngủ phía sau bị thấm ướt cả.

Tô Mặc Trừng đi tới ngồi vào bàn cơm, cầm chiếc đũa gắp đồ ăn cô bưng để trên bàn, Trình Thiên Nhiễm ngồi đối diện anh, nghe anh tự nhủ một câu: “Cám ơn.”

Cô cười khẽ, mở miệng nhưng vẫn không nói thành lời, anh lại nói: “Máy sấy trong phòng ngủ Tiểu Niệm, ở cái tủ kế bên giường ngăn kéo cuối cùng.”

Tim Trình Thiên Nhiễm đập loạn nhịp, sau đó gật đầu, đứng dậy nói: “Tôi đi sấy tóc, anh từ từ ăn đi.”

Lúc cô đi lên cầu thang, người đàn ông vốn đang cúi đầu lại đưa mắt liếc nhìn cô một cái.

Nhìn theo hướng của cô, trong đầu anh bỗng vang lên hai câu đan xen nhau.

—— Đó là tôi mua cho anh.

—— Đây là tôi làm cho anh.

Hết chương 8 – [2164 từ] – 6:25 PM – 18/12/2018

Review chương 9:

—— Chị Trình ghét nấu cơm, nhưng lại làm cho anh hai, chính là thích anh hai sao?

—— Một người chỉ khi thích một người khác, mới có thể can tâm tình nguyện vì hắn mà làm chuyện mà mình rất ghét.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.