Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 12: Tô Mặc Trừng


Bạn đang đọc Không Tránh Ra Liền Hôn Em – Chương 12: Tô Mặc Trừng

Đã đến ngày hẹn dẫn Khương Chỉ Niệm đến đại lễ đường luyện khiêu vũ, sáng sớm Trình Thiên Nhiễm chuẩn bị tốt trang phục khiêu vũ và giày khiêu vũ rồi đến Xuyên Vũ.

Đại lễ đường của trường học trong ngày nghỉ lễ đều đóng cửa, nhưng cũng sẽ có người giữ chìa khóa, mặc dù bây giờ đang nghỉ hè, học sinh trong trường lác đác vài người, nhưng sư phụ chịu trách nhiệm quét dọn đại lễ đường cũng sẽ đến theo định kỳ.

Trình Thiên Nhiễm đi đến bên ngoài phòng trực ban, tìm được vị sư phụ kia, nói mình muốn mượn dùng đại lễ đường một buổi để luyện tập vũ đạo, bởi vì Trình Thiên Nhiễm từ năm nhất đại học đã bắt đầu thường xuyên nhân dịp ngày nghỉ không có ai lén đến đại lễ đường luyện tập vũ đạo, bảy năm trôi qua sư phụ đã sớm xem cô là người quen cũ, vì thế nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm nghe cô nói muốn mượn dùng đại lễ đường, liền không nói hai lời đưa chìa khóa cho cô.

“Sư phụ, con có thể nhờ người giúp con một chuyện được không?” Sau khi nhận lấy chìa khóa Trình Thiên Nhiễm lễ phép cười nhẹ hỏi.

“Có chuyện gì? Con cứ nói đi, nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp.” Sư phụ đã nhìn Trình Thiên Nhiễm từ năm nhất đi đến bây giờ, biết cô khiêu vũ vô cùng tốt, lại đặc biệt kiên định có lòng cầu tiến, là một mầm giống tốt nên trong lòng cực kỳ yêu thích Trình Thiên Nhiễm, hiện tại lại là lần đầu nghe cô mở miệng cầu sự giúp đỡ của mình, nên sư phụ nhiệt tình đồng ý.

Trình Thiên Nhiễm một mình ở đại lễ đường luyện tập vũ đạo đến trưa, nửa chừng sư phụ đưa nước cho cô, cô cười nói cám ơn, bữa trưa Trình Thiên Nhiễm đến nhà ăn của trường, thuận tiện mua một phần cơm hấp dẫn cho sư phụ.

Lúc Tô Mặc Trừng lái xe chở Khương Chỉ Niệm đến Xuyên Vũ là khoảng hai giờ rưỡi chiều.

Trình Thiên Nhiễm ở trường học sau khi nghe được hai người họ đã đến bèn đi ra dẫn họ vào đại lễ đường, Khương Chỉ Niệm vừa bước vào hai mắt liền phát sáng, kéo cánh tay của Trình Thiên Nhiễm thật chặt, mở miệng vui mừng nói: “Giống như mơ vậy không chân thật chút nào.”

Trình Thiên Nhiễm thấy dáng vẻ của cô bé như vậy, cô liền hiểu được, bởi vì trước đây lần đầu tiên mình bước vào nơi này, tâm tình cũng giống như Khương Chỉ Niệm vậy, kích động không thể diễn tả được, giống như nằm mơ vậy không thể tin được.

Dù sao đại lễ đường Xuyên Vũ cũng là sân khấu mơ ước tha thiết của biết bao sinh viên múa.

Bọn họ mơ ước bản thân có thể ở trên sân khấu này nở rộ, để nhiều người thưởng thức điệu múa của mình, để ngày càng nhiều người ủng hộ cố gắng của mình, để chiếc cúp và giấy chứng nhận thuộc về mình, vì điệu múa của mình mà cuộc đời tăng thêm màu sắc.

Sau khi đến dãy trước, Trình Thiên Nhiễm nói với Tô Mặc Trừng: “Tùy tiện tìm vị trí anh thích ngồi đi, tôi dẫn Tiểu Chỉ Niệm đi hóa trang thay quần áo.”

Tô Mặc Trừng gật đầu, nói được.

Trước khi đi Khương Chỉ Niệm còn không quên dặn anh: “Anh ngồi trước đi! Nhất định phải ghi hình lại nha!”


Tô Mặc Trừng: “Ừ.”

Phòng thay đồ phía sau sân khấu, Khương Chỉ Niệm mặc chiếc váy dài màu bạc sáng lấp lánh mà Trình Thiên Nhiễm đưa cho ngồi trên ghế, còn Trình Thiên Nhiễm đã thay chiếc váy múa màu đỏ rực, bây giờ cô đang cẩn thẩn hóa trang cho Khương Chỉ Niệm, Khương Chỉ Niệm nhắm mắt lại để mặt Trình Thiên Nhiễm tô trét lên mặt của mình, mong đợi hỏi: “Chị Trình sẽ nhảy cho anh trai em xem điệu nhảy mà hôm qua chị nhảy ở nhà cho em xem sao?”

Trình Thiên Nhiễm khẽ “Ừ”, “Cái đó để cuối mới nhảy.”

“Bài hát là dùng cái em đề cử cho chị sao!”

“Đúng vậy đó.” Cô cười cười.

“Chị Trình có phải đang muốn tỏ tình không!” Khương Chỉ Niệm cười hì hì nói, “Dùng điệu múa tỏ tình, anh em xem không hiểu chị cũng sẽ không cảm thấy khó chịu?”

Trình Thiên Nhiễm cười nhạt, “À không.”

Cô chỉ muốn dùng phương thức của mình biểu đạt cảm giác của mình đối với anh, anh xem hiểu cũng được, xem không hiểu cũng không sao, chỉ cần anh nghiêm túc xem cô, cô liền không hối tiếc.

Bởi vì mặc kệ anh xem có hiểu hay không, cô cũng sẽ chính miệng nói với anh — cô thích anh.

Chờ đến khi Trình Thiên Nhiễm chuẩn bị cho bản thân và Khương Chỉ Niệm xong, cô đi đến phòng ánh sáng nói với sư phụ một câu: “Có thể bắt đầu rồi ạ.”

Chỉ sau một giây, đại lễ đường vốn sáng trưng bỗng nhiên tối đen, Trình Thiên Nhiễm kéo Khương Chỉ Niệm đến bên sân khâí, nói với cô bé: “Chuyên tâm với vũ đạo của mình, đưa tất cả tâm tình vùi vào nó, những thứ khác đều không quan trọng.”

Khương Chỉ Niệm hơi khẩn trương gật đầu, Trình Thiên Nhiễm thấy cô bé cắn môi dưới, bèn động viên nói: “Đừng sợ, dưới sân khấu là anh trai em, Tiểu Chỉ Niệm phải cho anh ấy biết trong khoảng thời gian này em đã luyện tập không uổng công, em có tiến bộ, sang năm có thể thi đậu Xuyên Vũ, phải cho anh ấy nghĩ rằng em là niềm kiêu ngạo của anh ấy!”

“Vâng!”

“Cố gắng lên!” Trình Thiên Nhiễm đánh tay với Khương Chỉ Niệm, nở ra nụ cười tự tin, “Em có thể!”


Lúc tiếng nhạc vang lên, ánh đèn trên sân khấu chợt lóe sáng, cô gái mặc đồ múa màu bạc mang đôi dày múa cao vài cm bắt đầu thực hiện điệu nhảy Latin đến giữa sân khấu, trên sân khâu điệu múa đầy linh hoạt, khéo léo như một con bướm bay lượn giữa vườn hoa, mở màn là Khương Chỉ Niệm nhảy Samba (*) một mình, trên gương mặt thiếu nữ mười sáu tuổi nở nụ cười đầy thoải mái, động tác tươi vui duyên dáng tiết tấu chặt chẽ, cô khéo léo xoay tròn, phần hông uốn lượn theo âm nhạc, cả người đều phối hợp khiến vũ đạo nhiệt tình nồng cháy, động tác chặt chẽ lại gợi cảm.

(*) Samba: là một thể loại âm nhạc và khiêu vũ có nguồn gốc từ châu Phi. Trên thế giới, nó được xem là một biểu tượng của Brasil và lễ hội Brazilian Carnival. Được xem như một trong những biểu hiện văn hóa phổ biến nhất của Brazil, samba đã trở thành biểu tượng đặc trưng mang tính quốc gia của Brazil. (Nguồn: Wiki)

Tô Mặt Trừng dưới sân khấu cầm máy quay giúp Khương Chỉ Niệm ghi hình, anh nhìn xuyên qua màn hình thì thấy dáng múa nhiệt tình phóng khoáng của em gái anh trên sân khấu, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác cứ theo âm nhạc mà nhảy múa, khóe môi vốn thẳng bây giờ lại khẽ nhếch lên, so với một tháng trước khi thấy cô bé khiêu vũ ở trường luyện vũ đạo quả thật đã tiến bộ rất nhiều.

Anh mời Trình Thiên Nhiễm đến dạy kèm Tiểu Niệm tại nhà quả là một sự lựa chọn không sai.

Tô Mặc Trừng suy nghĩ đến đây thì đoạn nhạc đã tiến vào kết thúc, ánh sáng trên sân khấu chợt tắt, qua mấy giây, lại một đoạn nhạc khác với phong cách trước đó vang lên, đèn flash cũng theo đó mà sáng lên, trên sân khấu xuất hiện hai người, một người như lửa nhiệt tình nóng bỏng, một người khác lại giống như băng lạnh lẽo vô cùng.

Trình Thiên Nhiễm nắm tay của Khương Chỉ Niệm, khiêu vũ xoay người thật nhanh, Khương Chỉ Niệm mượn lực của cô nhẹ nhàng xoay tròn ba vòng, vây quanh Khương Chỉ Niệm vặn vẹo lắc eo, một giây kế tiếp lại xoay tròn ra khỏi ngực cô, hai người đối mặt khiêu vũ với nhau, điệu nhảy cao bồi linh hoạt sống động được thể hiện trong sự nhiệt tình của họ.

Ngọn đèn bỗng dưng tắt sau đó được mở lại, lúc này trên sân khấu cũng chỉ còn một mình Trình Thiên Nhiễm.

Ca khúc được chọn này là một ca khúc mà anh rất quen thuộc 《The Game of Love》.

Lý do Tô Mặc Trừng quen thuộc là vì Khương Chỉ Niệm thích nghe bài hát này.

Anh còn nhớ lúc ngồi trên xe bài hát này được phát ra Khương Chỉ Niệm đã từng nói bài hát này là một vũ khúc hoàn toàn để tỏ tình, nó kể về một cô gái nảy sinh tình yêu trong trò chơi với một chàng trai, cuối cùng không nhịn được mà tìm chàng trai ấy biểu lộ – một câu chuyện tình.

Lúc đó Khương Chỉ Niệm có nói trong bài hát có một câu –You roll me, control me. (Bạn khiến tôi điên cuồng, bạn đã khống chế tôi.)

Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái mặc váy đỏ trên sân khấu, môi của cô được thoa lại son màu đỏ lửa, làn váy trên người cô theo kỹ thuật múa mà trở nên lay động, tiết tấu lần này của cô so với điệu nhảy Samba lần đầu anh thấy ở trường dạy thêm vũ đạo càng chặt chẽ thú vị hơn, dáng máu xinh đẹp khôi hài, theo thân thể xoay vòng, nhưng vẫn giữ động tác đầu, đôi giày cao gót màu đen nương nhịp điệu của vũ khúc mà cọ xuống mặt đất từng đợt từng đợt theo tiết tấu “Cộc Cộc”, bước nhảy lưu loát theo từng nhịp điệu.

Lần này là nhảy hoàn toàn.


Đây coi như là lần thứ ba anh nhìn thấy cô múa đơn.

Mỗi một lần nhìn thấy, đều là bộ dáng khác.

Lần đầu gặp gỡ thì quyến rũ nóng bỏng, lần thứ hai thì tao nhã gợi cảm, còn lần này thì vô cùng nhiệt tình.

Nhưng mặc kệ là lần nào cũng khiến cho anh cảm thấy cô gái khiêu vũ trước mặt anh, chính là một đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp đang nở rộ.

Yêu mị mê hồn, mê hoặc lòng người.

Mãi đến khi âm nhạc dừng lại, toàn bộ ngọn đèn của đại lễ đường sáng lên, Tô Mặc Trừng mới hoàn hồn lại, anh nhanh chóng lưu lại video, chờ hai người từ sau sân khấu lại đây.

Sau khi xuống sân khấu đầu tiên Trình Thiên Nhiễm cám ơn sư phụ đã giúp mình chỉnh đèn và âm nhạc, sau đó mới dẫn Khương Chỉ Niểm đi tháo trang sức và thay quần áo.

Khương Chỉ Niệm khôi phục gương mặt trắng thuần chạy tới từ sân khấu, vui vẻ ngẩng đầu lên hỏi Tô Mặc Trừng biểu hiện của cô bé có tốt hay không, rất giống như một cô nhóc đang giành công.

Tô Mặc Trừng gật đầu, rất chân thành mà nói: “Tiểu Niệm tiến bộ rất nhiều, nhảy tốt lắm.”

Khương Chỉ Niệm thân mật khoác tay anh, lấy lòng nói: “May mà có chị Trình, nếu không thì sao trong thời gian ngắn em có thể tiến bộ nhanh như vậy.”

Tô Mặc Trừng nghe nói thế, đưa mắt nhìn thì vừa vặn thấy Trình Thiên Nhiễm mặc bộ áo màu đen váy dài đi tới, nơi cổ họng anh thấp giọng “Ừ” một tiếng, xem như trả lời cho câu nói của Khương Chỉ Niệm.

Khương Chỉ Niệm cũng nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm, cô bé buông ra Tô Mặc Trừng, nói: “Anh, em đi toilet chút nha, anh chờ em!”

Nói xong không đợi Tô Mặc Trừng trả lời đã chạy đi, lúc đi ngang qua Trình Thiên Nhiễm còn đưa mắt nhìn cô, lén lút nói một câu: “Chị Trình cố lên nhé!”

Trình Thiên Nhiễm cười với cô bé rồi đi tới chỗ Tô Mặc Trừng.

Khuôn mặt cô được trang điểm giản dị, son môi đã được đổi thành màu nhạt hơn, không phải màu đỏ rực như lực trên sân khấu, lúc này đây đôi môi phấn cùng với đôi mắt hạnh rạng ngời của cô như được chiếu sáng, khóe miệng nhếch lên thành một đường cung đẹp mắt, thong thả đi tới chỗ anh.


Đôi mắt thâm trầm an tĩnh của Tô Mặc Trừng nhìn cô, thấy cô cách mình ngày càng gần, trong đầu của anh hiện lên màn múa đơn cuối cùng kia của cô, đan xen hình ảnh đêm đó lúc anh bệnh trong vô tình ở ngoài phòng vũ đạo nhìn thấy điệu múa kia của cô.

Từ khi đó cô đã bắt đầu biên tập điệu nhảy này.

Bên tai có tiếng nói không ngừng, đó là giọng nói của Khương Chỉ Niệm từng nói với anh.

—— Bài hát này là bài hát dành để tỏ tình

—— You roll me, control me.

Trình Thiên Nhiễm đứng trước mặt anh, thấy anh không chớp mắt nhìn mình, cho là anh đang suy nghĩ gì đó, nghiêng đầu gọi anh một tiếng: “Tô Mặc Trừng.”

Lông mi của cô vừa dài vừa cong, không ngừng chớp, cực kỳ giống cánh bướm bướm đang vỗ.

Từ lúc vừa bắt đầu đến giờ anh đã liên tục suy đoán nhiều lần, cũng chối bỏ nhiều lần, mà lúc này nội tâm của anh lại bắt đầu gợn lên loại cảm giác khác thường này, Tô Mặc Trừng cảm thấy loại cảm giác này thật là phiền.

Anh nhìn chằm chằm cô, trước khi đợi cô nói tiếp thì anh bất ngờ lên tiếng hỏi một câu.

“Có phải cô thích tôi không?”

Hết chương 12 – [2425 từ] – 9:15 PM – 24/12/2018

Review chương 13

Bước chân Trình Thiên Nhiễm nhanh lên nhiều, cô gọi anh một tiếng: “Tô Mặc Trừng.”

Tô Mặc Trừng nghe vậy xách đồ lên đứng dậy, quay đầu nhìn cô, cô chạy tới bên người anh, tuy Tô Mặc Trừng cao khoảng một mét tám, nhưng bởi vì Trình Thiên Nhiễm khá cao, bây giờ lại mang thêm giày cao gót, nên chỉ cần ngưỡng mặt lên liền tới bên tai của anh, khẽ thở bên tai của anh.

Tiếng nói tựa như lẩm bẩm, mang theo ý cười vui vẻ của nữ sinh, trong veo lại lộ ra chút đẹp đẽ, càng giống như là cô cố ý nói thầm với anh.

“Không nghĩ tới anh lại có thể hiểu vũ đạo của em, em cũng không quanh co nữa, ” cô cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng trời sinh của người con gái nói nhỏ bên tai anh, “Tô Mặc Trừng, em rất thích anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.