Không Tỉnh

Chương 21


Bạn đang đọc Không Tỉnh FULL – Chương 21


Hai người đi dạo phố một ngày, nhưng loại cảm giác này rất kỳ quái.

Chính là mấy thứ đó trông thì giống là mua, nhưng lại không phải mua toàn bộ.
Mãi đến lúc chạng vạng tối, Đệ Nhất Thu mới nói: “Trong thành có một Xào Thiệt Quán, chuyên kể một vài chuyện huyền bí ly kỳ.

Cũng có cả chuyện của ngươi.

Ta dẫn ngươi đi nghe, có được không?”
Cũng được.

Hoàng Nhưỡng vẫn rất hiếu kỳ – – bất cứ một ai đều hi vọng muốn biết mình ở trong mắt người khác là người như thế nào.

Huống chi Hoàng Nhưỡng đã từng là người ham danh lợi.
Đệ Nhất Thu giúp nàng đẩy xe, một đường đi tới Xào Thiệt Quán.
Nơi này là một tòa tiểu lâu hai tầng, bên trong trông giống một trà viên, chuyên cung cấp trà bánh.
Đệ Nhất Thu vừa mới đi vào liền có người tiến lên nghênh đón: “Giám Chính, hôm nay sao người lại rảnh rỗi đến đây thế?”
“Tiện đường qua xem.” Đệ Nhất Thu nói một câu qua loa, sau đó ôm Hoàng Nhưỡng lên.

Người nọ lập tức giúp hắn đẩy xe lăn, đi theo sát sau người.

Đệ Nhất Thu ôm Hoàng Nhưỡng đi lên cầu thang hình xoắn ốc, tới một gian phòng trang nhã.
Vị trí này vừa hay đối diện với đài kể chuyện.
Thỉnh thoảng có không ít người quay đầu nhìn về đây với ánh mắt kỳ dị, nhưng ai nấy tự biết quản miệng mình, không dám nói lung tung.
Đợi tới khi ngồi lại xe lăn, tầm nhìn của Hoàng Nhưỡng trở nên vô cùng rộng lớn.

Dưới lầu, đầu người đen kịp một mảnh, rõ ràng có thể thấy được.

Trên đài kể chuyện còn có ánh đèn rất sáng, nghĩ chắc là muốn cho mọi người xem được rõ ràng hơn.
Có người bưng trà bánh đến, lại chuyển sổ con.

Đệ Nhất Thu lật xem một hồi, Hoàng Nhưỡng cũng nhìn lướt qua, phát hiện thì ra là một cuốn thư mục.

Thiết nghĩ chắc là muốn để cho hắn chọn trước.

Đệ Nhất Thu lật vài tờ, dùng bút khoanh vòng tròn trên cái tên 《 Hoàng Nhưỡng truyện 》.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy rất mới mẻ, đương nhiên cũng có phần chờ mong.
Đệ Nhất Thu viết hàng loạt những cái tên ở bên cạnh trang giấy, dặn người hầu trong Xào Thiệt Quán: “Lập tức phái người đến Chu Tước Ti, mang đến đây cho bổn tọa.”
Người hầu kia thấy hắn cần gấp nào dám trì hoãn, lập tức đi luôn.
Xào Thiệt Quán cách Chu Tước Ti không xa, người hầu kia quay lại cũng nhanh.

Thời gian chỉ đủ uống cạn một chung trà, hắn đã mang hết mấy thứ trong giấy đến.
Hoàng Nhưỡng nhìn lướt qua, thấy bên trong là son nước, mấy hạt gạo còn nhỏ hơn trân châu, còn có các loại màu nước khác.


Thậm chí còn có mấy công cụ tương tự như dao nhỏ, kéo nhỏ gì đó.

Những thứ này là?
Nàng nhìn Đệ Nhất Thu, Đệ Nhất Thu ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó cầm lấy tay nàng, bắt đầu dùng dao nhỏ tỉa… Móng tay cho nàng!
Ngươi muốn làm gì?!
Hoàng Nhưỡng hận không thể rút tay về, nhưng lúc này mành che trên đài kể chuyện đã kéo ra.

Tiên sinh kể chuyện mặc áo dài đã ngồi xuống trước đài.
Tiếng cộc cộc vang lên, tiên sinh trên dài dùng thước gõ, bắt đầu kể chuyện.

Hắn đọc vài câu thơ xưng danh, Hoàng Nhưỡng nhất thời cũng nổi lên hứng thú.

Đến Đệ Nhất Thu đang giũa móng tay cho nàng, nàng cũng không thèm quan tâm nữa.
– – Thôi, kệ đi.
“Hôm nay chúng ta sẽ nói về 《 Hoàng Nhưỡng Truyện 》.

Các vị cũng biết, hai trăm hai mươi năm trước ở Tiên Trà trấn có vị kỳ nữ, tên là Hoàng Nhưỡng.” Tiên sinh kể từng câu từng chữ rõ ràng, tốc độ không nhanh không chậm: “Hoàng Nhưỡng sinh ra trong gia đình nghèo nàn, phụ thân nàng là Hoàng Thự cũng không có uy tín trong Thổ Yêu.

Dưới gối có hơn mười nữ nhân.

Các vị thử nghĩ xem, một tiểu yêu thôn dã, lại còn là bậc nữ tử yếu đuối, làm sao có thể dương danh thiên hạ, trở thành tiên tử vinh dự của tiên môn? Rồi nàng làm sao để gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông, trở thành Tông chủ phu nhân Đệ Nhất Tiên Môn? Người nghe đừng vội, hôm nay chúng ta cùng nhau nói tới chuyện này!”
Hoàng Nhưỡng vừa nghe kể chuyện, tầm mắt vừa liếc nhìn tay mình.
Đệ Nhất Thu đang cắt tỉa móng tay cho nàng.
Hoàng Nhưỡng luôn rất yêu quý móng tay của mình, nàng cảm thấy nữ tử đẹp, là đẹp bắt đầu từ bàn tay.

Mà bàn tay đẹp thì phải bắt đầu từ móng tay.

Cho nên nàng từng nghiên cứu qua đủ loại kiểu dáng hoa văn để có thể vẽ lên móng tay.
Hiện tại nàng đã quên hoa văn trên đầu ngón tay mình là cái gì rồi.

Cũng đã mười năm trôi qua, bất kể bên trên có vẽ cái gì thì cũng đã sớm phai màu, giống y như nàng vậy.
Đệ Nhất Thu tinh tế cắt sửa mười đầu móng tay cho nàng, sau đó hắn lại phối chế màu sơn, bắt đầu giúp nàng vẽ móng.

Ngươi còn có tay nghề này ấy hả? Hoàng Nhưỡng nhìn không ra hắn vẽ gì, àizzz, nhưng hi vọng hắn vẽ móng tay ổn ổn chút.
“Lại nói, Hoàng Nhưỡng từ khi còn bé đã thông minh lanh lợi, tư chất rất tốt.

Nàng không chỉ có mỹ mạo tuyệt luân, mà còn có thể ngâm thơ làm nhạc.

Tuổi còn nhỏ đã sớm bộc lộ tài hoa…” Trên đài, tiên sinh kể chuyện vẫn còn tiếp tục.
Hoàng Nhưỡng nghe được lại hết sức khó xử, cái gì thế hả! Trước kia nàng ngốc muốn chết, vóc dáng cũng nhỏ, thường xuyên bị huynh đệ tỷ muội bắt nạt.

Sau còn bị trừng phạt rất nhiều, cho dù là tiểu yêu thì cũng dần mở khiếu, cho nên mới không còn vụng về như trước.

“Năm đầu Thành Nguyên, Ti Thiên Giám tính ra năm sau Vũ Châu tất có đại hạn, triều đình phái người đến Tiên Trà trấn trước, xin Hoàng Thự giúp đỡ.

Yêu cầu hắn bồi dưỡng ra hạt giống lương thực có thể chịu hạn.

Bấy giờ Hoàng Thự cự tuyệt.

Chư vị thử nghĩ mà xem, trong thiên hạ này cho dù hạt mầm giống có thể chịu hạn cỡ nào, xét cho cùng cũng vẫn phải nhờ nước mà sống.

Chẳng lẽ trời để ruộng cạn, còn có thể đơm hoa kết quả được hay sao? Hiển nhiên chuyện nghịch thiên là không thể làm.” Tiên sinh kể chuyện gật gù đắc ý, dưới đài người nghe cũng nghe rất nghiêm túc.
Có người nhỏ giọng nói: “Ta biết Hoàng Nhưỡng, trong nhà ta còn có hoa lan do chính nàng ấy gieo trồng.”
Tiên sinh trên đài ấy vậy mà lại nghe thấy, lập tức nói: “Hoa lan đã là chuyện sau đó.

Lúc ấy, Hoàng Nhưỡng còn nhỏ, nàng đâu có lo được việc này.

Triều đình thấy nàng còn nhỏ, sợ không làm được nên vốn định tìm nhà khác.

Ai ngờ Hoàng Nhưỡng tuổi còn nhỏ, nhưng lại dám nói ‘nếu như ta không làm được, thiên hạ này há có người làm được.

Các hạ cũng không cần tìm nhà khác nữa’.“
Ôi…… ôi….

cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng nhớ tới chuyện này.
“Kết quả, các vị đoán xem thế nào?” Tiên sinh kể chuyện lại úp úp mở mở, khiến người nghe nổi lên hứng thú.
Tiên sinh kể chuyện uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Vị Hoàng Nhưỡng cô nương này tuy biết việc này khó, nhưng lại biết nó có ảnh hưởng thế nào đến dân chúng, công tại thiên thu.

Sau khi nàng tiếp nhận trọng trách này, trong nửa năm kế tiếp vẫn không bước ra khỏi cửa nhà.

Nàng ngày ngày suy ngẫm, mất ăn mất ngủ…”
Nếu không phải hiện tại Hoàng Nhưỡng đang ở trong trạng thái này, nàng chắc chắn đã sớm cười ra tiếng.
Cái gì vậy hả! Lúc trước bởi vì triều đình hứa trả một số tiền lớn, nàng sợ để mất giao dịch này nên mới ôm việc vào mình.
Triều đình thúc giục rất vội, Hoàng Nhưỡng cũng không có cách nào cẩn thận ưu hoá, tiện tay giao ra một loại giống lúa.

Thứ đồ vật này có thể chịu hạn, bởi vì phiến lá nó dày, từ lúc sinh ra đã bắt đầu trữ nước.

Cho dù trời hạn đất nẻ, nó cũng có thể dựa vào lượng nước tích trữ trong mình mà kết hạt.

Nhưng mà… Thứ đồ vật này khó ăn bỏ xừ.
Vào năm tai họa dân chúng dựa vào nó mà đỡ đói, chứ bình thường toàn dùng cho gia súc ăn.
“Nửa năm sau, Hoàng Nhưỡng cô nương quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, bồi dưỡng ra một loại lương thực cao cấp.


Giống cây này thấp bé, phiến lá đầy đặn, không chỉ có thể chịu hạn mà còn cho sản lượng cực cao… Triều đình có được hạt giống này, vội vàng cho người đi trồng, lệnh cho dân chúng lập tức gieo cấy.

Ai ngờ vừa hạ lệnh xuống lại bị dân chúng mắng đầy trời.” Giọng nói của tiên sinh kể chuyện lên xuống trầm bổng, như châu như ngọc.
Hoàng Nhưỡng thì rất hiểu lòng dân- – chờ đợi khổ sở lại chỉ chờ được thứ đồ vật này, có là nàng thì nàng cũng phải chửi má nó.
Thứ hạt khô cằn này quả thực đắng miệng, quan lại quyền quý nuốt xuống chỉ sợ còn rát họng.
“Lương thực quá khô cằn, không thể nuốt xuống.

Dân chúng thi nhau chỉ trích Hoàng Nhưỡng, ngay cả quan viên triều đình cũng dâng thư thỉnh cầu bệ hạ trị tội Hoàng Nhưỡng.

Mà Hoàng Nhưỡng cô nương lại không nói một lời chuyện này.” Tiên sinh kể chuyện vô cùng cảm thán.
– – Chuyện này thật sự quá hoang đường, ta đương nhiên chỉ có im lặng không nói một câu! Bởi vì ta quá hiểu thứ đồ vật kia khó ăn cỡ nào! Quả thực không phải đồ cho người ăn đâu.

Cho ăn thứ này thì thà tịch cốc còn hơn.

Triều đình tiêu tốn số tiền lớn như vậy, sau cùng lại chỉ nhận về món đồ vật này, ta ngoài mắng ra thì còn có thể nói gì? Hoàng Nhưỡng cạn lời.
“Ai ngờ năm sau, đại hạn quả nhiên đúng hạn tới! Dân chúng nhanh chóng phát hiện tất cả hoa màu đều chết héo, chỉ có hạt giống Hoàng Nhưỡng cô nương đào ra lại không chết, ngược lại càng thêm khỏe mạnh! Vào lúc cực độ thiếu nước, giống lương thực kia từ lá cho đến thân cây lại cứu sống được vô số tính mạng dân chúng.” Tiên sinh kể chuyện vô cùng cảm khái.
Chuyện này… Hoàng Nhưỡng nghe mà cũng cực kỳ cảm khái, ai da… Ai có thể đoán được cái thứ giống khô cằn kia lại ăn được cả lá với thân cây… Bọn hắn ăn thứ kia cũng không sợ đau bụng sao? Theo ta được biết thì sau này nó chỉ được dùng cho gia súc ăn mà?
Một tràng tiếng khen vọng lại, Hoàng Nhưỡng xấu hổ lắng nghe.
– – Chỗ này cũng hay lắm, lần sau không cho phép quay lại nữa.
Đệ Nhất Thu còn đang vẽ móng tay cho nàng, hắn vẽ từng bước từng bước, vẽ vô cùng nghiêm túc.

Đã có không ít người nhìn về phía này, hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Tiên sinh kể chuyện ca ngợi xong, lại nói về chuyện Hoàng Nhưỡng bồi dưỡng ra dược liệu Khổ Liên.

Từ trước đến nay dược liệu ngoại thương vô cùng thưa thớt, hơn nữa giá cả còn đắt đỏ mà công hiệu cũng nhỏ.

Hoàng Nhưỡng bèn đến Bạch Cốt Nhai bồi dưỡng Khổ Liên, đề cao dược tính.

Mà Khổ Liên này một năm ba lần chín, giá cả đương nhiên cũng rẻ hơn.
– – Đây là đang ca ngợi Miêu Vân Chi sao, thôi thì bạc hắn cũng đã nộp rồi.

Hoàng Nhưỡng lại cạn lời.
Sau đó lại đến chuyện bồi dưỡng Hoa Mai Niệm Quân An.

Niệm Quân An cho tới bây giờ vẫn luôn là hoa đính ước của nam nữ.

Đương nhiên, nhắc tới Niệm Quân An không thể không nhắc tới một người khác.
Tiên sinh kể chuyện lại nói: “Hoàng Nhưỡng cô nương đoàn kết với huynh đệ tỷ muội, hiếu thảo với phụ thân, cần cù giản dị, mỹ danh lan xa, dẫn tới một người chú ý.

Vị quân này không phải ai khác, nói đến ắt hẳn chư vị ở đây đều đã nghe qua.

Hắn chính là tông chủ đương nhiệm của Ngọc Hồ Tiên Tông – – Tạ Hồng Trần.”
Đoàn kết với huynh đệ tỷ muội? Đoạn giai thoại trước mà Hoàng Nhưỡng nghe được thật sự muốn cười ra tiếng.

Nhưng nghe đến đoạn này, nàng lại im lặng không nói.

Tạ… Tạ Hồng Trần ư…
“Lúc đó Tạ Hồng Trần vừa mới kế nhiệm chức vị Tông chủ, đương lúc thiếu niên đắc ý.


Hắn nghe được danh tiếng vang xa của Hoàng Nhưỡng, lập tức đích thân đến Tiên Trà trấn, cầu thân với phụ thân của Hoàng Nhưỡng cô nương.” Giọng kể của tiên sinh từ từ trở nên cao hơn, có vẻ có chút kích động.
“Hoàng Nhưỡng cô nương vừa xinh đẹp lại thông tuệ, thành thân với Tông chủ Đệ Nhất Huyền Môn há chẳng phải là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên ư? Mối hôn sự này đương nhiên không ai phản đối… Người đời nói, ngày Tạ tông chủ rời khỏi Tiên Trà trấn, Hoàng Nhưỡng cô nương lưu luyến không rời tiễn xa cả mười dặm.

Sau cùng, Hoàng Nhưỡng cô nương bèn chiết một nhành mai do đích thân mình bồi dưỡng tặng hắn.

Cũng vì vậy mà loại hoa này tên gọi là Niệm Quân An.”
Hoàng Nhưỡng nghe tiên sinh trên đài chỉ kể được một vài chuyện tốt bên ngoài, nghe qua đơn giản chính là giai nhân xứng tài tử.

Nhưng chuyện xưa về lòng người và sự tính kế, chân tâm bị lừa gạt, nào mấy ai được rõ ràng?
Cuối cùng Đệ Nhất Thu cũng vẽ xong móng tay cho Hoàng Nhưỡng.

Hắn nâng tay Hoàng Nhưỡng lên chút, để chúng có thể tiến vào tầm mắt Hoàng Nhưỡng, hỏi: “Đẹp không?”
Hoàng Nhưỡng đưa mắt nhìn thử, móng tay của nàng được hắn cắt tỉa dài ngắn đều tăm tắp, lớp lót móng màu bạc, mặt trên dùng màu vàng chanh vẽ lá phong, mỗi móng đều chỉ có nửa lá.

Viền lá phong còn được dùng trân châu điểm xuyến.

Hạt châu kia cực nhỏ, mười mấy hạt cộng lại còn không lớn bằng nửa hạt gạo.
Thật sự đã làm khó cho hắn, hạt châu nhỏ vụn cỡ này, vậy mà hạt nào hạt nấy đều tăm tắp, màu sắc tương tự nhau, thật không biết làm sao hắn tìm về được.
Có điều thật sự rất đẹp mắt, nàng cực kỳ thích.
Hắn tinh tế thay nàng làm khô đầu ngón tay, nói: “Tay ngươi thật đẹp.”
Đó là đương nhiên, đáng tiếc hiện tại ta không thể động đậy, nếu không ta đã không ngại chia sẻ cách bảo dưỡng tay cho ngươi.

Phương thuốc này chính là bản thân Tạ Hồng Trần tự mình…
Thôi… Thôi.

Đương lúc hứng trí bừng bừng muốn chia sẻ, đến sau cùng, Hoàng Nhưỡng lại im lặng trong lòng.
Trên đài tiên sinh kể chuyện hãy còn đang thao thao bất tuyệt, cuối cùng cũng kể đến đoạn kết của chuyện xưa.
“Vị Hoàng Nhưỡng cô nương này tuy là truyền kỳ, nhưng sau khi gả vào tiên môn, trên thị trường đã hiếm thấy được hạt giống tốt do nàng bồi dưỡng.

Có danh Tông chủ phu nhân trên đầu, đã thể hiện rõ thân phận của nàng, nhưng cũng đã lãng phí tài hoa của nàng.

Hiện giờ, nàng ôm bệnh mười năm, chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hôm nay gấp sách tại đây thôi, trong sách tràn ngập lời ca khen ngợi, nhưng cuối cùng nhiều nhất vẫn là tiếc cho tiên tông nhiều hơn một phu nhân, nhưng nhân gian lại thiếu mất một danh gia.”
Ha… Hoàng Nhưỡng chỉ coi cuốn sách này như trò tiêu khiển, lại không ngờ tới sẽ nhận được một lời kết như thế.
Giữa lúc hoảng hốt, nàng bỗng nhiên nhớ tới trong giấc mộng kia, Đệ Nhất Thu có hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có hối hận khi đã rời khỏi Tiên Trà trấn không?”
Bao nhiêu chuyện xưa như ùa về.
Nàng sinh ra ở Tiên Trà trấn, nhưng chỉ có nàng biết đó là nơi nào.

Đó là vũng lầy của nàng, nàng trăm phương ngàn kế, tranh đấu gay gắt, không lúc nào dám lơi lỏng.
Cái gì mà phụ nữ tình thâm, cái gì mà cốt nhục chí thân, tại hoàng gia kia có bao nhiêu lạnh lẽo và thối nát?
Nàng sống nửa đời người, cuối cùng vào khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Hồng Trần, nàng đã đưa ra lựa chọn.

Nàng quyết định xuất giá, dùng quan hệ thông gia để nhảy khỏi vũng bùn lầy này.
Vì thiếu niên ái mộ thuở ban đầu mà nàng không tiếc đi đường tắt, muốn hái trăng trên trời, vì thế dứt khoát bỏ lại hư danh, không hề quyến luyến.

Mà hiện tại, nàng lại nhớ đến đồng ruộng đã bỏ hoang tại  Tiên Trà.
Đáng tiếc quay đầu không bờ, chỉ còn lại biển khổ vô biên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.