Bạn đang đọc Không Tỉnh FULL – Chương 12
Một đêm này đặc biệt dài, Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên giường trông chừng Tạ Hồng Trần.
Bởi vì bị Khốn Bát Hoang kiềm chế, cho nên Tạ Hồng Trần vùng vẫy rất lâu cũng không có chút sức nào.
Bản thân hắn trúng kịch độc, lại bị thương, thật sự cực kỳ mệt mỏi.
Hoàng Nhưỡng đã nhìn ra, nàng nói: “Ta thắp cho ngươi một cây hương Thủ Thần nhé.”
Nói xong, nàng đi đến bên cạnh lư hương, lấy một cây hương thắp cho hắn.
Cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng không thể vùng vẫy nữa, hắn chìm vào giấc mơ.
Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên cạnh hắn, thấy mắt hắn không ngừng chảy máu, nàng không khỏi lấy thuốc trị thương để bôi cho hắn.
Hắn nửa mê man vẫn cảm thấy đau đớn, vì thế khẽ hít một hơi.
Hoàng Nhưỡng thấy thế càng nhẹ tay hơn.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, chỉ có ánh nến trong điện là sáng.
Đêm đã khuya, Hoàng Nhưỡng lại không nỡ ngủ một khắc nào.
– – Trước kia không biết, bây giờ mới hiểu khoảng thời gian tự do này trôi qua như nước, có rất nhiều thứ hoài niệm khiến người ta day dứt mãi không thôi.
–
Ti Thiên Giám, Chu Tước Ti.
Đệ Nhất Thu suốt đêm đúc một món pháp bảo, thiếu giám Chu Tương ở bên cạnh hắn – – cũng không phải vì muốn nịnh hót hắn, mà sự thật là không chạy thoát được.
Vừa đến giờ chuẩn bị đi thì Đệ Nhất Thu đã tới rồi.
Chu Tương ngồi cạnh nhà giam của mình, nàng không mặc quan phục, bởi vì Chu Tước Ti quanh năm cần luyện đan và đúc khí, nên cấp trên không yêu cầu quá nghiêm khắc đối với trang phục của bọn họ.
Tối nay, Chu Tương mặc một thân áo ngắn màu đỏ, tay áo xắn đến trên khuỷu tay.
Mái tóc dài của nàng cũng được búi cao thành hình quả bóng trên đỉnh đầu, trông cả người rất có tinh thần.
Đệ Nhất Thu chuyên tâm đúc khí – – hắn có rất nhiều thói xấu, ban ngày làm việc, buổi tối lại thích đúc khí.
Vừa làm vừa như đi vào cõi thần tiên.
Hắn có một thói quen, nếu đã toàn tâm toàn ý cho một món pháp bảo thì nhất định sẽ không làm lỗi.
Chu Tương cực kỳ thán phục trước tài năng của hắn, thân là thuộc hạ, thượng ti không nói lời nào, nàng đương nhiên muốn chủ động phá tan bầu không khí xấu hổ.
Vì thế nàng nói: “Giám Chính hằng năm đều coi Ti Thiên Giám là nhà mà không cảm thấy buồn chán sao?”
Ồ…, hắn đương nhiên rất buồn chán, hắn vốn là một người vô vị tới cực điểm.
Trong lòng Chu Tương yên lặng châm chọc.
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu đáp: “Không thấy vậy.”
Chu Tương đành phải nói: “Thật ra ta có một biểu muội, vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ Giám Chính.
Nếu Giám Chính không ngại, ta hẹn muội ấy ra ngoài để mọi người ăn một bữa cơm, thử làm quen với nhau, người thấy thế nào?”
Đệ Nhất Thu nhìn lướt qua nàng, hỏi: “Biểu muội có dung mạo tương tự như ngươi à?”
Chu Tương nói: “Quả thật có vài phần tương tự, muội ấy…” Nàng còn định nói tiếp, nhưng Đệ Nhất Thu đã ngắt lời nàng, nói: “Ta ngại.”
…
Chu Tương giơ búa sắt lên, dùng sức rèn sắt, mỗi một nện đều như đang nện trên đầu Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu dường như cũng cảm thấy lời vừa rồi không được phù hợp, hắn thế mà lại chủ động hỏi: “Ngươi thành gia chưa?”
“Hả?” Trong lòng Chu Tương nhảy dựng, vội vàng nói: “Thuộc hạ bận rộn thế này, nào có thời gian thành gia.” Miệng thì nói như vậy, nhưng suy nghĩ trong đầu đã chuyển được vài vòng – – không phải hắn có ý với ta đấy chứ?
Chu Tương cẩn thận đặt bàn tính trong lòng – – cũng được! Tuy người này không thú vị chút nào, nhưng hắn anh tuấn, có thế nào thì mình cũng không thiệt.
Thứ hai là hắn có quyền thế, hơn nữa gần một trăm năm qua, hắn đều ăn ở tại Ti Thiên Giám.
Đến nhà riêng bên ngoài cũng không có, có thể thấy được đời sống cá nhân vô cùng sạch sẽ.
Hơn nữa, mỗi lần hắn ra ngoài, các hạng mục chi phí đều có triều đình phụ trách, chỉ e là hắn chưa từng sờ tới lương bổng của mình bao giờ.
Cho nên, hắn có tiền!
Tính ra, đúng là mình được hời.
Chu Tương đỏ mặt, lắp bắp nói: “Nói ra, thuộc hạ quả thật cũng đã đến tuổi nên thành gia rồi.”
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, nhất thời trầm tư suy nghĩ, rồi nói: “Sau này ngươi vẫn nên bận rộn hơn một chút.”
Hửm? Chu Tương hỏi: “Vì sao?”
Đệ Nhất Thu đã làm xong khuôn mẫu, bắt đầu khắc phù văn lên pháp trận.
Hắn nhíu mày, nói: “Như vậy thì cho dù ngươi chưa thành gia, vẫn có cái cớ bận rộn công việc ra chống đỡ.
Nếu như ngươi rảnh rỗi mà vẫn không thể thành gia, người khác sẽ phát hiện ngươi…”
“Giám Chính!” Chu Tương bất chấp lễ phép, nàng mở miệng cắt ngang lời hắn nói: “Thuộc hạ đi pha cho người một ấm trà.”
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, vùi đầu tiếp tục vẽ họa tiết.
Chu Tương vừa pha trà vừa thầm mắng trong lòng – – đang đẹp đẽ như thế, vì sao cứ phải mở cái miệng độc ra chứ! Sau này ta mà còn quan tâm đến chuyện thành gia lập thất của ngươi nữa thì ta là cái chày gỗ!
Kế tiếp, hai người giống như trở thành cái hồ lô kín miệng.
Nhưng đây là chuyện Đệ Nhất Thu quen thuộc nhất.
Từ lúc hắn tiếp nhận Ti Thiên Giám tới nay, đã vô số đêm hắn đều trải qua như vậy.
Những chiếc bút chì hoặc lò luyện đều không biết nói, hắn giống như một cơ quan, vận hành lặp đi lặp lại, rất ít khi dừng.
Chu Tương cảm thấy, hắn đại khái cũng là vì cái miệng độc này, cho nên trăm năm qua bên cạnh không có lấy một cô nương.
Không đúng, hắn là bị trời cao trừng phạt đúng tội! Thế còn mình vì sao lại cô độc đây?
Chu Tương nện xuống một búa, ‘coong’ một tiếng, từng đốm lửa đỏ văng tung tóe khắp nơi.
– – Thật đúng là, không nghĩ ra.
–
Ngọc Hồ Tiên Tông, Duệ Vân Điện.
Theo sắc trời dần sáng, chim chóc trong rừng tỉnh trước, bọn chúng bay tới kiếm ăn, cất lên những tiếng hót ríu rít.
Ngoài cửa, sư đệ Tạ Hồng Trần là Tạ Thiệu Xung đã chờ rất lâu rồi.
Bên trong đã lâu không một tiếng động, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bèn ôm quyền nói: “Hôm nay đệ tử luyện tập võ nghệ, Tông chủ có muốn đích thân tới xem không?”
Hoàng Nhưỡng đi ra khỏi nội điện, toàn thân mặc váy vàng nhạt vô cùng tươi mát xinh đẹp.
Nàng hành lễ với Tạ Thiệu Xung, Tạ Thiệu Xung thấy nàng ở đây cũng không chút nghi ngờ, vội khom người nói: “Phu nhân.”
“Hôm nay là sinh nhật ta, Hồng Trần…” Hoàng Nhưỡng tỏ vẻ khó xử, hơn nửa ngày mới nói: “Hắn nói đang chuẩn bị kinh hỉ gì đó cho ta, chuẩn bị đến tận bây giờ.
Cũng không cho ta đi xem.
Thật sự khiến sư đệ chê cười rồi.”
Mỹ nhân đỏ mặt xấu hổ, trong lời nói đều thể hiện tự ân ái ngọt ngào giữa phu thê.
Tạ Thiệu Xung đâu còn nghi ngờ gì nữa?
Nói cho cùng, ở tông môn Hoàng Nhưỡng vẫn luôn mang vẻ ngoài khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hơn nữa trong mắt người ngoài, nàng và Tạ Hồng Trần thật sự là phu thê ân ái.
Tuy nàng tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, cũng không bước vào Duệ Vân Điện.
Nhưng nếu hôm nay là sinh nhật nàng, Tạ Hồng Trần yêu thê nên sốt ruột, chuẩn bị chút gì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Tạ Thiệu Xung tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Thì ra là thế.
Thế xem ra hôm nay Tông chủ không có thời gian rảnh rồi.
Vẫn mong phu nhân chuyển lời tới hắn, rằng ta đã tới.”
Hoàng Nhưỡng thướt tha cúi đầu hành lễ với hắn: “Đã khiến Sư đệ chê cười.”
Tạ Thiệu Xung sao dám thật sự chê cười, hắn nói: “Tông chủ và phu nhân phu xướng phụ tùy, trăm năm đồng tâm, làm gương cho tiên môn.
Thiệu Xung hâm mộ chẳng kịp, sao dám chê cười?”
Hoàng Nhưỡng đoan trang tiễn hắn ra ngoài, chờ đến lúc trở lại trong điện, đã thấy Tạ Hồng Trần ngã xuống dưới giường.
Hắn thậm chí còn đụng đổ cả bình hoa.
Hiển nhiên vừa rồi hắn đã nghe thấy giọng Tạ Thiệu Xung, nên muốn ra ám hiệu.
Hoàng Nhưỡng đỡ hắn dậy, một lần nữa đưa hắn về trên giường, nói: “Ngươi không ra được mà hắn cũng không nghe thấy đâu.
Ta mở Tránh Âm Chướng.
Vật nhỏ này có lẽ ngày xưa vô dụng đối với ngươi, nhưng đối phó với ngươi của hiện tại lại dư dả.”
Tránh Âm Chướng là món chơi nhỏ tiên môn thường dùng, có thể ngăn cách tiếng động ở ngoài ngàn dặm.
“Hoàng Nhưỡng, ngươi điên rồi sao?!” Tạ Hồng Trần vẫn luôn kìm chế cảm xúc, nhưng cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn bắt lấy cổ áo Hoàng Nhưỡng, cả giận nói: “Ngươi thông đồng làm bậy với Tạ Nguyên Thư, ngươi biết rõ hắn là người như thế nào mà! Hắn có thể cho ngươi cái gì?!”
Hoàng Nhưỡng đẩy tay hắn ra, nâng hắn đến trên giường.
Thấy đôi mắt hắn lại chảy máu, nàng đành phải đi thay lụa mỏng với thuốc cho hắn.
Giờ khắc này, nàng thậm chí còn dịu dàng khuyên hắn: “Độc trên người ngươi lại phát tác, đừng nên tức giận.”
Tạ Hồng Trần cầm cổ tay nàng, dằn lại sự tức giận muốn nói lý với nàng: “Tu vi Tạ Nguyên Thư thấp, lại chẳng có tài cán gì.
Hắn không thể thống lĩnh Ngọc Hồ Tiên Tông.
Hơn nữa nếu hắn đắc thế, làm gì có chuyện ái mộ mình ngươi?! A Nhưỡng, ngươi từ bỏ đi.
Ta sẽ khống chế hắn, chuyện này không ai biết.
Ta cũng đảm bảo tuyệt đối không truy cứu, có được không?”
“Hồng Trần thật đúng là hiểu rõ đại nghĩa.” Hoàng Nhưỡng tò mò vuốt ve gương mặt hắn, hỏi: “Ta và hắn có quan hệ xác thịt, ngươi sẽ không truy cứu sao?”
Tạ Hồng Trần lắc đầu, nói: “Sẽ không.” Hắn nói lời này chắc nịch: “Ngươi sẽ không thích hắn.”
Lòng ngón tay Hoàng Nhưỡng vuốt một đường đến chóp mũi hắn, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Tạ Hồng Trần nói tới đây, lại đột nhiên im lặng.
Bởi vì ngươi đại khái vẫn thích ta.
Trong lòng hắn đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Thì ra một trăm năm, cho dù là một tảng đá hay một cọc gỗ, xét cho cùng vẫn có cảm giác.
Hắn không nói thêm gì nữa, không biết vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện một loại đau đớn râm ran.
Hoàng Nhưỡng bình tĩnh nói: “Có đôi khi, ta cảm thấy hắn cũng rất tốt.
Ít nhất hắn vẫn biết sinh nhật ta, biết ngày hôm đó sẽ tặng ta món đồ chơi nhỏ.
Hồng Trần, ngươi còn nhớ rõ sinh nhật ta không?”
Tạ Hồng Trần sửng sốt, hắn chưa từng hỏi qua.
Hoàng Nhưỡng cũng không ngại, nàng nói: “Tất cả Ngọc Hồ Tiên Tông chỉ có Tạ Nguyên Thư biết.
Thật ra đệ tử trong môn cũng có người từng hỏi thăm, nhưng ta không nói với bọn hắn.
Hồng Trần, một mình ta ở Kỳ Lộ Đài trải qua một trăm lần sinh nhật, cũng thường xuyên cảm thấy cô đơn.
Cho nên thật ra đại ca cũng không tệ, ít nhất lúc ta rơi lệ, hắn biết nói lời an ủi, sẽ không xoay người rời đi, sẽ không thờ ơ.”
Tạ Hồng Trần tức giận: “Cho nên hắn mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy! Ta biết ngươi tâm tư bất chính, nhưng lại không nghĩ tới ngươi sẽ ác độc ngu muội đến mức này!”
Hoàng Nhưỡng không để ý tới lửa giận của hắn, ngược lại cầm tay hắn, nhẹ nhàng dán lên mặt mình, nói: “Tạ Hồng Trần, ngươi thật sự là nam nhân tàn nhẫn nhất mà ta từng gặp.
Nghe ngươi nói như vậy, ta thật sự cũng muốn khiến ngươi nếm trải nỗi đau đứt từng khúc ruột, tê tâm liệt phế.
Dù cho chỉ là một lát.”
Tạ Hồng Trần lạnh lùng quát: “Cho nên ngươi trả thù ta như vậy?!”
“Vậy cũng không phải.” Hoàng Nhưỡng chậm rãi lắc đầu, nghĩ đến hắn không nhìn thấy, nàng lại tiếp tục nói: “Ta làm như vậy có hơi vội vàng, nhưng nếu thận trọng hơn, ta sợ mình lại không có thời gian.”
Nàng sờ cây trà châm trong suốt kia, có thể cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo trên bề mặt nó.
Nàng thở dài nói: “Ta có việc quan trọng hơn phải làm, chẳng tiện quan tâm được nhiều vậy.” Đầu ngón tay của nàng khẽ vuốt ve mặt hắn, đi tới vành tai.
Tạ Hồng Trần chán ghét tránh đi, hắn bắt đầu hoài nghi, có phải Hoàng Nhưỡng thật sự đã xảy ra chuyện gì với Tạ Nguyên Thư rồi không.
– – Hoàng Nhưỡng vừa rồi có nói, nàng đã ra phán quyết sẽ hủy hoại hắn.
Cho nên hắn không còn tự tin như trước.
Hoàng Nhưỡng cười xoay mặt hắn lại, Tạ Hồng Trần chịu đựng cảm giác buồn nôn trong người, nói: “Hoàng Nhưỡng, nếu như hiện tại ngươi quay đầu thì vẫn còn đường sống.
Chuyện này ngươi không thể giấu giếm lâu đâu.
Một khi sư phụ cảm nhận được, đến lúc đó chính ta cũng không có khả năng bảo vệ ngươi!” Cho dù là lúc này hắn cũng không hề mềm giọng.
Hoàng Nhưỡng lại không quá để ý, nàng nói: “Ngươi sẽ không bảo vệ ta.
Ngươi chỉ biết nghĩ cho danh dự của chính mình, yên lặng cầm tù ta lại Kỳ Lộ Đài, sau đó công bố với bên ngoài rằng ta bệnh nặng quấn thân, bế quan tĩnh dưỡng.
Sau đó để mặc ta tự sinh tự diệt.”
Tạ Hồng Trần giật mình, đây đúng là suy nghĩ sâu trong nội tâm hắn.
Nữ nhân trước mặt này, tuy tâm cơ thâm trầm, nhưng cũng thật sự thông tuệ.
– – Nói dối cũng vô ích, trăm năm phu thê, nàng hiểu quá rõ hắn rồi.
Hoàng Nhưỡng thu tay, đứng dậy, im lặng chăm chú nhìn nam nhân trên giường.
Tạ Hồng Trần mắt không thể thấy, nhất thời trong lòng mờ mịt.
Hoàng Nhưỡng nhìn hắn thật lâu, sau đó mới nói: “Ngươi xem ngươi kìa, mặc dù ta nói nhiều như vậy nhưng vẫn không thể lấy được một giọt nước mắt của ngươi.
Hồng Trần, một trăm năm qua, Hoàng Nhưỡng ở bên ngươi lại không thấy được một giọt nước mắt của ngươi.”
Nàng suy sụp đi ra ngoài, nhìn ngàn bậc thềm ngọc của Duệ Vân Điện, như thang trời để tiên hạ phàm.
Tạ Hồng Trần, một đời này của ta lại chẳng khiến ngươi đau lòng được một lần.
Thật đúng là khiến người ta không cam lòng.
Nếu như còn có cơ hội, ta thật muốn chính tay móc tim ngươi ra, để nhìn xem dáng vẻ ngươi đau đến tột cùng..