Không Tỉnh

Chương 117


Bạn đang đọc Không Tỉnh FULL – Chương 117


Ngày hôm nay, y chìm nổi xoay chuyển theo khúc gỗ trong dòng nước lũ, ban đầu người hoàn toàn không thể tự điều khiển, mấy lần bị va đập vào khúc gỗ suýt tuột tay, mãi đến khi trôi ra vài dặm mới bắt được cơ hội, trong dòng chảy nhẹ nhàng hơn trôi theo dòng nước đục, dạt vào bờ, sau đó lại đuổi mấy chục dặm đường, cuối cùng cũng đuổi đến đây.
Ngựa này là y đoạt được từ một tên lính Địch đang tuần tra gần Tắc lũy, sức chạy vốn chỉ bình thường, nhưng dưới khống chế của y, mới đầu, Sí Thư và đại đội nhân mã dẫn theo mãi vẫn không cách nào tiếp cận.

Sau một hơi dùng tốc độ cao nhất phi nước đại ra mấy chục dặm, ngựa dần dần mất sức, không thể giữ nguyên tốc độ.
Khoảng cách ngày càng gần, tiếng rít hưng phấn binh Địch binh cũng càng rõ.
Sí Thư hô quát binh sĩ vượt qua, bắn tên, ép y chuyển qua hướng Tây.

Dần dần, mặt đất càng mềm và ẩm ướt, vó ngựa càng lúc càng lún sâu vào bùn, tiến lên chậm chạp.
Vùng này vốn là vùng đầm cỏ lau.

Sí Thư quen thuộc địa hình, định bủa vây y bắt sống.

Y bỏ ngựa, lần theo một dải địa thế cao kéo dài có chỗ đặt chân vững chắc tiếp tục bôn ba một đoạn, cuối cùng, ngừng lại.
Phía trước đã hết đường.

Dưới sườn núi là một mảnh đen ngòm, vài ngọn cây thấp lè tè thưa thớt, qua khỏi, là lau sậy mênh mông vô bờ, cỏ lau tươi tốt, cao hơn đỉnh đầu người, dưới ánh trăng, mặt nước hiển lộ một lớp màu mực sâu khiếp người.
Đại đội binh Địch nhanh chóng đuổi tới, Sí Thư cưỡi ngựa vọt tới, chỉ huy binh sĩ vây quanh y.
Ánh đuốc rực lên, lộ ra những khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Sí Thư ngồi trên lưng ngựa chằm chằm nhìn bóng người cuối ánh lửa phía trước, gằn từng chữ từng chữ: “Bắt hắn lại!”
Thúc Thận Huy đoạt một thanh đao từ trong tay tên lính Địch trước nhất, trở tay chém xuống.

Tên lính Địch bị chém đi nửa đầu, máu đen tuôn khắp, trong nháy mắt bao trùm khuôn mặt đầy tham lam hung tàn dưới trán rồi ngã xuống dưới chân y.
Y không ngừng lặp lại, một đao lại một đao.

Trong máu bắn tung tóe cùng tiếng hô quát không dứt, tiếng gào thảm thiết, từng tên tiếp từng tên lính Địch ngã xuống.

Nhưng, giết không xuể.

Một tên ngã xuống thì lại càng nhiều tên tiếp tục nhào tới, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chen lấy nhau.
Y từng là người cao quý nhất Đại Ngụy, thanh danh hiển hách, ngồi trên mây cao bễ nghễ nhìn xuống Trường An dưới chân.

Y chính là vàng bạc vạn lượng mà binh Địch tha thiết ước mơ, đứng đầu vạn hộ.

Máu đen tanh nóng từ thân thể đồng đội phun ra chẳng những không thể dọa lui chúng, ngược lại càng thêm kích thích mắt mũi của chúng, cả đám như đám sói đói cùng bủa vây tấn công con vua sư tử ở chính giữa, ai cũng muốn dùng nanh vuốt của mình xé rách khối máu thịt tươi mới tiếp theo kia.
“Ta đánh trúng lưng hắn này!”
“Là ta! Làm chân hắn bị thương!”
Cùng với tiếng đau đớn của đồng đội ngã xuống phát ra không ngừng, từ từ, tiếng vui mừng tranh công hỗn tạp nối tiếp nhau, thi thoảng vang lên.
Sí Thư nhìn cảnh cuối ánh lửa, ngó kẻ kia vấy máu trên người mỗi lúc một nhiều, một lớp che phủ một lớp, là máu người mà y giết, cũng chính là máu từ vết thương cơ thể y không ngừng tuôn chảy.

Thân hình y mỗi lúc một cứng nhắc, cánh tay vung đao cũng chậm chạp dần — thế là vẻ cau có méo mó vì cơn hận trên khuôn mặt gã từ từ buông lỏng, thậm chí còn hiện nét vui vẻ.
“Giữ lại mạng hắn!”
Gã hạ lệnh, tiếp đó, lấy một bầu rượu từ trong túi trên lưng ngựa mở nắp, vừa uống rượu, vừa thưởng thức đối thủ của mình đang vô vọng chó cùng rứt giậu —, chỉ phí công tranh đấu.
Nuối tiếc duy nhất hiện giờ của gã chính là không thể để ả Khương Hàm Nguyên kia cũng nhìn thấy cảnh này, thấy gã đàn ông của ả, kẻ quyền lực nhất nước Ngụy, lại vật lộn cầu sinh thế nào dưới tay mình.
Nhưng không sao, chờ hừng đông quay về, sẽ chóng thôi.

Gã biết, toà Tắc lũy kia sắp bị mình công phá.
Một sống đao lại lần nữa đánh mạnh lên trên lưng kẻ kia.

Y lảo đảo hơi nhào tới trước, búng một ngụm máu.

“Dừng tay! Lùi cả đi!” Sí Thư quát to.
Binh Địch chậm rãi lui lại.
Gió hoang gào thét, ánh lửa bị gió giật múa quay cuồng.

Ngổn ngang trên đất tầm chục thi thể, cộng thêm bảy tám kẻ bị thương đang giãy giụa.

Máu, tốc tốc theo kẽ ngón tay Thúc Thận Huy không ngừng nhỏ xuống, y vẫn siết thật chặt thanh đao đã cong, chống mũi đao xuống đất đỡ lấy người mình, không chịu ngã xuống.

Không chỉ thế, từ từ, thậm chí y còn đứng thẳng dậy, đứng ở cuối ánh lửa, hai tia nhìn như nhiễm máu, bắn thẳng đến Sí Thư đối diện.
Sí Thư híp mắt, ngửa cổ uống xong ngụm rượu cuối cùng trong túi rồi ném đi, lập tức cầm lấy cung tên, nhắm chuẩn, bắn tới bóng dáng kia.
Cùng một tiếng “phụt” ngột ngạt, tia sáng lạnh lẽo lóe ra sắc bén đâm vào ngực phải người kia — đúng như hắn từng làm với gã, vết sẹo trên ngực Sí Thư vẫn còn lưu.
Thúc Thận Huy không gượng được nữa.
Núi non chao đảo, y ngã xuống giữa vũng máu, mắt nửa mở nửa khép, máu từ khóe miệng trào ra.
Sí Thư nhảy xuống lưng ngựa, rút đao bên hông đi tới trước mặt người nằm trên mặt đất.
“Biết tiếp theo ta sẽ làm gì không?”
“Bốp”, gã đá một cước bay đao đi, dừng mắt lên cánh tay trống trải nhuộm đầy máu, mỉm cười: “Ta sẽ tự tay chặt cánh tay này của ngươi, đưa đến Trường An, để Hoàng đế, bá quan và cả bá tánh các ngươi đều nhìn thấy, nói cho ta nghe, một cánh tay của ngươi, rốt cuộc đáng giá bao nhiêu!”
Sí Thư chằm chằm nhìn người bị thương nặng đang thoi thóp, mắt lấp lánh tia hưng phấn và lãnh khốc, nâng đao, ngay tích tắc ấy, Thúc Thận Huy trong vũng máu mở ra một đôi huyết nhãn, tia sáng mãnh liệt bắn ra từ đáy mắt, một cước quét tới, đá mạnh vào đùi Sí Thư.
Sí Thư không hề đề phòng, té ngay xuống đất —- song gã đã phản ứng cực nhanh, dưới cơn chấn kinh ban đầu, phòng đao bị đoạt, nhanh chóng ném đi, ngay sau đó vung tay, định dùng thiết trảo phản kích, Thúc Thận Huy không chút do dự, bàn tay nhuốm máu rút một mũi tên còn dính máu thịt bầy nhầy trước ngực mình ra, cắm vào phía cuống họng của Sí Thư.
Sí Thư kinh hãi, thu ngang thiết trảo cản lại bảo vệ cổ họng, không ngờ Thúc Thận Huy thuận thế chuyển cánh tay.
“Phụt”, đầu mũi tên vừa hung ác vừa chuẩn, đâm thẳng vào tai gã.
Một chiêu thành công, không chừa cho đối phương bất kỳ chỗ trống để tránh thoát, Thúc Thận Huy dốc hết sức, cánh tay tiếp tục đẩy tới, mũi tên trong tích tắc xuyên qua đầu Sí Thư, từ tai trái đâm qua tai phải trực tiếp ra ngoài.
Sí Thư chỉ thấy trước mắt tối sầm, sao vàng bay loạn, trong cơn đau đớn mãnh liệt, người co rút không thể mở mắt.

Trong cơn cuồng loạn, gã gào một tiếng thật dài tê tâm liệt phế, vô thức quơ thiết trảo loạn xạ.

Bả vai và sau lưng Thúc Thận Huy bị chém be bét, xương trắng như thấp thoáng hiện song chẳng mảy may buông tay.
Đáy mắt y như đang rỉ máu, hàm răng nghiến chặt, trước khi đám binh Địch xung quanh kịp phản ứng nhào tới, y dùng một tay đè thiết trảo của Sí Thư đánh thẳng vào chính diện mình, sau đó ôm chặt lấy gã, lăn xuống sườn núi.
Binh Địch đuổi tới đầu dốc núi, nhìn thấy cảnh hai người cuộn tròn lăn mỗi lúc một nhanh như con quay, rớt xuống đáy dốc, ngã vào đám cỏ lau, theo quán tính lại tiếp tục lăn tới, bị đám cỏ sát bờ cản ngược, người lăn qua rồi chậm rãi lăn về.
Cách mấy trượng kia là một màu đen ngòm chẳng thể nhìn thấy gì.

Sau đám cỏ có tiếng vật lộn giãy giụa.

Nhưng ngay sau đó, âm thanh ấy cũng ngừng lại, chỉ còn một giọng nói khàn khàn mơ mơ hồ hồ: “Người đâu — kéo ta ra — “
Là giọng của Sí Thư, vỡ vụn, đầy đau đớn vô tận và sợ hãi.
Binh Địch từ trên sườn núi nhao nhao phóng xuống, nhưng chưa đến gần đầm lầy, chân vừa chạm bùn thử đi tới mấy bước đã bị lún, trong khoảnh khắc đã đến đầu gối.
Binh Địch biết đầm cỏ lau rất đáng sợ, cuống quít co cẳng lùi lại, đua nhau lên bờ.
“Người đâu — người đâu— “
Sau bụi cỏ, cách mấy trượng, lại nghe văng vẳng tiếng kêu cứu lặp đi lặp lại của Sí Thư.
Một quý tộc người Địch đi cùng để thử độ sâu, bèn sai người dẫn ngựa tới xua xuống, con ngựa mới đi ra khỏi bờ chưa đến một trượng đã bị lún sâu vào vũng bùn, trong giãy giụa bị chìm rất nhanh.

Thớt ngựa cao to trước mặt toàn bộ bao người chìm vào vũng bùn, biến mất tăm.
Địch binh nhìn mà khiếp hãi, trong lúc ấy, sau đám lau sậy, lại có tiếng rên đau đớn tuyệt vọng của Sí Thư: “Người ——” lời còn chưa dứt, âm thanh đột nhiên bị nghẽn, như có thứ gì tràn mạnh vào trong miệng chặn lại, rồi biến mất.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
Binh Địch đứng bên bờ, kêu to vọng ra phía trước.
Một trận gió đêm thổi qua, tiếng cỏ lau huyên náo, gió qua, bốn phía tĩnh mịch, không còn nghe thấy gì.
Binh Địch nhìn nhau, ai nấy biết rõ trong lòng, chắc chắn Hoàng đế hiện giờ đã cùng Nhiếp Chính Vương nước Nguỵ chìm vào đầm lau sậy, không thoát khỏi mà chết.
Thật ra đừng nói rơi vào đầm lau, dù không có, ngài đã bị đối phương dùng tên đâm mạnh vào lỗ tai vậy nhất định cũng không có khả năng sống sót.

Đáng tiếc duy nhất là, tay Nhiếp Chính Vương nước Nguỵ kia cũng bị chôn thây trong vũng bùn cùng, làm uổng một cơ hội thật tốt có thể dương danh lập công.
Sí Thư đã chết, bọn hắn và đám quân Tả Xương Vương hiện còn vây quanh Tắc lũy xưa nay bất hòa.

Không quay lại, lỡ Tắc lũy bị họ phá, vậy thì thất bại cả hai đầu.
Tướng đầu mục gọi thủ hạ lại bàn một lát, nhanh chóng ra quyết định lập tức quay về.
Binh Địch bên bờ rời đi, tạp âm biến mất.

Thúc Thận Huy bị kẹt lún trong đám lau sậy, nước bùn chưa đến hông y, y túm lấy một bụi lau lớn bên cạnh, cố hết sức ngửa người ra sau mới không nhanh chóng bị chìm xuống hẳn.

Nhưng bụi lau cũng không chịu nổi sức kéo của y.

Y có thể cảm giác được mình đang tiếp tục từ từ lún xuống.
Dưới chân, có một vòng xoáy tối thui không đáy, mở miệng lớn chờ nuốt chửng y.
Ngay một chốc trước, bằng cặp mắt nhuộm đầy máu y lạnh lùng nhìn Sí Thư bên cạnh, giãy giụa rất dữ dội, nên càng chìm nhanh.

Ngay tích tắc mũi miệng của gã bị nước bùn chặn lấy, mắt cũng sắp chìm xuống vũng bùn, trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn mãnh liệt kia, Thúc Thận Huy thấy được vẻ tuyệt vọng và không cam lòng vô cùng, ở khắc cuối cùng, thần chí vì quá đau mà trở nên cuồng loạn cũng tỉnh táo lại, ra sức giơ hai cánh tay lên cao, qua khỏi đỉnh đầu, nên khi cả người gã biến mất, hai cánh tay vẫn còn duy trì tư thế chỉ lên trời — thảng như chỉ cần làm thế, sau một khắc, trời cao sẽ có thể xuống cứu rỗi.
Nhưng trời cao không cứu.

Dưới ánh trăng ảm đạm lờ mờ, Thúc Thận Huy dời mắt khỏi đôi tay còn không ngừng nắm chặt lộ ra vô cùng quỷ dị kia.
Y bị thương cực nặng, đau đớn khắp người, đau đến gần như chết lặng.

Máu vẫn chảy khiến y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giờ đã muốn mê man, ngủ một giấc, rốt cuộc không cần tỉnh lại.
Song y không chịu cứ thế mà thiếp đi.

Y dùng răng cắn đầu lưỡi, dùng cảm giác đau đớn rõ ràng buộc mình tỉnh táo, cố hết sức gắng gượng.

Nước bùn bao trùm lấy, như cản lại tốc độ mất máu của y một chút.

Từ từ, cố hết sức ngẩng nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.
Nhất định nàng ấy có thể dẫn tướng sĩ của nàng trùng sát ra ngoài, an toàn thoát hiểm.
Rất nhanh sau đó, một tay thu lại vùng đất Bắc.

Mà y, có lẽ sẽ không còn cơ hội có thể gặp lại.
Y lại dừng mắt ở bàn tay sắt vẫn còn quật cường chỉ lên trời đang từ từ chìm xuống kia, lòng thầm nghĩ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.