Không Tin Tà

Chương 99: Bách khí (6)


Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 99: Bách khí (6)

Ngô Bất Lạc và A La gặp phải trận phục kích đầu tiên.
Ngọn núi này quả thực không có gì đặc biệt, đừng nói yêu ma quỷ quái, ngay cả chút dược liệu ra hồn cũng không có.
Đến lúc này, mọi người đều nhận ra Mạnh Bách Khí đang lừa mình.
Nguy hiểm lớn nhất ở đây chính là những người cùng tiến vào, căn bản không tồn tại nguy hiểm khác. Bọn họ vốn là người tội ác chồng chất, giờ có cơ hội quang minh chính đại giết người, còn có thể lấy được tài nguyên tu luyện từ tay kẻ địch, điều này hấp dẫn chẳng kém gì bí cảnh nào.
Khi người đầu tiên bắt đầu hành động, những người còn lại cũng bắt đầu ra tay.
Ngô Bất Lạc đóng vai Vu Phỉ Nhiên, không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng lại rất đáng chú ý.
Dù sao, hai người đẹp nhất ở chung với nhau, bản lĩnh lại không cao. Không những dễ xơi mà còn có được mỹ nhân, sao không khiến người ta ngấp nghé?
Ngô Bất Lạc và A La vừa lấy lều vải trong túi ra, định dừng lại nghỉ ngơi cho khỏe thì đám người kia bắt đầu hành động.
Có vẻ bọn họ có trận pháp gì đó che giấu, bao vây nơi này cực kì chặt chẽ.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Năm người.
Ngô Bất Lạc cảm thấy buồn cười.
Năm người này là rất để ý bọn họ hay rất coi thường bọn họ vậy? Trong những người Mạnh Bách Khí mời đến, có thể khiến Ngô Bất Lạc và A La cảm thấy khó giải quyết thật ra cũng chỉ có mấy người.
Đương nhiên, mấy người đó hiện tại không thể nào ra đây phục kích bọn họ.
“Vu Phỉ Nhiên, mày ngoan ngoãn giao hết bí tịch và pháp khí ra đây, biết đâu còn có thể giữ được tính mạng mày và cục cưng của mày. Nếu không, mày cũng chỉ có thể chết vô ích ở đây, không có bất kì ai biết được.” Người nói chuyện là một tiểu nhân vật, Ngô Bất Lạc căn bản không nhớ tên.
Có điều sắp chết đến nơi rồi, tên đó có nói tên ra Ngô Bất Lạc cũng không nhớ được.
“Cưng à, em ra tay hay để tôi ra tay đây?” Ngô Bất Lạc không thèm nhìn đối phương, chỉ tò mò hỏi thăm A La.
“Để tôi đi.” A La chủ động gánh vác trách nhiệm tấn công, “Phương thức công kích của cậu rất gây chú ý.”
Thủ đoạn công kích lợi hại nhất của Ngô Bất Lạc còn gì khác ngoài Ngũ Tiêu thần lôi?
Lúc trước đánh với mỹ nhân nhện còn dư vài hạt châu chưa dùng hết, Ngô Bất Lạc lấy chúng ra, mang theo bên người.

“Vậy cũng được, tôi đứng bên xem.” Ngô Bất Lạc lùi hai bước, mặc A La đi lên đối phó đám tiểu nhân vật.
“Sắp chết đến nơi…”
“Này, mấy người không biết thay lời thoại khác à?” Đối phương còn chưa nói xong, Ngô Bất Lạc đã khoát khoát tay ngắt lời bọn chúng, “Ngay cả phim truyền hình ba xu cũng chẳng dùng lời thoại như thế, mấy người muốn tôi cười chết để kế thừa pháp khí của tôi đúng không?”
Ngô Bất Lạc bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, ánh mắt nhìn những người này như xem xiếc khỉ, nhìn khiến bọn chúng bốc hỏa.
“Được, tao mong lúc mày cầu xin tha thứ cũng có thể nói như thế.” Một tên bị Ngô Bất Lạc cười chọc tức, lập tức đánh về phía A La.
Nói thật, mặc dù cùng khóa, nhưng Ngô Bất Lạc còn chưa được quan sát thủ đoạn tấn công của A La ở khoảng cách gần.
Lần trước A La đến đoạt đề thi, Sở Nhạc cũng nói không nên đối đầu trực diện với A La, vì không có lợi. Ở những vòng thi sau, Ngô Bất Lạc gặp Mộc Sơ Nhất và Tạ Bán Loan nhiều nhất, hành tung A La thì lại có chút bí ẩn.
Bây giờ tầm nhìn của Ngô Bất Lạc cao hơn, khi nhìn A La thi triển pháp thuật có thể phát hiện nhiều thứ hơn.
Thực ra đạo pháp của A La không có gì mới lạ, đều là kỹ năng cơ sở nhất mà mọi người đều biết. Phiền phức lớn nhất là bản thân A La, sức khôi phục của hắn khiến người khác sợ hãi thán phục. Cùng loại công kích nếu đặt trên người Ngô Bất Lạc ít nhất cũng phải mất vài ngày để hồi phục, nhưng đặt trên người A La thì chỉ cần mấy hơi thở là có thể hồi phục hoàn toàn.
Chẳng trách Sở Nhạc nói A La không khó đối phó nhưng rất phiền toái.
Sức khôi phục thế này quả thực vô cùng phiền phức.
Nếu A La biết điểm đặc biệt của dây chuyền đồng hồ cát thì sẽ không bỏ mặc nó hút sinh mệnh lực của những kẻ này, bởi vậy đợt tấn công đầu tiên nhằm vào dây chuyền.
Mấy người kia bị A La đánh trở tay không kịp, càng không ngờ chuyện đầu tiên A La làm là giật dây chuyền trên cổ bọn họ xuống?
Không có dây chuyền, cộng thêm công thủ cân bằng mạnh mẽ của A La, những người này vô cùng dễ đối phó.
Chẳng bao lâu, đám người đều bị A La đánh cho không thể động đậy.
“Mày…Mày rốt cuộc là ai?”
“Mày không phải người bình thường, mày cũng không phải Vu Phỉ Nhiên…”
“Giờ mới phát hiện à?” Ngô Bất Lạc đứng lên, ung dung đi đến bên cạnh A La, “Tiếc là giờ mấy người mới phát hiện thì muộn rồi.”
“Hai người là Địa Phủ hay Nghịch Âm Minh?” Một người trong đó dò hỏi.
“Là âm quan thì sao, là Nghịch Âm Minh thì thế nào?” Ngô Bất Lạc không trực tiếp trả lời, “Chẳng lẽ mấy người nghĩ mình còn có điều kiện để đòi hỏi à?”

“Nếu hai người là âm quan Địa Phủ thì coi như chúng tôi thua. Nhưng nếu là Nghịch Âm Minh, chúng tôi đồng ý gia nhập, làm nhân viên cấp thấp nhất cũng không sao hết.”
Gia nhập Nghịch Âm Minh đại biểu sau này phải trốn tránh Địa Phủ đuổi giết cả đời, nhưng đồng nghĩa có khả năng tiến thêm một bước. Nhưng nếu là âm quan Địa Phủ, với tội nghiệt bọn họ phạm phải, chắc chắn hồn phách sẽ bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục chịu đày đọa.
Rất nhiều người tu đạo biết bản thân không phải người ngay, ở thời khắc sống còn hầu như đều sẽ đầu nhập vào Nghịch Âm Minh, sợ phải vào Địa Phủ chịu khổ.
Cho nên ở Nghịch Âm Minh, người già thì nhiều, người trẻ tuổi thì ít.
“Tiếc quá đi.” Ngô Bất Lạc nở nụ cười, “Bọn tôi là Nghịch Âm Minh, nhưng không cần người kết thù với mình gia nhập.”
A La ở bên cạnh không xen vào, kinh nghiệm xử lý người của Ngô Bất Lạc tốt hơn hắn.
“Chúng tôi nguyện ý vì Nghịch Âm Minh máu chảy đầu rơi…”
“Nhưng bọn tôi không cần nhá.” Ngô Bất Lạc lắc đầu, “Cưng à, em xem hay là chúng ta hủy thần cốt của bọn họ nhé?”
A La khẽ giật mình, không nghĩ tới Ngô Bất Lạc sẽ đưa ra đề nghị này.
“Thần cốt của bọn họ chưa thành hình, sợ khó mà tìm.”
“Không sao, vậy từ từ tìm.” Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm, “Gần đây tôi rất hứng thú với thần cốt. Xương cốt trên người là cố định, trong ghi chép nói thần cốt sẽ biến hóa từ một khối xương bất kì. Có nghiên cứu nói rằng vị trí thần cốt khác biệt có liên quan tới công pháp tu luyện, tiếc là chưa có căn cứ cụ thể củng cố suy đoán này.”
“Cho nên?”
“Cưng à, em tìm thần cốt chưa thành hình của bọn họ sau đó nói cho tôi là chỗ nào, chờ tôi nhớ kĩ rồi thì em thử xem có thể rút thần cốt đó ra không, yên tâm, có ích.” Ngô Bất Lạc nở nụ cười âm trầm, “Cơ hội hiếm có. Nơi này dù chỉ là núi bình thường, nhưng tôi đoán dù có người chết ở đây, hồn phách cũng không ra ngoài được.”
Bản tính A La chính trực, không cảm thấy mặt mày Ngô Bất Lạc lúc này có gì khác biệt. Dù sao những người này quả thực tội ác tày trời, dùng làm thí nghiệm đã là từ bi. Đám người sợ run lẩy bẩy, cảm thán Ngô Bất Lạc lòng dạ ác độc, nhưng vẫn không nỡ dời mắt khỏi người hắn.
Vừa khéo những người này dùng trận pháp ngăn trở người ngoài dò xét, tiện cho A La hành động.
Sức khôi phục của A La mạnh, lại hiểu rõ cấu tạo cơ thể hơn người khác nhiều, giờ có Ngô Bất Lạc bên cạnh gợi ý, hiếm khi nảy sinh chút hứng thú.
Thần cốt quả thực rất có giá trị nghiên cứu.
Nhiều cao tăng đắc đạo sau khi viên tịch để lại xá lợi, xá lợi này nhiều lúc cũng là một loại thần cốt. Nhưng khi chủ nhân thần cốt chết đi, thần cốt sẽ mất đi tác dụng vốn có.

Thần cốt của A La gần như đã thành hình, nằm ở ngực.
Mấy giờ sau.
“Tôi hủy mấy chục khối xương trên người họ cuối cùng cũng phát hiện được thần cốt. Một trên ngón chân, một trên đầu gối, một trên cánh tay phải…” A La báo kết quả dò tìm cho Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc ghi lại những kết quả này, không nhìn đám người co quắp dưới đất.
Dù sao cũng không giết chết.
Chỉ là thần cốt chưa thành hình bị hủy rồi, đám người này đến hết đời cũng không thể sử dụng thuật pháp nữa, đồng nghĩa một thân tu vi cũng mất hết.
Còn lại thì chờ sau này hãy nói đi.
“Vất vả cho anh.” Ngô Bất Lạc rất hài lòng với kết quả, “Tôi đã lục hết đồ giấu trên người bọn họ ra rồi, chúng ta phân chia đi.”
“Được.” A La sảng khoái đáp ứng.
“Pháp khí này cho anh, cái này là của tôi…”
Nói thật, những vật này đều không đáng giá mấy, Ngô Bất Lạc không định chiếm tiện nghi, tùy tiện chia một chút là xong.
Đang chia chia thì có một vật rơi ra.
Hả?
Ngô Bất Lạc chớp mắt mấy cái, sững người.
Cái này… Cái này…
“Khóa đồng tâm?” A La nhặt thứ rơi trên đất lên, “Đúng là nó? Cái này giống hệt cái trong tay Mạnh Bách Khí.”
“Hả?” Ngô Bất Lạc sửng sốt, bọn họ đã định bỏ tìm khóa đồng tâm rồi, vì sao thứ này đột nhiên lại từ trên trời giáng xuống vậy?
Một bên khác.
Sở Nhạc tìm một hang núi, định dung hợp mấy dây chuyền đồng hồ cát lại với nhau, còn Lộ Đông nhận mệnh ở phía sau giúp Sở Nhạc thu dọn bãi chiến trường.
Đúng thế.
Đại lão giết người rất lưu loát, nhưng không có tâm tư lục lọi người những kẻ đó. Sở Nhạc cũng không phải người lãng phí tài nguyên, thế là việc vặt này quang vinh giao cho Lộ Đông.
Lộ Đông không thích lục người mấy kẻ xấu xí này, thẳng tay dùng một lá bùa đốt sạch, sau đó còn thừa lại gì thì nhặt.
Đồ vật dễ dàng bị hắn thiêu hủy nhất định giá trị không cao, đốt thì đốt.

Lửa tắt, Lộ Đông bắt đầu đến nhặt “bảo vật”.
Ừm.
Mặc dù thứ này không xịn lắm, nhưng chắc cũng bán được chút công đức, thôi cứ thu đi.
Lộ Đông nhanh tay nhặt đồ.
Nhặt rồi nhặt, một cái khóa đồng tâm rơi ra.
— — — — — — — —
“Mạnh tiên sinh, tốc độ rút ra của dây chuyền đồng hồ cát thấp hơn nhiều so với dự liệu của chúng ta, e rằng đã có người phát hiện bất thường.” Mấy thủ hạ trông coi pháp khí mẹ đến nói.
“Trong những người này dù gì cũng có không ít âm quan và cán bộ Nghịch Âm Minh, nhiều mánh khóe nhỏ như vậy chỉ để che mắt bọn chúng thôi.” Mạnh Bách Khí đã sớm dự đoán được chuyện này, căn bản không quan tâm một cái pháp khí mẹ nho nhỏ, “Bọn chúng chắc đã đánh nhau rồi.”
“Đúng vậy.”
“Có thể thả những thứ chúng ta bắt được trước đó vào rồi.” Mạnh Bách Khí vuốt ve khóa đồng tâm nói, “Giờ bọn chúng đánh nhau còn chưa đủ ác.”
Địa điểm giết người diệt khẩu tốt như vậy cũng cung cấp cho rồi, sao bọn chúng vẫn đánh chậm vậy chứ?
Âm quan Địa Phủ và Nghịch Âm Minh chẳng lẽ không phải không chết không thôi à?
Hầy, hắn vẫn phải thúc đẩy sau lưng một chút mới có thể đạt thành tâm nguyện của mình.
“Tiên sinh, chúng ta thả mấy đợt?”
“Sao lại coi thường bọn chúng vậy?” Mạnh Bách Khí chậm rãi lắc đầu, “Những thứ này giờ không dùng thì về sau cũng vô tác dụng, tôi cũng không cần nữa, thả hết vào đi.”
“Nhưng…bên trong còn có người của chúng ta…”
“Tôi tự có cân nhắc.” Trong mắt Mạnh Bách Khí lóe ra một tia tối tăm, “Những người này chết thì chết, chỉ cần tâm nguyện của tôi đạt thành, Nghịch Âm Minh tâng bốc tôi còn không kịp, sao lại đến gây chuyện với tôi chứ?”
“Vâng, tiên sinh.”
Mạnh Bách Khí nhìn cửa đá, khẽ cười.
Ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận, nhìn nó vài lần, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa, đốt sạch chứng nhận tượng trưng cho cán bộ cao cấp Nghịch Âm Minh.
Nghịch Âm Minh hiện tại càng ngày càng không ra thể thống gì.
Một người ra hồn cũng không tìm ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.