Không Tin Tà

Chương 49: Đấu thêm giờ (9)


Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 49: Đấu thêm giờ (9)

Tiểu Đao rõ ràng nhắm tới Sở Nhạc và Tạ Bán Loan.

Hắn mặc dù đã mù, nhưng vẫn nhạy bén cảm giác được vị trí Sở Nhạc và Tạ Bán Loan.

“Tiểu Đao, cậu điên rồi à? Giết người sẽ tính vào nhân quả, hơn nữa bây giờ còn có giám khảo đang nhìn chúng ta, cậu muốn kiếp sau không được làm người ư?” Một thí sinh vừa kinh vừa sợ, nghĩ mãi mà không rõ tại sao Tiểu Đao đột nhiên tính tình thay đổi, muốn giết Sở Nhạc và Tạ Bán Loan.

Lý do bọn họ đầu nhập vào Sở Nhạc và Tạ Bán Loan, không phải là vì tin tưởng thực lực hai người đó có thể mang bọn họ thành công sống qua ba tháng sao? Ở trong phó bản Quỷ nương tử, Sở Nhạc và Tạ Bán Loan cũng coi như sống đến cuối cùng.

Một khi Tiểu Đao giết chết hai người đó, những thí sinh như họ còn có thể sống sót sao?

Cân bà bà lấy được máu tim của Sở Nhạc và Tạ Bán Loan rồi, chẳng lẽ sẽ tốt bụng buông tha bọn họ ư?

Nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng là sự việc môi hở răng lạnh. (môi là ai răng là ai thì mn chắc cũng hiểu)

“Nhân quả?” Tiểu Đao cười lạnh, “Chỉ cần tôi thi đỗ Âm quan, nhân quả tính là gì! Thế gian nhiều người như thế, nhưng có mấy ai coi trọng nhân quả đâu. Những người có tiền, có quyền, dù giết người cũng có thể che đậy, chi một số tiền mời vài người làm luật tới, vẫn có thể làm một người tốt như thường, bọn họ có thể làm, tại sao tôi không thể làm? Tạ Bán Loan vốn có lòng hại người mới để chúng ta trao đổi với Cân bà bà, bây giờ tôi đã thoát khỏi khống chế của hắn, quay lại phản kích thì không tính là tôi sai!”

Muốn thoát khỏi Tạ Bán Loan, muốn khiến Tạ Bán Loan phải cầu xin mình tha thứ. Ý nghĩ như vậy, hầu như thí sinh nào đầu nhập vào Tạ Bán Loan cũng có, chỉ là không dám biểu lộ ra thôi. Bây giờ Tiểu Đao có được sức mạnh, đương nhiên sẽ không hèn nhát như trước.

“Sức mạnh mượn được mà cũng muốn giết tôi?” Tạ Bán Loan chẳng những không cảm thấy khó chịu với Tiểu Đao, trái lại vô cùng thích thú.

Hắn thực sự rất hiếu kỳ.

Tiểu Đao rốt cuộc trao đổi được pháp khí lợi hại đến mức nào từ chỗ Cân bà bà, mới có thể khiến cậu ta xuất khẩu cuồng ngôn, đòi lấy máu tim của hắn và Sở Nhạc?

Do đó, Tạ Bán Loan căn bản không nghĩ tới phải bình ổn cảm xúc của Tiểu Đao, trái lại còn muốn chọc giận cậu ta.

So độ điên với một kẻ không sợ chết, hoàn toàn không thể sánh bằng.

Sở Nhạc nhìn thấu tâm tư của Tạ Bán Loan, hắn chán ghét đồng thời cũng cảm thấy buồn bực.

Nếu Ngô Bất Lạc ở đây thì tốt rồi. Đừng nhìn Ngô Bất Lạc bình thường hơi hèn hèn, đó là dưới tình huống hắn xác định mình đánh không lại đối phương mà ngụy trang chính mình. Một khi Ngô Bất Lạc xác nhận không có gì nguy hiểm, muốn xấu xa đến mức nào có thể xấu xa đến mức đó.

Ha, thế mà Ngô Bất Lạc vẫn thường xuyên nói muốn tìm người tốt?

Coi như thật sự có người tốt để Ngô Bất Lạc gặp, Ngô Bất Lạc cũng không giữ nổi.

Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Ngô Bất Lạc từ trong ra ngoài không có chỗ nào trắng nổi, đã sớm không còn là người bình thường, chỉ có hắn vẫn chưa hiểu rõ thôi.

Nếu Ngô Bất Lạc ở chỗ này, chỉ sợ dăm ba câu đã có thể làm tức chết Tiểu Đao.

Aiz.

Không biết Ngô Bất Lạc có chuyện gì không?

Có điều hắn và Tạ Bán Loan đụng phải nhau, độ khó khẳng định cao hơn Ngô Bất Lạc.

“Có thể giết anh hay không, thử một chút là biết.” Tiểu Đao cười nói xong, đặt cốt địch bên miệng, chậm rãi thổi.

Âm thanh phát ra từ cốt địch như khóc như tố, như tiếng con gái thút thít xa xăm.

Thí sinh nghe thấy tiếng địch không khỏi hoảng hốt, trong lúc mơ mơ màng màng bọn họ nhìn thấy một mỹ nữ đang rơi lệ, làm cho người ta không nhịn được muốn bước tới lau nước mắt cho nàng.

Các thí sinh không tự chủ được di chuyển bước chân, đi về phía Tiểu Đao.

“Dong chi tục phấn, cút!”

Sở Nhạc hét lớn một tiếng, chưởng phong trực tiếp thổi bay cô gái, tiếng động cũng kéo lại một chút thần trí của các thí sinh.

Lúc này, xuất hiện trước mặt bọn họ nào phải tuyệt thế giai nhân gì, rõ ràng là một bộ xương khô, trong hốc mắt hiện lên ánh sáng màu lam yếu ớt, làm người ta cảm thấy buồn nôn.

Bên phía Tạ Bán Loan cũng không kém. Hắn nắm giữ máu của những thí sinh này, chỉ cần dùng chút pháp thuật, trên người bọn họ sẽ cảm thấy một cơn đau nhức kịch liệt, làm bọn họ tỉnh táo lại.

“Chút trò mèo thế này, không như mấy lời hung ác cậu nói trước đó nhỉ.” Tạ Bán Loan cười nhạo nói.

Tiểu Đao rất bình tĩnh, tiếp tục thổi.

Nếu như nói tiếng địch trước đó là món khai vị, thì tiếng địch hiện tại tràn đầy sát khí, làn điệu sục sôi, khí thế tuôn trào.

Nương theo tiếng địch vang lên, tất cả đồ vật xung quanh dường như đều hội tụ về chỗ Tiểu Đao.

Ngoài viện có vô số khói đen dần dần dày đặc, nháy mắt vọt vào trong sân.


“Hắn…Hắn đang hấp dẫn du hồn bên ngoài!”

Những thôn dân kia dù đã bị ăn không còn một mảnh, nhưng luôn có oán khí và tàn hồn sót lại. Ai biết nơi này tồn tại bao nhiêu năm, mấy thứ đồ bên ngoài có bao nhiêu?

Tiểu Đao cứ thế thổi, những thứ bên ngoài đã hội tụ thành thực thể, hóa thành khói đen không ngừng chen vào trong viện.

Cân bà bà lần này đúng là bỏ hết vốn liếng.

“Lão đại, không được, không thể để Tiểu Đao thổi tiếp nữa.” Một thí sinh chật vật thoát khỏi tiểu quỷ ý đồ quấn lên người mình, nhịn không được hô.

Những khói đen này khi vào đến trong viện sẽ lần nữa huyễn hóa thành quỷ.

Trong chớp mắt, sân viện trống rỗng ban đầu đã bị vô số du hồn bao vây.

Những du hồn đó khi còn sống có lẽ cũng tiến vào viện này, bây giờ đều ở đây lưu luyến không rời, thậm chí đánh chủ ý lên người bọn họ.

“Không thổi nữa hắn cũng sắp mất mạng.” Sở Nhạc nhìn đồ vật trong viện, tâm tình không tốt lắm.

Các thí sinh nhìn về phía Tiểu Đao, dường như cho rằng mình sinh ảo giác.

Tiểu Đao mới rồi còn đắc ý dạt dào thổi cốt địch, nhưng hiện giờ, cầm cốt địch đâu phải là Tiểu Đao, rõ ràng là một bộ da người đi động.

Pháp khí có thể hấp dẫn vô số ma quỷ từ bên ngoài vào trong viện, người bình thường có thể khu động sao? Cho dù là Sở Nhạc cũng sẽ không tùy tiện thổi một vật như thế.

Mỗi nốt nhạc Tiểu Đao thổi lên, chẳng khác nào đang đang thiêu đốt tinh huyết chính mình.

Thổi xong một khúc, cả người cũng bị đào rỗng, không còn lại gì.

Hết lần này đến lần Tiểu Đao hiện tại mắt nhìn không thấy, ngũ giác phỏng chừng cũng bị tước đoạt hết rồi, chỉ còn lại ý chí liều mạng thổi mà thôi.

“Pháp khí của Cân bà bà không ngờ đáng sợ như thế.” Các thí sinh hoảng sợ, rốt cuộc không còn tâm tư trao đổi gì nữa.

Nếu dùng pháp khí một lần phải biến thành bộ dáng này, bọn họ tình nguyện chờ đến cuộc thi Âm quan lần sau!

“Lão đại, làm sao bây giờ?” Một thí sinh dịch sát vào Sở Nhạc xin giúp đỡ.

Trong sân viện này càng lúc càng nhiều quỷ, sắp chen không nổi nữa.

“Gấp cái gì?” Sở Nhạc không hề sốt ruột, “Mấy người đều là người thi Âm quan, đó không phải chỉ là chút cô hồn dã quỷ thôi ư? Lực sát thương cũng chỉ có tầm đó.”

“Nhưng…Nhưng kiến nhiều cắn chết voi đấy.”

Một cô hồn dã quỷ không đáng sợ, nhưng nếu đầy một sân thì ai mà chịu nổi? Nhỡ đâu nơi này bị quỷ quái chiếm hết, bọn họ nên rời khỏi viện tốt hơn hay đợi ở trong viện tốt hơn?

“Chúng ta mỗi người về phòng mình trước đi.” Sở Nhạc trầm tư một lát rồi nói, “Tôi thấy đám quỷ kia chắc không thể vào trong phòng chúng ta được.”

“Hả?”

Sở Nhạc lão đại không nghĩ làm sao giết quỷ, trái lại muốn chạy trốn?

Các thí sinh ngẩn cả người, điều này không giống những gì họ nghĩ a.

“Chúng ta cũng trở về thôi.” Tạ Bán Loan đá bay một quỷ hồn thôn dân ý đồ đến gần mình ra ngoài rồi nói, “Kỳ hạn ba ngày chưa qua, những con quỷ này hẳn là chỉ có thể ở lại trong sân viện.”

Quan trọng nhất là, bọn họ muốn xác định xem, qui tắc trong cái viện này là như thế nào!

Dứt lời, Sở Nhạc dẫn đầu xông về phòng mình.

Phòng Tạ Bán Loan đã bị Sở Nhạc phá hủy, không còn cách nào khác đành phải vọt vào gian phòng của một thí sinh khác.

Chủ nhân gian phòng muốn chửi má nó, nhưng cân nhắc đến đối phương là tên biến thái Tạ Bán Loan, cuối cùng không dám đoạt lại địa bàn, đàng ủy khuất đến ở cùng một người bạn khác.

Lão đại đi rồi, bọn họ còn chờ ở đây làm gì?

Hết cách, các thí sinh chỉ có thể giết ra một con đường, chạy về phía phòng mình.

Đám thủ hạ của Tạ Bán Loan học theo hắn, tốp năm tốp ba đi tìm gian phòng còn lại. Chủ nhân gian phòng nếu không đồng ý, mọi người lập tức cùng nhau đánh hội đồng, rồi hủy thêm một cái phòng.

Cuối cùng, ngoại trừ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan có được phòng riêng độc lập, những người khác chỉ có thể ở chung với nhau.


“A___”

“Gào___”

Sở Nhạc mở cửa phòng ra, tựa vào cạnh cửa, trông thấy những cô hồn dã quỷ ý đồ lao về phía hắn, không đợi Sở Nhạc xuất thủ. những cô hồn dã quỷ này đã bị đánh văng ra.

Quả nhiên là thế!

Ánh mắt Sở Nhạc phát sáng.

Cho dù là Cân bà bà cũng phải tuân thủ qui tắc trong viện.

Thời gian trao đổi là ba ngày, như vậy bất luận tới bao nhiêu thứ đồ khiến người buồn nôn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bên ngoài. Trong phòng chính là nơi an toàn nhất!

Nói cách khác, Cân bà bà không phải chủ nhân sân viện này.

Đầu óc Sở Nhạc nhanh chóng chuyển động.

Dù là Cân bà bà cũng chỉ có thể mượn tay Tiểu Đao, dùng cách “trao đổi” để dẫn mấy thứ bên ngoài vào trong viện.

Hắn nói mà, ba ngày quyền cư ngụ sao có thể không có chút nguy hiểm nào.

Chừng nào các thí sinh còn tham lam, Cân bà bà tự nhiên có cách khiến bọn họ không ngừng trao đổi quyền cư ngụ, cuối cùng mất mạng!

Sở Nhạc suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt tập chung vào cốt địch trong tay Tiểu Đao.

Tiểu Đao đã chết, thứ còn lại ở đó bây giờ chẳng qua là một cái xác chỉ biết thổi sáo mà thôi, nói không chừng ngay cả thần trí bản thân cũng không có. Nếu hắn có thể cướp được cốt địch kia, tự nhiên có thể giải được càng nhiều câu đố.

Nghĩ là làm.

Sở Nhạc không phải một người thích trì hoãn.

Chỉ là những cô hồn dã quỷ này quá kinh tởm, tất cả chúng nhào nặn không ra hình người, theo thời gian cốt địch dần bị chìm trong vô tận ma quỷ.

Muốn xuyên qua nhiều cô hồn dã quỷ như vậy để lấy được nó, e rằng không phải chuyện dễ.

Sở Nhạc nhìn lên bầu trời, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu Ngô Bất Lạc gặp phải chuyện thế này sẽ làm gì?

Không thể không nói, khi đối mặt với tuyệt cảnh, đầu óc Ngô Bất Lạc luôn chuyển động vô cùng nhanh. Sống chung với Ngô Bất Lạc mấy năm qua, Sở Nhạc cũng hiếm khi động não.

Chờ chút, có rồi!

Cân bà bà có thể dẫn quỷ quái bên ngoài vào trong viện, vì sao hắn không thể?

Gậy ông đập lưng ông mới là thượng sách!

Sở Nhạc quyết định chủ ý xong liền gọi những thí sinh khác tới.

Tạ Bán Loan ở trong phòng đi đi lại lại, cũng nghĩ đến làm sao để lấy được cốt địch. Chỉ là không đợi Tạ Bán Loan nghĩ ra cách, đã nghe thấy một tiếng nổ thật to.

Hắn vội vàng mở cửa phòng, nhìn thấy bụi mù do bạo nổ cuồn cuộn mà đến.

Toàn bộ tường viện vậy mà đều bị bùa bộc phá làm nổ tung!

“Sở Nhạc, anh lại nổi điên gì đấy?” Tạ Bán Loan chửi ầm lên.

“Tôi chỉ muốn hấp dẫn vài thứ đến thôi.” Sở Nhạc cười lạnh nói, “Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối, hai chúng ta rốt cuộc lấy được bao nhiêu ngày quyền cư ngụ từ chỗ Cân bà bà trong lòng cậu rõ ràng, đã nhiều hơn người khác một ít thời gian, tôi thích lãng phí thế nào thì lãng phí thế đó, cậu quản được sao?”

Tường viện một khi bị phá sập, đồ vật ngoài viện liền không còn cố kị lao đến.

Giữa ban ngày, cảnh tượng như vậy đủ để người ta tê cả da đầu.

“Lão…Lão đại.”

“Đừng gấp, các người xem là được.” Sở Nhạc mỉm cười, “Nhìn xem, xa xa có phải nổi sương mù hay không?”


Cái thứ đuổi bọn họ chạy khắp bốn phía, quái thú làm bọn họ không dám lộn xộn không phải cũng nên đuổi tới hướng này sao?

Thật muốn biết, quái thú kia có ăn những cô hồn dã quỷ này không?

Nhưng mà, đám cô hồn dã quỷ này giờ đã hội tụ một chỗ thành thực thể, chắc hẳn quái thú cũng không kén chọn!

– – — — — — — —

Ngô Bất Lạc vuốt cây lược trong tay, tâm tình không tệ.

Từ chỗ Trần Tự đạt được tin tức những thí sinh khác, hắn lập tức mang theo Vương Dã và Lăng Tiếu phục kích hai thí sinh tương đối “gà yếu”, thành công lấy được pháp khí.

Lần này, đống phù trong viện không còn mấy tác dụng, đương nhiên đã bị các thí sinh khác chú ý.

Thế nhưng Ngô Bất Lạc đã có pháp khí, Vương Dã và Lăng Tiếu cũng phối hợp ăn ý, vậy nên chốc lát không ai dám tiến lên cướp đoạt, chỉ dám trợn mắt nhìn Ngô Bất Lạc mà thôi.

Buồn cười.

Chính mấy người đó không nghĩ ra cách cướp, còn muốn bất mãn với người đầu tiên ăn cua* à?

*người đầu tiên ăn cua: có thể hiểu là người đầu tiên làm liều mà được lợi

Có năng lực thì cũng đi cướp đi.

Khác với người cầm lược vứt chơi như Ngô Bất Lạc, thí sinh khác lấy được pháp khí hận không thể một ngày lau chùi trăm lần, thận trọng nâng niu như tổ tông của mình vậy.

“Pháp khí này mặc dù không tệ, nhưng luôn cảm thấy không giống pháp khí có thể dời non lấp biển trong tưởng tượng của mình chút nào, uy lực có phải quá nhỏ rồi không.” Ngô Bất Lạc nhìn nữ quỷ canh giữ trước giường mình, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nữ quỷ thèm nhỏ dãi Ngô Bất Lạc, nhưng vì Ngô Bất Lạc lược bất ly thân nên cô ta không thể làm gì thôi.

Có điều Ngô Bất Lạc nghĩ đến bảy ngày quyền cư ngụ.

Nếu như qua bảy ngày, nữ quỷ này có thể không còn cố kỵ pháp khí trong tay mình đến giết mình không? Khi đó, nữ quỷ cách mình gần thế này, e rằng mình muốn trốn cũng trốn không thoát.

Ngô Bất Lạc nghĩ đến khả năng này liền không ngủ được.

Hắn muốn thử uy lực pháp khí này một chút.

“Tiểu Ngọc, bên ngoài bây giờ khí trời rất tốt, ánh nắng vừa đủ, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Ngô Bất Lạc cười híp mắt hỏi.

Nữ quỷ không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó.

“Không nói lời nào, vậy chính là đồng ý.” Ngô Bất Lạc một khi muốn tìm đường chết thì không thể nào ngăn cản.

Ở mãi trong phòng không phải phong cách của hắn, ngộ nhỡ mấy thí sinh bị cướp pháp khí muốn cá chết lưới rách, tới chỗ hắn đoạt lại thì làm sao bây giờ?

Ngô Bất Lạc tự mình làm cướp, không thể không nghĩ đến khả năng người khác cũng làm cướp.

Đã thế, còn không bằng ra ngoài đi xem xung quanh.

Nếu số đen gặp phải sương mù kì quái kia, chẳng phải còn có Tiểu Ngọc ở đó sao?

Cùng lắm thì bỏ pháp khí này rồi lại đi đoạt cái khác.

Ngô Bất Lạc vô cùng yên tâm thoải mái mang Tiểu Ngọc ra cửa, trước đó còn “tốt bụng” đi tìm Vương Dã và Lăng Tiếu.

Hai người kia đang cầm pháp khí nghiên cứu yêu thích không buông tay, trông thấy Ngô Bất Lạc đến đương nhiên tò mò.

Bây giờ giữa ban ngày không ở trong phòng ngủ, đến tìm bọn họ làm gì?

“Ra ngoài đi dạo?” Vương Dã suýt chút nữa ngã sấp xuống, lão đại tại sao lại nghĩ ra là ra? Bên ngoài nguy hiểm bao nhiêu còn phải nói sao?

“Cầm pháp khí, chúng ta đã có sức tự vệ, chẳng lẽ thật sự muốn ở trong viện này ngốc ba tháng?” Ngô Bất Lạc cau mày nói, “Còn nữa, ba người chúng ra cướp đoạt pháp khí của người khác đã bị các thí sinh chú ý tới, khó tránh khỏi bọn họ cũng muốn đến cướp của chúng ta, lúc này ra ngoài đi dạo tuyệt đối không phải chuyện xấu.”

Vương Dã lung lay.

Đương nhiên trọng điểm vẫn là “Người khác có thể đến cướp pháp khí của hắn” điều này đả động hắn.

Mà, hôm qua có vài người không đi tìm Cân bà bà trao đổi pháp khí. Bây giờ thấy Ngô Bất Lạc có thể cướp đoạt pháp khí của người khác để phòng thân, mọi người ai còn can tâm đi trao đổi?

Thế là, những thí sinh đã đi trao đổi pháp khí người người bất an, hận Ngô Bất Lạc hận đến nghiến răng. Chỉ là bên người Ngô Bất Lạc còn có Tiểu Ngọc, những thí ính kia không dám tùy tiện đến gần thôi.

Nhưng nói không chừng bọn họ sẽ liên hợp lại đối phó hắn a.

Lý lẽ như vậy đương nhiên cũng thuyết phục Lăng Tiếu.

Ba người mang theo pháp khí, cộng thêm ít bùa chú, nghênh ngang ra khỏi cổng.

“Ngô Bất Lạc bọn họ cư nhiên ra ngoài giữa ban ngày? Không muốn sống nữa à!”


“Cho dù có pháp khí cũng không đánh lại quái vật kia đâu!”

“Ha ha, đắc ý quá sẽ phải chết.”

Các thí sinh còn lại mặc dù cũng muốn ra ngoài, nhưng vẫn quyết định quan sát một hai.

Nếu bọn Ngô Bất Lạc thuận lợi quay về, chứng minh cầm pháp khí có thể sống sót bên ngoài, sống qua ba tháng cũng không phải việc gì khó. Nhưng nếu bọn Ngô Bất Lạc không về được, bọn họ cứ ở lại trong viện là tốt rồi.

“Ngài Ngô, chúng ta đi đâu đây, không thể đi lung tung như vậy chứ?” Vương Dã theo sau lưng Ngô Bất Lạc dò hỏi.

“Trước tiên đến thôn làng kia đi.” Ngô Bất Lạc thản nhiên nói, “Nếu có thể, tôi còn muốn đến căn phòng nhỏ lúc chúng ta mới tỉnh lại nhìn xem.”

“Tại sao lại đến đó?” Lăng Tiếu hiếu kì hỏi, “Nơi đó chỉ sợ đã bị quái thú kia chiếm lấy.”

“Tôi chỉ là cảm thấy căn phòng lúc chúng ta mới tỉnh lại đó rất quan trọng.” Ngô Bất Lạc nhu nhu trán, “Chúng ta từ nơi đó tới, có khi nào phải từ nơi đó ra ngoài không?”

“Chuyện này…”

Hình như không phải không thể.

Vương Dã và Lăng Tiếu hai mặt nhìn nhau.

Nếu là thế, lần đấu thêm giờ này bọn họ không phải hoàn toàn đi vào ngõ cụt?

“Những thôn dân kia không có khả năng ở mãi trong viện Cân bà bà, lần trước chúng ta chỉ tìm đồ ăn, mấy đồ vật văn tự không để ý lắm. Những thôn dân đó kia đã sống ở đây lâu như vậy, chắc hẳn biết nhiều hơn chút gì đó.” Ngô Bất Lạc sớm đã nghĩ đến, chỉ vì trước đó không có gì tự vệ nên không dám tùy tiện nói ra thôi.

“Ngài Ngô nói đúng, chúng ta đi thôn làng kia xem một chút đi.”

“Ừm.”

Ngô Bất Lạc ngắm nghía cái lược, không nhanh không chậm đi về phía thôn làng nhỏ.

Đi mãi đi mãi, Ngô Bất Lạc phát hiện lược trong tay bắt đầu nóng lên.

“Vương Dã, Lăng Tiếu, nhìn pháp khí của hai người xem.” Ngô Bất Lạc ngừng lại dò hỏi.

Vương Dã và Lăng Tiếu lập tức lấy pháp khí ra.

“Nóng quá.”

“Pháp khí như vậy là sao?”

Ngô Bất Lạc nhìn lược trong tay, hắn hiện tại không thể không dùng quần áo bọc lại, không dám trực tiếp dùng tay cầm.

“Chúng nó đang cảnh báo? Hay là đang sợ?” Ngô Bất Lạc có chút hiếu kì, không đến mức bọn họ đến thôn làng nhỏ đó pháp khí liền không thể dùng chứ?

Như vậy…Chết người thật đấy.

“Tiểu Ngọc, sao vậy?” Ngô Bất Lạc thấy Tiểu Ngọc đang run lẩy bẩy.

Nữ quỷ liếc nhìn Ngô Bất Lạc rồi lập tức chui vào trong lược, làm thế nào cũng không ra.

“Sao…”

“Ngài Ngô!”

Vương Dã bỗng nhiên hô lên.

Ngô Bất Lạc ý thức được gì đó ngẩng đầu.

Trước mắt là một vùng tăm tối, kèm theo là mùi thối và mùi tanh kì lạ.

Đến, đến đây lúc nào vậy?

Trong đầu Ngô Bất Lạc đột nhiên nảy ra một câu này: Ra hỗn sớm muộn cũng phải trả giá*.

*Ra hỗn sớm muộn cũng phải trả giá: ý là chỉ một người ở trong xã hội làm chuyện bại hoại đạo đức hoặc trái với luật pháp, sớm muộn có một ngày sẽ chịu pháp luật hoặc người bị hại gấp bội hoàn trả. (aka trả giá cho việc mình đã làm, NBL đã đi cướp nên giờ trả giá đó mn)

“Rống___”

Quái thú không biết xuất hiện lúc nào ngậm miệng lại, lần nữa hóa thành sương mù chậm rãi rời khỏi.

Trên mặt đất đã không còn thân ảnh ba người Ngô Bất Lạc.

“Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có người vào đây.” Một thanh niên khí chất u ám mở mắt ra, cười khẽ, “Ba ba, xem ra không chỉ mỗi mình con ngu đâu!”

editor: có bạn góp ý cho mình nên để Xứng bà bà hơn là Cân bà bà, nên từ chương sau mình sẽ để là Xứng bà bà nhé.

Còn lỗi rất nhiều mình sẽ beta dần, hic, nhiều lúc mất não nên nhầm chỗ nọ chỗ kia, không đánh sai chữ cũng nhầm linh tinh, mn có phát hiện thì bảo mình với nhé. iu thương


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.