Không Tin Tà

Chương 34: Cô dâu mới gả (11)


Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 34: Cô dâu mới gả (11)

Ý tưởng của nhị lão thái thái và Ngô Bất Lạc giống nhau ở một mức độ nào đó.

Nếu đã không thể giải quyết Quỷ nương tử, thế thì cứ trực tiếp phá hỏng lần tế tự này, khiến Quỷ nương tử hết cách khôi phục đến trạng thái tốt nhất là được.

Vì vậy, nhị lão thái thái chọn giết chết bốn vị tiểu thư Lưu gia.

Nếu có thể, bà cũng không muốn ra tay với bốn cô bé như thế. Nhưng các cô sống ở Lưu gia, đã người không ra người quỷ không ra quỷ. Thay vì đợi các cô trở thành đồ ăn trong miệng Quỷ nương tử, cuối cùng không được luân hồi, không bằng sớm giải quyết các cô.

Có thể tàn nhẫn đem linh hồn con trai mình chủng trên người nhị thiếu gia, nhị lão thái thái với hai chữ người tốt hoàn toàn không liên quan.

“Nhị thẩm, ngài buông tha ta đi, thân thể ta còn chưa hư thối, ta còn là người sống.” Cô gái vừa khóc vừa kéo ống tay áo lên cao, cánh tay cô trông vẫn giống người bình thường, chỉ là trên cổ tay xuất hiện mấy chấm ban nhỏ li ti đặc biệt khiến người chú ý.

Thi ban đã xuất hiện, cô nàng đã không thể xưng là người sống.

“Ngươi đã biến thành cái dạng này, có gì cần phải sống tiếp nữa?” Nhị lão thái thái cầm đoản kiếm cắt một đường trên cổ tay cô gái, mãi lâu sau vẫn không thấy giọt máu nào chảy ra.

“Ta…ta không muốn chết.” Lưu gia tiểu thư không ngừng lùi về phía sau, “Mọi người đều có thể sống, vì sao ta lại nhất định phải chết?”

Cô muốn trốn.

Thoát khỏi nơi này là cô có thể tiếp tục sống.

Cô lảo đảo đứng lên, trên người dính đầy máu của đám tỷ muội, thoạt nhìn mang theo một vẻ đẹp tối tăm đặc thù.

Nhị lão thái thái không đuổi theo cô.

Bởi vì không cần thiết.

Cô gái kia chạy không bao lâu, da thịt trên người giống như bị cái gì hòa tan, từng khối từng khối tróc ra rơi xuống khắp nơi trên mặt đất.


Một lát sau, cả người cô gái cũng chỉ còn lại khung xương, chỉ có đầu vẫn còn giữ nguyên bộ dáng.

“Ta…ta…”

Cô rốt cuộc ngã xuống mặt đất, trong ánh mắt còn ẩn chứa đầy căm phẫn.

Mãi đến khi ánh hào quang cuối cùng mất đi, hai mắt cô mới nhắm lại.

Trương Dịch nhìn xuống dưới chân nhị lão thái thái, đó là một cái phù trận.

Trận pháp Đạo gia thường dùng, khu ma trận.

Ở trong trận pháp này, yêu ma quỷ quái có ngụy trang như thế nào cũng đều sẽ bại lộ gương mặt thật. Mà Lưu gia tiểu thư cũng giống như vậy.

Nhị lão thái thái nhìn về phía Trương Dịch.

Thân hình bà không gọi là cường tráng, thậm trí có thể nói là vô cùng nhỏ gầy, nhưng một lão phụ nhân như vậy lại khiến Trương Dịch áp lực nặng nề.

Một kẻ không sợ chết, hơn nữa còn là một lão nhân đã vứt bỏ tất cả mọi thứ, là đáng sợ nhất.

Advertisement / Quảng cáo

“Nếu cậu muốn đi cứu Tiểu Thúy thì nhanh lên.” Nhị lão thái thái buồn bã nói nói, “Thật là một cô gái đáng thương, ta từ đầu vẫn rất thích cô bé.”

Trương Dịch không xem nữa, ngoảnh đầu chạy đi.

Nhị lão thái thái cởi áo trên người xuống, từng li từng tí bọc lại thi hài mấy tiểu thư Lưu gia.


Bà sẽ thờ cúng các cô ấy ở Phật đường của mình, hi vọng các cô kiếp sau có thể đầu thai vào một nhà tốt.

Lưu gia, không thể không phá hủy!

Bốn cô gái chết bị Lưu lão gia phát hiện trước tiên.

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

“Các ngươi vậy mà thật sự giết bọn họ?” Vẻ mặt ông ta nháy mắt trở nên dữ tợn, không còn bộ dáng đắc ý dạt dào trước đó, “Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu công sức mới làm những nữ nhân kia mang thai con của ta không?”

Bây giờ đã chết bốn đứa, ông ta muốn đem đủ chín đứa đi hiến tế để kéo dài tuổi thọ lại phải mất thêm thời gian.

Ông ta sẽ già đi, tóc cũng trở nên trắng xóa.

Vài thập niên tiếp theo đều cần một lần nữa tìm phụ nữ sinh con, không, ông ta không thể chịu đựng.

Ông ta muốn tuổi trẻ, cũng muốn trường sinh!

A La và Mộc Sơ Nhất tuy không rõ đối phương đang nói đến ai, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ lợi dụng điểm này.

Sương đen trên người Lưu lão gia thực sự phiền phức, bây giờ tâm thần ông ta đang hỗn loạn, làm cho hai bọn họ có cơ hội công kích.

“Chết sớm chết muộn đều phải chết.” Mộc Sơ Nhất khinh bỉ nói, “Nếu ông thật sự muốn trường sinh, vậy thì tự sát đi. Với số việc ác chồng chất mà ông làm, chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ không thể nghi ngờ. Trở thành quỷ rồi ông sẽ không cần vì tuổi thọ mà phiền nào nữa.”

Suy cho cùng chẳng qua là không muốn mất đi các loại hưởng thụ của con người, lòng tham không đáy muốn sống thật lâu thật dài mà thôi.


Trường sinh bất lão, đâu có dễ dàng như vậy?!

“Các ngươi tự tìm đường chết!” Lưu lão gia hoàn toàn bị chọc giận, ông ta vốn còn cố kỵ thân thể của A La và Mộc Sơ Nhất, dù sao cũng là con ông ta, nhưng mà bây giờ ông ta không lo được nhiều như vậy, “Hai người các ngươi đều phải chết!”

Đã chết bốn đứa rồi, chết thêm hai đứa cũng chẳng sao.

Thay vì giữ lại hai quả bom hẹn giờ, còn không bằng trực tiếp giết chết bọn nó rồi sinh thêm lần nữa.

Chiến đấu hết sức căng thẳng.

Tuy lấy phải hai cỗ thân thể không ổn nhưng ý thức chiến đấu của cả hai vẫn còn đó. Trái lại, Lưu lão gia dù có sương đen nơi tay nhưng không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau với người khác, so ra không hề chiếm ưu thế hơn Mộc Sơ Nhất và A La.

Nhưng mà, coi như chiếm ưu thế từ đầu, A La và Mộc Sơ Nhất cũng không thể đánh lâu dài với ông ta.

Thân thể này của hai bọn họ không có chút trình độ đạo pháp nào, lại còn không sống nửa chết*, qua một khoảng thời gian nhất định thân thể sẽ hoàn toàn suy sút. Trái lại, sương đen của Lưu lão gia không dễ bị đánh tan, thứ đó đều do hồn phách ngưng tụ thành, sớm đã không còn ý thức.

*nguyên văn là bán tử bất hoạt, nghĩa là không còn sống nhưng cũng chưa chết hẳn, vẫn còn cử động được.

“Tiếp tục như vậy không ổn.” Mộc Sơ Nhất đến cạnh A La nhỏ giọng nói, “Anh giúp tôi hấp dẫn lực chú ý của ông ta, để tôi ăn tươi ông ta luôn!”

A La nghe thấy lời này, công kích suýt nữa thì đánh trượt.

Ăn…ăn ông ta?

A La không nhịn được nhìn về phía Lưu lão gia, da dày thịt béo như vậy Mộc Sơ Nhất cũng có thể nuốt trôi? Dù có là nhân quỷ hỗn huyết thì cũng không đến mức không chọn lọc như thế chứ!

“…..Tôi nói ăn là ăn sương đen. Thân thể tôi hiện tại làm thế nào ăn thịt người? Mịa nó, tôi không ăn thịt người.” Mộc Sơ Nhất tuy rằng đơn thuần nhưng không ngốc, hắn xem hiểu biểu tình rối rắm trên mặt A La, nhịn không được phản bác.

Hắn nhập vào là thể xác, linh hồn vẫn là mình.

Sương đen cũng thuộc loại mảnh vỡ linh hồn, hắn ăn xong cùng lắm là thân thể này không gánh được còn linh hồn hắn thì không tổn thương gì.

“Được.” A La sảng khoái đáp ứng.


Nếu sương đen này vẫn còn giữ lại ý thức của mình thì hắn sẽ nghĩ cách siêu độ, nhưng hiện giờ đó chẳng qua chỉ là các mảnh vỡ linh hồn ngưng kết, hắn dù có pháp lực thông thiên cũng không cứu lại được.

Miệng A La lẩm nhẩm, hai tay không ngừng thay đổi pháp ấn, phối hợp với Phật châu của mình, biến thủ thành công, công kích mãnh liệt nhanh chóng đánh về phía Lưu lão gia.

“Không biết sống chết.” Lưu lão gia tuy có chút kiêng kị Phật châu trong tay A La nhưng đối với loại công kích này của đối phương không hề sợ hãi. A La không còn nhẫn nại như trước đó, điều đó cũng có nghĩa hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

A, cái này còn phải xem ông ta có thích tốc chiến tốc thắng không đã!

Lưu lão gia lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ, dưới yểm hộ của sương đen không ngừng tiếp cận A La.

Ông ta không biết ác quỷ từ đâu tới bám lên người con trai lớn, nhưng chỉ cần giết nó thì ác quỷ này đương nhiên sẽ bị thương nặng.

A La đang muốn tránh né, hai chân lại không biết từ khi nào bị sương đen quấn lên.

“Cậu xong chưa thế?” A La nhịn không được ngoảnh đầu thúc giục Mộc Sơ Nhất.

Mộc Sơ Nhất không để ý chút nào, tiếp tục điều chỉnh trạng thái của mình.

Hắn cần phải chuẩn bị chu đáo mới có thể đảm bảo bản thân sau khi dùng thân thể này nuốt hết sương đen vẫn có thể hành động.

Lưu lão gia đã càng ngày càng gần.

“Ngươi đi chết đi, xuống dưới mà vấn an con trai ta!” Lưu lão gia giơ chủy thủ lên, đâm về phía A La.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Sơ Nhất đột nhiên há to miệng, trên mặt loáng thoáng hiện lên vẻ u ám.

***câu này nguyên văn là: Thiên quân nhất phát chi tế, mộc sơ nhất đột nhiên trương khai khẩu, khẩu lý ẩn ẩn ước ước phù hiện lánh nhất trương khí chất âm úc đích kiểm.

Vietphrase là: Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mộc sơ nhất đột nhiên mở to miệng, trong miệng loáng thoáng hiển hiện một cái khác trương khí chất u ám mặt.

Tui không hiểu lắm, trong miệng sao lại xuất hiện gương mặt u ám được nhỉ? Là Mộc Sơ Nhất kì lạ hay tui kì lạ. Nhưng mà theo nghĩa đen chính là như thế, tui cũng không có cách nào, xin lỗi mn, ở trên là tui chém đó, tui đã cố gắng hết sức, ai hiểu bảo tui với. tym tym


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.