Không Tin Tà

Chương 24: Cô dâu mới gả (1)


Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 24: Cô dâu mới gả (1)

Lúc Ngô Bất Lạc tỉnh lại nghe thấy mấy cô gái bên cạnh líu ríu nói chuyện nên không lập tức mở mắt ra mà tiếp tục nghe.

“Cô ta sao còn chưa tỉnh?” Một cô gái không vui nói, “Đều là nha hoàn như nhau, dựa vào đâu mà cô ta được đại thiếu gia và tiểu thiếu gia nhìn trúng?”

“Xuỵt, cô nhỏ tiếng thôi, lão gia nói không cho phép chúng ta nhắc lại việc này.”

“Một con hồ li tinh, có gì không thể nói.” Cô gái kia cả giận nói, “Ngày thường bày ra bộ dạng tiểu thư cao cao tại thượng, nghĩ rằng mình chính là nữ sinh kia sao! Tôi thấy cô ta chính là đang diễn trò, gặp chuyện gì cũng ở ngay trước mặt người khác.”

“Cô đấy, nói ít thôi, không chừng sau này cô ta thành di nương thật đó.”

“Hì hì, lão gia đã mua con gái nhà nông để xung hỉ cho đại thiếu gia, ngay vào mùng một đầu năm, ngày lành đây.”

….

Ngô Bất Lạc nghe cảm thấy hơi kì lạ.

Vừa thiếu gia vừa nha hoàn, còn có nữ sinh gì đó, nghe khá giống dân quốc.

Thân thể này của mình chẳng nhẽ biến thành nữ rồi?

Không phải vậy chứ!

Ngô Bất Lạc chợt nhớ lại chuyện trước đó.

Bọn họ từ điểm cao đến điểm thấp lần lượt tiến vào Uổng Tử Thành, xuất hiện đầu tiên trong thành là một thị trấn, nhìn có vẻ rất lớn. Sau đó hắn phát hiện tất cả những người chín mươi điểm đều biến mất, tiếp theo người bảy tám mươi điểm cũng biến mất luôn.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thứ gì đó làm cho hôn mê.

Tỉnh lại lần nữa chính là tình huống hiện tại.

Chẳng lẽ, “tình cảnh tái hiện” mà giám khảo nói là ý này? Vòng hai cuộc thi đã chính thức bắt đầu rồi hả?

Trong lòng Ngô Bất Lạc còn nghi vấn nhưng cũng không dám lỗ mãng.

Người bình thường căn bản không vào được Uổng Tử Thành.

Uổng Tử Thành, Uổng Tử Thành.

Quỷ có thể đi vào nơi này toàn bộ đều không được chết bình thường, quỷ trong Uổng Tử Thành muốn đầu thai rất khó khăn.

Vòng hai sát hạch Âm quan còn tăng thêm độ khó thì sao có thể dễ dàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cứ giả bộ trước đã.

Luận đạo thuật, trong số các thí sinh hắn có thể lót đáy, nhưng luận kĩ thuật diễn, hắn ít nhất cũng ở top ba!

“Ưm…”

Ngô Bất Lạc rên khẽ một tiếng, ý bảo mấy nha hoàn kia là hắn đã tỉnh, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt.

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Một nha hoàn khoảng mười lăm tuổi tiến lại, “Sắc mặt vẫn rất tái, có điều đại phu nói cô chỉ cần tỉnh lại là không sao, đây là thuốc của cô, mau uống đi.”

Ngô Bất Lạc theo nguyên tắc nói ít sai ít, rũ hai mắt, nhận lấy chén thuốc nhưng không uống ngay.

Ai biết thuốc này có thể uống hay không?

Ngô Bất Lạc không muốn ma xui quỷ khiến mất đi tư cách thi.

“Tôi nằm bao lâu rồi?”

“Ba ngày.” Một nha hoàn khác trả lời.

“Chả trách.” Ngô Bất Lạc thở dài nói, “Tôi cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, có thể chuẩn bị chút nước ấm cho tôi tắm một cái không?”

“Cô cũng thật biết sai bảo người khác.”

“Được rồi, cô bớt nói một câu đi.”

Hai nha hoàn lôi lôi kéo kéo rời khỏi phòng.

Chờ đến khi họ rời đi Ngô Bất Lạc mới có tâm tư quan sát vị trí hoàn cảnh bây giờ của mình.

Như hắn dự đoán, nơi này xác thực mang phong cách dân quốc rõ rệt. Dù là trang phục của mấy nha hoàn kia hay phương diện bày trí đều không giống cổ đại hay hiện đại.

Ngô Bất Lạc gian nan bò xuống khỏi giường, đầu ngón tay chấm nước thuốc quệt lên miệng mình sau đó đổ chén thuốc vào chậu hoa cạnh cửa sổ.

Thân thể này…không đúng!

Ngô Bất Lạc cúi đầu nhìn thân hình “lả lướt tinh tế” của mình, thật ra không thắc mắc tại sao mình lại biến thành nữ. Trước đây hắn từng gặp một kẻ có sở thích mặc đồ khác giới, vì để được tên đó tín nhiệm nên đã làm không ít chuyện như thế.

Quan trọng không ở chỗ thân thể này là nữ mà là thân thể này đã chết.

Bất kể là mạch đập hay nhịp tim đều không có.

Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng trở nên lạnh băng.

Nha hoàn lúc trước nói cái gì mà “Sống qua được thì tốt rồi?”

Ý là thân thể này căn bản không thể qua nổi.

Vậy đây xem là gì? Mượn xác hoàn hồn?

Ngô Bất Lạc nhìn ngoài cửa sổ còn lưu lại chút băng tuyết.

Là mùa đông.

Cái này còn may.

Ngô Bất Lạc lâm vào trầm tư.

Thân thể này không có mạch đập và nhịp tim, chẳng qua chỉ là một thi thể di động thôi. Đã là thi thể thì sẽ thối rữa, mùa đông còn được, lâu bị hư thối, thân thể lạnh băng cũng không có gì kì lạ, nhưng đến mùa hè rất nhanh sẽ lộ.

Một lát sau hai nha hoàn cùng nhau mang bồn nước ấm vào, “Cô uống thuốc xong sao không lau sạch miệng thế.” Một nha hoàn có vẻ ổn trọng buông chậu nước xuống, vươn tay giúp Ngô Bất Lạc lau khóe miệng.

Ngô Bất Lạc cảm giác được một tia lạnh lẽo.

Cơ thể hắn đã đủ lạnh, tại sao tay nha hoàn này còn lạnh hơn cả hắn?


“Sao vậy?” Nha hoàn hiếu kì hỏi.

“Tôi cảm thấy hơi lạnh.” Ngô Bất Lạc run lên, “Trời đổ tuyết nên rất lạnh.”

“Đúng vậy.” Nha hoàn tán đồng nói, “Cô dùng nước ấm tắm một lát sẽ dễ chịu hơn, chúng tôi ra ngoài trước. Cô đấy, tôi khuyên cô một câu, không phải của cô thì không phải là của cô, đừng làm chuyện dại dột.”

Khóe mắt Ngô Bất Lạc rưng rưng, dáng vẻ không gì đau đớn hơn tâm đã chết, “Thật ra tôi cũng hiểu, tôi chỉ không cam lòng nên muốn thử một lần thôi. Tôi…sao tôi biết sẽ như vậy chứ?”

Nhìn biểu tình đau khổ của Ngô Bất Lạc, tươi cười trên mặt nha hoàn này càng sâu hơn.

Không biết vì sao trước kia cảm thấy Dương Hiểu Vân (người Ngô Bất Lạc nhập vào) rất đáng ghét nhưng hiện tại lại thấy cô ta có chút đáng yêu, thảo nào đại thiếu gia và tiểu thiếu gia lại thích cô ta như vậy, quả thực là một tiểu mỹ nhân.

“Tiểu Vân, cô nghĩ thoáng chút đi.”

“Thật là, Hà tỷ tỷ quan tâm cô ta nhiều thế làm gì? Đều là mệnh nha hoàn, ai cũng đừng khinh thường ai!”

“Mọi người ở cùng nhau, nên hòa thuận một chút.”

Hai nha hoàn đóng cửa lại, dù sao Dương Hiểu Vân cần tắm rửa.

Ngô Bất Lạc nhìn nước ấm trong bồn, yên lặng tựa vào cửa sổ.

Hắn bây giờ cần không phải nước ấm mà là nước lạnh.

Càng lạnh càng tốt.

Chỉ là việc này với thân thể này quan hệ vướng víu, sợ là có chút phiền toái.

Ban đêm, Ngô Bất Lạc lặng lẽ đẩy cửa phòng chạy đến đình viện.

Hắn không có bất cứ kí ức nào của thân thể này, nếu không cẩn thận liền lộ tẩy. Nếu muốn đóng giả tốt ít nhất hắn cần hiểu rõ một số việc, ví dụ như đường đi lối lại trong phủ các thứ, cẩn thận không để mắc phải sai lầm lớn.

Ngô Bất Lạc đi theo đường nhỏ, cố hết sức dẫm lên dấu chân người khác để tránh lưu lại dấu vết. Tòa phủ đệ này không nhỏ, kiến trúc xung quanh không giống nhau, phía trên có viết tên nên dễ phân biệt hơn.

Cứ đi mãi thì tới một hoa viên.

Ngô Bất Lạc nghe thấy một ít tiếng động.

Kì lạ, đã muộn thế này chẳng lẽ còn có người?

Ngô Bất Lạc nhìn quanh, sau đó nhanh chóng trốn đến sau một núi giả, len lén quan sát người bên trong.

Đã muộn thế này còn gặp mặt, chắc chắn có gian tình!

Ngô Bất Lạc trong lòng kích động xoa tay.

Không sợ gây sự ở đây, chỉ sợ người ta không gây sự. Nếu tất cả đều gió êm sóng lặng thì làm sao hắn có thế lấy được thành tích tốt lần thi thực tiễn này?

“Nhị thiếu gia, tôi…tôi mang thai, phải làm sao bây giờ?” Một tiểu cô nương ăn mặc mộc mạc, mái tóc mây đen tết thành bím lớn ở sau lưng, nhìn qua có vẻ đẹp Tiểu gia Bích Ngọc[1].

[1] “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”.

“Ta chỉ làm có một lần, cô…cô sao có thể mang thai được?” Người được gọi là nhị thiếu gia có một cái túi da tốt, nhưng nghe hắn nói chuyện liền biết không phải hạng người tốt lành gì.

A, một lần trúng thưởng ở xã hội hiện đại có rất nhiều, không có những người đó thì bệnh viện làm ăn thế nào?

Ăn xong quỵt nợ, tra nam!

“Không phải một lần.” Tiểu cô nương kia thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu tuổi, còn rất trẻ, lúc nói lời này mặt đỏ đến tận cổ, “Một tháng trước, ngày mười lăm, hôm đó ngài uống say, mò đến phòng tôi, lại…lại…”

Tiểu cô nương không nói thêm gì nữa nhưng nhị thiếu gia kia lại xanh mặt.

“Cô nói một tháng trước ta mò đến phòng cô?” Nhị thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu cô nương ngượng ngùng cúi đầu.

“Nói hươu nói vượn, cô cái đồ tiện nhân.” Nhị thiếu gia “ba” một tiếng, trực tiếp đánh tiểu cô nương ngã xuống đất.

Cô bé đáng thương bị đánh khóe miệng chảy cả máu.

“Một tháng trước ta cùng bằng hữu ra ngoài thưởng tuyết một đêm không về, cô cùng nam nhân nào làm ra nghiệt chủng còn dám nói là của ta?!” Nhị thiếu gia quát.

Oa.

Lượng tin tức này có chút lớn.

Ngô Bất Lạc ở sau núi giả mò tìm chút tuyết đắp lên cổ tay.

Cảm giác hai ngày nay cổ tay thối rữa hơi nhanh, nhất định phải chườm lạnh nhiều hơn.

“Nhị thiếu gia, tôi…tôi không lừa ngài, thật mà, tôi sờ được ngọc bội trên thân người đó, cùng khối ngài đeo bên hông giống nhau như đúc, tôi nghĩ đó là ngài.” Tóc bím tiểu cô nương nức nở khóc, “Làm thế nào bây giờ, mùng một tôi phải gả cho đại thiếu gia, tôi…”

Hóa ra cô bé này chính là con gái nông gia được mua về để xung hỉ.

Ngô Bất Lạc sờ cằm, nhị thiếu gia này thật trâu bò, chị dâu của mình cũng dám nhúng chàm.

“Nam nhân Lưu gia chúng ta đều có khối ngọc bội này, ta làm sao biết người mò đến phòng cô là ai?”

“Nhị thiếu gia, ngài không thể bỏ mặc tôi, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ tôi bị phát hiện thì tôi chỉ có chết. Nhị thiếu gia, ngài, ngài cũng không muốn tôi bị phát hiện đúng không?” Tóc bím cô nương có vẻ không ngốc, vẫn ý thức được nếu muốn sống phải dựa vào nhị thiếu gia này, đương nhiên, nhị thiếu gia cũng thế. Một khi quan hệ giữa bọn họ bại lộ, đến lúc đó không còn là chuyện của một mình cô ta nữa.

“Cô hoảng cái gì?” Nhị thiếu gia cũng ý thức được điểm này, “Đại ca ta là một tên ma ốm, lại vì chuyện Dương Hiểu Vân mà bệnh nặng một hồi, giờ cũng chỉ là một xác chết biết đi. Nếu cô muốn sống thì phải nghe ta.”

“Nhị thiếu gia cứ nói.”

“Cô làm như vậy…”

Nhị thiếu gia nói thầm bên tai tiểu cô nương một hồi, tuy Ngô Bất Lạc không nghe rõ họ nói gì nhưng có thể đoán được đại khái, đơn giản chính là làm sao giấu trời qua biển để vị đại thiếu gia chịu oan ức linh tinh.

Không có sáng ý.

Hiện tại phim truyền hình cẩu huyết đều không diễn như vậy nữa.

Tiểu cô nương nghe được tin chính xác nên an tâm hơn nhiều, lại trộm cùng nhị thiếu gia thân thiết một phen mới lưu luyến rời đi.

Ngô Bất Lạc cảm thấy có chút nhàm chán nếu không phải chuyện kế tiếp vượt qua tưởng tượng của hắn.

“Hừ, tiện nhân.” Nhị thiếu gia dùng sức chà lau gương mặt bị tiểu cô nương hôn qua, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.


Ngô Bất Lạc tinh mắt phát hiện lúc nhị thiếu gia lau mặt, trên mặt hình như có chỗ thối rữa?

“Sao lại nhanh như vậy?” Nhị thiếu gia móc từ ống tay áo ra một cái gương, nhìn thấy vết thương dữ tợn trên má trái.

“Không được rồi, ta cần tìm thêm vài nữ nhân.” Nhị thiếu gia dùng một tay che mặt, một mình lẩm bẩm, “Tìm thêm nhiều nữ nhân tới là ta có thể sống sót, ta có thể.”

“Hửm?”

Nhị thiếu gia bỗng dưng quay đầu, nhìn về phương hướng chỗ Ngô Bất Lạc. Ngô Bất Lạc lúc phát hiện không ổn đã nháy mắt núp vào.

“Không có hương vị người sống, là ta ảo giác sao?” Nhị thiếu gia lẩm bẩm, “Không được, người sống trong nhà càng ngày càng ít, tiện nhân kia cũng không dùng được mấy lần, cần lần nữa mua…”

Ngô Bất Lạc lần đầu tiên cảm thấy đối tượng mình nhập vào là một người chết cũng khá tốt.

Ngô Bất Lạc kinh hồn táng đảm lặng lẽ trở về phòng, lúc trở về lại dẫm lên dấu chân cũ, một bước cũng không dám đi nhầm.

Hồi tưởng lại lời nói của nhị thiếu gia kia liền biết nơi này so với hắn tưởng tượng càng phiền toái hơn.

Cũng đúng, sát hạch Âm quan nếu dễ dàng thì sao có thể sàng lọc thí sinh.

Đẩy cửa bước vào phát hiện tiểu Hà đang ngồi trên giường lăng lăng nhìn mình, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

“Hà tỷ, tỷ làm tôi sợ muốn chết, người dọa người dọa chết người đó.” Ngô Bất Lạc che ngực, trước tiên làm khó dễ.

“Tiểu Vân, buổi tối cô đi đâu?” Tiểu Hà sâu kín nhìn chằm chằm hắn, “Ban đêm chúng ta không thể đi ra ngoài, cô không biết sao?”

Không thể đi ra ngoài?

Cho nên nhị thiếu gia kia mới dám ban đêm trộm gặp tình nhân sao!

Ngô Bất Lạc cúi đầu, bả vai run run, thanh âm nức nở, “Tôi biết. Chính vì tôi biết nên mới muốn thừa dịp không có ai trộm đi gặp người đó. Hà tỷ, cầu xin tỷ đừng nói cho người khác, tôi…tôi cũng không còn cách nào.”

Tiểu Hà nghe Ngô Bất Lạc nói vậy sắc mặt cũng hơi hơi hòa hoãn, “Biết còn vi phạm, nếu bây giờ là người khác ở đây sẽ không buông tha cô đơn giản như vậy đâu, chắc chắn sẽ bắt cô đi quỳ gối tạ tội với Quỷ nương tử.”

Quỷ nương tử?

Ngô Bất Lạc âm thầm ghi nhớ cái tên này.

Nếu đối phương nói ra tên này liền chứng minh danh tự này được mọi người tiếp thu.

Nhưng mà, vẫn cần thử một chút.

“Hà tỷ, tỷ đừng làm tôi sợ.” Ngô Bất Lạc dường như có chút sợ hãi.

“Cô biết là tốt rồi.” Tiểu Hà thấy Ngô Bất Lạc có vẻ thực sự sợ hãi nên không tiếp tục nói, “Cô vẫn nên thành thật chút. Đúng rồi, cô ra ngoài có bị người nhìn thấy không?”

“Đương nhiên là không.” Ngô Bất Lạc ngập ngừng nói, “Tôi hiểu rõ lợi hại mà, đi được một nửa vì sợ hãi nên quay lại. Có lẽ, có lẽ là thật sự không có duyên.”

“Đừng nghĩ nhiều. Sắp đến tết rồi, trong phủ không những phải chuẩn bị hiến tế mà còn phải chuẩn bị hôn sự cho đại thiếu gia, cô…cô nghĩ thoáng chút, bận rộn rồi sẽ quên thôi.”

“Tôi biết rồi.” Ngô Bất Lạc buồn bã chui vào ổ chăn, cố ý nói, “Nếu…nếu như hôn sự này không thành thì sao?”

Bên kia chậm chạp không có động tĩnh.

Đương lúc Ngô Bất Lạc nghĩ rằng đối phương sẽ không đáp lại thì tiếng tiểu Hà vang lên.

“Nếu không thành, vậy thì sẽ chọn một người trong chúng ta. Tiểu Vân, cô không bị chọn trúng thật ra là chuyện tốt…”

Càng nói về sau âm thanh tiểu Hà càng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Ngô Bất Lạc rõ ràng nghe được nhưng lại giả bộ không nghe thấy gì, “Hà tỷ, tỷ vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”

“Ngủ đi.” Tiểu Hà đáp.

Trong phòng lần thứ hai rơi vào im lặng.

Ngoại trừ tiếng hít thở của nha hoàn tiểu Song thì không còn tiếng gì khác.

Ngô Bất Lạc nặng nề ngủ thiếp đi.

“Không…đừng giết tôi, thiếu gia, cầu xin ngài, cầu xin ngài…”

“Tôi sẽ không nói gì hết.”

“Cứu…cứu tôi với…”

Khoảng năm giờ sáng hôm sau, lúc đó trời vẫn còn tối, Ngô Bất Lạc đã bị mọi người gọi dậy.

“Hà tỷ, tỷ đừng xen vào, để quản gia xử phạt cô ta.” Song nhi vui sướng khi người gặp họa nói, “Ngày nào cũng ngủ ngủ ngủ, nghĩ mình là heo sao?”

Vẻ mặt Ngô Bất Lạc trầm xuống, sắc mặt càng thêm khó coi.

Tối qua hắn mơ thấy thân thể của mình đã hư thối không còn bộ dáng gì, đồng thời còn mơ thấy vài lời nói đứt quãng, có lẽ là kí ức của thân thể này.

Nhưng cũng vì vậy mà Ngô Bất Lạc phát hiện tình cảnh của mình càng thêm nguy hiểm, chủ nhân thực sự của thân thể này không phải bệnh chết mà là bị mưu sát.

Nếu là vế trước, Ngô Bất Lạc chỉ cần bảo đảm thân xác không hư thối, không để người khác phát hiện là được. Còn nếu là vế sau, người sát hại Dương Hiểu Vân chỉ sợ đã biết sự tồn tại của hắn.

Quan trọng nhất là hắn không biết nơi này chỉ có một mình hắn hay còn nhiều thí sinh khác nữa?

Ngô Bất Lạc cùng tiểu Hà đến nơi bọn hạ nhân tụ tập, ở đó đã có gần mấy chục người cả trai lẫn gái, tuổi lớn tuổi nhỏ, tất cả đều thành thành thật thật đứng tại chỗ đợi mệnh lệnh của quản gia.

“Hai người đi quét tuyết đọng trong đình viện, nhớ quét cho sạch sẽ.”

“Còn các ngươi đi mua đồ cúng và đồ tết về, danh sách đồ tặng lễ hôm qua đã đưa cho các người rồi, cứ dựa theo đó mà mua là được.”

…..

Quản gia phân công nhiệm vụ cho mọi người đâu ra đấy, lúc đến lượt Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc chủ động đứng dậy xin, “Quản gia, tôi có thể cùng đi ra ngoài mua đồ không? Mấy hôm nay tôi thấy thân thể có chút không khỏe, muốn ra ngoài mua ít thuốc.”

Quản gia nhìn Ngô Bất Lạc một cái thật sâu, đáp ứng yêu cầu của hắn.


“Vậy cô đi cùng họ đi nhưng nhớ phải về sớm một chút.”

“Cảm ơn quản gia.” Ngô Bất Lạc ngoan ngoãn trả lời.

Ra khỏi Lưu phủ, Ngô Bất Lạc cảm giác không khí trong lành hơn nhiều, cũng không áp lực như thế nữa. Đi mua đồ cùng hắn là hai người hầu nam, Ngô Bất Lạc chỉ cần khóc lóc một chút, vừa khóc vừa giả bộ đáng thương liền không cần làm gì, đi đâu thì đi.

Ha ha, đàn ông thật dễ lừa.

“Hai chúng tôi đi mua là được rồi, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng khóc nữa.”

“Đúng thế đúng thế.”

Ngô Bất Lạc đương nhiên là dùng một ánh mắt cảm kích ngưỡng mộ nhìn bọn họ, nũng nịu đđáp ứng.

Hai nam nhân mơ mơ màng màng rời đi, chỉ cảm thấy Dương Hiểu Vân thật đẹp, so với những người khác đẹp hơn nhiều.

Ngô Bất Lạc tìm được một ít tiền trong phòng mình. Nguyên thân lăn lộn không tồi, chẳng những có mấy món trang sức xa xỉ mà còn có hơn mười mấy đồng đại dương.

Làm một nha hoàn, nguyên thân thật sự là quá giàu, nếu nói bên trong không có mờ ám hắn không tin. Những món trang sức này không chỉ quý giá, đa dạng mà còn mới lạ, Ngô Bất Lạc chưa từng thấy trên người tiểu thư Lưu gia có thứ tốt như vậy. Cũng không biết là đại thiếu gia hay nhị thiếu gia cho.

Nhắc tới thì hắn mới chỉ gặp mỗi nhị thiếu gia.

Ngô Bất Lạc đi trên đường mua mấy xâu hồ lô đường và điểm tâm, sau đó đến chỗ đám trẻ con, “Tỷ tỷ có vài câu muốn hỏi mấy đứa, ai trả lời đúng tỷ sẽ cho người đó ăn hồ lô và điểm tâm.”

Có một số chuyện không tiện hỏi người lớn, có hỏi cũng có khả năng nói láo, nhưng hỏi những đứa trẻ này thì không giống.

Ngô Bất Lạc làm loại chuyện này vô cùng thuần thục, đến khi hắn phát hết đồ trên tay thì chuyện muốn biết đều đã biết.

Trấn nhỏ này gọi là Hồng Phong trấn, Lưu gia là gia đình giàu có nhất trấn này, một nửa đất đai trong thị trấn đều là của Lưu gia, nói là Lưu gia trấn cũng tuyệt không ngoa.

Gia chủ Lưu gia có mệnh khắc thê, cưới người nào chết người đó, trước sau tổng cộng đã chết bảy người vợ. Cuối cùng gia chủ Lưu gia nhận mệnh, không cưới thêm ai nữa.

Lưu gia có bốn thiếu gia ba tiểu thư, hầu như đều không phải một mẹ sinh ra. Mỗi người vợ sinh một đứa con liền chết, cho nên con gái trong trấn không ai muốn gả đến Lưu gia.

Mà Quỷ nương tử là tập tục trong trấn, vào mùng một đầu năm hằng năm đều phải tế bái, đỏ trắng tang sự cũng phải tế bái. Mấy đứa nhỏ nói không rõ nguồn gốc của tập tục này, chỉ nói lúc tế bái Quỷ nương tử có rất nhiều đồ chơi làm bằng đường có thể ăn nên rất thích.

Những thứ khác trẻ con cũng không biết nhiều, Ngô Bất Lạc cũng chỉ hỏi thêm một chút về tập tục khác trong trấn rồi không hỏi nữa.

Lúc nghe về tập tục Quỷ nương tử, trong lòng Ngô Bất Lạc lộp bộp một tiếng. Bình thường tế tự đều dùng súc vật, đồ chơi bằng đường cái gì, trọng điểm căn bản không phải là đường mà là đồ chơi làm bằng đường “người”.

Tựa như Tần triều biến người sống thành tượng binh mã tùy táng, đồ chơi bằng đường gì đó chỉ sợ cũng giống như thế.

Đến đây không phải không có manh mối, ngược lại quá nhiều, nhưng Ngô Bất Lạc không biết gì cả, những manh mối này trộn lẫn vào nhau khiến hắn không nghĩ ra được.

Thôi, đi đến đâu hay đến đấy.

Từ lần Ngô Bất Lạc ra ngoài ban đêm đó, tiểu Hà đã cảnh giác hơn nhiều, chỉ cần Ngô Bất Lạc nằm trên giường đột nhiên nhúc nhích một chút đều phải hỏi một câu.

Muốn trộm chuồn ra ngoài không đơn giản chút nào.

Rất nhanh đã đến tết.

Gần đây Ngô Bất Lạc đem mình che kín mít, cố hết sức không để lộ chút da thịt nào, người khác hỏi tới chỉ nói mình bệnh nặng mới khỏi nên sợ lạnh thôi.

Trên thực tế thân thể này đã không chống đỡ được bao lâu.

Da thịt trên người đã bắt đầu thối rữa, Ngô Bất Lạc không thể không đi mua chút son phấn để bôi, che đậy mùi trên người.

Tiểu Song vì thế mỉa mai hắn không ít, ngược lại tiểu Hà không nói gì hết.

Không được.

Hắn hiện tại chưa tìm được chút manh mối nào, khoảng cách đến cái gọi là chân tướng còn xa vạn dặm. Trong lòng Ngô Bất Lạc mơ hồ có dự cảm, nếu thân thể này hoàn toàn biến mất thì chính mình chắc chắn cũng bị loại trừ.

Đáng giận.

Hắn nhớ là có một loại bùa chú có thể trì hoãn thi thể suy bại, cùng một loại với thuật cản thi. Nhưng trước kia hắn cảm thấy loại bùa chú này vô cùng râu ria, căn bản không thèm học. Nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa nhất định hắn sẽ học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước.

Ngô Bất Lạc vô cùng đau xót, vô cùng tưởng niệm Sở Nhạc.

Bắt đầu từ ngày hai mươi bảy bọn hạ nhân liền bận bịu chân không chạm đất, ngay cả Ngô Bất Lạc cũng được chia không ít việc.

Lưu phủ nhiều người, thúc thúc bá bá thẩm thẩm vân vân tất cả đều ở đây, Ngô Bất Lạc suýt chút nữa không nhận là người có kinh nghiệm.

Hôm nay, nhiệm vụ số một của Ngô Bất Lạc là cùng một nha hoàn khác đi tìm nhị tẩu của gia chủ Lưu gia, giúp vị lão thái thái này dọn dẹp Phật đường.

Vị nhị lão thái thái này lúc trẻ mất trượng phu, trung niên mất nhi tử, nhi tử cũng không lưu lại đứa con nào, vì vậy từ sớm đã vào Phật đường, cũng trải qua cuộc sống “người chết sống lại”.

Nếu làm việc chỗ những người khác còn có thể lấy chút tiền thưởng, đến nơi này hoàn toàn là chịu tội. Nghe nói Phật đường kia chẳng khác nào nhà ma, âm u, đã dọa khóc tận mấy nha hoàn.

Ngô Bất Lạc gần đây “trang điểm lộng lẫy” rất chọc người không vui, khiến người khác tưởng rằng lại muốn đi câu dẫn mấy vị thiếu gia, biểu thiếu gia, vì vậy mới bị phân công đến chỗ này. Theo cùng hắn còn có nha hoàn tiểu Thúy phụ giúp thời vụ trong phòng bếp, thân cường thể tráng, một người bằng hai người.

“Tiểu Vân, cô mềm mại yếu ớt như thế cứ ở nghỉ ở một bên, để tôi làm là được rồi.” Tiểu Thúy là người trung thực chịu khó, lớn lên vừa đen vừa cường tráng nên bị không ít nha hoàn khi dễ. Trái lại Ngô Bất Lạc cảm thấy tiểu cô nương này rất có sức sống nên khá là thích, vui lòng cùng nhau ở chung một chỗ.

“Không cần, tôi và cô cùng nhau làm sẽ nhẹ hơn.” Ngô Bất Lạc sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để có được manh mối. Trước mắt vị nhị lão thái thái này là người sống lâu nhất Lưu gia, nói không chừng biết được gì đó.

Tới Phật đường, Ngô Bất Lạc phát hiện hoàn cảnh ở đây ác liệt hơn mình tưởng nhiều.

Âm u, chật hẹp, ẩm ướt, lại còn tản ra một loại không khí mục nát chỉ nhà cũ mới có.

Đây mà là Phật đường? Đùa nhau à?

Quan tài còn tốt hơn chỗ này nhiều.

“Nhị lão thái thái sống ở nơi này sao?” Ngô Bất Lạc kinh ngạc, phòng hắn tuy có ba nha hoàn cùng ở nhưng ít nhất vẫn có cửa số cái bàn. Còn trong này chỉ có một bức tượng Quan Âm cao nửa thước, cộng thêm một cái bàn nhỏ để bày biện và một cái bô. Không có giường, chỉ có một cái khăn trải giường trải trên mặt đất.

Nhị lão thái thái lại sống ở một nơi như vậy? Quả thực khó mà tin nổi!

“Mẹ tôi nói nhị lão thái thái là một người từ bi, bạc mỗi tháng trong phủ cho bà ấy đều được bà ấy mang hết đi quyên góp cho người nghèo. Tế từ viện ở trêm trấn chính là nhị lão thái thái dùng hồi môn của mình mở ra.” Tiểu Thúy vẻ mặt sùng bái nói.

“Cho dù làm từ thiện thì cũng nên chiếu cố chính mình một chút chứ. Nhị lão thái thái lớn tuổi như thế mà ở một nơi như vậy rất dễ nhiễm bệnh.” Ngô Bất Lạc buồn bực nói.

“Tiểu Vân, tôi biết ngay cô không giống như những gì người khác nói, cô thật ra vô cùng vô cùng tốt bụng. Tết năm ngoái tôi cũng làm thuê trong phủ, lúc ấy mấy nha hoàn đi cùng tôi chỉ muốn làm xong nhanh rồi đi, căn bản không quan tâm lão thái thái.” Tiểu Thúy nghiêm túc khen ngợi.

“Bọn họ sở dĩ thích nói xấu tôi là vì tôi xinh đẹp hơn họ.” Ngô Bất Lạc nói không biết ngượng, “Họ nói gì cô cũng đừng tin.”

“Ừm ừm.” Tiểu Thúy vui vẻ gật đầu.

Phật đường này liếc mắt là có thể nhìn hết toàn bộ, nhưng Ngô Bất Lạc không tin trong này không có gì. Cảm giác nơi này mang đến cho hắn không tốt lắm, từ trước đến nay hắn rất tin tưởng trực giác của mình.

“Tiểu Vân, không được lau tượng phật.” Tiểu Thúy thấy Ngô Bất Lạc dùng giẻ chà lau tượng phật liền lập tức chạy tới.

“Tội lỗi tội lỗi, Phật Tổ tha thứ, là tiểu Vân không hiểu chuyện.” Tiểu Thúy lẩm bẩm, sau đó đẩy Ngô Bất Lạc ra ngoài.

“Sao lại dùng giẻ này lau tượng phật chứ? Cái giẻ đó tôi còn vừa mới lau nền xong!” Sức lực tiểu Thúy lớn hơn Ngô Bất Lạc quá nhiều, “Cô ra ngoài đợi đi, tôi làm xong sẽ gọi cô.”

Ngô Bất Lạc đứng ở ngoài chán muốn chết.

Đang lúc hắn cảm thấy nhàm chán thì một thanh âm vang lên sau lưng hắn.

“Cô là ai, ở đây làm gì?” Nói chuyện là một bà lão tóc trắng xóa, sắc mặt hồng nhuận, nhìn qua rất có tinh thần, trên người mặc một cái áo bông rất dày, quần áo có mấy miếng vá không quá nổi bật. Nếp nhăn trên mặt bà lão rất sâu, khiến cho bà trông có vẻ khắc nghiệt.

“Tôi là nha hoàn Lưu gia, tới đây giúp lão thái thái dọn dẹp Phật đường.” Ngô Bất Lạc đã đoán được thân phận của bà lão.


“Nhị lão thái thái, ngài quay lại rồi.” Tiểu Thúy nghe thấy tiếng động bên ngoài, ló ra, “Ngài chờ một chút, tôi dọn dẹp rất nhanh thôi.”

“Nếu cô cũng tới giúp đỡ vậy tại sao lại không vào trong?” Nhị lão thái thái vẻ mặt không tốt nhìn Ngô Bất Lạc.

“Là nô tì bảo tiểu Vân ra ngoài nghỉ ngơi, cô ấy mới sinh bệnh, còn chưa khỏe lắm.” Tiểu Thúy giải thích.

“Sinh bệnh còn trang diện như vậy sao?” Lão thái thái rõ ràng không tin, “Người ta nói gì cũng tin à, cô gái ngốc.”

Tiểu Thúy đành phải chậm rãi giải thích cho lão thái thái, nhân tiện đưa mắt ra hiệu Ngô Bất Lạc cũng nói gì đó.

Ngô Bất Lạc làm bộ xin lỗi vài câu, chuyện này cuối cùng cũng cho qua.

“Lão thái thái đối với người mới tới đều không tốt lắm, do tôi tới đây nhiều năm rồi nên lão thái thái mới nhận thức tôi.” Tiểu Thúy cảm thán nói, “Anh trai tôi đang làm việc ở tế từ viện, lão thái thái quen biết anh tôi nên mới nguyện ý nói thêm vài câu với tôi.”

Tiểu Thúy làm thuê ngắn hạn nên không thể ở tại Lưu phủ, mà cô ấy cũng không muốn.

Cô và anh trai sống nương tựa lẫn nhau, anh trai vốn dĩ không cho cô tới, nhưng Lưu phủ trả tiền công hậu hĩnh nên tiểu Thúy vẫn trộm tới. Chẳng qua dù Lưu phủ có tốt cỡ nào cô cũng cảm thấy ở nhà mình vui hơn.

“Anh trai cô quen thân với lão thái thái sao?”

“Chắc vậy.” Tiểu Thúy cũng không dám khẳng định, “Ít nhất quen thuộc hơn tôi.”

“Tối lúc cô về là anh cô tới đón à? Tôi tiễn cô về nhé.”

“Không cần, không cần đâu.” Tiểu Thúy muốn từ chối.

Nhưng Ngô Bất Lạc sao có thể để cô ấy từ chối chứ, rất nhanh đã thu phục được.

Đến tối, tiểu Thúy đứng bên ngoài Lưu phủ chờ anh trai tới đón mình, Ngô Bất Lạc như lời nói đi tiễn.

Hắn không thu phục được lão thái thái nhưng thu phục đàn ông dễ như trở bàn tay.

“Tiểu Thúy, lại đây.” Một thanh niên dung mạo đoan chính chậm rãi đi đến.

“Anh, giới thiệu cho anh, người này chính là…” Tiểu Thúy vui vẻ chạy tới, muốn hảo hảo giới thiệu Ngô Bất Lạc, ai mà biết anh trai cô lại một tay kéo cô cách xa khỏi Ngô Bất Lạc.

“Anh làm gì thế?”

“Đã nói không được tới Lưu phủ sao em không nghe. Mai không được đến nữa.”

“Tiền công em còn chưa lấy đâu, cộng lại cũng được nửa đồng đại dương đó!” Tiểu Thúy hơi hơi tiếc tiền.

“Chúng ta không cần chỗ tiền đó.”

“Đợi đã.” Ngô Bất Lạc hô một tiếng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Tiểu Thúy, cô không đến nữa thì tôi làm sao tìm cô? Cô cũng biết mà, tôi không có bạn bè, cô là người bạn thân duy nhất của tôi.”

Tiểu Thúy thấy Ngô Bất Lạc thương tâm như vậy thì vô cùng lúng túng, “Nhà tôi ở…”

“Đừng có tùy tiện nói địa chỉ cho người lạ.”

“Anh, tiểu Vân tỷ là người rất tốt.” Tiểu Thúy khó hiểu nói.

“Không được, không thể nói.” Thanh niên lắc đầu.

“Thừa dịp chợ chiều bây giờ còn chưa tan, em đi mua chút gạo nếp về, anh muốn ăn bánh gạo nếp.” Thanh niên dặn bảo, “Nếu ăn ngon, ngày mai em có thế tiếp tục đến làm.”

“Thật sao? Em đi đây, tiểu Vân, hẹn mai gặp lại.” Tiểu Thúy nhìn sắc trời, đoán chừng mình phải chạy mới kịp nên chào Ngô Bất Lạc một câu xong liền chạy.

Cơ hội tốt!

Ngô Bất Lạc thân thể lung lay một chút ngã về phía thanh niên.

Tư thế này hắn từng thử rồi, bách phát bách trúng.

Không người đàn ông nào lại từ chối mỹ nhân chủ động ôm ấp yêu thương[1].

[1] Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.

Thanh niên lui về sau hai bước.

Ngô Bất Lạc suýt chút nữa té ngã.

Vả mặt tới quá nhanh, Ngô Bất Lạc khó mà lí giải.

Cư nhiên vô tác dụng?

Không thể nào!

Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ thất bại.

“Sở…Sở Nhạc?” Ngô Bất Lạc dò hỏi, chỉ có Sở Nhạc mới có thể cự tuyệt “sắc đẹp” của hắn.

Thanh niên khẽ nhíu mày, “Cô nói ai cơ?”

Không phải sao.

Ngô Bất Lạc thở dài, cũng đúng, làm gì gặp dễ thế được?

“Cái tên này nghe rất quen.” Thanh niên thoáng nhớ lại, “Cô cũng là thí sinh?”

Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn![3]

Huynh đệ! Thân nhân!

[3] Núi cùng nước tận cứ nghĩ rằng hết đường đi. Qua rặng liễu tối, tới khóm hoa tươi, hiện ra một thôn làng.

Câu này có ý nghĩa: Mỗi lần gặp nghịch cảnh là một lần hiểu thêm nhiều điều trong cuộc sống, là một lần biết dũng cảm vượt qua. Nếu có thể bước ra khỏi đường cùng ấy thì mọi thứ sẽ liền sáng rõ.

Tui chắc lúc này NBL đang nghĩ “may quá cuối cùng cũng gặp được thí sinh giống mình”, đang đau khổ nghĩ chắc chỉ có mỗi thí sinh là mình ở đây thì đùng, xuất hiện một anh.

“Anh cũng là thí sinh? Quá tốt!” Ngô Bất Lạc kinh hỉ nói, “Tôi cũng vậy, cuối cùng cũng gặp được một thí sinh thật sự.

Thanh niên hơi hơi liếc mắt nhìn Ngô Bất Lạc, “Cô thi được mấy điểm?”

“….Bảy mươi.” Ngô Bất Lạc nói điêu, học tra cũng có tôn nghiêm mà.

“Cô nói dối!” Thanh niên nghiêm mặt nói, “Thí sinh được bảy mươi điểm căn bản sẽ không bị phân đến Lưu gia đại viện.”

Hả?

Cái này cũng liên quan đến điểm số à.

“Nếu cô không nói thật, thi khí trên người cô nặng như thế, vậy thì chớ trách tôi vô tình.” Thanh niên quát.

“Sáu mươi, sáu mươi, tôi là học tra đấy được chưa!” Ngô Bất Lạc đau khổ kêu rên.

Có thể chừa cho hắn chút tôn nghiêm được không!

“Chẳng trách.” Thanh niên đánh giá Ngô Bất Lạc một chút, “Điểm thấp nhất, cho nên bị phân đến chỗ phiền toái nhất a. Nhưng mà đồng thời có thể càng nhanh phát hiện manh mối đấy.”

“Lưu gia đại viện có vấn đề gì à?” Ngô Bất Lạc vội vàng hỏi, “Vì sao anh lại kiêng kị nơi này như thế?”

“Lưu gia đại viện, ha.” Thanh niên cười lạnh một tiếng, “Tôi không biết trong mắt cô Lưu gia đại viện là cái quái gì? Nhưng trong mắt tôi, nơi này không phải Lưu gia đại viện mà là một cái bãi tha ma!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.