Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 21: Tạ Bán Loan (2)
Đã từng có người hỏi Sở Nhạc, một người đến mức nào mới xem là mạnh?
Sở Nhạc lúc đó trả lời, “Gặp thần giết thần, gặp ma giết ma.”
Con người, thật sự là một chủng tộc có tiềm lực mạnh mẽ.
Yêu quái nhiều nhất là tu thành hình người, nhưng người lại có thể biến thành quỷ, thành ma, thành cương thi.
Theo thời gian trôi qua, sự mạnh mẽ này sẽ trở nên càng mạnh hơn.
Sở Nhạc có thói quen phong ấn lực lượng của chính mình, đồng thời phong ấn sát khí cùng ác ý vô biên trong lòng.
Nhìn từ bên ngoài sẽ có người phát hiện cái đầu người khổng lồ này biểu cảm vô cùng thống khổ bất kham. Nó thậm trí còn há miệng tự xé rách thịt trên mặt.
Muốn ăn hết tất cả những thứ mình nhìn thấy.
Bao gồm chính nó.
Lệ quỷ này bị ác ý phát tán từ trên người Sở Nhạc ảnh hưởng, dưới tình huống không có đối thủ bắt đầu tự mình hại mình.
Sở Nhạc lấy hình dạng con người xuất hiện trong cơ thể nó.
Cương thi tụ tập oán khí và xui xẻo trong thiên địa mà sinh, không thuộc tam giới, thoát ly ngũ hành. Cho dù là Câu hồn sứ giả của Địa ngục cũng không cách nào câu được linh hồn của cương thi.
Nhưng cùng với linh khí trong thiên địa giảm dần, cương thi cũng càng ngày càng ít xuất hiện ở nhân gian. Đặc biệt bây giờ hỏa táng phổ biến rộng rãi, tỷ lệ cương thi xuất hiện gần như giảm đến thấp nhất.
Nếu không nhờ phim ảnh thường xuyên có tác phẩm đề tài về cương thi thì chỉ sợ yêu ma quỷ quái, thậm chí cả đạo sĩ suýt chút nữa thì quên mất sự tồn tại của cương thi.
Đó cũng là nguyên nhân khi Sở Nhạc lấy hình thái quỷ cương thi xuất hiện lại không gây ra nhiều sợ hãi.
Cương thi rất khó xuất hiện nhưng nếu là thân thể cương thi trước đây dần hư thối, đặc biệt trở thành quỷ cương thi, trường hợp này thật ra đã xuất hiện không ít.
“Bay tới bay lui đã quen, đột nhiên đi lại trên mặt đất có chút không quen.” Sở Nhạc lầm bẩm, tiện thể duỗi tay duỗi chân.
Được rồi, để hắn giải quyết nhóc con này trước sau đó đi tìm tung tích Ngô Bất Lạc.
Về phần thời gian cuộc thi chỉ còn một ngày.
Nếu không lấy được một điểm cuối cùng này, vậy hắn phải cân nhắc việc nuôi nhốt Ngô Bất Lạc, không để bất kì kẻ nào có thể nhìn thấy.
– ————————————————————-
Hả?
Tạ Bán Loan nhận ra có gì đó không đúng.
Ầm một tiếng, một búp bê con rối trên bàn hắn hoàn toàn vỡ nát.
Điều này cũng có nghĩa, lệ quỷ bị hắn điều khiển kia trong thời ngắn đã bị người khác tiêu diệt.
Chuyện này không thể nào.
Theo quan sát của hắn về quỷ cương thi, đối phương rõ ràng còn chưa ngưng tụ thực thể, cho dù có át chủ bài gì cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy tiêu diệt được lệ quỷ.
Hay là nói, từ lúc bắt đầu quỷ cương thi đó cùng Ngô Bất Lạc cố ý giả ngu dụ hắn mắc câu?
Ngô Bất Lạc đã nhận ra ánh mắt bất thiện của Tạ Bán Loan nhưng vẫn bình tĩnh như thường.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
“Quỷ cương thi bên cạnh cậu rốt cục có lai lịch gì?” Mặc dù có thích Ngô Bất Lạc hơn nữa nhưng lúc phát hiện đối phương có khả năng lừa gạt mình, Tạ Bán Loan vẫn sẽ tức giận.
Đây cũng là lí do Ngô Bất Lạc cho tới nay đều dè dặt cẩn trọng.
Nếu cứ tưởng dựa vào sự mê luyến của người khác đối với mình là có thể khiến người đó làm mọi thứ vì mình thì ý nghĩ đó sai hoàn toàn.
Bởi vì có yêu sẽ có hận.
Một khi đùa quá trớn khiến đối phương vì yêu sinh hận, thế chính là muốn chết.
“Sở Nhạc rất mạnh.” Ngô Bất Lạc bất ngờ đối phương hỏi như thế, nhất định là vì Sở Nhạc dùng thủ đoạn gì đó đánh bại con quỷ kia nên đối phương mới có thể hỏi loại vấn đề này.
Hắn hiện tại không thể hoảng.
“Sở Nhạc từng là một cương thi vô cùng lợi hại, nhưng vì một chút biến cố nên thực lực mới giảm xuống. Có điều ngay cả như thế, bản lĩnh của Sở Nhạc vẫn vượt quá sức tưởng tượng của anh. Nếu anh xem thường hắn thì sẽ thiệt thòi lớn.”
Ngô Bất Lạc mong Sở Nhạc càng mạnh càng tốt, không thì e rằng thật sự bị người này làm thành con rối.
“Nói tới nói lui, hiện giờ cũng chỉ là một con quỷ cương thi.” Tạ Bán Loan nghe thất Ngô Bất Lạc khen người đàn ông khác nên rất không vui, “Từ giờ trở đi cậu không được nói về bất kì người nào khác, cậu chỉ cần nhìn tôi là được.”
Cùng với thích chính là dục vọng khống chế mạnh mẽ.
Ngô Bất Lạc đã quá quen với tiết tấu này, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cơ mà muốn hắn cứ thế bó tay chịu trói thì cũng quá coi thường hắn rồi.
“Tôi đương nhiên có thể không nói về người khác, nhưng không phải trước đó anh đáp ứng giúp tôi lấy được một điểm cuối cùng sao? Nếu không lấy được một điểm này tôi không thể tiếp tục cuộc thi, như vậy không thể luôn luôn ở bên cạnh anh.” Ngô Bất Lạc nước mắt nói rơi liền rơi, còn có một ít nước mắt đảo quanh hốc mắt, cả người nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu. Ngay cả người lòng dạ sắt đá cũng nhịn không được tiến lên che chở hắn.
Khóc lên vẫn đẹp như vậy. Thật hợp với ý mình.
Mới gặp lần đầu đã khiến hắn khóc thành bộ dạng này, sao mình lại không biết xấu hổ nói mình thích hắn!
Vẻ kinh diễm trong mắt Tạ Bán Loan càng nồng, buột miệng thốt ra, “Cậu yên tâm, một điểm cuối cùng này tôi sẽ lấy cho cậu, không ai có thể đoạt đi, bây giờ tôi lập tức bắt đầu chiêu hồn.”
“Anh cẩn thận một chút, Sở Nhạc rất khó đối phó. A, tôi quên mất, tôi đã đồng ý với anh không nhắc tới những người khác nữa, chỉ là tôi có chút lo lắng cho anh.” Ngô Bất Lạc hơi hơi cúi đầu, giống như đang cố gắng ngăn nước mắt.
Bộ dáng nhu nhược bên trong mang theo quật cường này làm người khó mà kháng cự.
Động tác Tạ Bán Loan rõ ràng nhanh hơn.
Ngô Bất Lạc vừa lau nước mắt vừa trộm quan sát động tác Tạ Bán Loan.
May mắn Tạ Bán Loan không phải loại biến thái thấy mình càng khóc nhiều càng cao hứng. Ngô Bất Lạc trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần nước mắt của mình còn có tác dụng với đối phương là được.
Tuy hắn toàn tâm toàn ý muốn làm một vĩ nhân, giống như nhân vật chính trong truyện tranh thiếu niên, tốt bụng, ngay thẳng, cởi mở, nhưng tiếc rằng hiện thực và tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Ở tuyệt đại đa số thời điểm hắn đều làm những việc mà nhân vật phản diện làm. Nước mắt và bịa đặt là chuyện thường ngày.
Ngô Bất Lạc lau lau nước mắt đứng dậy khỏi giường, cẩn thận đến bên cạnh Tạ Bán Loan, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn hắn, “Bản lĩnh vẽ bùa của tôi rất kém cỏi, tôi nghe nói anh là đạo sĩ lợi hại nhất, anh có thể dạy cho tôi không?”
“Bây giờ tôi đang bận chiêu hồn, cậu vẽ một lá bùa trước cho tôi xem.” Tạ Bán Loan gật đầu, “Để tôi xem kiến thức cơ bản của cậu.”
“Được, làm phiền anh.”
Ngô Bất Lạc lấy từ trên giá sách của Tạ Bán Loan chu sa và giấy vàng cần thiết để vẽ bùa.
“Tôi vẽ một cái thanh tâm phù đơn giản nhất nhé.” Ngô Bất Lạc nhẹ giọng nói.
Tạ Bán Loan ngoài miệng đáp lại nhưng vẫn phân tâm quan sát động tác Ngô Bất Lạc.
Tuy hắn thực sự rất thích Ngô Bất Lạc, nhưng vẫn phải đề phòng Ngô Bất Lạc liên hệ với con quỷ cương thi kia.
Nếu Ngô Bất Lạc trộm vẽ loại bùa khác thì ngữ khí của hắn sẽ không tốt như thế.
Thanh tâm phù vẽ rất đơn giản, một bút có thể vẽ thành. Hơn nữa nó tốt ở chỗ hầu như tất cả mọi người đều có thể dùng, chính là nguyên mẫu của bùa hộ mệnh thường xuyên được chùa miếu bán.
Đồng thời cũng là tác phẩm nhập môn của người tu đạo bình thường.
Thông thường những người tu đạo lúc bảy tuổi bắt đầu vẽ.
Ngô Bất Lạc lúc học vẽ loại bùa này đã mười tá tuổi, so với người bình thường muộn khoảng mười một năm.
“Thủ pháp vẽ bùa của cậu không đúng, khí lực của cậu sao lại nhỏ thế?” Tạ Bán Loan thấy Ngô Bất Lạc vẽ đúng là thanh tâm phù còn ở trong tối tự hỏi chính mình có phải đa nghi quá không? Nhưng chờ sau khi tấy thành phẩm của Ngô Bất Lạc vẽ thì nhịn không được nói thẳng ra.
Tạ Bán Loan đã gặp rất nhiều người tu đạo khác nhưng chưa từng gặp qua người nào vẽ bùa kém hơn Ngô Bất Lạc. Những tên bịp bợm giang hồ tuy vẽ bùa không có tác dụng gì nhưng ít nhất vẫn bán được.
Ngô Bất Lạc vẽ cái này, che giấu lương tâm cũng không khen nổi.
“Tôi nhập môn muộn, thiên phú tu đạo cũng rất bình thường.” Ngô Bất Lạc thở dài một hơi.
“Cậu không cần học mấy thứ này, đến lúc đó tôi tìm cho cậu mấy quỷ bộc, khiến bọn chúng nghe lệnh cậu là được.”
“Vậy cảm ơn anh trước, nhưng tôi vẫn hi vọng mình có chút năng lực tự bảo vệ.” Ngô Bất Lạc mỉm cười nói.
“Nhưng…”
Tạ Bán Loan còn muốn nói tiếp nhưng cửa phòng hắn lại đột nhiên bị thứ gì đó trực tiếp phá hỏng.
Sao lại thế này?
Tạ Bán Loan ngạc nhiên nhìn ra cửa.
Đập phá cửa phòng hắn là một cục đá lớn.
“Ngô Bất Lạc, cậu còn đang đợi cái gì?” Thanh âm lãnh đạm của Sở Nhạc từ ngoài cửa truyền đến.
Tạ Bán Loan phát hiện không đúng, theo bản năng thả thức thần của mình hướng về phía Ngô Bất Lạc.
Không tốt.
Thức thần của mình sẽ giết chết hắn!
Tạ Bán Loan gần như không dám tưởng tượng cảnh Ngô Bất Lạc bị thức thần của mình giết chết.
Không chọn canh giờ tốt đã giết chết, hắn có thể làm thành con rối được không?
Vạn nhất thất bại chẳng phải chỉ có thể làm thành cương thi không có ý thức?
Như vậy có chút phiền toái.
Hắn vẫn rất thích khuôn mặt Ngô Bất Lạc.
Ầm!
Một lưỡi đao sượt qua sát đầu Tạ Bán Loan, gọt đi một nhúm tóc trước trán hắn.
“Đừng nhúc nhích!” Lưỡi đao của Ngô Bất Lạc đã kề trên cổ Tạ Bán Loan, “Nếu cử động thêm nữa, lười đao này có thể sẽ dính máu đấy. Anh lục soát mọi thứ trên người tôi nhưng lại quên lục soát thắt lưng.”
Ngô Bất Lạc vì thường xuyên bị người xấu tập kích nên khắp nơi trên người hầu như đều ẩn giấu đạo cụ có tính sát thương.
Nếu muốn hoàn toàn khám xét trang bị trên người hắn tốt nhất nên bố trí thiết bị an ninh đo lường chuyên dụng như ở sân bay mới được, giày của hắn thật ra còn có mấy cái đinh sắt đấy.
Hết cách rồi, thế giới này đối với Ngô Bất Lạc mà nói quá nguy hiểm.
“Cậu gạt tôi!” Hai mắt Tạ Bán Loan sung huyết nhìn Ngô Bất Lạc, “Cậu có biết người gạt tôi có kết cục gì không? Tôi sẽ lột da, tháo hết xương cốt, làm lại thành một búp bê vu cổ, sau đó lại quăng linh hồn cậu vào.”
Khẩu khí Tạ Bán Loan vô cùng âm độc.
“Ha ha, anh nghĩ tôi bị dọa sợ à?” Ngô Bất Lạc cười lạnh.
Hắn cái gì cũng sợ nhưng lại không sợ người uy hiếp.
Không có biện pháp, thế giới này đối với Ngô Bất Lạc tới nói thật ra quá nguy hiểm.
“Ngươi ở gạt ta?” Tạ Bán Loan nhìn Ngô Bất Lạc đôi mắt sung huyết, “Ngươi có biết gạt ta người kết cục là cái gì? Ta sẽ đem trên người của ngươi da cùng xương cốt một đám đều hủy đi tới, trọng trang thành một cái vu cổ oa oa, lại đem ngươi linh hồn quăng vào đi.”
Tạ Bán Loan khẩu khí hết sức âm độc.
“Ha hả, ngươi cho rằng ta là bị dọa đại sao?” Ngô Bất Lạc cười lạnh.
Hắn cái gì đều sợ, nhưng lại không sợ người uy hiếp.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở một chút, người xấu thích Ngô Bất Lạc, sẽ thấy Ngô Bất Lạc phù hợp với tất cả thẩm mỹ và tưởng tượng của bọn hắn.
Làm một so sánh, nếu như bạn thích loại hình giống Ngô Ngạn Tổ, như vậy Ngô Bất Lạc trong mắt bạn sẽ trở nên có chút giống Ngô Ngạn Tổ. Nhưng trong mắt người khác lại không giống.
Coi như loại khác trong mắt người tình hóa Tây Thi ấy.
(Edit: Tức là người xấu bị Ngô Bất Lạc hấp dẫn do thể chất của hắn nên “thích” hắn, cái thích này là nhìn hắn thành kiểu mà họ khao khát ấy, xong điên cuồng thích, nên đối với mỗi người xấu khác nhau lại nhìn Ngô Bất Lạc thành một hình tượng khác nhau)
Ngoài ra, người tốt sẽ không bị Ngô Bất Lạc hấp dẫn. Hơn nữa, tồn tại cảm của Ngô Bất Lạc trong mắt nhóm người tốt tương đối thấp, chính là giống như người qua đường. Chính là cảm giác “Mặc dù người này rất đẹp trai nhưng mình đối với hắn lại không có cảm giác gì, chắc là vì hắn không phải đồ ăn.”
PS: Không biết mọi người có phát hiện tiểu tâm cơ của Sở Nhạc không, hắn ở ngoài cửa không vào là vì muốn khôi phục thành bộ dáng yếu gà trước đó!