Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 139: Gian Tế 2
Đám Ngô Bất Lạc bị Tề Ngọc lao dịch, bắt hỗ trợ viết bản kế hoạch đòi mạng kia.
Theo lý thì chuyện này liên quan gì đến bọn họ đâu? Tiền lương của Hắc Bạch Vô Thường đâu có chia cho bọn họ, vậy tại sao bọn họ phải tham gia vào?
“Tôi nghĩ chắc là các cậu không biết, các cậu bây giờ là người rất nổi tiếng.” Tề Ngọc cười nhe răng, “Hiện tại toàn bộ âm quan Địa Phủ đều biết gần đây các cậu mới phát tài một phen, cả đám đều chạy tới tìm tôi đòi các cậu qua hỗ trợ làm chút việc.
Phiếu kiểm tra đánh giá của mấy người các cậu đều ở chỗ tôi, nên là đừng có ép tôi, nếu không tôi thật sự sẽ xé lẻ các cậu ra ném tới chỗ các âm quan khác đấy.”
Hỗ trợ làm việc cái quái gì, nói trắng ra là muốn giày vò bọn họ một trận, tính khấu chút đồ từ tay bọn họ chứ gì.
Hết cách rồi, dưới tình trạng âm quan nghèo phổ biến đột ngột xuất hiện nhiều kẻ thù giai cấp tư sản như vậy chắc chắn phải bị quần chúng tiêu diệt.
Ngô Bất Lạc rụt đầu lại, không dám đối nghịch với Tề Ngọc nữa.
“Tôi nghĩ Tề Ngọc tiền bối không chỉ muốn chúng ta hỗ trợ mà còn muốn hợp tác với chúng ta tìm ra nội gián.
Dù gì chúng ta có thể coi là có kinh nghiệm, người tổn thương là người trong cuộc.
Nghịch Âm Minh cướp người từ tay chúng ta không phải lần một lần hai.” Sở Nhạc nhận bút Tề Ngọc đưa cho, chậm rãi nói.
“Sở Nhạc, anh chấp nhận nhanh quá đó, dù thế nào cũng phải bàn bạc giá cả với Tề Ngọc trước đã chứ.” Ngô Bất Lạc cảm thấy Sở Nhạc vẫn phá của trước sau như một, đây là cơ hội lường gạt tốt biết bao.
“Ngô Bất Lạc, cậu đủ rồi đấy.” Tề Ngọc thực sự muốn gõ chết hắn, chỉ là hiện tại nhiệm vụ quan trọng, đành thả Ngô Bất Lạc một con ngựa, “Giờ mấy người các cậu cút tới đây nhanh lên, trước khi đến chỗ yêu hồn các cậu gặp ai nói những gì đều viết ra hết cho tôi, để tôi xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người biết tin các cậu rời đi?”
Bảy người bọn họ đều không phải người thích nói hươu nói vượn, theo lý thuyết thì không lộ ra tin gì mới đúng.
Đám người đành ngồi trước bàn, bắt đầu liều mạng nhớ lại bản thân đã nói chuyện gì với những ai.
“Tề Ngọc tiền bối có thể cho cái nhắc nhở được không?” Mộc Sơ Nhất rất phiền chán mấy thứ này, “Người biết chúng tôi rời đi có không ít.”
“Hầu hết đều không liên quan gì đến chúng ta, tôi cũng rất ít khi nói chuyện với bọn họ.” Tề Ngọc cau mày nói, “Thật ra dù bọn họ không biết nhưng chỉ cần theo dõi hành động của các cậu là có thể biết được rất nhiều thứ.
Địa Phủ lớn như thế, không thể làm bước nào cũng thiên y vô phùng* được.”
*thiên y vô phùng: hoàn hảo không sai sót gì
Nếu âm quan Địa Phủ ra ngoài làm nhiệm vụ thì nhất định cần phải ghi chép.
Huống chi nơi đám Ngô Bất Lạc đi còn có thể là một trong những cứ điểm của Phi Lư, thời gian lại dài nên đương nhiên phải ghi chép đầy đủ, tránh đến lúc xảy ra chuyện gì bên Địa Phủ cứu viện trễ.
Có rất ít âm quan có quyền hạn tra xét cái này, hầu hết đều là bạn tốt của Tề Ngọc, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, hắn không muốn nghi ngờ những đồng nghiệp đã ở chung nhiều năm.
Nếu có thể biết được người nào đáng ngờ hơn từ đám Ngô Bất Lạc, nói không chừng có thể sớm tìm ra.
Lúc Lữ Hồng Anh đi vào nhìn thấy mấy người Ngô Bất Lạc đang cắn bút nắm tóc trông rất bất lịch sự, cô ho khan vài tiếng, ý bảo bọn họ tư thế ngay ngắn chút.
Bộ dạng như thế còn ra thể thống gì?
“Khụ, Hồng Anh, tôi yêu cầu bọn họ viết hết ra giấy những người họ gặp những gì họ nói trước khi đi làm nhiệm vụ.” Tề Ngọc không phải không có lương tâm, ít nhất vào lúc này vẫn sẵn lòng nói một câu công bằng.
Dù sao mọi chuyện đã qua lâu rồi, muốn nhớ lại hoàn chỉnh khá là phiền toái.
“Đây là nội dung trong bản kế hoạch của anh?” Lữ Hồng Anh nhìn Tề Ngọc một cách khinh bỉ, “Anh như vậy chẳng phải đầu cơ trục lợi à?”
“Xuỵt!” Tề Ngọc cắt lời Lữ Hồng Anh, “Vậy sao có thể xem là đầu cơ trục lợi được? Tôi chỉ đơn thuần từ trong suy luận của mỗi người phân tích ra một người đáng nghi là nội gian thôi, đó là nghiên cứu đường đường chính chính, dĩ nhiên cũng có thể viết vào bản kế hoạch.”
Lữ Hồng Anh vẻ mặt hờ hững, mặc Tề Ngọc ba hoa chích chòe.
Từ ngày trước đã như vậy, mặc dù cùng là Hắc Bạch Vô Thường nhưng bản lĩnh gây họa của Tề Ngọc trước kia không hề kém Ngô Bất Lạc chút nào, phải nói là hỗn loạn.
Thời điểm đó Lữ Hồng Anh cực kì chướng mắt thằng cha này, không ngờ trời xui đất khiến lại thành cộng tác với nhau.
Đúng là sai lầm của ông trời.
“Nhắc tới thì khi tôi rời đi đúng lúc gặp một cô gái rất điềm đạm.” Ngô Bất Lạc chậm rãi hồi tưởng, “Cô gái kia không cẩn thận đụng trúng tôi, pháp khí trong tay cô ấy còn làm tôi bị thương.
Cô ấy nói muốn đưa tôi đi bệnh viện nhưng tôi không thèm phản ứng, chỉ đòi một ngàn công đức tiền bồi thường.”
Thực ra lúc đó Ngô Bất Lạc muốn bắt chẹt một ít, tiếc rằng cô gái này nhìn thực sự không giống người có tiền nên Ngô Bất Lạc không có hỏi nhiều.
Tính kỹ ra, hắn ăn một viên đan dược là vết thương hồi phục như cũ, đan dược trị giá một ngàn rưỡi công đức, như vậy hắn còn bị lỗ.
Cô gái rất đáng yêu cho nên lỗ thì lỗ đi.
“Thế cậu có nhớ cô gái đó trông thế nào không?” Tề Ngọc vội hỏi.
“Không nhớ rõ, chỉ nhớ cô ấy đeo một chiếc kính đen.” Ngô Bất Lạc nhún nhún vai, “Sau đó tôi đi thẳng về, không gặp thêm bất kỳ ai.”
“Tôi cũng gặp một âm quan thú vị, còn trò chuyện với người đó rất lâu, nhưng mà chúng tôi toàn nói chuyện về đan dược với phù lục.” Tào Phàm nhớ lại nói, “Với lại người đó rất hiểu biết, còn giới thiệu cho tôi mấy loại phù lục dùng cực kỳ tốt luôn!”
Tề Ngọc tranh thủ ghi lại những gì Tào Phàm nói, chỉ cảm thấy tên này không phải ngu bình thường.
“Đồ đần, anh để lộ rồi.” Ngô Bất Lạc liếc mắt, “Chắc chắn anh đã hỏi mua mấy đan dược hoặc phù lục cần dùng khi làm nhiệm vụ như nào thì tiết kiệm chi phí hơn đúng không?”
“Tôi…Đa phần âm quan đều sẽ hỏi thế mà.” Tào Phàm phản bác, “Không nói về mấy thứ sử dụng khi làm nhiệm vụ thì nói về gì?”
“Chỉ một mình cậu thì đương nhiên không sao cả, nhưng nếu nhiều người trong một đội cùng lúc mua đan dược thì sao, ít nhất có thể xác định chúng ta sẽ rời khỏi vào lúc nào đó.” Sở Nhạc thờ ơ giải đáp, “Hơn nữa lúc tán gẫu rất dễ để lộ tin tức, nói càng nhiều càng lộ nhiều sai sót.”
Tào Phàm ngẩn tò te.
“Mấy cậu sống khôn khéo, nhưng làm ơn nghĩ lại xem, lúc các cậu cà kinh nghiệm sống tôi còn đang đau khổ tu hành cho nên tôi thật sự không biết chơi mấy trò lòng vòng đó như con người các cậu đâu!” Tào Phàm xua tay, tỏ ý mình rất vô tội.
Không nói thì thôi, sau khi nói xong phát hiện ra rằng mọi người ít nhiều đều đã từng gặp một người mà mình chưa gặp bao giờ, từng có tiếp xúc thân thể hoặc trao đổi thông tin.
Giả sử đây là một băng nhóm hoặc một người với các bộ dáng khác nhau, vậy thì bọn họ muốn đi nơi nào lúc nào hầu như đều bị đối phương nắm rõ.
“Chẳng lẽ trong chúng ta thực sự không có nội gián mà là những âm quan bên dưới có vấn đề?” Trong lòng Tề Ngọc có chút mừng rỡ không ai biết, lại cảm thấy lý do này có hơi khiên cưỡng.
Nếu quả thực toàn bộ đều là âm quan cấp thấp, dùng cách vừa phiền toái vừa phức tạp như vậy để thu thập tình báo có phải hơi chậm quá không?
Tình báo, chú trọng nhất là một chữ nhanh.
“Chưa hẳn.” Lữ Hồng Anh lắc đầu, “Có lẽ những thứ này đều chỉ là thuật che mắt mà thôi.
Nhưng chúng ta có thể thử đi kiểm tra giám sát, biết đâu sẽ tìm được chút gì đó?”
“Chờ chút, Địa Phủ còn có thiết bị giám sát cao cấp vậy á?” Ngô Bất Lạc tỏ vẻ thế mà mình không biết?
“Địa Phủ lớn thế này nhất định phải có giám sát chứ.” Tề Ngọc nói một cách đương nhiên, “Nếu không làm sao chúng tôi xác định được âm quan có lười biếng không làm việc hay không?”
…Nói vậy xong cảm giác đẳng cấp của giám sát lập tức tụt xuống thấp luôn.
Nhưng đã có manh mối rồi, đó là điều tốt nhất.
Chỉ cần điều tra giám sát là có thể tìm ra những người bọn họ gặp phải rốt cuộc là ai? Có phải gian tế thực sự hay không?
Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh để đám Ngô Bất Lạc chờ tại chỗ, hai người sẽ đi nhanh về nhanh.
Chỉ là đi lấy giám sát mà thôi, không cần phải nhiều người đi, nếu không người ta còn tưởng bọn họ tới đập phá quán.
“À mà, nội gián của Nghịch Âm Minh có thể là bất kỳ ai.” Sở Nhạc bỗng lên tiếng, “Cho dù là Hắc Bạch Vô Thường cũng không ngoại lệ.”
“Sở Nhạc, anh nói vậy có hơi quá mức rồi.” Trương Dịch cau mày, “Hắc Bạch Vô Thường đối với chúng ta có thể nói là hết lòng hết dạ.”
“Hết lòng hết dạ với chúng ta với là nội gián không có gì xung đột, tôi chỉ đưa ra một khả năng mà thôi.” Sở Nhạc mỉm cười đáp, “Bắt đầu từ lần Mạnh Bách Khí, tôi cảm giác nội gián ẩn giấu có mưu tính nhằm vào chúng ta, cuối cùng là vì cái gì? Bởi vì chúng ta có tiềm lực to lớn?”
Đó căn bản là lý do vô căn cứ.
Bọn họ muốn trở nên lớn mạnh cần rất nhiều thời gian và tài nguyên.
Trong quá trình này, ai cũng không thể chắc chắn bọn họ có chết vì nhiệm vụ nào đó hay không.
Thế thì cần gì phải chém giết bọn họ từ sớm?
Cho dù mặc kệ không quản, cuối cùng bọn họ có thể cũng chỉ trưởng thành đến một hai phần mười, cần thiết phải giết bọn họ không biết mệt vậy không?
Trừ khi, bọn họ biết được bí mật không nên biết hoặc là vô tình phát hiện chuyện gì đó, nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa biết đó là gì.
“Đây chỉ là suy đoán của anh thôi.
Vấn đề cần suy nghĩ thì đừng tìm tôi.” Lộ Đông nhịn không được xin tha, “Bất Lạc, đây là thế mạnh của cậu còn gì.”
“Lạy cụ, chẳng có đầu mối gì, hết thảy đều dựa vào suy luận thì có thể biết được cái gì?” Ngô Bất Lạc nhìn Lộ Đông bằng ánh mắt tràn đầy thương hại, “Cậu đừng đọc mấy tiểu thuyết trinh thám lung ta lung tung không có dinh dưỡng kia nữa, tất cả kết luận đều phải dựa trên bằng chứng xác thực và suy đoán hợp lý.”
“Tôi không rõ nội gian rốt cuộc là ai muốn làm gì nhưng tôi tán đồng với quan điểm của Sở Nhạc.” A La bỗng nhiên mở miệng nói, “Cho dù là Hắc Bạch Vô Thường chúng ta cũng phải nghi ngờ.”
“Vậy sao không nghi ngờ nội bộ chúng ta?” Trương Dịch bép xép hỏi.
“Bởi vì Bất Lạc.” Điểm này Mộc Sơ Nhất nghĩ hết sức rõ ràng, “Bất Lạc nói cho chúng ta biết thân phận của hắn, nếu trong chúng ta có nội gián thì Bất Lạc đã sớm bị bắt đi rồi.
Giờ Bất Lạc không sao cả chứng minh trong chúng ta không có nội gián.”
“Đầu óc cậu vào lúc này lại dùng rất tốt.” Trương Dịch đùa giỡn, “Đôi khi tôi thực sự không biết cậu không hiểu thật hay là giả bộ không hiểu?”
“Ha ha.” Mộc Sơ Nhất cười vui vẻ.
“Chẳng lẽ không thể nghi ngờ Hắc Bạch Vô Thường à?” Tạ Bán Loan lên tiếng, “Thử nghĩ xem, bắt đầu từ lúc tu bổ thần cốt luôn là nhiệm vụ của bọn họ.
Kéo chúng ta tới tiểu đội của bọn họ cũng giống vậy, nhưng họ gần như rất ít khi trực tiếp giúp đỡ chúng ta.
Thay vào đó, chúng ta đối đầu với Nghịch Âm Minh thường xuyên hơn.
Ngoài ra, bọn họ theo dõi điều tra Nghịch Âm Minh nhiều năm vậy mà không có tiến triển gì nhưng sau khi chúng ta tới, tốc độ tiến triển nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần? Tôi không cho rằng những âm quan khác dưới quyền Hắc Bạch Vô Thường đều là hạng người vô dụng!”
Coi như không có tài cán gì thật, đã nhiều năm như thế cũng nên có chút kinh nghiệm rồi.
Nhưng rất tiếc là dường như chẳng có gì hết.
“Lão Tạ, cậu vẫn còn thích Bất Lạc à?” Tào Phàm hoài nghi nhìn Tạ Bán Loan, cứ cảm giác Tạ Bán Loan suy nghĩ có hơi u ám quá.
“Tôi thích hay không mắc mớ gì tới anh?” Tạ Bán Loan sẽ không hạ miệng lưu tình với Tào Phàm, “Tôi chỉ đang nói rõ cái nhìn của mình thôi.”
“Chúng ta cứ chờ một lát trước đi đã.” Sở Nhạc lên tiếng cắt ngang đám người sắp bắt đầu cãi lộn, “Tôi cảm thấy cái video giám sát kia chưa chắc đã có, hoặc là căn bản không quay được thứ gì.”
“Vậy…?”
“Cách khiến video giám sát biến mất nhiều lắm, luyện pháp thuật không cẩn thận đánh nát thiết bị giám sát này, hoặc là có đủ quyền hạn trực tiếp xóa bỏ một phần gì đó, đều có thể được.” Ngô Bất Lạc đã đồng ý ở bên Sở Nhạc nên dĩ nhiên nói giúp Sở Nhạc.
Hắn và Sở Nhạc chơi đùa với máy giám sát vô cùng thuần thục, gần như là bản lĩnh giữ nhà của bọn hắn, ngay cả cái cớ để đối phó cảnh sát lần nào cũng không giống nhau.
Pháp luật có quy định nhất định phải bị camera giám sát quay lại không?
Không.
Địa Phủ cũng vậy đó.
“Nếu tôi là nội gián thì tuyệt đối sẽ không chú ý đến sự tồn tại của máy giám sát.” Ngô Bất Lạc bổ sung thêm, “Nếu lợi dụng tốt, nói không chừng tôi có thể trực tiếp đẩy chuyện nội gián cho người khác.
Dù sao thì một người thâm nhập Địa Phủ bao giờ cũng cần vài người giúp đỡ.”
Chỉ xem đối phương có nỡ ném một người ra không?
Đám người vừa nói chuyện vừa chờ ở đây gần một tiếng mà Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa quay lại.
Quả nhiên xảy ra chuyện!
Đám Ngô Bất Lạc không tiếp tục chờ nữa, nhanh chóng chia thành hai nhóm, một nhóm đi tìm Hắc Bạch Vô Thường, nhóm còn lại đi báo cáo chuyện phát sinh bên này cho Phán quan.
Nhưng mà mấy người họ vừa ra ngoài chưa được bao lâu đã thấy một số âm quan vội vội vàng vàng chạy tới nơi nào đó.
“Có chuyện gì sao?” Ngô Bất Lạc tóm lấy một âm quan qua đường hỏi, “Sao tự dưng loạn vậy?”
“Bên Phong Đô Thành xảy ra vấn đề.” Âm quan bị bắt lại có vẻ biết không ít thứ, “Nơi đó gần đây hình như xuất hiện một đại yêu nhập ma, vì vậy không ít âm quan trình độ cao đều đến đó xử lý.
Vốn là sự tình đã xử lý xong, ai ngờ đại yêu kia không chết lại còn để lại một sợi yêu hồn bám vào người một âm quan nào đó.
Lúc nãy Hắc Bạch Vô Thường đại nhân đến lấy giám sát đúng lúc phát hiện âm quan đó không thích hợp, nào ngờ yêu hồn lại tự bạo cho nên chúng tôi mới vội vội vàng vàng chạy tới.”
Ngô Bất Lạc đã nghe nói chuyện bên Phong Đô Thành từ lâu.
Khi trước lúc nhà tang lễ xảy ra chuyện, mấy người sáng lập nhà tang lễ đã tức tốc đến Phong Đô Thành.
Lúc đại yêu thượng cổ sắp hết thọ mệnh là lúc suy yếu nhất, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Vì vậy đến thời điểm này đại yêu sẽ chọn hợp tác với Địa Phủ.
Nếu bọn chúng có thể chết đi một cách tự nhiên thì Địa Phủ có thể lấy đi một phần thân thể chúng làm vật liệu, đổi lại một thân phận tốt cho chúng kiếp sau.
Có kẻ chịu hợp tác, nhưng cũng có kẻ không.
Đại yêu thượng cổ mỗi khi xuất hiện một con đều là đối tượng được đông đảo âm quan tranh giành, giá trị của bọn chúng không hề kém mỹ nhân nhện mà bọn Ngô Bất Lạc gặp phải.
Bọn Ngô Bất Lạc là trời xui đất khiến đụng phải mỹ nhân nhện, nhưng đại yêu thượng cổ này rất nhiều âm quan biết đến, tự nhiên không ai cam lòng từ bỏ phần công đức to lớn thế này.
Nếu không phải thực lực của đám như Ngô Bất Lạc không đủ thì lượng âm quan tìm đến đã không chỉ là một con số nhỏ, nói không chừng Ngô Bất Lạc cũng sẽ đi kiếm một chén canh.
Mấy ngày trước còn nghe nói các âm quan hầu như đã rút về, không nghĩ tới đúng lúc mấu chốt này lại xảy ra chuyện.
Trong đó liệu có sự nhúng tay của Nghịch Âm Minh hay không đây?
Dẫu sao lần này không khỏi quá trùng hợp.
“Giám sát kia đâu?” Ngô Bất Lạc hỏi tiếp.
“Sao tôi biết được?” Âm quan bị túm lại vẻ mặt buồn bực, “Nếu cậu muốn biết thì đi hỏi xem.
Có điều hai vị đại nhân Hắc Bạch Vô Thường có lẽ đã vào bệnh viện, người bình thường không gặp được họ.”
“Đi.” Ngô Bất Lạc biết được tin mình muốn biết xong lập tức mang người quay đầu đến bệnh viện.
“Ai vậy chứ.” Âm quan kia nhìn bóng lưng đám Ngô Bất Lạc rời đi, không nhịn được oán giận, “Không biết nói câu cảm ơn à?”
Đám Ngô Bất Lạc tới hơi trễ, bệnh viện đã bị rất nhiều âm quan bao vây.
Hắc Bạch Vô Thường tại Địa Phủ là người nổi tiếng, hiện tại nằm viện cả đôi chắc chắn làm cho người ta hiếu kì.
Còn nữa, lúc yêu hồn tự bạo nếu hai vị đại nhân không lao tới thì những âm quan này e rằng đã mất nửa cái mạng.
Về tình về lý, bọn họ đều nên ở đây chờ hai vị đại nhân chuyển biến tốt.
“Các cậu là nhóm Ngô Bất Lạc.” Mấy âm quan canh giữ trước phòng bệnh của Hắc Bạch Vô Thường thấy đám Ngô Bất Lạc đến thì ngăn lại, sau đó hỏi thăm.
“Đúng vậy, là chúng tôi.” Ngô Bất Lạc đem thẻ chứng minh âm quan ra.
Mấy âm quan kia kiểm tra xong đưa lại chứng minh cho bọn họ, sau đó lấy ra một con chip, “Đây là thứ trước khi hôn mê Tề Ngọc đại nhân bảo tôi giao cho âm quan tên là Ngô Bất Lạc.”
“Video giám sát!” Ngô Bất Lạc vô cùng chắc chắn.
“Hai vị đại nhân đều bị thương, trước khi yêu hồn kia tự bạo không biết đã ăn cái gì mà còn mang theo chút khí độc, hiện tại bệnh viện đang cố gắng giải độc, không nên có người vào làm phiền.”
“Tôi hiểu, chúng tôi sẽ không vào trong, nếu có chuyện gì thì các anh hãy liên hệ thẳng với chúng tôi.” Ngô Bất Lạc đứng bên ngoài nhìn vào thấy Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh đều đang nằm bên trong, không có ý định đi vào nữa.
Hắn cầm chip, cùng mọi người rời khỏi đây.
Tề Ngọc lấy được chip không đưa cho âm quan cùng cấp mà lại đưa cho Ngô Bất Lạc, chứng minh trong video giám sát này thật sự có không ít manh mối.
“Tôi cũng đã nghe về đại yêu bên Phong Đô Thành, theo lý thuyết đáng lẽ không phải đối thủ của Hắc Bạch Vô Thường mới đúng, sao chỉ còn lại mỗi sợi yêu hồn tự bạo mà có thể khiến hai người họ hôn mê được?” Đây là điểm Lộ Đông thấy rất khó hiểu.
Hắc Bạch Vô Thường Địa Phủ mà dễ đối phó như thế thì đừng nói một cái Nghịch Âm Minh, mười cái cũng có.
“Có lẽ là bị ám toán?” Ngô Bất Lạc cầm chip, giờ người mà hắn có thể tin tưởng chỉ có vài người này thôi, nếu truy tra thì phải lén lút tiến hành.
Nội gián trong Địa Phủ nhất định có địa vị không thấp, không thì cũng không thể đúng lúc ám toán Hắc Bạch Vô Thường như thế.
Tề Ngọc giao chip cho Ngô Bất Lạc có lẽ cũng vì lo đến phương diện này.
“Chúng ta xem video trước đi.” Lộ Đông đề nghị, “Nhà tôi có nguyên bộ thiết bị truyền hình đó, hẳn là có thể giúp chúng ta xem rõ nét hơn.”
“Được.”
Nhà Lộ Đông không gần điện Diêm Vương lắm nhưng được cái vị trí tốt, diện tích cũng không nhỏ.
Hắn còn dành hẳn phòng ngủ chính để đặt thiết bị, bản thân ở ngủ phòng phụ.
“Ôi trời, mấy thứ này đắt lắm đó.” Mộc Sơ Nhất thấy đồ trong phòng Lộ Đông thì không khỏi kinh hô.
Thiết bị truyền hình của âm phủ thường có thể thấy được rất nhiều thứ không thể nhìn bằng mắt thường, có thể xưng là mắt âm dương phiên bản máy móc.
Nghe nói một số hàng cao cấp còn có thể nhìn được hào quang lưu động do pháp thuật phóng ra, giá đắt cắt cổ.
“Khoản công đức thu được từ mỹ nhân nhện hầu như tôi đều đập vào đây.” Lộ Đông rất là tự hào, “Tôi biết mình có thiếu sót trong tu hành thuật pháp, vì vậy tôi đã mua bộ thiết bị này.
Đống ảnh và video tôi quay chụp cho các cậu trước đây dùng cái máy này phát lại có thể nhìn rõ từng động tác nhỏ và pháp thuật lưu động trong thân thể các cậu.
Đợi thêm mấy năm nữa, tất cả các cậu đều không phải đối thủ của tôi.”
Ừm, lý tưởng rất to lớn, rất đáng khích lệ.
“Chúng tôi không phải sẽ không tiến bộ.” Sở Nhạc bật cười, “Cách này của cậu có thể đối phó người khác.”
Mặt Lộ Đông đỏ lên, “Các người có muốn xem video giám sát không hả? Một bộ thiết bị này ngốn của tôi ba ngàn vạn công đức đấy, chắc chắn sẽ có tác dụng!”
Toàn bộ gia sản của hắn đều đập vào đây, nhà ở mới chỉ đủ tiền cọc, phần còn lại vẫn đang phải đi vay!
Bây giờ Sở Nhạc nói vậy, chờ đến khi hắn ghi lại tất cả video chiến đấu sau này của bọn họ, bọn họ sẽ biết thế nào là lợi hại..