Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 128: Nghiệt Kính Đài 2
A La nằm trên giường bệnh, cảm nhận được lực lượng trong thân thể đang từ từ khôi phục, trong lòng kích động khó có thể bình tĩnh lại.
Chuyện này là bình thường.
Mặc dù A La nói với bạn bè rằng không sao cả, không việc gì, nhưng hắn vất vả nhọc nhằn tu luyện nhiều năm, khi mất đi tất cả sức mạnh sao lại không để ý cho được? Bây giờ lực lượng đã mất mà có lại, trong lòng càng dậy sóng.
“Mặc dù thần cốt đã tạm thời tu bổ, nhưng muốn triệt để dung hợp còn cần một chút thời gian, mấy ngày này cậu tốt nhất nên ít đánh nhau với người khác.” Bác sĩ quyến luyến nhìn A La, giống như đang nhìn trân bảo hiếm thấy gì vậy.
Trân bảo hiếm thấy chứ còn gì nữa?
Nhiều năm qua, hễ là người bị rút thần cốt đều không hồi phục được, A La là người đầu tiên có thể hoàn hảo không chút tổn hại, hơn nữa thần cốt bổ sung còn là xá lợi kiếp trước của hắn, ca này càng hiếm hơn.
Haiz, bỏ lỡ bệnh nhân này rồi, ít nhất trong vòng mấy trăm năm tới sẽ không có trường hợp thứ hai.
Nếu không phải Hắc Bạch Vô Thường khẩn trương thúc giục, hắn thật sự muốn trả A La một khoản công đức để bọn họ nghiên cứu chút.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” A La có chút không thoải mái khi bị bác sĩ nhìn chằm chằm, nhưng không biểu hiện ra.
Đợi bác sĩ rời khỏi, đám Ngô Bất Lạc lần lượt đi vào.
Trong hơn một năm nay, A La đã giúp Hắc Bạch Vô Thường chỉnh lý tài liệu, nên biết được không ít chuyện.
Sau khi đám Ngô Bất Lạc đi vào, A La biết bọn họ đã biết mọi chuyện phát sinh hơn một năm nay.
“Bác sĩ nói anh ở thêm hai ba ngày nữa là có thể bình phục, tốt quá rồi.” Mộc Sơ Nhất phấn khởi nói, “Chờ anh khỏe rồi, chúng ta có thể cùng nhau đi giải quyết Nghịch Âm Minh báo thù cho anh.”
“Lần này là người của tổng bộ.” A La không khỏi có chút bận tâm, “Phải cẩn thận.”
Cho dù biết tổng bộ ở nơi nào, cũng không thể tùy tiện động thủ.
Thỏ khôn có ba hang, Nghịch Âm Minh mà muốn vứt bỏ một địa bàn để rút lui thì bọn họ cũng không có cách nào, bởi vậy tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.
“Ngô Bất Hoa bây giờ có rất nhiều người vây quanh.” Tạ Bán Loan mở weibo trên di dộng, “Trong năm nay, cô ta tiến quân vào làng giải trí với tư cách người mới xuất sắc nhất.
Trong vòng một năm đã trở thành nữ chính vủa ba bộ phim truyền hình vệ tinh, fan hâm hộ vô số, mỗi lần ra ngoài có mấy chục vệ sĩ, chưa kể tới đám cẩu tử bám theo phía sau.
Chúng ta muốn bắt cô ta thì phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ ngộ thương người bình thường.”
*phim truyền hình vệ tinh: phim truyền hình trực tuyến phát sóng trên truyền hình vệ tinh của tỉnh, có sự trợ giúp của đài truyền hình tỉnh nên ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều.
Hầu hết diễn viên mới vào nghề hoặc diễn viên tuyến hai tuyến ba không thể tham gia các bộ phim truyền hình trực tuyến.
Khả năng đóng được vai chính trong phim này xác định mức độ nổi tiếng của một diễn viên
*cẩu tử: paparazi
Trong vòng một năm đã đá bay mấy tiểu hoa lưu lượng để trở thành nữ chính, hơn nữa ngoại hình khí chất xuất chúng, đề tài thảo luận không thiếu, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của đám đông.
Dưới tình thế đó, dù các âm quan đều biết Ngô Bất Hoa là đối tượng phải bắt, cũng phải cân nhắc xem mình có thể bắt người mang đi dưới ánh mắt của một đống người bình thường vây xem hay không?
Nghịch Âm Minh làm việc không kiêng dè chút nào, ngộ nhỡ lúc đó cô ta bắt những fan hâm mộ đó làm con tin thì làm sao giờ?
Sợ ném chuột vỡ bình chính là đây.
Đương nhiên, lịch trình hiện tại của cô ta đã sắp xếp kín mít, muốn ra làm ác cũng không được, bên Địa Phủ lại không có lệnh cưỡng chế nên thôi mặc kệ.
Giờ phút này xuất hiện trên weibo là video fan hâm mộ Ngô Bất Hoa rầm rộ đi đón máy bay thần tượng, đông đến nỗi xuất hiện tình trạng giẫm đạp lên nhau, xuất động không ít cảnh sát đến giữ gìn trị an.
“Ngô Bất Hoa trong giới giải trí bây giờ rất tà môn.” Tạ Bán Loan vừa lướt weibo vừa cười nói, “Những người hắc cô ta tích cực nhất không sinh bệnh thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nữ minh tinh tranh vai diễn với cô ta liên tiếp bị bóc phốt, thậm chí còn có mấy nữ minh tinh nuôi tiểu quỷ trực tiếp bị tiểu quỷ cắn trả, phẫu thuật thẩm mỹ thì mặt xảy ra vấn đề.
Cô ta là đại sát tinh, không một ai dám chọc.”
Chứ còn gì nữa?
Những kẻ mà minh tinh giới giải trí nâng niu gọi là thiên sư cao tăng có chút nhãn lực nhận ra khuôn mặt không thể bị nhận nhầm của Ngô Bất Hoa, quỳ xuống nói xin lỗi còn không kịp, nào dám đối nghịch với sát thần?
Bởi vậy, Ngô Bất Hoa trong hơn một năm nhanh chóng thượng vị, được mệnh danh là Tử Vi tinh hạ phàm.
Hàng loạt nam nữ minh tinh tranh nhau tìm cách lấy lòng.
Đám fan hâm mộ của những người đó đều điên rồi, hoàn toàn không thể hiểu nổi nam thần nữ thần nhà mình tại sao phải lễ độ với một người như vậy? Xôn xao nói về bối cảnh phía sau.
*Tử Vi tinh: còn gọi là sao Tử Vi, Tử Vi thuộc âm thổ, là Bắc Đẩu chủ tinh.
Trong 14 chính diệu của Đẩu Số, nó là lãnh đạo của các sao, nên người xưa gọi là “đế diệu”, ví với hoàng đế
“Đây là một cách tự vệ.” Tào Phàm thật lòng thật dạ nói, “Ít nhất hiện tại không người nào dám tùy tiện động vào cô ta.
Chúng ta biết cô ta ở đâu, nhưng nếu cô ta giả ngu, chúng ta cũng không có cách bắt.
Trừ khi bày ra được một kết giới cỡ lớn để cô lập fan hâm mộ của cô ta.”
“Tại sao phải phiền toái như vậy?” Ngô Bất Lạc ở bên cạnh gãi gãi đầu, “A La, chẳng phải anh có quan hệ ở bộ quốc an à? Mượn cớ để Ngô Bất Hoa phối hợp cảnh sát điều tra đưa cô ta tới không phải được rồi sao?”
Vừa dứt lời, Ngô Bất lạc phát hiện mọi người rất an tĩnh.
“Tôi nói không đúng à?” Ngô Bất Lạc buồn bực nhìn đám người, hắn đã nói gì sai ư.
“Không, cậu nói rất đúng, là bọn tôi không nghĩ tới điều này.” Trương Dịch thật lòng nói, “Bọn tôi đều chỉ nghĩ từ góc độ pháp thuật, quên mất Ngô Bất Hoa đã chọn đến dương gian lánh nạn, có thể lợi dụng lực lượng chính phủ.”
Mối quan hệ giữa chính phủ và Địa Phủ khá tốt, tuy có chỗ giao thoa nhưng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Quan chức cấp cao cũng đều phải chết, khi còn sống Địa Phủ không quản được bọn họ, chẳng lẽ chết còn không quản được? Ai có thể cam đoạn mình sẽ không chết? Bởi vậy, âm quan Địa Phủ có một số quyền hạn khá cao.
Lại có A La từng là cố vấn tại bộ quốc an, huy động chút lực lượng chính phủ vẫn được.
Rất nhanh, mọi người đã bàn bạc ra một kế hoạch, chuẩn bị bắt đầu động thủ.
– – — — — — — — —
“Bất Hoa, Bất Hoa, chúng tôi yêu chị!”
“Hoa Cốt Đóa vĩnh viễn là hậu thuẫn của chị!”
…
“Đám fan hâm mộ này thật sự quá điên cuồng.” Mấy vệ sĩ mới tới có chút hold không nổi, một ngày thế này còn mệt hơn lúc làm nhiệm vụ trước kia.
“Không được đánh không được mắng, nếu không lộ ra sẽ gặp rắc rối.” Tiền bối tốt bụng nhắc nhở, “Vì fan hâm mộ Ngô Bất Hoa rất đông, nên mới một hơi thuê nhiều người thế này.”
Thực tế những vệ sĩ thâm niên hơn cũng chỉ tới sớm hơn người mới mấy tháng thôi.
Vị tiền bối kia không có nói, rằng anh ta rất sợ Ngô Bất Hoa.
Thật là kỳ lạ.
Trước khi xuất ngũ, hắn trong quân đội cũng có số má, chỉ vì bị thương không cứu vãn được mới phải xuất ngũ, nhưng dù vậy, hắn không nghĩ rằng mình sẽ sợ một cô gái xinh đẹp yểu điệu.
Nhưng sự thật là thế, đôi khi hắn nhìn thấy Ngô Bất Hoa, trong lòng chẳng những không cảm thấy ái mộ mà còn sợ hãi không ngủ được, liên tục mấy ngày mơ ác mộng toàn là khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Bất Hoa.
Cô ấy thật sự cần chúng ta bảo vệ ư?
Anh vệ sĩ không biết có phải do tâm lý của mình ảnh hưởng không? Bởi vì khi hắn thử dò hỏi lúc trò chuyện với các đồng nghiệp, tất cả đều cười nhạo hắn, bảo hắn quá đa tâm.
Tính cách Ngô Bất Hoa mặc dù có chút lãnh đạm, nhưng chưa bao giờ kiếm chuyện, cũng không phát cáu lung tung, trông còn rất xinh đẹp, trang điểm lên hơn hẳn các nữ minh tinh khác.
Có thể làm vệ sĩ cho một đại mỹ nhân như thế có gì mà không hài lòng?
“Các anh ở dưới chờ tôi là được.” Ngô Bất Hoa đến trước một công ty giải trí, ra hiệu vệ sĩ không cần theo vào.
Trong công ty có không ít nghệ sĩ ra vào, nhìn Ngô Bất Hoa bằng ánh mắt dò xét và hoài nghi, thậm chí cả ghen tị và thù hận, nhưng Ngô Bất Hoa giống như hoàn toàn không phát hiện trực tiếp đi vào văn phòng chủ tịch.
“Cho dù có quan hệ đi nữa thì cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi.”
“Xuỵt, đừng nói xấu cô ta.
AnmY* trước đó vẫn là tình nhân nhỏ của chủ tịch, nghe đâu nói xấu Ngô Bất Hoa ngay trước mặt chủ tịch liền bị đá đi luôn, vai diễn đã nói xong cũng mất.”
*raw để tên là AnmY vầy luôn
“Lợi hại vậy ư?”
“Bối cảnh sau lưng của cô ta không phải cứng bình thường đâu, chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ ngậm chặt miệng.”
Ngô Bất Hoa đẩy cửa ra, thấy rất nhiều nhân vật quyền lực trong công ty đều đang đợi bên trong.
Những người kia trông thấy Ngô Bất Hoa tới thì vội vàng đổi lại khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
“Quản lý Ngô.”
“Chào quản lý.”
Ngô Bất Hoa ngồi ở vị trí đứng đầu, bên cạnh người bưng trà người rót nước, hận không thể trực tiếp quỳ xuống luôn.
Bọn họ chỉ là nhân viên bình thường ở Nghịch Âm Minh, Ngô Bất Hoa là đại lão từ tổng bộ tới, chỉ cần một ngón tay là có thể lấy mạng cả nhà bọn họ, bọn họ nào dám không nhiệt tình tiếp đãi.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Bất Hoa lạnh nhạt hỏi.
“Tài vụ công ty chúng ta xảy ra vấn đề.” Chủ tịch vừa lau mồ hôi lạnh đầy đầu vừa nói ngắn gọn mọi chuyện, “Quản lý ngài cũng biết, rất nhiều hạng mục của công ty chúng ta là để rửa tiền, bộ phim truyền hình ngài quay trước đó còn là đầu tư lớn.
Cảnh sát đã chú ý tới, hiện tại đã bắt đầu truy xét.
E rằng mấy ngày kế tiếp, ngài phải đẩy xuống mấy tiết mục đi phối hợp cảnh sát điều tra.
Ngài, ngài yên tâm, công tác quét sạch tiếp sau chúng tôi đã đang làm rồi, chỉ cần một chút thời gian.”
Bọn hắn cũng không dễ dàng, hơn nửa số tiền kiếm được đều gửi đến tổng bộ, thế nhưng tài chính tổng bộ cần không phải con số nhỏ, chỉ riêng kinh phí nghiên cứu hàng năm thôi đã cần tiêu tốn mười mấy ức*, chưa kể đến việc tìm kiếm các loại tài nguyên gì đó cho người tu hành tại tổng bộ, có thứ tiền cũng không mua được.
Nếu không làm chút việc phi pháp thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để dâng lên?
* 1 ức = 100,000,000
Hiện tại cảnh sát cắn rất chặt, bọn họ ngoại trừ phối hợp thì không còn cách nào.
“Tôi nhất định phải đi?” Ngô Bất Hoa khẽ nhíu mày, “Không thoái thác được à?”
“Không cách nào thoái thác.” Chủ tịch chỉ thiếu quỳ xuống xin Ngô Bất Hoa, “Vì còn dính đến vài đường dây ở nước ngoài, nếu không phối hợp, ngày mai cảnh sát sẽ tới thẳng cửa tra xét.”
“Biết rồi.” Ngô Bất Hoa xua tay, “Tôi sẽ đi.”
“Còn nữa, quản lý, ngài ngàn vạn lần không thể động thủ.” Lúc chủ tịch nói chuyện cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp khó giữ được, “Ngộ nhỡ khiến bộ quốc an chú ý, chúng ta liền xong đời.”
Ngô Bất Hoa bật cười.
Bắt đầu từ giây phút cô xuất hiện, cô đã bị để mắt tới rồi.
Những người này chỉ là người bình thường, dĩ nhiên không biết đằng sau dính dáng đến thế lực bao lớn.
“Yên tâm đi.” Ngô Bất Hoa cho bọn họ một viên thuốc an thần, “Lịch trình tiếp theo của tôi đẩy hết đi, tạm thời tôi sợ không về được.”
“Không đâu, quản lý, cảnh sát chỉ điều tra một chút…”
Ngô Bất Hoa không để ý bọn họ, đi thẳng ra ngoài.
Cô đưa tay sờ ngực mình, trong lòng biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tính toán thời gian, Bất Lạc đến lúc trở về rồi.
“Ngô Bất Hoa đồng ý.” A La nói chuyện với bạn ở bộ quốc an xong rồi nói, “Cô ấy không phản kháng chút nào, cứ như đã biết chúng ta định làm gì vậy.”
“Cô ta vậy mà không phản kháng?” Tạ Bán Loan sửng sốt, “Không có trá đấy chứ?”
“Không có.
Cô ấy đề nghị gặp chúng ta sớm hơn, không cần thông qua hình thức kia.” A La nghiêm túc hồi đáp, “Hiện tại bạn tôi bên bộ quốc an đành cử tinh anh đi trông coi Ngô Bất Hoa, nhưng bọn họ sợ không đối phó được, nên hi vọng chúng ta có thể đến đó nhanh nhanh chút.”
Đó là Ngô Bất Hoa, người bộ quốc an quản lý đám yêu ma quỷ quái ở dương gian vẫn được, nhưng đối mặt với nhân vật có thể cùng Địa Phủ phân cao thấp thì vẫn kém hơn một chút.
Thần tiên đánh nhau, không có chuyện của phàm nhân.
“Không cần lo lắng.” Mộc Sơ Nhất thấy bầu không khí không tốt, vội vàng nói, “Chúng ta nhiều người, không thể nào đánh không lại cô ấy.”
“Không phải sợ đánh không lại, mà sợ bên kia có âm mưu đang chờ chúng ta.”
Ai biết Nghịch Âm Minh đến cùng nghĩ thế nào?
Ngô Bất Hoa là một trong những thân tín của Phi Lư, không ở tổng bộ mà cố ý ra làm minh tinh, để tất cả mọi người biết đến sự tồn tại của mình, phách lối quá mức cũng rất dễ khiến người ta phải nghĩ nhiều.
“Bất kể thế nào chúng ta vẫn phải đi.” Sở Nhạc liếc Ngô Bất Lạc một cái, từ từ nói, “Chẳng lẽ cứ nhìn mà không làm gì.”
Trác Bất Quần mấy ngày nay luôn cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên.
Hắn mua tất cả những thứ về chị đặt trong nhà, xem phim truyền hình chị diễn, nghe bài hát chị hát mà vẫn không thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ.
Điều này không bình thường.
Trác Bất Quần dĩ nhiên đang ở tổng bộ.
Hắn là huyễn thuật sự, năng lực chiến đấu không cao nhưng phương diện phòng thủ lại có tác dụng không ngờ.
Rõ ràng minh chủ xuất quan, chị phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng Trác Bất Quần lại phát hiện vẻ mặt chị khi được minh chủ trọng dụng cũng không phải rất vui.
Vì sao?
Trác Bất Quần không thể lý giải.
Phó minh chủ chẳng những lợi hại, còn vô cùng tín nhiệm chị.
Cho dù là Trác Bất Quần cũng không dám nói bản thân có thể sánh bằng một phần trăm của Phi Lư.
Khi đối mặt với một người đè ép bạn trên mọi phương diện, lòng đố kỵ thật sự không dậy nổi.
Hay là, chị vốn không để ý minh chủ có coi trọng mình không?
Vậy chị để ý cái gì? Thằng em trai ruột không biết trốn đi đâu rồi của chị sao?
Nghĩ đến thằng đàn ông không biết tên kia, sắc mặt Trác Bất Quần cực kỳ méo mó.
Em trai Ngô Bất Hoa chỉ có thể là hắn!
“Đổng Lệ, chị tôi đâu?” Nghĩ tới nghĩ lui vẫn rất bất an, Trác Bất Quần gọi điện cho người đại diện của Ngô Bất Hoa, hỏi thẳng tình hình chị mình gần đây.
“…Chị đi bộ quốc an sao cô không nói với tôi?” Trác Bất Quần nổi giận đùng đùng, “Các cô chờ đấy, tôi tới ngay.”
Hắn linh cảm chính xác, chị thật sự xảy ra chuyện.
Không được, hắn không thể ở đây nữa, hắn phải đi tìm chị.
Trác Bất Quần không ngốc, hắn có thể ở bên cạnh Ngô Bất Hoa lâu như vậy cho thấy hắn ngoài mặt thì bốc đồng nhưng lòng dạ không hề kém, không thì không thể thuận lợi sống sót ở nơi ăn thịt người như Nghịch Âm Minh.
Chỉ là lẻn ra ngoài mà thôi, không phải không làm được.
Bộ quốc an.
“Sao A La vẫn chưa đến?” Một cảnh sát đặc nhiệm của bộ quốc an đã mấy ngày rồi không ngủ, quầng thâm dưới mắt đen sì, không biết còn tưởng anh ta là gấu trúc thành tinh.
Ngô Bất Hoa đến bộ quốc an đã hai ngày.
Bọn họ cho ăn ngon uống ngon, nhưng Ngô Bất Hoa không nói gì cả, bọn họ căn bản cũng không dám đi lên đáp lời.
Cô gái này thật đáng sợ!
Rõ ràng trong tư liệu ghi cô ấy mới chỉ tu luyện khoảng hai mươi năm, vì sao khí thế trên người lại đáng sợ đến vậy? Cho dù là thiên tài cũng phải có mức độ chứ.
Lúc A La mang theo đám Ngô Bất Lạc chạy tới, người của bộ quốc an trông thấy họ chẳng khác nào trông thấy người thân.
“Chuyện Địa Phủ các cậu, về sau đừng tìm bọn tôi nữa.
Các cậu đều là đại thần, phàm nhân chúng tôi thực sự không thể trêu vào.”
Đám tiểu yêu quái tiểu quỷ mà người ở bộ quốc an nuôi dưỡng đều chạy không thấy tăm hơi, căn bản không dám tới, sợ bị cô gái trong kia ăn mất.
“Rồi rồi, về sau chúng tôi sẽ cẩn thận hơn.” A La dở khóc dở cười, “Các cậu nhanh tan tầm đi, tiện thể khởi động kết giới nơi này luôn, đừng cho người khác tiến vào.”
“Yên tâm yên tâm, lập tức khởi động phòng ngự cấp S.” Người bạn trước kia của A La ở bộ quốc an giờ đã là quan chức cấp cao, này cũng là nhờ A La đem công đức của mình đổi thành không ít pháp khí và đan dược đưa thẳng đến bộ quốc an.
Giúp người của bộ quốc an tăng thêm năng lực tự vệ, mới cho dương gian càng nhiều hi vọng.
Tố chất người bộ quốc an không có gì phải bàn cãi, nói đi là đi, không đến mười phút tất cả mọi người đã dời đi hết, kết giới cần thiết cũng đã mở ra, dẫu tình cờ có người qua đường lạc vào cũng chỉ đến một tiểu không gian khác, sẽ không gây ra bất kỳ hiểm họa nào.
“Không thì để tôi và Sở Nhạc vào trong.” Ngô Bất Lạc bỗng nhiên lên tiếng, “Mọi người ở ngoài chờ, nếu thấy bất thường thì lại vào.”
“Sao mà được?” Mộc Sơ Nhất là người đầu tiên phản đối, “Thực lực Ngô Bất Hoa bây giờ không thể khinh thường, ai biết Phi Lư cho cô ta thứ gì? Chúng ta nhất định phải cùng đi mới có thể bảo đảm an toàn.”
“Nhưng…”
“Cùng vào cũng tốt.” Sở Nhạc vỗ vỗ bả vai Ngô Bất Lạc, “Có vài chuyện mọi người cần biết.”
Hàm ý trong lời Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc nghe rất rõ ràng.
Thân phận Nghiệt Kính Đài không thể để lộ, nhưng chuyện hắn là em trai ruột của Ngô Bất Hoa không thể che giấu mãi.
“Được, vậy mọi người phải chú ý an toàn.” Ngô Bất Lạc thở dài, “Cô ấy đồng ý đến chứng tỏ không muốn đánh nhau với chúng ta, nhưng vẫn phải cẩn thận.”
“Chuyện này không cần cậu nói.”
Bộ quốc an rất lớn, rất uy nghiêm.
Người bình thường tiến vào sẽ cảm thấy chột dạ, bất giác nhớ lại xem trước kia mình có làm chuyện gì phạm pháp không.
Nhưng đối với người có pháp lực lại là một cảm giác khác.
Có áp chế.
Nghe nói người sáng lập bộ quốc an là một đạo sĩ cực kỳ lợi hại, có quan hệ rất tốt với Địa Phủ.
Sau khi hắn chết đã dùng xương cốt của mình bày một đại trận cho bộ quốc an, có thể áp chế sức mạnh của người tu hành.
Những người đặc biệt ở bộ quốc an muốn tự do sử dụng pháp thuật tại Bộ Quốc An cần một số trang bị đặc biệt để che chắn hiệu ứng trận pháp.
Về sau bộ quốc an liên tục có người thi đỗ âm quan, những âm quan đó sẽ không ngừng đổi lấy đồ vật gia cố trận pháp từ Địa Phủ đưa tới.
Ngay cả âm quan chính thức như Ngô Bất Lạc cũng cảm nhận được sức mạnh trấn áp, có thể thấy trận pháp này không tầm thường.
Ngô Bất Hoa không làm gì đặc biệt, chỉ ngồi chờ ở văn phòng A La trước kia.
Văn phòng đó có đủ loại pháp khí và bùa trấn ma A La đã khắc hồi trước, đa phần đều cho người có pháp lực cao cường dùng.
Ngô Bất Lạc cứ nghĩ tim mình sẽ đập rất nhanh, sẽ sợ gặp mặt Ngô Bất Hoa, nhưng thực tế khi hắn bước lên bậc thang, trong lòng lại bình tĩnh bất ngờ.
Sở Nhạc không nói gì, có lẽ hắn cũng biết vào lúc này không nói gì mới là tốt nhất.
Ngô Bất Lạc là âm quan Địa Phủ, chị gái là quản lý Nghịch Âm Minh, đối lập đã tồn tại từ lâu, bọn họ cũng đã giao thủ nhiều lần, tình cảnh hiện tại không phải chưa từng nghĩ tới.
Cuối cầu thang chính là văn phòng chỗ Ngô Bất Hoa.
Vừa bước lên cầu thang này đã cảm nhận được khí tức âm tà không ngừng tỏa ra từ văn phòng phía cuối.
Ngô Bất Lạc có chút hoảng hốt.
Hắn nhớ chị mình tu luyện pháp lực Đạo gia chính thống, khi thi triển uy lực rất lớn, nhưng lại cho người ta cảm giác mênh mông cuồn cuộn, như biển cả bão tố, tuyệt không phải âm nhu tà khí thế này.
Pháp lực tu luyện hơn hai mươi năm có thể biến đổi nhanh vậy ư?
Rõ ràng lần giao thủ trước, pháp lực của chị vẫn bình thường.
“Tính chất pháp lực sao có thể thay đổi nhanh như vậy?” Không chỉ Ngô Bất Lạc phát hiện bất thường, những người khác cũng phát hiện ra, “Ngô Bất Hoa rất kỳ lạ.”
Xét riêng cỗ khí tức này thôi, Ngô Bất Hoa đã không giống người mà giống như yêu vật.
Nhưng dù từ người biến thành yêu cũng không thể vài năm ngắn ngủi là xong.
Đó là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau!
Đám Ngô Bất Lạc dần dần đến gần cuối cầu thang.
Đằng cuối xuất hiện vạt váy đỏ tươi.
Màu đỏ càng ngày càng gần.
Ngô Bất Hoa nhẹ nhàng bước ra từ văn phòng.
Trên mặt hiếm khi mới trang điểm, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp trở nên vô cùng chói mắt, ngay cả bộ quần áo tiên diễm như vậy cũng không thể cướp đi nửa phần ánh sáng của cô.
“Đã lâu không gặp.” Ngô Bất Hoa chậm rãi đến gần, không có hành động gì như định tấn công cả, “Em sống khá tốt nhỉ, em trai.”
Đám A La đã sẵn sàng phòng ngự, đột nhiên nghe được mấy từ ngữ kì quái.
Đợi tí nào.
Ngô Bất Hoa vừa gọi là gì cơ?
“Tôi có nghe lầm không vậy?” Mộc Sơ Nhất yếu ớt hỏi dò, “Hình như tôi nghe thấy cô ấy gọi…!em trai? Mọi người ai nhận cô ấy làm chị à?”
“…!Tôi nghĩ chắc là cô ta gọi bừa thôi.”
“Hay là tên huyễn thuật sư kia tới rồi?”
Ngô Bất Lạc không nghe đồng bạn nói thêm gì nữa.
Hắn chủ động tiến lên, bình tĩnh nhìn Ngô Bất Hoa, dùng lời tương tự đáp lễ, “Đã lâu không gặp, chị có vẻ cũng sống khá tốt nhỉ, chị gái.”.