Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 121: Chuyển Luân Vương 5
Trong những người đứng lên, nghiễm nhiên có cả Chu thúc trước đó còn trò chuyện vô cùng vui vẻ với Lâm Phúc.
“Tốt lắm, đem đống lương thực này đi, chút vàng bạc trên người Lâm Phúc cũng mang hết đi.” Trên mặt Chu thúc giờ phút này nào còn vẻ hiền lành lúc trước, thấy dáng vẻ xử lý mọi chuyện không sợ hãi của ông ta liền biết ông ta mưu đồ chuyện này đã lâu.
“Chúng tôi biết rồi.” Một người đàn ông lại gần, nhìn Lâm Phúc đã ngất đi, có chút không đành lòng, “Chu thúc, Lâm gia chủ…”
“Để ở đây đi.” Chu thúc suy tư một lát, lắc đầu, “Chúng ta chỉ muốn chỗ lương thực này, không cần động đến Lâm Phúc.
Sáng sớm mai hắn sẽ tự tỉnh lại.”
“Chu thúc, vất vả cho ông.” Người đàn ông kia có chút xấu hổ, “Chỉ là chúng ta không còn cách nào, triều đình không cấp lương thực, bà con mắt thấy đều phải chết đói.”
“Ta hiểu.” Chu thúc ngắt lời hắn, “Ta đã dám làm thì không sợ.
Lâm Phúc mặc dù tốt bụng, nhưng có một nửa số lương thực này là hắn muốn xuất ra bán, nếu không khó mà duy trì hoạt động của cửa hàng.
Chúng ta cướp của hắn một lần, coi như giúp hắn làm việc thiện tích đức.”
Nói xong, Chu thúc hẳn là cảm thấy mình làm đúng, dẫn người đi chỉnh lý lương thực và tiền bạc.
Lộ Đông trốn ở một bên trợn mắt ngoác mồm.
Hắn cứ nghĩ logic làm cướp của Ngô Bất Lạc đã rất kỳ ba rồi, không ngờ kẻ này lạ còn có kẻ khác lạ hơn.
Đoạt đồ của người ta còn cảm thấy mình đang làm việc tốt, sao ông không lên trời luôn đi?
*kỳ ba: hiếm thấy, đặc sắc, không bình thường, ngoài dự đoán
Nếu là trước kia, Lộ Đông sẽ gặp chuyện bất bình chẳng tha, dùng mấy pháp thuật nhỏ chỉnh đám người này kêu cha gọi mẹ.
Tiếc là hiện tại Lộ Đông chỉ mạnh hơn người thường chút thôi, khảo hạch hộ viện còn không qua, nên càng không thể nào đánh thắng được đám người thân thể cường tráng này.
Chờ mãi đến lúc Chu thúc mang người và lương thực rời đi, Lộ Đông mới ra ngoài, dội ít nước lên mặt Lâm Phúc giúp hắn tỉnh lại.
“Lâm công tử, ngươi vẫn ổn chứ.” Lộ Đông vội vàng đỡ hắn dậy, “Huynh đệ của ta vừa mới tới nhà ngài làm hộ viện, ta cãi nhau với hắn nên chạy ra đây, đúng lúc trông thấy mọi người đều nằm ở chỗ này.”
Lộ Đông không ngốc, lúc này đương nhiên phải cố gắng trấn an Lâm Phúc.
Hừm hừm, Ngô Bất Lạc giờ này còn đang ở Lâm gia làm hộ viện, còn hắn đã có thể xưng là nửa “ân nhân cứu mạng” của Lâm Phúc.
Đến lúc đó để Ngô Bất Lạc và những người kia nhìn xem, mình còn lâu mới phải người vô dụng!
Lâm Phúc mở mắt ra, phát hiện xe ngựa và lương thực đều biến mất, Chu thúc và vài người nữa cũng không thấy, trong lòng nào còn điều gì không hiểu.
Chỉ là hắn không rõ, Chu thúc và hắn quen biết nhiều năm như vậy, nếu quả thực có khó khăn thì sao không nói với hắn mà lại làm chuyện tổn thương tình cảm này?
“Cảm ơn ngươi.” Lâm Phúc được Lộ Đông dìu đứng lên, đứng một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
“Đương gia, phải làm sao đây? Lương thực của chúng ta mất rồi, cửa hàng gạo sẽ không có hàng.” Mấy nô bộc trung thành tận tâm vẻ mặt chán nản, không ai ngờ tới Chu thúc sẽ là nội gian nên không hề phòng bị.
Hiện tại muốn đi mua gạo cũng không kịp, hơn nữa cũng không đủ tiền.
“Cửa hàng gạo có thể đóng cửa trước, chúng ta sẽ đi mua một đợt nữa.” Lâm Phúc cố ép mình bình tĩnh, “Ngươi đừng lo.”
“Cảm ơn ngươi, ta sẽ báo đáp ngươi, không biết tráng sĩ xưng hô thế nào?” Lâm Phúc quay đầu nhìn Lộ Đông, tâm tình tốt hơn một chút, ít nhất trên thế gian này vẫn còn người tốt.
“Ta tên Lộ Đông.” Lộ Đông cười nói, “Lâm đương gia không cần lo lắng, tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc đây?”
Một bên khác, Ngô Bất Lạc đã điều tra được tin tức muốn biết.
Nơi bọn họ đang ở hầu như không trải qua thiên tai, có thể nói là một khối bảo địa.
Nhưng ở đây không có gì đặc biệt, không có gì lấy ra được nên vẫn luôn phát triển thường thường.
Trái lại là Lâm gia, trăm năm trước dời tới nơi này, đến Lâm Phúc đã là đời thứ ba.
Bọn họ sống ở đây trăm năm, cũng làm việc thiện trăm năm, danh vọng vô cùng cao, kể cả huyện thái gia cũng phải nể mặt.
Nhưng khi tra cứu tư liệu không khỏi tìm được một chút dã sử.
Nghe nói tổ tiên Lâm gia làm giàu bằng cách không chính đáng, cho nên về sau luôn làm việc tốt để chuộc tội, còn cụ thể bọn họ làm giàu như thế nào thì không biết.
Ngoài ra, Ngô Bất Lạc biết được tin tức địa phương khác gặp nạn, nếu triều đình mãi không thuận lợi chẩn tai*, nạn dân khẳng định sẽ di chuyển hướng về đây.
*chẩn tai: cứu trợ thiên tai
Lúc nhìn những tư liệu này, trong lòng Ngô Bất Lạc mơ hồ lóe lên một ý nghĩ, nhưng làm sao cũng không nắm bắt được, đành phải tập chung tất cả mọi người lại một chỗ hỏi ý kiến.
Mặc dù không trông mong bọn họ đưa ra được nhiều ý kiến có tính xây dựng, nhưng ba cái đầu thành Gia Cát Lượng, ngộ nhỡ được thì sao!
“Tôi thấy cái thành nhỏ này sẽ bị hủy diệt.” Sở Nhạc đã gặp nhiều chuyện như vậy, “Chuyển Luân Vương sẽ không để chúng ta tới hưởng thụ.
Chúng ta ở đây ăn ngon uống tốt, còn không có đối thủ, thực sự quá không hợp lẽ thường.
Đã rất nhiều nơi gặp nạn, chỉ có nơi này thì không, vậy nên nạn dân ắt sẽ đổ dồn về đây.
Đến lúc đó, phá phách cướp bóc, chuyện gì cũng sẽ xảy ra.”
“Không đến mức đó chứ.” Trương Dịch theo bản năng phản bác, “Nơi này mưa thuận gió hòa, mọi người sống rất an vui, nếu phá hủy thì thật đáng tiếc.”
“Tôi nghĩ giống Sở Nhạc.” Ngô Bất Lạc thở dài nói, “Luôn cảm giác chúng ta bây giờ là bình yên trước bão táp.”
“…Bất Lạc, cậu đừng có mà miệng quạ đen.” Mộc Sơ Nhất không khách khí phá đám.
“Tòa thành này bị phá hủy chẳng phải càng có lợi hơn cho chúng ta à?” Tạ Bán Loan vừa nhìn chằm chằm hai tay “khôi phục nguyên vẹn” của mình vừa hững hờ nói, “Thành bị hủy, chúng ta mới có thể đi bước tiếp theo, nếu thành không bị hủy, chúng ta chẳng lẽ ở lại nơi này làm hộ viện cả đời? Đến lúc thành phá, bất kể chúng ta cứu người hay gì khác, ít nhất có thể thoát khỏi khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện tại.”
Lời này không thể nói là sai.
Nhưng trơ mắt nhìn tòa thành bị phá hủy vẫn có chút thương cảm, dù sao nơi này thật sự rất tốt.
“Mấy người đừng có mềm lòng vào lúc này, ngẫm lại xem chúng ta tới đây làm gì.” Tạ Bán Loan không để ý bản thân làm người ác, “Nơi này cũng không phải thành thị thật, mà là chỗ thí luyện.”
“Vậy có phải Chuyển Luân Vương muốn khảo nghiệm lòng tốt của chúng ta hay không, muốn chúng ta cứu trợ những người này?” Trương Dịch bất chợt nảy sinh ý nghĩ.
“Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì?” Sau khi nói xong, Trương Dịch phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình khá kỳ lạ.
“Chuyển Luân Vương chưởng quản lục đạo luân hồi, đừng nói hủy diệt một tòa thành, cho dù quốc gia lật đổ hắn cũng đã xem vô số lần, Chuyển Luân Vương không phải Địa Tạng Vương, sao lại lấy thứ này tới khảo nghiệm chúng ta?” Tào Phàm lắc đầu nói, “Tôi đồng ý với cách nhìn của Tạ Bán Loan.”
“Vậy chúng ta phải làm sao giờ?”
“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ, quyết định, “Chúng ta không có pháp lực, dù muốn cứu người e rằng cũng không có bản lĩnh này.”
Không có năng lực không có tiền cũng không có nhân lực, lấy gì cứu người?
Không bao lâu, Lộ Đông theo Lâm Phúc cùng về, biểu hiện đắc ý dạt dào.
Chỉ có thể nói, người ngốc thực sự có phúc của người ngốc.
Sau khi đám người nghe Lộ Đông kể hết mọi chuyện thì càng khẳng định suy đoán về “thành phá”.
Nếu lương thực không bị cướp đi, nói không chừng còn có thể trấn an nạn dân.
Nếu Lâm gia không mất trộm, giờ vẫn có thể bỏ tiền đi mua một nhóm lương thực khác.
Nhưng bây giờ không có lương thực, Lâm Phúc – thiện nhân từ trước đến nay ngay cả cửa hàng gạo cũng đóng, những nạn dân kia sẽ nghĩ thế nào? Là làm giàu không màng nhân đức, hay là muốn đẩy cao giá hàng? Một khi bị người kích động, chỉ sợ Lâm gia là kẻ đầu tiên gặp nạn.
Từng vòng từng vòng, căn bản không cho đám Ngô Bất Lạc thời gian phản ứng.
Bọn họ không mở thiên nhãn nên không biết lương thực Lâm gia sẽ bị cướp đi, cũng không thể ngăn cản nạn đói, càng không có cách nào biến ra một nhóm lương thực mới.
Bọn họ bị đưa đến vào đêm trước khi thành phá, phòng thủ không được, tấn công lại càng không, chỉ có thể vô lực nhìn xem cảnh tượng này, nói không chừng tự vệ cũng khó, dù sao hiện tại bọn họ không có pháp lực.
“A? Vậy phải làm sao bây giờ?” Lộ Đông nghe xong suy đoán của Ngô Bất Lạc, lòng đã nguội lạnh hơn nửa, hiện tại bọn họ cũng không thể trốn đi.
“Nếu suy đoán không trở thành sự thật, chúng ta sẽ tiếp tục ở đây chờ, còn nếu thành sự thật, dù thế nào cũng phải dẫn Lâm Phúc cùng đi.” Ngô Bất Lạc day day trán, “Tôi luôn cảm thấy hắn chính là trọng điểm trong lần thí luyện này của chúng ta.”
Bọn họ không cứu nổi quá nhiều người, nhưng chỉ một Lâm Phúc thì vẫn được.
Bởi vì có Lộ Đông, đám Ngô Bất Lạc những ngày gần đây sống tốt hơn nhiều.
Bọn họ cũng không già mồm, len lén mua chút lương khô giấu ở khắp nơi, đến lúc đó bọn họ không thể nào cầm một đống lương thực đi, chỉ có thể mua trước một ít cất giấu.
Về chuyện nạn dân, nhóm Ngô Bất Lạc đã thử nói cho Lâm Phúc một lần, hi vọng hắn biết mà phòng bị, nhưng Lâm Phúc chỉ cười cười, không coi là thật.
Thành thị này đã an ổn lâu lắm rồi, chưa từng bị sao cả, bởi vậy hắn cảm thấy những gì đám Ngô Bất Lạc nói chỉ là buồn lo vô cớ.
Thế nên, đám Ngô Bất Lạc chỉ có thể tiếp tục chờ.
Nhưng bọn họ cũng không phải chờ quá lâu, ngày đó rất nhanh đã tới.
Hàng ngàn hàng vạn nạn dân trong một đêm từ xa chạy đến, gần như ăn sạch mọi thứ bọn họ có thể nhìn thấy trước mắt.
Kể cả thú con trên núi cũng không buông tha, vỏ cây rễ cây cũng bị nhổ tận gốc.
Với cách ăn như thế, dù những nạn dân này chỉ đi ngang qua thành thì cũng phải rất nhiều năm sau mới có thể khôi phục lại.
Nhưng bây giờ trông thấy người trong thành ăn no mặc ấm, những nạn dân này sẽ đi sao?
Nếu người không đi, tự nhiên sẽ sinh ra vô số mâu thuẫn.
Mấy ngày ngắn ngủi, cửa hàng gạo bị cướp sạch, trên đường cũng xảy ra nhiều vụ ẩu đả, nhà nhà đều đóng chặt cửa sổ không dám ra ngoài.
Huyện thái gia muốn Lâm Phúc cung cấp lương thực để ổn định những nạn dân này, nhưng bản thân Lâm Phúc hiện tại cũng khó khăn, số lương thực còn lại trong nhà không đủ cho những nạn dân này uống chén cháo, còn đâu mà lấy ra?
Qua khoảng bảy ngày, trong thành đã không còn lương thực dư thừa, cư dân trong thành và những nạn dân ngoại lai rốt cuộc như nước với lửa, không còn cách nào chung sống hòa bình như trước..