Không Tin Tà

Chương 117: Chuyển Luân Vương 1


Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 117: Chuyển Luân Vương 1


Lúc đám Ngô Bất Lạc đến, A La đang cầm sách đọc, thấy bọn họ tới mới đặt sách sang một bên.
“Các cậu tới nhanh thật đấy, sách của tôi mới đọc được vài trang.” A La cười nhẹ nói, “Sao thế, cả đám ai cũng mặt ủ mày chau, tôi tỉnh lại các cậu không vui à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Mộc Sơ Nhất vội vàng lắc đầu, sau đó tháo chuỗi hạt trên tay xuống đưa cho A La, “Cảm ơn phật châu của anh, thật sự, tôi…”
Nếu lúc ấy A La không đi trước để hắn ở lại thì đã không một mình gặp phải phó minh chủ Nghịch Âm Minh, nói không chừng tình trạng bây giờ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mộc Sơ Nhất lớn bằng từng này, rất ít khi chính diện đối mặt với chuyện thế này, dù được baba an ủi một trận vẫn cảm thấy khó mà buông xuống.
“Không cần khách khí.” A La nhìn phật châu một chút, đeo nó lên cổ tay, “Ngồi đi.”
A La được ở phòng bệnh đơn, mặc dù hơi chen lấn chút nhưng bọn họ vẫn đủ chỗ ngồi.
“Bác sĩ nói cậu đã ổn rồi.” Tạ Bán Loan thấy mọi người đều không có ý lên tiếng, bản thân đành phải phá vỡ trầm mặc.
“Ừm.” A La gật gật đầu, “Tôi bị hầu như đều là ngoại thương, chỉ cần cấy ghép xương cốt đúng chỗ là được.

Đại khái khoảng ba bốn ngày là có thể xuất viện.”
Không khí lần nữa trở nên trầm mặc.
Lần này, ánh mắt đám người Mộc Sơ Nhất đều tập trung vào Tạ Bán Loan, muốn hắn mở miệng ra hỏi.
Thật là, lúc có công đức ai cũng tự mình lên, loại chuyện tốn công mà không có kết quả thì toàn đẩy lên người hắn, hắn và A La không thân thiết thế đâu!
Tạ Bán Loan rất muốn trợn trắng mắt với từng người.
“Sau khi ra viện cậu muốn làm gì?” Tạ Bán Loan gọn gàng dứt khoát nói, “Tình trạng thân thể cậu bây giờ, cậu là người hiểu rõ nhất.”
Trực tiếp quá đấy, này!
Đám người trợn mắt nhìn Tạ Bán Loan, đừng vừa bắt đầu đã xát muối vào vết thương người ta thế chứ.
Tạ Bán Loan không thèm để ý bọn họ, hừ, chẳng lẽ không nói thì sự tình xem như không tồn tại? A La cũng chẳng phải người yếu đuối như vậy, không thấy người ta rất nhàn nhã thong dong à?
“Ừm, tôi biết.” A La đáp, “Thật ra tôi tìm các cậu tới là có điều muốn nói với các cậu.”
“Nói cái gì?”

“Minh chủ Nghịch Âm Minh.” A La dừng một chút, “Tôi giao thủ với ông ta, mặc dù thua rất thảm.

Đợi lát nữa tôi sẽ viết báo cáo sau, giờ tiện thể nói cho các cậu những gì tôi biết.”
Nói xong, A La bắt đầu hồi tưởng.
Lúc ấy, hắn để Mộc Sơ Nhất ở lại, một mình tiến lên, thật ra không phát giác ra điều gì.
Nhưng mà, khi hắn tiếp tục tiến tới, dường như rơi vào một không gian khác, hết thảy xung quanh đều cách hắn rất xa.
A La đương nhiên sẽ không vì vậy mà dừng lại, hắn cố gắng tỉ mỉ kiểm tra tình hình xung quanh, muốn thoát khỏi dị không gian này.

Kết quả chưa đi được hai bước, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Không có hô hấp, cũng không có chút khí tức nào, cứ như vậy lăng không xuất hiện trước mặt A La, giống như đứng trước mặt hắn không phải một người sống mà là một cục đá, cọng cỏ.
“Phật sống thứ 10.” Người kia liếc mắt đã nhìn ra thân phận A La.
A La trực giác không ổn, lập tức chạy trốn.
Tốc độ hắn nhanh, nhưng đối phương lại không thèm để ý chút nào.
Mặc kệ A La chạy tới đâu đều vô ích.
“Tôi nhớ tôi ở đó chạy trốn ít nhất một ngày một đêm.” A La cười khổ nói, “Nhưng thời gian trong hiện thực cùng lắm chỉ năm phút.

Tôi nghĩ, có lẽ đối phương có thực lực kiểm soát không gian, hoặc là dùng một phương pháp nào đó quấy nhiễu khả năng nhận biết thời gian và không gian của tôi.

Bất kể thế nào, Phi Lư cũng là một đối thủ khó chơi, các cậu nhất định phải cẩn thận.”
“Đau không?” Mộc Sơ Nhất đột nhiên thốt ra câu này.
“Vẫn ổn.” A La sửng sốt một chút lập tức cười nói, “Lúc ấy tôi không có chút năng lực phản kháng nào.


Kỳ thực ông ta có thể giữ lại mạng tôi uy hiếp các cậu đã là tốt rồi.

Tôi lúc ấy còn nghĩ, nếu cứ thế mà chết đi, không biết có thể làm quỷ không?”
Dù sao cũng là thân thể Phật sống, gần như đã đúc thành công đức kim thân, nếu biến thành quỷ thật thì cũng là loại không có oán khí, muốn làm quỷ tu khả năng khó hơn người thường rất nhiều.
“Bây giờ anh định làm thế nào?” Ngô Bất Lạc rốt cuộc không nhịn được hỏi, “Anh giờ không có thần cốt, không thể ra ngoài làm việc.”
“Chuyển sang làm văn chức.” A La hời hợt nói, “Mặc dù tôi không còn thần cốt, nhưng pháp lực tu hành trước đó vẫn còn, dùng tiết kiệm vẫn đủ.

Phật tu chúng tôi có chút khác người tu đạo các cậu, rất nhiều cao tăng đắc đạo thật ra đều không có lực công kích.

Đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần tâm hướng phật không thay đổi, ngoại lực biến mất hay không cũng không quan trọng đến thế.”
“Các cậu không cần quá để ý.” A La nhìn mọi người, mỉm cười nói, “Làm văn chức không có gì không tốt, tình trạng hiện tại của tôi nếu tiếp tục làm nhiệm vụ bên ngoài mới là không chịu trách nhiệm với bản thân, cũng sẽ liên lụy tới các cậu.

Trước kia tôi vì tu hành nên lĩnh hội kinh phật có hạn, bây giờ đúng lúc có thể mang ra cẩn thận nghiên cứu một phen.

Các cậu không biết thôi, những người cùng lớn lên với tôi đều không tu hành pháp lực, thế nhưng trình độ về kinh phật của bọn họ cao hơn tôi nhiều, tôi phản biện với họ chưa bao giờ thắng nổi…”
“Thật sự…không thể tốt lên sao?” Mộc Sơ Nhất nghẹn ngào nói, “Nếu lúc ấy tôi cũng ở đấy.”
“Thì cũng chỉ đưa thần cốt của cậu cho Nghịch Âm Minh thôi.” A La không chút khách khí nói, “Mình tôi bị mất là may rồi.

Nhìn từ khía cạnh khác, những cán bộ cấp cao trong Nghịch Âm Minh cũng không đoàn kết một lòng, nếu không Phi Lư đã không phải tự thân vận động.”
“Chúng tôi có thể giúp cậu tu bổ thần cốt.” Tào Phàm rốt cục lên tiếng, “Thật ra cũng không khó lắm, Nghịch Âm Minh làm được thì chúng ta cũng làm được.”

“Không cần.” A La như đinh đóng cột cự tuyệt, “Nhập gia tùy tục, tôi hiện tại đã mất đi thần cốt, chứng minh tôi cần phải đi một con đường khác.

Các cậu không phải lo cho tôi, dù chuyển văn chức, tôi cũng có thể thường xuyên gặp các cậu.

Hơn nữa, công đức lần này chẳng phải nhiều lắm à?” A La cười cười, “Các cậu nhất định phải đi mua bảo hiểm đi, tôi còn được một số công đức bồi thường lớn lắm!”
Lần này thành công diệt một phân bộ của Nghịch Âm Minh, còn giải quyết được Lý Phi Tống cộng thêm một Tống Yên, giữ được thần cốt Trương Triết cho nên tiền thưởng thêm rất cao, mỗi người có thể được chia khoảng một trăm vạn.

Mà thân thể của Lý Phi Tống định giá cũng đến trăm vạn, có thể nói là kiếm bộn.
Chỉ là Ngô Bất Lạc hiện tại không nghĩ đến việc tính xem mình được bao nhiêu công đức, bởi vì số công đức này so với thương thế của A La mà nói thật sự như hạt cát trong sa mạc.
“A La…”
“Được rồi, tôi biết các cậu muốn tốt cho tôi.” A La ngắt lời bọn họ, “Các cậu đừng có bổ thần cái gì cốt cho tôi, cho dù có tôi cũng không dùng đâu.

Tôi chủ yếu tu công đức kim thân, có thần cốt hay không thật ra không ảnh hưởng tôi tu hành, nếu là thần cốt người khác, dù có hoàn mỹ đến mấy tôi cũng không muốn dùng.”
Mấy câu đã chặn đứng mọi lời mượn cớ, đám Ngô Bất Lạc trừng mắt nhìn, thật sự muốn lật qua lật lại cái người tên A La này nắn bóp một trận.
Bọn họ hao tâm tổn trí như vậy đến cùng là vì ai? Hả!
Sao A La không ích kỷ một chút đi? Văn chức làm sao so được với làm nhiệm vụ bên ngoài? Nhiều nhân viên văn phòng như vậy, có mấy người có thể xuất đầu?
Mọi người chưa nói chuyện với A La được bao lâu thì bác sĩ đã thúc giục họ rời đi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.
A La vẫy vẫy tay với mọi người, cười đóng cửa lại.
“Nhất định vẫn có cách.” Ngô Bất Lạc cắn răng nói, “Tôi không tin không có thần cốt là mất tất cả.

Tôi mẹ nó cũng không có thần cốt đây, chẳng phải vẫn tốt lắm à!”
Chuyện do người làm, Địa Phủ lớn như thế, chẳng lẽ ngay cả thần cốt cũng không chữa được?
“Thật ra có một cách.” Sở Nhạc trước đó vẫn luôn trầm mặc, hiện tại rốt cuộc nhịn không được nói, “Chỉ là hiệu quả không bằng cách bổ thần cốt kia, nhưng nhìn dáng vẻ A La kiên định như thế, e rằng trước mắt cũng chỉ có lựa chọn này là tốt nhất.”
“Cách gì?” Mộc Sơ Nhất vô cùng để tâm.


Thằng bé ngốc này vẫn cảm thấy A La bị như vậy hơn phân nửa là trách nhiệm của mình, bây giờ nghe Sở Nhạc nói có cách giúp A La khôi phục, cả người đều phát ra ánh sáng.
“Phương pháp đó không có tác dụng với người khác, nhưng hữu dụng với A La.

Vừa rồi lúc A La nói hắn tu công đức kim thân, tôi mới nhớ ra còn cách này.” Sở Nhạc nghĩ nghĩ, không giấu giếm, “Phật sống chuyển sinh như A La, mấy đời trước nhất định lưu lại xá lợi.

Những xá lợi đó thật ra chính là một phần thần cốt, nếu thu thập được những xá lợi này thì có thể dùng làm thần cốt.

Hàng second-hand không thể bằng hàng mới được, có điều chờ chúng ta giải quyết xong Nghịch Âm Minh là có thể đoạt lại thần cốt cho A La rồi.”
“Đúng rồi, xá lợi, sao chúng ta lại không nghĩ đến chứ?” Ánh mắt Ngô Bất Lạc sáng rực lên, “Vậy thì tốt quá, chúng ta nhanh đến mấy chùa miếu tìm.”
“Không được.” Sở Nhạc vội vàng kéo Ngô Bất Lạc lại, “Cậu đừng gấp gáp như vậy, hãy nghe tôi nói hết.

Chúng ta muốn tìm là xá lợi mà chín kiếp trước của A La lưu lại, chứ không phải của người khác.”
“Có…gì khác nhau?”
“Đương nhiên có.” Sở Nhạc trừng mắt nhìn hắn, “A La là Phật sống chuyển sinh thứ 10, chín kiếp trước của hắn chưa hẳn đã tu phật.

Cái danh này nói thì êm tai, nhưng thật ra không thể nói đều là Phật sống.

Các cậu xem, hiện tại Phật sống bên ngoài hoàn toàn không có thực lực bắt quỷ, chín kiếp trước của A La có thể là hòa thượng trong chùa miếu nào đó, cũng có thể là người lương thiện bình thường.”
“Vậy làm sao tìm?” Tạ Bán Loan cau mày nói, “Như vậy căn bản không có manh mối, chẳng phải còn khó hơn mò kim đáy biển sao?”
“Chúng ta không tìm được, nhưng có người có thể giúp chúng ta tìm.” Sở Nhạc cười cười, “Trong Thập Điện Diêm Vương có người chuyên ti luân hồi, như A La, tám phần là nhân vật trọng điểm.

Chỉ cần chúng ta có được quyền hạn điều tra là có thể biết được chín kiếp trước của hắn là ai, có manh mối rồi lại đi tìm xá lợi sẽ đơn giản hơn nhiều.”
“Ý anh nói là Chuyển Luân Vương?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.